← Quay lại trang sách

- 6 -

BUỔI CHIỀU MINH LANG THANG DỌC THEO BỜ AO nhà bác Tổng, mải mê nhìn đàn gọng vó chạy lăng quăng, trên đám lá gianh nằm lòa xòa trên mặt nước. Minh nhặt những viên gạch nhỏ ném vào đám cành sung. Một đôi lần, những quả sung chín rơi tõm xuống nước. Minh thèm thuồng đứng nhìn không biết làm sao để vớt.

Khi Minh trở lại, đi ngược bờ ao về nhà thì trời xâm xẩm tối. Minh thơ thẩn đi sát rặng bưởi đỏ thấp lè tè, nặng trĩu trái non. Đám cành lá xum xuê bao phủ cả một khu bờ ao dốc. Đang đi bất chợt Minh thấy một bóng người lom khom bên một gốc bưởi già. Ngạc nhiên, Minh tiến lại gần. Một cục đất bị Minh dẫm phải, lăn theo bờ dốc rớt vào làn nước gây tiếng động nhỏ. Bóng người giật mình quay lại nhìn Minh, luống cuống sững sờ như toan tính một điều gì. Minh nhận ra là cô Tính, con ông Chánh Trầm ở đầu ngõ nhà bà Toại. Cô Tính mặc chiếc áo nâu và quần đen, làn da trắng nổi bật nhờ y phục đậm mầu đỏ. Nhưng Minh không thích mặt cô Tính. Cái mũi to, mắt nhỏ và hai bên má loáng thoáng những nốt rỗ.

Cô Tính nhìn Minh, ánh mắt như van lơn. Một chút thôi, rồi trở nên táo bạo, sáng kỳ lạ. Cô mỉm cười với Minh, rồi đưa tay lên môi, suỵt nhẹ. Minh ngạc nhiên, hỏi nhỏ:

- Chị làm gì đó, chị Tính?

Cô Tính bước vội đến sát cạnh Minh, nắm lấy tay Minh, nói khẽ như thì thầm:

- Đừng nói. Theo chị xuống đây xem… cái này hay lắm.

Minh bước theo cô Tính. Cả hai lom khom lén lút giữa đám lá cây rậm rạp. Cô Tính chợt dừng lại, kéo Minh ngồi xuống cạnh gốc bưởi già, cô ngồi phía sau lưng Minh và ôm nhẹ lấy người Minh. Cả hai nhìn về đám cành lá xum xuê phía trước, cách họ chừng bẩy tám thước. Một cặp trai gái đang ôm cứng nhau. Minh nhìn mãi mới nhận ra người con gái ấy là chị Vân con ông Lý Bản và anh Hoằng con ông Chánh Trầm em cô Tính. Anh Hoằng trẻ, đẹp trai, khỏe mạnh và nghe nói anh đã vào bộ đội từ năm ngoái. Minh ngoái nhìn cô Tính, hỏi nhỏ:

- Anh Hoằng mới về hở chị?

Cô tính thì thào:

- Ừ, ngồi yên mà xem… hay lắm.

Minh ngồi yên, xem. Chả thấy gì… hay, chỉ thấy kỳ cục. Nhưng Minh nghe cô Tính thở dồn dập và hai tay cô xiết chặt thân thể Minh cơ hồ muốn nghẹt thở. Minh oằn người, gỡ nhẹ tay cô Tính. Cặp trai gái dưới kia vừa âu yếm nhau vừa thủ thỉ. Cho đến lúc chị Vân nói: “Tối rồi anh, em phải về không có bị đòn chết” thì cô Tính đứng vụt lên, kéo tay Minh đi vội vã về phía nhà kho, chứa rơm và gạch, của cụ Tổng. Ở đó vắng vẻ không một bóng người.

Minh ngạc nhiên, kêu lên:

- Ra đây làm gì hở chị? Tối rồi…

Cô Tính thở mạnh, nhìn trước nhìn sau, rồi bảo:

- Ngoan, chị thương… Ngồi xuống đây chị nói chuyện cho mà nghe.

Minh bị cô Tính kéo ngồi xuống đống rơm. Cô Tính hỏi:

- Minh mấy tuổi rồi?

- Em tám tuổi.

Cô Tính chợt thở dài:

- Nhỏ quá, em còn nhỏ quá, chắc chị có kể em nghe em cũng chả hiểu gì đâu.

Minh ngạc nhiên, chờ đợi. Cô Tính vuốt ve mái tóc Minh:

- Em biết anh Khải con ông Tổng Khang không nhỉ?

Minh nhanh nhẩu:

- Biết chứ. Anh ấy hay làm diều cho bọn thằng Hồng, thằng Trị.

- Ừ, anh ấy tốt lắm.

Rồi cô Tính nói, ánh mắt cô mờ đi, nhìn mông lung về phía xa. Minh tưởng cô nói một mình:

- Chị yêu anh ấy, em biết không, chị yêu anh ấy. Nhưng anh ấy không thèm nhìn chị. Chắc tại chị xấu, tại chị đã lỡ thì rồi. Chị buồn lắm, chả ai hỏi cưới chị cả, ở nhà thầy bu cứ rủa là ăn báo cô đến bao giờ mới đi cho khuất. Chị định tự tử mấy lần nhưng lại sợ…

Minh rờn rợn trong lòng và không hiểu cô Tính nói gì. Cô Tính chợt hỏi:

- Chị có xấu lắm không em?

Minh ngơ ngẩn đáp:

- Em… em không biết.

- Vậy thì xấu thật rồi. Đến em còn không thấy chị đẹp thì người lớn ai thèm ngó ngàng đến nữa.

Cả hai ngồi lặng yên một lúc. Cô Tính chợt hỏi:

- Lúc nãy em xem… anh Hoằng chị Vân… như vậy, có thích không?

Minh ngơ ngác:

- Thích gì hở chị?

- Thích… giống như thế ấy.

Minh lắc đầu:

- Em không biết.

- Thích chứ?

- Em chả biết.

- Minh thích chị không?

- …

- Chị… ôm em một lúc nhé.

Minh dẫy nẩy:

- Không chịu đâu. Nóng lắm.

Cô Tính cười hì hì:

- Nóng gì mà nóng. Em ghét chị à?

- Không.

- Thì cho chị ôm em một lúc! Cũng như các anh các chị bế em vậy mà.

Không cần nghe Minh trả lời, cô Tính ôm choàng lấy Minh. Minh chẳng biết phản ứng ra sao, chỉ tìm cách gỡ tay cô Tính. Hai mắt cô Tính nhắm lại, cô xiết chặt Minh trong lòng và rên rỉ gọi:

- Anh Khải ơi, anh Khải…

Cô Tính hôn chùn chụt lên má, lên trán Minh. Bất ngờ, cô Tính nằm lăn ra đống rơm, kéo Minh ngả lên người cô. Minh muốn nghẹt thở, vùng vẫy lung tung. Nhưng cô Tính lúc đó như mê như dại, hai cánh tay to lớn quấn chặt lấy đầu và lưng Minh. Minh thoang thoảng thấy mùi mồ hôi từ ngực cô Tính phả vào mũi. Minh càng sợ hãi, vùng vẫy mạnh. Cô Tính chợt nới vòng tay thở dài buông Minh ra, ngồi dậy. Minh tròn mắt nhìn cô Tính, lúc bấy giờ hai vạt áo mở rộng. Cô thẹn thùng cài lại cúc áo, nói lí nhí:

- Chị xin lỗi nhé. Đi, chị dắt em về.

Minh bước như kẻ mất hồn, mặc cô Tính nắm tay dắt đi. Về tới cầu ao, gần ngõ nhà Minh, cô Tính chợt cúi xuống nói vào tai Minh:

- Những chuyện từ chiều tới giờ Minh không được kể cho ai nghe nhé.

Minh gật đầu. Cô Tính hăm dọa:

- Minh mà kể, chị… cắn đứt tay Minh. Răng chị sắc lắm.

Minh sợ hãi nhìn cô Tính bỏ đi.