← Quay lại trang sách

- 11 -

VÀ EM NÊN NHỚ ĐIỀU NÀY: thù hận hay oán ghét không phải chỉ nẩy nở phát sinh tự lòng mình đối với những kẻ thù nghịch, những kẻ mà ta không hề quen biết hay mới biết. Mà thù hận còn phát xuất từ lòng ta đối với cả những kẻ mà ta yêu thương, quý mến nhất, nếu những kẻ đó đột nhiên tạo cho ta một thất vọng lớn lao.

Ngọc Mai nhíu mày:

- Em không hiểu ý anh lắm. Học trường Sơ chương trình Pháp, từ nhỏ tới lớn nên em không có tâm hồn Đông phương phong phú như con gái Sàigòn. Tuy nhiên em đã cố gắng tìm hiểu, học hỏi rất nhiều. Anh biết không, em đã ước mơ trở về Việt Nam từ lâu nhưng không bao giờ có dịp. Từ khi Ba em chết đi, không ai nghĩ rằng sẽ về Sàigòn nữa. Lo sinh kế và học hành ở đây cũng đủ bận rộn lắm rồi. Nếu không xảy ra vụ này, chắc em không có dịp được về nhìn quê Mẹ, và mãi mãi chỉ là ước mơ…

Minh chợt buột miệng:

- Như ước mơ một bông hoa…

Ngọc Mai lộ vẻ ngạc nhiên:

- Anh nói sao?

Minh cười:

- Anh cũng ôm ấp một sự ước ao tương tự. Bao nhiêu năm xa miền Bắc, xa Hà Nội, xa quê cha, anh ao ước được trở về nhìn lại quê cũ một lần. Niềm ao ước ấy anh thấy đẹp đẽ như một bông hoa.

- Ý nghĩ ví von của anh thật ngộ.

- Không lạ đâu. Vườn ở quê anh có trồng nhiều loại cây ăn trái. Trong số đó có một cây tên là cây Mơ, hoa rất đẹp và xinh xắn, dễ thương.

- Anh thích hoa gì nhất?

- Không biết nữa. Hoa nào đẹp anh cũng yêu. Hoa bưởi, hoa mơ, hoa đào, hoa mận… nhiều lắm.

- Nhưng hiện tại ở miền Nam, anh yêu hoa gì nhất?

Minh mỉm cười tinh quái:

- Hoa Mai.

Ngọc Mai đỏ mặt, tủm tỉm cười nhìn Minh và nguýt dài một cái. Tự dưng cả hai cùng thấy ngượng ngập, và Ngọc Mai cảm thấy thương mến người thủy thủ duyên dáng này.

Mai đứng vịn vào dây an toàn nhìn về xa. Minh đến cạnh, Mai thấy vai Minh chạm nhẹ vào vai mình, Minh chợt hỏi:

- Mai có… bồ chưa?

- Chưa anh.

- Nghĩa là vẫn ca bài… em chưa hề yêu ai?

Mai nhíu mày:

- Có một lần em thương một anh làm nhà Băng. Nhưng sau anh ấy bỏ đi theo Việt Cộng, ba em cấm em không cho chơi với anh ấy nữa.

- Bây giờ y đâu?

Minh bật cười thấy mình bị lây cách dùng chữ của người Việt trên đất Miên.

- Y đã biệt tích từ lâu. Y không muốn lấy em, chỉ tính dụ em đi theo y vào rừng ở với Việt Cộng không à.

- Sao em không theo?

- Tại ba em làm ăn với nhiều giới, sợ em theo họ làm chính trị sẽ nguy hại cho ba, nên ba cấm.

- Nếu ba không cấm, hoặc sau khi ba chết mà có dịp chắc em theo họ?

Mai lắc đầu:

- Không có đâu. Em thù ghét họ từ khi ba em chết, dù trước đó có cảm tình nhiều.

- Sao vậy?

- Họ kêu gọi ba ủng hộ tiền bạc, rồi còn bắt ba vô ban kinh tài gì đó. Ba không chịu, họ liền bỏ thư rơi, nói ba là gián điệp của Miền Nam. Ba bị chết trong ngục Prey Xor sau khi bị bắt được bốn tháng. Má uống dầu nóng chết theo lúc hay tin ấy.

Minh thở dài:

- Đó, câu nói của anh hồi nãy nhằm vào những chuyện như em vừa kể. Việt Cộng ở đây là nhóm người được nhiều dân mình tại Căm Bốt có cảm tình. Chính em cũng thích họ nữa, vì có người con trai em yêu trong hàng ngũ họ. Rồi chính những người đó tạo cho em một thất vọng lớn lao nên em đã ghét họ. Sau vụ Cáp Duồn này, anh tin họ sẽ chẳng còn quyến rũ được ai. Nếu biết rõ về họ sớm hẳn ai cũng muốn xa lánh. Sự thật, Việt Cộng đã bị chán ghét ngay từ hồi còn tên Việt Minh, sau khi những người yêu nước chống Pháp bị triệt hạ, và những kẻ cầm đầu ngả hẳn theo chủ nghĩa Cộng Sản.