- 15 -
TIẾNG NGỌC MAI RỤT RÈ VANG LÊN:
- Anh nghĩ gì đó?
Minh giật mình:
- À… anh hồi tưởng lại thời thơ ấu đã qua từ lâu. Bây giờ thấy mình già mà buồn.
Ngọc Mai bật cười:
- Anh mà già, trông mặt anh người ta đoán ngay cỡ chừng hai mươi bốn tuổi.
- Hai mươi bẩy rồi đó, em.
- Sao anh chưa lấy vợ.
Minh nhìn Ngọc Mai dò hỏi:
- Sao em hỏi anh vậy?
Ngọc Mai ra vẻ ngạc nhiên:
- Có gì đâu? Anh đã nói với em là chưa lập gia đình mà?
- Ừ, anh quên. Tại anh có tật… sợ vợ.
Ngọc Mai cười khúc khích:
- Anh tệ ghê. Đàn ông mà sợ đàn bà, bộ anh sợ lấy vợ dữ, mỗi ngày bị vợ “nựng” sao?
Minh mỉm cười, chợt nhớ tới câu chuyện đứa cháu kể. Ở Sàigòn, một hôm ăn cơm nhà anh chị, đứa cháu gái học trường Saint P. kể chuyện Ma Sơ “chịu chơi”. Minh ngạc nhiên hỏi cháu sao lại gọi thế, đứa cháu nói:
- Cả lớp cháu gọi thế đấy chứ. Tại mỗi lần Ma Sơ thấy đứa nào nói chuyện, Ma Sơ lại gần rờ cằm nó và nói:
Chà, em cưng ngoan quá, vui miệng dữ. Coi chừng Ma Sơ “nựng” nhẹ một cái “vinh” (vênh) hàm luôn nghe em!
Minh thấy tức cười. Các sơ mà còn thế thì trách sao được các chị vợ lại chẳng dữ hơn cả chục lần.
Minh nói:
- Anh nghèo lắm, tự lo sống chưa xong, kiếm đâu ra tiền cưới vợ?
- Anh nói vậy thì người ta ở góa hết? Ý quên, ở vậy hết?
Cả hai cùng cười, nụ cười Ngọc Mai vô tư và trong sáng.
Tầu bắt đầu vượt qua biên giới. Minh giải thích cho Ngọc Mai nghe về giòng sông, về cây cối hai bên bờ. Tới ngôi nhà xây giữa lằn biên giới vô hình, Minh bảo:
- Em bước chân vào vùng đất quê hương rồi đấy.
Mai ngậm ngùi:
- Kể từ giây phút này em bước sang một cuộc sống mới, không biết có sáng sủa không?
Minh thấy lại cần an ủi người con gái:
- Anh tin là sẽ không có gì… vất vả lắm. Mà dù có vất vả thì cũng vui em ạ, vì mình sống và đổ mồ hôi trên đất nước mình.
Nhưng dù sao, anh đồng ý với em là có những xao động khi cuộc sống đổi khác. Cũng như anh ngày nhỏ.
Khi thầy anh và chú Giáo bị bắt và khi theo thím Giáo ra Phát Diệm anh không hiểu mình đi đâu, làm gì và sẽ sống ra sao? Cuộc bộ hành dài dặc và nguy hiểm, len lỏi trốn chui trốn nhủi giữa hai lực lượng Bảo Hoàng – lính Quốc gia thời đó – với Pháp và Việt Minh. Anh chết hụt bao nhiêu lần. Khác với em, anh không biết nơi ngừng chân lại, vậy nên lúc đến Phát Diệm anh vẫn cứ tưởng đó là trạm ghé chân trên cuộc hành trình.
Ở Phát Diệm được ba ngày, một buổi xâm xẩm tối anh và chị Ánh đang đứng ngẩn ngơ ở cổng tòa dinh thự của một người trong họ làm quan hồi trước thì thấy Thầy và chú Giáo đi vào, cùng với vài người bà con. Nỗi vui mừng và ngạc nhiên khi thấy Thầy và chú Giáo được tha về khiến hai chị em đứng chết sững không thốt lên được lời reo mừng nào. Thầy anh giận, bỏ đi tắm rửa rồi vào mắng cho một trận. Đó cũng là một trong những kỷ niệm khó quên của đời anh. Sau này mỗi lần ngồi nghĩ lại chuyện này, anh lại tự hỏi giá lúc ấy hai chị em reo lên vui mừng có lẽ Thầy sẽ được an ủi lắm. Những hối hận nho nhỏ như vậy trong đời mình làm cho con cái thấy thương yêu Bố Mẹ hơn. Ba bố con anh và gia đình chú Giáo ở lại Phát Diệm chừng một tháng thì đi Hà Nội, nhờ được cụ Ngọc – Cụ Phan Ký, người ta gọi thế – giúp tiền mua vé máy bay.
Cuộc sống gia đình anh thực sự thay đổi từ lúc ấy. Tới Hà Nội Thầy liên lạc được với các anh các chị, đến ở với các con. Đó là sự may mắn của một gia đình khi rời bỏ nơi đã sống quen thuộc, đến sinh sống ở một vùng xa lạ. Anh kể câu chuyện này thay cho lời chúc em và gia đình sẽ gặp nhiều may mắn tương tự.
Ngọc Mai cười thật hiền:
- Em cám ơn anh. Anh kể tiếp cho em nghe nữa đi, em thích nghe. Những chuyện tình cảm gia đình thường làm em cảm động, nhất là lại được nghe chuyện về miền Bắc, nơi em chưa hề có một ý niệm, một hình ảnh gì để tưởng tượng ra. Có lẽ em cũng ôm một mối ước mơ như anh rồi đấy.
- Rời quê nhà ra Hà Nội là một quyết định can đảm của Thầy anh. Các cụ ngày xưa thích ở gần gũi quê nhà, làng xóm và thích chết ở đấy, cạnh mồ mả ông cha. Nhưng Thầy anh vốn là một giáo chức thức thời. Sau cuộc nói chuyện với cụ Phan Ký, Thầy quyết định cho các con đi Hà Nội.
Anh còn nhớ trong câu chuyện, hai cụ nói rằng Việt Minh bây giờ đã trở mặt với nhân dân, dựa vào Cộng Sản Quốc Tế để cai trị dân mình. Những điều ấy sau này lớn lên anh mới thấu đáo, nhưng ngày đó cũng đã mơ hồ thấy thất vọng về những người mình mến chuộng khi trước. Việt Minh bắt đóng thuế thật nặng, bắt cóc người đòi chuộc thật cao… những cái đó không phải là hình ảnh “thần tượng” mình ôm ấp. Anh chán ghét Việt Minh thực sự từ khi ấy.
Ra Hà Nội, ba cha con về ở với gia đình nhà anh họ, rồi về ở với chị Kim mấy tháng sau. Chị Thục có chồng và ở cách mấy con phố. Anh Thanh ở Sàigòn dạy học từ lâu, thỉnh thoảng gửi thư về thăm Thầy. Mọi người đều biết anh Thăng, anh Đình theo bộ đội không có tin tức gì.
Năm ấy là năm 1953, anh đã mười tuổi. Ở Hà Nội một năm gia đình theo anh Dương – chồng chị Thục – sang Quảng Yên. Anh Dương là Tiểu Đoàn Trưởng trong quân đội Quốc Gia, được lệnh đưa binh sĩ di chuyển vào Nam. Thế là đầu năm 54, gia đình anh xuống tầu “ há mồm” – giống như chiếc em đang đi đây, ra Hàng Không mẫu Hạm đậu ngoài khơi. Khi tầu chạy ngang Vịnh Hạ Long anh cũng có cảm giác như chúng mình hồi nãy, lúc vừa vượt qua biên giới. Lại thêm một lần lo âu về chuyến đi của mình.
Nhưng rốt cuộc anh đã sống, lớn lên yên ổn cho đến bây giờ.
Ngọc Mai lặng nghe Minh nói. Giọng Minh trầm buồn. Thoang thoảng nuối tiếc và bâng khuâng. Mai lây theo nỗi buồn ấy, cả hai đứng lặng yên.
Trời nhá nhem tối, mọi người đã sửa soạn buổi ăn chiều tạm bợ. Gió gai lạnh. Ngọc Mai nhìn vào bờ, nghe Minh gọi tên từng nơi đi qua: Tân Châu, Hồng Ngự, xã An Long… Những cái tên quen tai và đáng yêu, dễ nhớ hơn cái tên Mai đã học từ nhiều năm qua: Svay Riêng, Kòmpông Chàm, Psa (chợ) Tức Lò Ót…
Trên bờ bóng người và xe cộ qua lại lố nhố sau rặng cây, Ngọc Mai nói:
- Ở bên mình bận đồ cũng không khác tụi em bên đó hả anh? Em cứ tưởng về bên này ai cũng bận áo dài hết.
Minh cười:
- Thì cùng người Việt cả sao lại không giống. Nhưng về tới Sàigòn em sẽ thấy các cô các cậu ăn bận còn khác em nhiều. Ngoài những chiếc áo dài, jupe, quần jean, bình thường mà em thấy ở Phnom-Penh người ta cũng mặc đó, các cô Sàigòn còn mặc quần ống chân voi, quần xì gà, mini jupe, mini robe và do họ sáng tạo ra. Trông cũng ngộ lắm.
Ánh mắt Ngọc Mai thoáng vẻ tò mò:
- Chắc anh thích các cô ăn bận như vậy nhỉ?
Minh cười lớn:
- Cũng còn tùy. Anh thích các cô bận đồ gì cũng được, miễn đẹp thì thôi. Có một điều đáng tiếc là các cô không tự soi gương ngắm thân hình trước khi quyết định chọn bộ đồ mình thích. Do đó mới có cái “tai nạn” là có cô mập như khúc chả lụa hoặc ốm tong ốm teo, cao lêu nghêu hay thấp lủm chủm mà lại khoái mặc đủ mode. Đó là sự… sát hại con mắt người nhìn một cách tàn nhẫn vô nhân đạo.
Ngọc Mai lườm Minh:
- Các ông chỉ giỏi chê. Bộ thanh niên các ông ăn bận “suya” lắm đó?
- Không phải anh chê. Anh chỉ đưa ý kiến là các cô trước khi tính theo mode gì hãy tự xét hoặc tham khảo ý kiến người thân xem có thích hợp với mình không? Em thử tưởng tượng xem, một cô bận mini mà đưa nguyên cặp giò ốm nhách, đen… hầm và lại dát đô la, khảm xà cừ tùm lum hết thì còn trời đất nào “chứng minh” cho nữa?
Tụi con trai cũng vậy. Họ cũng cần xét lại như con gái. Anh không chịu được bọn Hippy… ghẻ ở Sàigòn. Bận áo sơ mi mỏng dính, eo thật sát hông hằn cả bộ xương cách trí ra. Quần thì ống … 35, giầy vuông cao gót. Đó là chưa nói đến mái tóc dài uốn vô trật tự xõa trên vai. Cứ nhìn những thanh niên đó rụt vai rút cổ với các cô kiểu anh vừa nói trên đường phố Sàigòn, anh thấy… buồn nôn. Trông các anh Philip Nhỏ ấy là người ta phải tưởng tượng tới những dơ bẩn, bệnh hoạn, yếu ớt, hèn kém khốn khổ mà dân tộc bị đeo đẳng từ bao năm chưa tẩy uế được.
Anh quan niệm rằng, một người con trai đẹp là một thanh niên khỏe mạnh, gọn gàng và thanh lịch. Một người con trai hùng ít nhất phải được như một người lính trong bộ quân phục đàng hoàng. Mái tóc của những người lính tác chiến quanh năm tuy dài nhưng lại có vẻ hùng dũng và phong trần. Nếu bọn Hippy… ghẻ chỉ để cỡ đó có lẽ dễ thương hơn.
- Nói như anh vậy là có hai loại Hippy?
- Tạm coi như thế. Hippy đích thực đáng ca ngợi, vì họ sống hồn nhiên và cũng có tôn chỉ. Đời sống bây giờ bị ảnh hưởng và lệ thuộc máy móc, cơ khí quá nhiều nên tôn chỉ của Hippy là sống tự nhiên và gần gũi thiên nhiên, xa lánh các ràng buộc buồn phiền chừng nào sẽ vui sống chừng đó. Nhưng thanh niên quốc gia nào cũng có phần đông hiểu sai lạc ý nghĩa của Hippy hết. Đó là dịch… Hippy ghẻ hiện giờ.
Ngọc Mai tinh quái:
- Anh yêu phong trào Hippy không?
Minh hăng hái gật đầu:
- Yêu chứ. Hippy làm tăng duyên dáng con người. Chẳng hạn khi đi gặp vài cô nữ sinh cặp tóc bằng chiếc kẹp nhiều mầu xinh xinh, chân đi đôi giầy điểm vài mảnh mầu sắc nho nhỏ… những cái dễ thương ấy ai chẳng yêu, và yêu đời thêm?
Minh hỏi lại:
- Còn Mai, em thích ăn mặc thế nào?
Mai khéo léo:
- Thích y hệt anh vừa nói. Nhưng anh nhìn em, anh nghĩ em bận gì đẹp nhất?
Minh cười mỉm:
- Em bận gì cũng đẹp hết.
Ngọc Mai dẩu môi, nhõng nhẽo:
- Không chịu đâu, anh… xạo không à.
- Anh thành thật mà. Nhưng riêng anh, anh thích các cô mặc áo dài nhất. Áo dài nhiều dân tộc tính, lại kín đáo có thể che khuất những thiếu sót của các cô. Còn nếu các cô có đầy đủ nét đẹp thì cứ tha hồ ăn diện, phô bày. Còn một chi tiết nữa, là, cũng cần phải xem xét mình bận bộ đồ đó khi đến một nơi nào có hợp không? Tỷ dụ đi xin việc làm mà bận jupe hở ngực, hở đùi, hở… tùm lum hết thì coi bộ không… khá rồi à. Trừ phi đi xin việc ở sở… Mỹ, sở Hàn hay sở… thú thì không kể.
Ngọc Mai trách nhẹ:
- Anh có vẻ thành kiến dữ. Các cô mà nghe anh nhận xét thế này chắc chả cô nào ưa anh.
Minh tỉnh bơ:
- Đúng vậy, sự thật mất lòng. Nhưng riêng em, em ưa không?
Mai tủm tỉm:
- Ưa. Nhưng chút chút thôi.
Hai người cùng cười. Bóng tối đã xuống, trời lác đác các vì sao. Minh chợt nhìn lên, âu yếm bảo Mai:
- Anh đã đề nghị các bạn cho phép anh mời em ăn cơm chung với họ tối nay trong phòng ăn. Em nhận lời nhé.
Mai rụt rè:
- Thôi anh, kỳ chết.
Minh vung tay:
- Có gì mà ngại. Vô xem lính ăn uống ra sao, chia sẻ với tụi anh một chút mà.
Ngọc Mai do dự. Minh nắm lấy tay Mai kéo đi.
- Đi em. Tới giờ rồi, ăn xong, anh sẽ chỉ cho em xem đóa hoa Mơ của anh mỗi đêm trăng sáng.
Hai người bước vào phòng ăn Hạ Sĩ Quan. Mọi người đã có mặt đông đủ. Một người kêu lên:
- Trời ơi, tâm sự kỹ quá vậy, để tụi tui chờ muốn chết luôn.
Minh liếc nhìn Mai, thấy Mai mắc cỡ cúi gầm mặt. Minh đặt tay lên lưng Mai, đẩy tới ghế đầu bàn:
- Ngồi đây em, em là… Hạm trưởng, ngồi ghế danh dự.
Mai riu ríu ngồi xuống. Minh ngồi chiếc ghế bên cạnh Mai, đùa:
- Xin phép quý vị cho Minh ngồi cạnh Hạm Trưởng nhé.
Trung sĩ Tuấn móc nhẹ:
- Anh Minh chẳng cần ăn cũng no.
Minh lì lợm:
- Sao vậy?
- Dựa… hơi người đẹp cũng đủ no lắm rồi.
Mọi người cùng cười. Minh nhìn Mai thương hại:
- Thôi xin các cụ tha cho. Mai sắp khóc rồi đây này.
Minh la oái một tiếng vì bị Ngọc Mai nhéo mạnh trên đùi. Tiếng cười mọi người ồn ào hơn:
- Đã… có gì với nhau chưa mà ăn hiếp nhau dữ vậy?
Minh bạo dạn:
- Dạ, chưa có gì hết. Nhưng… sẽ có. Phải không Mai?
Ngọc Mai không hiểu ;
- Có gì hả anh?
Mọi người cười phá lên, khiến Mai đỏ mặt.
Thượng sĩ Quản Nội trưởng tuyên bố:
- Mời cô Mai dùng cơm. Ăn đi tụi bây, chọc quê người ta hoài.
Minh giới thiệu tên từng người cho Mai nghe. Anh nào cũng làm ra vẻ trịnh trọng. Chỉ có Toàn là tếu nhộn:
- Mai ăn tự nhiên nghe. Đây này, món ăn Việt Nam trong “thực đơn” bữa nay gồm có: rau muống… thỏ, cá tra biên giới, dưa leo… rừng và đồ hộp thịt gà nấu đậu của Quân Tiếp Vụ. Món sau cùng là do nhã ý của thằng Minh mời khách đó.
Mai cười duyên:
- Thì ra anh Minh mời. Em phải ăn thật nhiều để mừng anh.
Bữa cơm vui vẻ và thân mật. Minh săn sóc Mai từng chút, mặc mọi người trêu chọc. Cơm xong, Toàn mang cam ra mời Mai.
- Cam Nam Vang rẻ thật. Chỉ khoảng 5 đồng Việt Nam một trái, vừa ăn vừa cho cũng không hết tiền.
Toàn cúi xuống nói nhỏ vào tai Minh:
- Em đẹp quá mày ạ. Nhất là đôi môi. Nhìn đôi môi em cắn vào múi cam… tao muốn… phạm tội quá.
Minh nhăn mặt, thúc cùi chỏ vào bụng Toàn. Toàn hự lên ra vẻ đau đớn. Mai ngạc nhiên:
- Sao anh đánh anh ấy vậy?
Minh cười, lắc đầu không trả lời. Toàn nhăn nhó:
- Tôi có làm gì nó đâu. Tôi chỉ hỏi nó: Mày yêu Mai hở, nó nháy mắt ra dấu ừ. Tôi hỏi vậy vợ con mày ở nhà mày liệng cho… chó nhá hả? Nó… “oắn” tôi!
Mai thấy bừng hai má, cúi gầm xuống bàn trong tiếng cười của mọi người. Biết Toàn xạo nhưng Mai cũng vui vui, có một cái gì êm ả len nhẹ trong lòng Mai. Ánh đèn phòng sáng rực như ban ngày, quạt máy và quạt gió thổi tóc Mai che xõa một bên má trông thật đẹp. Mọi người trân trối nhìn Mai, kể cả ông Thượng sĩ già Quản Nội Trưởng. Minh bực mình, rủ Mai:
- Mình lên trên nhé em. Để chỗ cho các anh ấy chơi Domino.
Toàn lại trêu:
- Không sao. Bữa nay nghỉ cũng được mà, mà dù có chơi thì Mai ở lại cổ võ càng vui chứ sao?
Minh cương quyết:
- Cám ơn, ở dưới này… nực lắm, lên trên cho thoáng.
- Mở thêm quạt máy trong góc kia là hết nực ngay, phải không Mai ?
Ngọc Mai không biết quyết định ra sao. Minh nói nhỏ vào tai Mai:
- Lên trên, anh sẽ chỉ cho em đóa hoa Mơ của anh, chịu không?
Mai gật đầu, đứng lên. Mọi người cười vang đứng dậy tiễn khách. Khi leo lên thang Minh và Mai còn nghe Toàn trêu vói theo:
- Đố các cha, thằng Minh nói gì mà cô Mai chịu đứng lên đi theo nó?
Toàn tự trả lời:
- Nó nói thế này: Em mà còn ngồi đó một lúc nữa, anh mất em!
Tiếng cười bùng lên như cơn lốc, đuổi theo hai người.