← Quay lại trang sách

- 17 -

NHƯ MỘT THÓI QUEN, TRỜI VỪA HỪNG SÁNG mọi người đã thức dậy cả, tuy rằng có nhiều người ngồi nói chuyện rù rì cả đêm. Tiếng ồn ào làm Minh giật mình tỉnh giấc. Mắt Minh cay sè, nhưng không cảm thấy thèm ngủ tiếp, Minh ngồi dậy, lủi tới sát tấm bửng sắt ngồi bó gối một lúc rồi châm thuốc hút. Minh hút theo thói quen, nhưng không nghiện vì khi vui chơi Minh cũng có thể quên bẵng thuốc.

Những đợt khói lan nhẹ trong không gian, mong manh rồi tan biến. Minh liên tưởng đến một cái gì đổ vỡ không thành. Thốt nhiên Minh thở dài nhè nhẹ.

Hút hết điếu thuốc Minh xuống phòng. Toàn vẫn là người dậy sớm nhất, và đứng cạnh bếp điện đun nước pha sữa. Thấy Minh, Toàn đã lại trêu:

- Chà, dậy sớm thế. Tài thật đấy, đêm qua chàng thủ thỉ cả đêm mà không ngủ mê mệt cũng lạ.

Minh không đáp, đi đánh răng rửa mặt. Khi trở lại đã thấy Toàn ngồi xì xụp húp cháo đậu xanh nóng. Trên bàn cháo đã múc sẵn ra các bát bốc khói nghi ngút. Minh lấy gói Pall Mall bốn điếu trong khẩu phần hành quân ra cho chú thủy thủ tập sự dọn bàn. Hắn cười toe toét, cám ơn om xòm.

Minh ngồi vào bàn, múc đường vào bát cháo. Toàn chăm chú nhìn Minh rồi bỗng càu nhàu một mình:

- Về cả chục chuyến rồi mà không được lên bờ, lần này Đồng Tâm chỉ bước mấy bước là tới Sàigòn chẳng biết có nghỉ được vài ngày không?

Minh vẫn ngồi yên. Toàn bĩu môi:

- Nói với mày thà ra nói với cây cột còn sướng hơn. Ai chả biết anh có đào, thiết gì đến chuyện về Sàigòn nữa.

Minh ngẩng lên:

- Chuyện tới đâu hay tới đó, nghĩ trước làm gì cho bực mình.

Toàn xì một tiếng. Một lúc Toàn lại hỏi:

- Em bé đâu rồi? Rủ em xuống ăn sáng chớ.

Minh không trả lời. Sự thực Minh cũng muốn thế, nhưng lại sợ bạn bè trêu chọc nên định bụng lát nữa sẽ mang cho chị em Mai một ca lớn.

Toàn vẫn lải nhải:

- Cô nhỏ xinh thật, khi cười lại có núm đồng tiền má bên phải trông thật duyên. Mày có mắt đấy.

Minh cười phì:

- Ông không có mắt bộ ông… mù à.

- Là tao có ý nói mày nhanh mắt chớp được em đấy chứ.

- Trái lại, tao gặp em sau tất cả mọi người, và thật tình cờ. Nhưng tao không có ý gì cả. Quen nhau rồi xa, kết vào làm gì lỡ khổ thì nguy.

- Sao lại khổ?

- Thời buổi này ai mà biết trước được, thương nhau mà mất nhau thì còn khổ hơn là mồ côi… bồ.

Toàn lắc đầu:

- Trong cái khổ ấy có cái sướng của được yêu. Mẹ, ông mà có ai yêu là ông chịu liền, ở… vậy chán thấy bà.

Toàn đổi giọng nghiêm trang:

- Tao nói thật, tao thương hại em Mai của mày lắm. Chỉ vài ngày nữa là biết nhau ngay.

Minh chưa kịp hiểu, Toàn đã tiếp:

- Khéo không em lại cũng bị xấu số như em Hồng quen mày kỳ trước.

Minh thấy nhói trong lòng. Toàn nhắc lại chuyện không may của Hồng, cô gái hồi hương quen Minh trong chuyến sang Nam Vang đầu tiên. Cả một đoạn đời thê thảm của Hồng và gia đình Kim Hải như hiện ra trước mắt Minh, những chết chóc, đầy đọa, tan nát, thù hận và nước mắt đắng cay. ()

Minh thở dài:

- Mỗi người đều có số. Biết đâu em chẳng gặp may.

- Số chó gì.

Minh lắc đầu, đứng dậy. Thấy Minh lấy cháo mang đi, Toàn cười:

- Này, cho tao gửi gói kẹo và mấy trái cam. Nói của tao “lưu niệm”.

Minh mỉm cười thân mật. Toàn chỉ có cái tật ba hoa lắm lời nhưng lúc nào cũng tốt và dễ mến.

Ngọc Mai đã thức từ lâu và sửa soạn xong. Hai mắt Mai vẫn còn vẻ ngái ngủ. Thấy Minh đi tới Mai mỉm cười thay chào, đỡ lấy ca cháo. Chị Hai đang mở mấy hộp bánh lạt của tầu phát trưa qua cho hai đứa bé ăn. Minh nói:

- Chị cho các cháu ăn cháo nóng, tốt hơn. Cất bánh ấy đi, lỡ buổi trưa ở Trại Tạm Trú không kịp nấu cơm thì ăn đỡ lòng.

Rồi Minh quay lại nói với Mai:

- Tầu về Mỹ Tho em ạ. Như vậy em ở gần Sàigòn rồi. Chừng nào anh mãn công tác về Sàigòn anh đi kiếm chị Hai và em nhé.

Mai cười, gật đầu. Minh thấy nụ cười ấy tự nhiên, không có vẻ gì tha thiết. Tự dưng Minh thấy buồn:

- Em không muốn gặp lại anh sao?

- Có chớ, anh. Nhưng phải lo sống trước đã.

Mai nói như một bà già, Minh nghĩ vậy. Minh đưa kẹo và cam cho Mai, nói Toàn tặng. Ngọc Mai nhờ Minh chuyển lời cảm ơn Toàn và chia kẹo cho hai đứa bé. Minh ngồi nhìn rồi lại châm thuốc hút.

(1) Đây là một câu chuyện thật vô cùng thê thảm, do Võ Hà Anh dựng thành truyện dài “Bên ấy mưa bay”. Thiên tứ sắp phát hành.

Mặt trời nhô lên khỏi đường chân tời, đỏ rực và to như cái thúng. Nước sông nhuộm đủ mầu sắc, những mảng nước mầu nhấp nhô phủ bọt trắng xóa dọc theo mũi tầu, loang ra xa.

Minh kiên nhẫn chờ Mai nói một lời gì đẹp ý, nhưng Mai vẫn thản nhiên. Một lúc thật lâu. Minh đứng lên rủ Ngọc Mai ra gần mũi tầu đứng ngắm cảnh. Con tầu đi vào những khúc sông đông đúc ghe thuyền, hai bên có làng mạc. Những hình ảnh ấy thật quen thuộc với những chuyến công tác của Minh, nhưng với Mai thì mới mẻ và đáng nhớ. Mai hỏi chuyện luôn mồm và Minh cũng thấy vui vui. Minh kể một câu chuyện hài hước, Mai ngửa cổ nhìn trời cười rồi bỗng la lên nho nhỏ:

- Kìa anh. Chùm hoa Mơ biến mất hồi nào rồi nhỉ, bây giờ em mới nghĩ tới đó.

Minh nhìn theo, rồi cúi xuống mặt nước. Đúng rồi Mai, chùm hoa mơ đã biến mất. Nhưng nó trung thành, sẽ trở lại với anh, với em hằng đêm. Còn Mai, Mai sẽ biến đi như một giấc mơ, cái tên em cũng tựa như tiếng Mơ mong manh ấy.

Chúng mình, không một lời hò hẹn, không một lời dặn dò, rồi đường ai nấy đi. Và rồi em sẽ đi vào giấc mơ, giấc mơ kỷ niệm của anh. Anh sẽ chỉ còn cơ hội nhớ tới em với mớ kỷ niệm vụn rời. Nhớ tới em về một đêm nằm cạnh nhau đếm sao và nhìn chùm hoa mơ ước. Nhớ tới em về những ao ước sống yên vui nơi quê anh của em, khi hòa bình trở lại. Nhưng anh sợ không còn cơ hội gặp gỡ lại em, vì em đã không còn tin là chúng mình sẽ tìm gặp lại nhau. Hay sẽ gặp lại nhau. Hay em chỉ nghĩ anh đối với em cũng như đối với những người con gái khác, mỗi chuyến tầu chở dân về?

Tiếng Ngọc Mai vang lên:

- Chừng mấy giờ tới nơi anh Minh?

Minh chợt buồn:

- Khoảng mười một giờ. Sao em có vẻ nôn nóng tới nơi đó thế. Em… em không thích ở gần anh hả?

Ngọc Mai trách móc:

- Sao anh lại nói vậy? Em hỏi như một thói quen. Vả lại, cũng phải có lúc xuống chứ, đi như vầy hoài được à?

Mai cười:

- Anh đừng trách em. Tánh em vậy đó. Việc gì cũng nôn nóng, nhưng xong rồi thì chẳng biết tiếp tục làm gì.

Tiếng còi đổi ca vang lên rộn rã. Và còi tác chiến nối theo. Minh dục Mai trở lại với chị Hai rồi chạy đến nhiệm sở. Nhân viên chiến hạm cũng vội vã chạy đi chạy lại, khoác áo phao, đội nón sắt. Các ổ đạn được lắp vào súng, lên đạn sẵn sàng. Minh thấy mọi người nhốn nháo hẳn lên. Tiếng loa từ đài chỉ huy vang xuống:

- Xin đồng bào an tâm. Nhân viên chiến hạm sửa soạn để đề phòng như thường lệ, không có gì nguy hiểm cả.

Minh cũng giải thích cho những người đứng gần ổ súng nghe:

- Khúc sông này hẹp, lâu lâu Việt Cộng bắn lén vài phát B.40 rồi bỏ chạy, nên chiến hạm phải đề phòng.

Minh nhoài người trên dây an toàn nhìn về phía trước. Mấy chiếc khinh tốc đỉnh hộ tống chạy sát bờ, họng súng hướng vào rừng cây.

Đột nhiên, giữa bầu không khí lặng lẽ tiếng súng vang lên ròn rã. Mọi người hồi hộp nhìn nhau. Minh chăm chú nhìn chiếc PCF bên cánh trái đang bắn từng loạt vào vùng tác xạ tự do.

Một bà cụ hỏi Minh:

- Chuyện chi vậy chú? Việt Cộng hả?

- Không có chi đâu bác. Người ta bắn vào mấy khu cây cối rậm rạp để phòng hờ có Việt Cộng núp giật mìn đó thôi.

Tiếng súng chỉ kéo dài vài phút rồi ngừng. Và nửa tiếng sau giải tán nhiệm sở tác chiến. Con tầu lại chạy qua những khúc sông có nhà cửa, ruộng lúa và những khúc sông chăng dài hàng đáy lưới cá. Quang cảnh thật bình yên như chưa hề có tiếng bom đạn nổ. Hơn lúc nào hết Minh ước ao có hòa bình thật sự, ước ao sẽ được đi khắp miền trong nước mà không sợ bất cứ một cái gì dọa nạt. Và nhất là được trở về quê nhà. Nơi đó có những lũy tre xanh um bóng mát, có mái ngói đỏ, mái tranh lam. Có giòng sông hiền hòa với tiếng sáo mục đồng trầm bổng. Có những ruộng khoai nặng củ, những chiếc đò nhỏ nhắn xuôi ngược bán buôn. Và có khu vườn chứa đầy mơ ước tuổi nhỏ thần tiên của Minh, trĩu nặng trên cành mơ, cành ổi.

Minh bỏ xuống phòng, viết một lá thư dài cho chị Thu, miên man ghi những điều vừa nghĩ lên mặt giấy.