- 18 -
TIẾNG CÒI NHIỆM SỞ ỦI BÃI RỀN RỈ trong chiếc loa gắn trên tường. Minh quẳng giấy bút vào trong tủ, chạy lên boong. Tầu đã bớt tốc độ xuống một máy tiến một, lừ lừ lướt tới.
Đằng trước là một bãi đất trống, lố nhố người, cờ và biểu ngữ cùng những chiếc GMC nằm bất động.
Ngọc Mai và chị Hai đã xếp gọn đồ đạc xong, đang đứng nhìn vào bờ.
Thấy Minh, Ngọc Mai hỏi:
- Họ làm gì vậy anh? Dân xuống đây hả?
- Ừ. Chánh quyền địa phương trương cờ và biểu ngữ chào mừng đồng bào trở về. Sau đấy họ đưa mọi người đến trại tạm trú bằng những xe nhà binh đậu trên lộ đó.
Tiếng neo kéo sợi dây sắt rít lên sau lái, đầy giục giã. Không ai nói, nhưng cả Minh lẫn Mai đều hiểu rằng chỉ vài phút nữa sẽ không còn ở cạnh nhau.
Minh cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Cô giáo, anh trả bài nhé.
Ngọc Mai cười:
- Em mong anh sẽ thuộc bài, để khi trở lại Nam Vang khỏi nói tiếng Miên bằng tay.
Minh ra vẻ nghiêm trang:
- Chngai pì ôn, boong pruôi na. (Xa em, anh buồn lắm).
- Ồn kò châng đá! (Em cũng vậy).
Ngọc Mai hỏi lại:
- Boong nưc ôn chìa nich rư tê? (Anh sẽ nhớ em mãi chớ?)
- Nức! (Nhớ).
Ngọc Mai đặt nhẹ tay lên cánh tay Minh:
- Boong nâu oi sóc sà bai! (Anh ở lại mạnh khỏe).
Minh không đáp, nhìn vào bờ. Con tầu đã ủi bãi xong, cửa ram đang mở rộng dần. Mọi người nhốn nháo như tan buổi chợ.
Cánh cửa ram mở toang. Những người đứng gần cửa ngập ngừng một chút rồi khuân đồ đạc ào ra. Những người đứng sau ùa lên phía trước chen nhau xuống. Trên bờ, các quân nhân và nữ cán bộ xã hội tiếp tay khuân vác, giúp đỡ mọi người lên xe.
Minh ẵm dùm chị Hai đứa lớn. Ba người từ từ bước ra phía cửa. Trên tầu chỉ còn vài chục người xuống chậm. Minh đặt đứa bé xuống khoảng đất sạch sẽ, nói với chị em Mai:
- Thôi, chúc chị và gia đình đi may mắn. Khi nào về Sàigòn và nhận được tin tức chị tôi sẽ đi thăm.
Chị Hai lí nhí cám ơn, mắt đỏ hoe. Minh nhìn Ngọc Mai:
- Mai đi nhé.
Ngọc Mai gật đầu:
- Em sẽ viết thư về địa chỉ anh cho.
Hai chị em dắt díu nhau đi. Được vài chục bước Mai bỗng quay lại nhìn Minh, la lên:
- Boong ơi, ôn srô-lanh boong ná. (Anh ơi, em thương anh lắm).
Minh chưa kịp có phản ứng thì Mai đã đưa tay vẫy vẫy rồi quay ngoắt đi.
Minh đứng nhìn cho đến khi hai chị em Mai và mấy đứa cháu khuất giữa đám người. Tiếng còi gọi nhân viên về tầu lại vang lên. Minh bước xuống, những bước chân nặng trĩu.
Cánh cửa ram từ từ đóng lại, ba hồi còi lùi vang lên sau tiếng neo lái kéo khỏi lòng sông.
Con tầu lùi ra giữa giòng và bỏ neo ở đó, cửa ram lại mở ra và các nhân viên chiến hạm sửa soạn làm sạch sẽ.
Minh đứng trên thang bắc ngang hai boong tầu, nhìn về phía trước. Sân tần đầy rác, vỏ hộp, giấy và đủ thứ lặt vặt. Gió sông lùa vào thổi những thứ rác rưởi đó chạy loăng quăng.
Minh bước xuống, nâng vòi nước trong tay người thủy thủ phòng tai. Luồng nước vọt mạnh, lùa những thứ người ra đi bỏ lại đó trôi dạt về phía cửa ram.
Luồng nước thật mạnh, không còn chút vết tích gì để lại trên nền sắt. Minh lặng lẽ làm, với những hình ảnh mong manh về mọi người trong óc, lãng đãng như mây.