Chương 5
Cũng như mọi năm, chiều ba mươi Tết, gia đình anh Ngô kéo sang. Hai vợ chồng, bế hai đứa con. Honda dẫn vào tận trong nhà. Trông cảnh anh chị thật êm đềm, hạnh phúc. Con Bê, tròn quay trong bộ đồ mới màu hồng. Thằng Tèo, vừa chập chững biết đi, biết nói. Thấy điệu thằng nhỏ quấn bố, đủ biết anh Ngô thành thạo nghề giữ trẻ. Phải vất vả mới thẩy được thằng bé qua bên mẹ. Anh Ngô đem về một cành mai, cùng hoa chưng bàn thờ, bánh mứt. Buổi cỗ cúng cuối năm, chỉ có chị Thúy, Huyền làm phụ bếp. Chị Ngô, bế con chạy xuống bếp. Con Bê lơn tơn theo sau như cái đuôi. Bình thường, chị Thúy đã nựng nó, hay hỏi chuyện nó. Hôm này, chị lạnh tanh. Chị Ngô gợi chuyện:
- Người ta nói vắng như chiều ba mươi. Vắng gì đâu. Tụi này đi từ nhà tới đây mất cả hai tiếng đồng hồ. Kẹt lâu nhất ở chợ Phú Nhuận, chợ hoa Nguyễn Huệ dẹp, người ta dồn về đó. Thiệt kẹt xe phát nhức đầu.
Chẳng ai trả lời, chị vẫn tiếp:
- Đấy, cành mai ảnh mua lúc kẹt xe. Đã kẹt xe, đông đúc. Tay xách tay mang, thằng nhỏ khóc um sùm, ảnh đòi phải mua cho được nhánh mai mới chịu.
Huyền cười nhẹ. Thế thôi, chớ chị Thúy, bằm thịt mà chị dộng dao thớt như đang bằm chém ai. Chị chém cái bực dọc trong lòng chị chớ gì. Huyền biết. Bà chị dâu hình như không chịu nổi sự im lặng, lại cằn nhằn chồng:
- Anh thấy chưa, cành mai nhỏ xíu, nó đòi giá cắt cổ, anh chẳng trả giá. Đếm coi, có mấy bông đâu.
- Một năm có một lần, sao em cằn nhằn hoài.
- Thì nói cho anh biết. Mua cũng cho xứng đồng tiền với mình chớ. Có mua cũng mua lúc sớm sủa, tối lửa tắt đèn mới chọn thì chọn ra sao được.
- Ừ. Thì biết rồi.
Thằng Tèo vặn vẹo, đòi bố. Chị phát vào đít thằng nhỏ cái bốp. Nó khóc ré lên.
- Thiệt bực hết sức. Bế bế cả ngày. Cũng tại anh bày cho nó hư. Mày có im mồm không? Muốn lọi tay với mày rồi còn gì nữa.
Vẫn cái tính hồi chưa ra ở riêng, khi tức bực, chị kiếm chỗ đổ. Thì có anh Ngô đó.
- Tay xách tay mang... Thiệt tình... Này, nó đòi. Anh có nhanh tay lên không. Con Bê, dang ra. Nó đã khóc, mày sán lại chi vậy?
Anh Ngô nổi cáu:
- Đang làm, sao hối hoài vậy? Không thấy sao?
- Thấy sao không thấy. Nhưng hai đứa nó đeo, mệt quá rồi. Có chút việc mà làm hoài. Anh chìu tụi nó, giờ đã thấy chưa. Qua năm, ai muốn nói gì thì nói, tôi gửi nó vào nhà trẻ. Lâu nay, nghe tôi, gửi nhà trẻ, có phải nó đở hơn không. Làm như ở đó người ta ăn thịt con nít không bằng.
- Cần gì phải ăn thịt con nít. Đứa nào vào đó một thời gian cũng da bọc xương, tiêu chảy, sán lải. Coi cái gương thằng bé con chị Hường, ba tháng mang về, một tháng nằm bệnh viện. Xong.
- Thì tại nó yếu, nó bệnh. Nói chuyện hay dữ.
- Bệnh gì, khi mới đưa vào thằng bé trắng phau, sổ sữa mập ú. Ngu mới tin được mấy bà cô nuôi trẻ. Ăn hết sữa con hít.
- Chỉ giỏi cái miệng phản động. Anh nghe ở đâu? Ai nói, chỉ tôi coi. Có ngày đi tù vì cái miệng...
Chị Thúy bằm mạnh hơn, con dao như nghiến nát mặt thớt gỗ. Mắt chị Thúy long lanh cơn giận. Chữ đi tù từ miệng bà chị dâu, đâm xuyên suốt vào tim chị em Huyền. Hình ảnh ba lung linh. Huyền như vừa bắt gặp đôi mắt ba. Buồn rầu, nhắc nhở. Ba vẫn vậy, thư nào cũng, dặn dò, anh chị em ở nhà phải thương yêu nhau. Hỏi thăm anh Ngô, chị Nữ, nhớ nhung hai đứa cháu nội.
Cũng may, đúng lúc đó, mẹ Huyền về. Thấy hai đứa nhỏ, bà vui ngay. Huyền nghe giọng mẹ:
- Cành mai đẹp quá Ngô. Con sửa soạn đẹp đấy. Nhà cửa tươi lên.
Chị Ngô:
- Tụi con đi ngang chợ Tân Ðịnh, thấy dưa hấu đẹp quá, định mua, kẹt xe không thể nào nhúc nhích được.
- Dưa hấu, mẹ mua rồi. Anh chị đã bận bịu hai đứa, lại mang xách gì nhiều thế? Mứt bánh nữa, sao không để bớt ở nhà cho tụi nhỏ.
Chị Nữ ngọt ngào:
- Dạ mứt bánh con mua ở cơ quan, cơ quan phục vụ Tết cho cán bộ công nhân viên. Đâu có mẹ, đâu ra đó, tụi nhỏ cũng có phần ở nhà rồi.
Huyền cũng ngạc nhiên. Chị mới cau có với anh Ngô như vậy, mà bây giờ giọng điệu ngọt ngào, thản nhiên như không.
- Con Bê để bà nội vào nhà rửa mặt thay áo, làm gì đeo cứng bà vậy.
Chị kéo con Bê ra, sốc lại thằng Tèo, dục chồng:
- Anh làm nhanh lên. Mẹ về rồi, còn bày cỗ cúng nữa.
Mọi lần chị Thúy hẳn đã có vài câu chua cay rồi. Nhưng hôm nay, sao chị im re, và vẫn cứ nện dao mạnh bạo bầm trên mặt thớt.
- Chị, em thấy thịt nhuyễn rồi. Mình còn món canh mộc nữa là xong. Nấu canh món này, bỏ bún vào là ý như bún mộc, chị Thúy há.
- Ừ.
- Hồi ba ở nhà, mẹ nói ba thích canh thịt bầm vò viên, nấu với bún tàu... với gì nữa nè, em quên, cái gì mà châm... châm... Mẹ, cái gì châm... châm mẹ.
Vào tới cửa phòng, nghe Huyền hỏi, mẹ đáp:
- Cái gì châm châm? Nó là kim châm. Nhưng bây giờ đào đâu ra kim châm mà nấu. Tụi con xong chưa? Xong, dọn lên, cúng cho sớm sủa.
Huyền nghe giọng mẹ trong hơn, vui hơn thường ngày nhiều:
- Còn nữa, xong cũng phải dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ đàng hoàng. Thúy, Huyền ạ. Rồi còn đón giao thừa.
Năm nay mẹ đã biết đón giao thừa? Mọi năm, mẹ thường để mặc cho chị em Huyền sắp đặt. Sắm sửa, mua mấy trái dưa hấu về, mẹ nói:
- Ðể coi, tao bói xem năm nay có đỏ không?
Huyền sắp đặt thức ăn, mang lên nhà trên. Chị Ngô bế thằng Tèo ngó lơ ngơ ngoài đường, mệt mỏi. Con Bê lon ton lúc tới ngó lên bàn, lúc tới bên anh Ngô. Nó lăn qua lăn lại mấy trái dưa hấu đặt ở góc phòng, gần mấy giỏ thăm nuôi đã sắp gói sẵn.
- Bê, cháu đừng phá, đừng lăn dưa nữa.
Anh Ngô nạt:
- Ði ra chỗ khác chơi. Tay chân không yên được là mầy. Nữa, đừng lại đó...
Con Bê bị bố nạt theo chân Huyền xuống bếp, rồi lại chạy lên nhà. Nó dừng lại ở chiếc bàn, nhón chân lên. Với tay sờ vào hộp mứt. Xoảng. Cái lọ chưng cành mai rớt, lăn xuống nền gạch vỡ tan tành. Chị Thúy kêu: Ui da, chị thả con dao, cùng theo Huyền lật đật chạy lên, mẹ cũng vừa ra tới. Chị Ngô đã cho con nhỏ cái tát. Con bé khóc ré, cả thằng Tèo, suýt bị tuột tay, đeo cứng cổ mẹ, cũng khóc phụ họa. Chị Thúy tay này cầm ngón tay kia, chị Thúy cũng bị đứt tay, máu hồng rỉ rả từ ngón tay chị. Huyền thấy khuôn mặt mẹ, cùng khuôn mặt chị Thúy tái nhợt. Cả người Huyền cũng vừa run lên.
- Phí của. Cành mai rụng hết bông. Cái con này...
Chị Ngô đưa tay ra còn muốn tát. Mẹ kéo con Bê.
Nó sợ hãi ôm cứng lấy bà nội. Huyền thấy mẹ, sững sờ nhìn những mảnh vỡ tan trên nền nhà, thở nhẹ:
- Thôi, lỡ rồi. Dỗ nó đi, đừng đánh nó nữa. Nó biết gì.
- Mẹ để con dọn, mẹ nghỉ đi.
Anh Ngô lúi húi dọn. Mẹ cầm một mảnh vỡ lên. Rồi lại lặng lẽ thả xuống, không nói gì.
Cái bình này, Huyền nhớ Tết cuối cùng còn ba ở nhà, chiều hăm bảy, ba đưa cả nhà đi Biên Hòa ăn cơm ở nhà người bạn. Ba ghé lại lò gốm lựa cái lọ lớn. Ba thích nét tre trúc. Có gì lạ đâu, tên mẹ là Trúc. Ba phải tìm cho được cái nào vẽ mai lan cúc trúc, ba mới chịu. Ba nói: "Mai, Lan, Cúc gì cũng chỉ là nét đẹp của loài hoa. Còn trúc, ẻo lả, mảnh mai mà hàm ý quân tử". Bây giờ, cái bình vỡ, mẹ đứng đó. Tuy tuổi tác, mẹ vẫn là nhánh trúc mảnh mai của ba. Lúc mẹ thả mảnh vỡ xuống, tay mẹ run lên... Tự nhiên lòng Huyền hoảng hốt. Còn chị Thúy nữa, cũng đúng lúc đó chị đứt tay. Cái gì vậy?
- Trông con một tý cũng không xong. Thiệt là...
- Nữa, có chỗ cho anh rồi. Tôi còn bận thằng Tèo đeo dính cứng. Tôi cũng chỉ có hai con mắt thôi...
Mẹ vẫn chưa rời những mảnh vỡ và những cánh mai rơi rụng trên nền nhà.
- Thôi lỡ rồi, đừng cãi nhau nữa.
Mẹ bế con Bê lên tay, dỗ dành. Chị Thúy đã tự lấy băng keo băng ngón tay. Hai chị em tiếp tục dón cỗ.
Mẹ vẫn nguyên áo dài, thắp hương, khấn vái. Anh Ngô cũng làm đầy đủ bổn phận con trưởng. Cỗ cúng dọn xuống, chỉ có hai đứa bé ồn ào đòi này nọ. Bữa cơm cuối năm, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Anh Ngô nhắc tới chuyện thăm nuôi đầu năm của mẹ. Chị Ngô, cắm cúi lo cho hai đứa bé. Chị Thúy bỏ đũa đầu tiên. Mặt chị, dưới ánh đèn trông nhợt nhạt.
- Con làm sao vậy, Thúy?
- Con bị mệt chút thôi mẹ. Không sao mà.
Mẹ Huyền thở ra:
- Càng ngày nó càng xanh mướt. Bảo đi chụp phổi lại, cứ cãi. Ði nằm đi, đã nói để con Huyền nó nấu cho...
Chị Thúy lên gác. Trừ ba mẹ con chị Ngô, không ai nuốt nổi nữa. Huyền cảm thấy bữa cơm chán ngắt, mà hình như, ngày Tết đang đến cũng chán ngắt nữa. Anh Ngô, hẳn cũng vừa thương mà vừa giận, nói:
- Cái con Thúy nó càng ngày càng bướng bỉnh, mẹ phải bảo nó. Bệnh không tự lo, ai lo cho. Con thì bảo không được nó rồi... Lần trước, con đã can, nó cứ đi thăm nuôi ba với mẹ, về tới là nằm tới hai tháng luôn...
- Thì cũng lâu quá, nó không gặp ổng mà...
Anh Ngô lặng thinh. Anh cũng lâu quá rồi, đâu có đi thăm gặp ba. Mọi việc gì trong nhà cũng mẹ và chị Thúy. Chị Ngô, hẳn không khoái nghe những chuyện không xuôi tai với chị, uể oải:
- Còn phải ghé ngoại một tý. Con Bê có ăn nhanh lên không?
Vậy là anh ngô dẫn vợ con về, ồn ào mấy tiếng đồng hồ, làm đủ bổn phận ông con trưởng, sắp dọn bàn thờ, cúng giỗ gia tiên. Sau khi đốt phong pháo, cả gia đình anh chị Ngô lại chất trên chiếc xe Honda, ra ngõ. Anh còn để lại mấy phong pháo, đặt trên tủ sách. Vậy mà Huyền cũng đứng ngơ ngẩn nhìn theo anh chị cho tới lúc họ khuất ngoài đầu hẻm. Chi vậy?
Huyền giật thót người vì một tràng pháo nổ sát cạnh cô. Nhà bên cạnh, hai ông bà cụ già đang đốt pháo. Thấy Huyền giật bắn người, bà cụ cười, nói với qua:
- Làm cháu giật mình há. Phong pháo chiến thắng nổ sớm quá.
Chỉ còn hai ông bà già, họ vẫn hạnh phúc. Hai đứa con trai đi học tập. Một đứa con trai khác du học ở Mỹ, kẹt luôn. Bà cụ, còn ít tư trang, của cải, bán dần, nhờ đứa cháu họ đi thăm nuôi. Gần năm nay, đã nhận được quà của con gửi về, ông bà cụ bớt vất vả. Thỉnh thoảng hai ông bà dẫn nhau ra bưu điện lĩnh đồ. Bên Ủy ban và bên công an đã chú ý tới hai cụ, hai cụ phải đóng nhiều khoản ủng hộ phường xóm quá. Như mấy ngày trước đây, chú khu vực đi quyên tiền ủy lạo chiến sĩ làm nghĩa vụ quốc tế Cam Pu Chia, tiền thương binh liệt sĩ, vòng hoa cho đài liệt sĩ, nhà ông bà cụ cũng phải đóng gấp ba lần các gia đình khác không lãnh quà. Dì Hai ca phê than thở:
- Thì tui lĩnh đồ lĩnh đạc ở đâu, cũng đóng gấp ba, vì buôn bán. Ôi thôi, cả ngàn thứ hụi chết, cúng kiếng cô hồn các đảng...
Huyền trả lời bà cụ:
- Pháo nổ ròn quá, năm nay ông bà sẽ hên lắm.
- Ôi dào, hên gì mà hên cô. Năm nào cũng rơi vào sao hạn, cái sao vàng... đó thôi...
Bà cụ nháy mắt. Huyền thoáng tìm gặp một nét thật trẻ trung của bà. Ông bà cụ cùng một hoàn cảnh như gia đình Huyền, dễ cảm thông nhau.
Huyền trở vào nhà. Mẹ đang dọn dẹp nhà cửa. Còn Huyền một lô chén bát cần phải rửa, rồi dọn dẹp bếp núc. Có thì giờ đâu mà vớ vẩn nữa. Tuy vậy, vừa làm, Huyền vừa nhớ Thuyền Nguyệt. Giờ này nó cười được rồi. Nó đang làm gì ở nhà nhỉ? Nó nói rồi mà, năm nay nó nhất định để ông già nấu nướng một mình, còn nó rảnh. Bù lại cả tuần lễ đứng tim.
Chiều hăm tám nghe tiếng gõ, Thuyền Nguyệt mở cửa, thấy ông già đứng lù lù. Mừng hết biết. Không biết bà má Phượng Hồng lo cách nào, ngõ nào mà tài thiệt.
Anh Tuấn đã tự tin: "Bà mà hứa giúp, chắc như bắp rang nổ, yên trí đi mà". Tội nghiệp Thuyền Nguyệt, đạp xe đi một vòng báo tin cho bạn bè, tía lia cái miệng:
- Ôi, tao thiệt như chết đi sống lại. Ôi, tao mừng ơi là mừng. Có Tết rồi.
Huyền cũng mừng nữa. Má Phượng Hồng hẳn biết cách, lo đúng nơi, gõ đúng cửa. Mà ba Nguyệt, có chính trị chính em gì đầu. Nghe Nguyệt kể, chỉ vì ổng nhức đầu, muốn có mấy viên thuốc aspirin mua ở tiệm thuốc tây Quốc doanh, lúc nào cũng được trả lời, hàng chưa về. Ổng đi tìm người bạn bán thuốc Tây chui. Ðang lơ ngơ thì thấy mọi người chạy tán loạn, rồi bị chộp cổ vô tù.
Thời buổi này, bị bắt lãng nhánh như vậy, cũng không có chi là lạ. Chị Xuân cũng kể với chị Thúy, người bạn trai của chị, tới thăm một người bạn. Ðúng lúc công an ập vô, bắt ông già của bạn anh ta, anh ta bị bắt luôn. Hiện nay bị đưa đi lao động tận Suối Máu, gia đình anh bạn chị Xuân không hiểu còn bị tội gì. Mà chính anh ta, cũng không biết mình tội gì nữa. Anh bạn chị Xuân, còn trẻ tuổi, ưa để râu ria. Khi công an vào bắt người cha, họ không tin anh ta là bạn của người con, cứ thế hốt về sở công an, Thật tội nợ vì mấy cọng râu. Lúc nghe chị Xuân than thở, tâm sự với chị Thúy, tới câu đó, Huyền đã cười rúc rích? Hai bà chị, nhìn Huyền như nhìn con quái vật.
Chuyện vậy mà cười thì cũng vô duyên quá. Sắp thêm một tuổi, phải tập làm người lớn dần đi. Mà lớn, như chị Thúy, chị Xuân, có gì vui đâu nào?
Vậy mà thời gian cứ vùn vụt trôi. Mười một giờ, Huyền đặt chiếc chén cuối vào rá, lắng tai nghe. Ðúng là tiếng gõ cửa. Tự nhiên Huyền thấy hồi hộp quá. Thì ra, cứ mỗi lần Tết, trong lòng Huyền, lén lút một nỗi đợi chờ. Biết đâu. Mở cửa là ba nhỉ? Y như cảnh Thuyền Nguyệt chiều hăm tám Tết. Tỉnh mộng rồi. Anh Tâm. Làm gì mà cuống lên như gà mắc đẻ. Mà anh đi đâu biệt cả mấy tuần nay, giờ thì đứng trước mặt Huyền như người vừa vớt dưới nước lên.
- Anh Tâm, Trời đất, lâu dữ hôn mới thấy anh.
- Ừ. Chị Thúy đâu?
- Anh vào nhà đã. Em gọi chị Thúy liền. Chị Thúy mừng phải biết. Mà anh đi đâu biệt vậy, anh Tâm?
- Anh vội lắm. Em đưa lá thư này cho chị Thúy dùm anh. Gần hết giờ rồi, sợ xông đất. Anh còn phải về đón giao thừa ở anh đã. Mai anh tới.
- Mai nghe. Chắc hôn? Mai tới mừng tuổi em nghe.
- Ừ. Mai.
- Mà chắc.
- Thì chắc.
- Ðầu năm không được nói dối nghe. Ơ, chị Thúy...
Chị Thúy đã xuống tới nhà. Chắc chị cũng phải có linh tính. Chị giựt lá thư trong tay Huyền, nhẹ nhàng:
- Sao anh không vô nhà một tý? Em muốn gặp anh.
- Anh bận quá. Thôi được, anh có chút chuyện muốn nói...
- Huyền, em vào nhà đi. Ðể chị.
Nói qua lại, nhỏ to, thì thầm. Ðâu có gì giận nhau. Nữa, còn đưa tiễn ra tận ngõ nữa chớ. Lát sau, chị Thúy quay vào. Huyền nhìn chị, đoán coi có chút vui mừng hay hờn giận nào không? Tuyệt nhiên khó đoán. Mẹ tắm rửa xong, dục cã hai chị em, thay áo, chải đầu đón giao thừa. Chị Thúy có vẻ lướt qua cơn mệt bất ngờ lúc nãy. Nhưng ai biết chị đang nghĩ gì. Huyền thắc mắc, muốn hỏi lý do biến mất của anh Tâm thời gian gần đây. Nhưng thấy chị Thúy có vẻ không thích ai xen vào chuyện riêng tư của chị, Huyền lại thôi. Thay áo xong, trông chị trẻ trung hẳn, trong chiếc áo thun trắng và quần tây xanh. Lâu lắm, mới thấy chị diện lại bộ đồ cất kỹ trong đáy tủ. Ba mẹ con, quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng. Huyền treo sẵn một phong pháo. Lòng ai cũng rộn rã. Chị Thúy đó, mắt như sáng lên, thành khẩn đứng sau lưng mẹ trước bàn thờ đặt trước nhà lễ Trời đất. Cái tích tắc nối liền giữa năm cũ, qua năm mới bỗng linh thiêng làm sao. Huyền cũng đứng sau lưng mẹ và chị, cảm thấy mình bé nhỏ, như cây tăm, như hạt bụi.
Rồi cả Trời Ðất vỡ vụn bởi những tràng pháo, như bung lên cùng lúc, liên tiếp ròn rã. Bàn tay Huyền bỗng run rẩy khi bật quẹt, châm vào phong pháo. Chị Thúy bịt tai, lùi vào nhà. Phong pháo nổ ròn đấy chứ. Nhưng tự nhiên nửa chừng tắt ngúm. Chị Thúy giựt vội cái bật lửa trên tay Huyền, châm tiếp. Chị như chạy lao ra, tràng pháo tiếp tục nổ, cho tới viên pháo đại cuối cùng, bùng một tiếng, như trả lời đủ những thắc mắc trong lòng mọi người. Mẹ thở phào như trút nghìn cân. Chi Thúy tươi tắn. Huyền ngậm nụ cười:
- Thấy chưa. Năm nay chị Thúy sẽ hên hơn em.
Mẹ công bằng:
- Mỗi đứa nửa phong pháo. Năm nay, hai đứa sẽ hên bằng nhau. Thôi, mình dọn vào nhà chớ, các con.
Lúc đó Huyền mới ngớ ra vì tiếng ồn ào, tiếng chân chạy rầm rầm của đám nhỏ. Y như nhà cháy. Ðâu phải. Lũ nhỏ trong xóm đi lượm pháo rụng, đang kéo nhau dồn lại quán dì Hai cà phê. Năm nào cũng vậy, sau khi đốt phong pháo đón giây phút linh thiêng của phút giao mùa, dì Hai còn có phong pháo dài cả hai thước, treo trên cái cây trước hiên. Dì Hai không nghỉ bán ngày nào. Giờ nào, ngày nào cũng của Trời của Ðất. Dì bán qua năm luôn. Cho nên quán của dì Hai, chắc chắn đang có vài ba khách hàng quen được dì mời trước, mở hàng cho dì, đón giao thừa với dì và thằng Hôi. Ðôi khi có cả chú công an khu vực, đang ngồi đó để thi hành công tác.
Khách của dì Hai giờ này là những kẻ độc thân. Như ông Nghĩa cuối xóm, vợ con vượt biên, không có tin tức. Ông Hàm, hẻm trên, ở tù về, vợ con đã đi được hết. Chú Vịnh, cũng cải tạo về, vợ lấy chồng rồi, kẹt cái hộ khẩu ở chung. Và bà Nhơn nữa, chồng cải tạo, có hai đứa con một trai một gái. Bà cho đi trong một chuyến bán chính thức. Tàu vừa ra chưa tới phao trắng, bị nổ, chìm. Hai đứa nhỏ mất xác. Bà Nhơn mất trí luôn từ đó. Ngày nào bà cũng ngồi uống cà phê ở quán dì Hai. Bà đơn thương độc mã một mình, buồn. Họ hàng phái vợ chồng đứa cháu tới ở, tụi nó làm chủ nhà luôn. Bà Nhơn được hai vợ chồng đứa cháu nuôi cơm. Có tí tiền nào, bà uống rượu say lướt khướt. Dì Hai thương cảm, coi như ửng hộ bà, những ly cà phê đậm đặc. Có bà ngồi ở quán dì Hai, chắc chú công an khu vực có lảng vảng, cũng không ngồi lâu.
Năm ngoái, cũng giờ này, bà Nhơn nổi cơn, không gây gổ ai, mà tạt cả ly cà phê đen vào chiếc áo bò vàng của chú khu vực. Không ai làm gì bà. Mỗi lần gặp công an khu vực ở quán dì Hai, bà thường nói tận mặt: "Nè, tui không có cho con đi vượt biên đâu mà chú nhìn tui tra xét. Tui cho đi bán chính thức đàng hoàng. Ðóng tiền cho nhà nước. Nhà nước lo. Vậy mà tàu cũng nổ, giết con tui. Bán chính thức, đóng tiền cho nhà nước, con tui... con tui chết rồi". Bà Nhơn nói xong, khóc. Ðang uống ly cà phê cũng òa khóc. Dì Hai, mỗi lần thấy vậy, thở than:
- Ðứt ruột chưa. Hư..., thiệt là...
Ðó, phong pháo dài hai thước của dì Hai, nổ cho tâm sự của mấy khách hàng đầu năm của dì. Dì Hai kiêng cử đủ thứ, chỉ có mục này dì Hai không kiêng. Phong pháo năm nay của dì, hình như ròn hơn mọi năm. Hay tại Huyền cố tình nghĩ thế. Lũ trẻ con reo hò ầm ĩ khi tiếng pháo dứt.
- Con bổ trái dưa hấu, bói một quẻ mẹ nhé. Chắc chắc sẽ đỏ tơi.
Ðúng vậy, Huyền xẻ dưa. Trái dưa đỏ quá là đỏ. Mẹ quay đi, hình như chùi lén giọt nước mắt, cười:
- Trái dưa tốt quá đi chớ.
- Con. Con bổ trái dưa, con hên nhất.
Ơ hay, tại sao lại ích kỷ, nhỏ nhen, dành một mình mình hên nhất. Huyền vội vàng chữa:
- Không. Cả nhà mình hên. Mẹ.
Giây phút, ba mẹ con đều nhớ Ba. Mẹ cầm miếng dưa hấu lên, định ăn. Nước mắt bỗng lăn dài trên hai gò má. Hai chị em đều biết mẹ đang nhớ ba. Ở nơi xa, lúc này ba cũng đang hướng về gia đình. Chị Thúy quay mặt đi, còn Huyền, miệng méo sệch.
- Ăn đi, lộc đỏ đầu năm.
Ðỏ nữa. Ðỏ của mấy năm đầu hòa bình là tan nát, tù tội, phân ly, chết chóc. Miếng dưa mát rượi, ngọt lịm trong miệng Huyền. Giọng mẹ xúc động:
- Tội ba, năm nay Tết ba thiếu dữ.
Huyền hiểu. Ba thiếu đủ thứ. Thiếu thốn lớn nhất là gia đình. Hồi có ba, mỗi Tết là mỗi mới lạ đối với Huyền. Nhà cửa, sao mà ấm cúng quá. Giờ phút giao thừa, rộn rã tiếng cười. Năm cuối có ba, ba ôm chị Thúy: "Con gái của ba lớn lắm rồi, đẹp nữa. Lo gì ba
không uống rượu mừng say bí tỉ, há con". Rồi ôm Huyền: "Còn con nữa, lớn mau lên. Phải xinh đẹp như má mới được". Và ôm má: "Cám ơn cành Trúc của anh, nhờ có bàn tay của em, mỗi năm, cha con anh được hưởng những mùa Xuân tuyệt diệu". Cũng đúng thôi. Bánh mứt, mẹ làm. Cỗ bàn, mẹ nấu. Giò nem, dưa món, dưa hành, toàn là thứ ba thích. Chị Thúy lớn, còn được ba cho uống bia, mặt cứ đỏ bừng, Huyền còn phải nhìn sững chị. Năm này, mấy hũ dưa hành, dưa món, mẹ làm xong cho ba, còn để đó. Mỗi ngày mẹ đều lấy ra, cất vô xăm xoi. Làm như thấy những chai hũ đó thì đỡ nhớ ba nhiều lắm vậy.
Không hiểu sao, Huyền lại xọ qua chuyện khác:
- Chị Thúy, em không hiểu ngày mai, anh Tâm tới sáng hay chiều?
- Hỏi chi vậy.
- Anh hứa ngày mai anh tới lì xì em. Anh ấy đầu năm mà không vui vẻ với em là biết tay.
- Không, phải mùng bốn anh mới ghé được. Sáng mai anh về quê sớm. Ảnh phải xuống quê ăn Tết dưới đó.
- Lạ hôn? Nhà ở đây, về quê ăn Tết. Anh ấy đúng là bất bình thường.
- Mày biết gì, cứ nói quàng nói xiên. Mai, anh đưa bà nội về quê, sáng mùng bốn lên. Nè, anh gửi phong bì lì xì cho mày rồi nè.
Huyền reo lên như đứa bé:
- Có vậy chớ. Mẹ coi, anh Tâm lúc nào cũng đàng hoàng, lo trước lo sau, con thích anh ấy.
- Mày thích. Thích cái bao thơ này thì có. Lớn rồi mà tính vẫn như trẻ con.
- Còn lâu. Chị Thúy. Ơ, mà sao phong bì dày cộm thế này. Ông anh của em hào hoa quá.
- Hồi nãy thằng Tâm có tới phải không? Lúc trong phòng tắm, tao nghe nó nói chuyện.
- Dạ. Nhưng anh ấy bận về lo giao thừa.
- Lâu nay nó đi đâu mà biệt vậy, con?
- Dạ, thì ba cái vụ gạo. Anh cứ lên xuống quê. Dưới Cái Vồ, anh ấy có ông bác, trước là nhà máy xay gạo. Nay bị thu hồi nhà máy, nhưng còn được làm công. Anh hay lên về theo ghe chở gạo cho nhà nước, mẹ.
Huyền đưa cái bao lên:
- Thấy chưa, em còn nhỏ anh Tâm mới lì xì. Còn chị nữa. Mẹ nữa, năm nay xù con luôn sao đây?
Rõ ràng chị Thúy, năm nay cũng muốn sộp như anh Tâm. Phong bì của chị Thúy cũng dày dặn hơn, sướng tay. Chỉ có mẹ, làm như Huyền vẫn còn lên ba: một đồng bạc mới lấy hên là đủ.
Hai ba giờ sáng, Huyền còn cười rúc rích kể cho chị Thúy nghe về vụ vượt biên của Ngọc Mai... Con bạn em, con Ngọc Mai đó, cười chết được... Huyền còn thêm thắt vào cho lâm li, tiếu lâm hơn. Vậy mà kể xong, chị Thúy chẳng thèm nhếch môi:
- Ừ, thôi cười đủ rồi. Giờ ngủ đi. Nằm xích vào.
- Chị vẫn nằm trong mà...
- Huyền nhiều chuyện quá. Xích vào cho chị nằm với. Em không thấy gần sáng rồi sao.
Lạ chưa? Chị Thúy đổi tính nết hồi nào vậy. Giọng chị, lúc không gắt gỏng, êm dịu và ấm áp ghê đi. Năm mới có khác. Cắt dưa đỏ có khác. Nhưng phong pháo đứt đoạn thì giải thích làm sao? Cái lọ vỡ chiều ba mươi nữa. Thôi Huyền ơi, mày mê tín dị đoan như một bà bóng.
Chị Thúy vòng tay qua, ôm lấy Huyền, dỗ dành:
- Ðừng nghĩ vớ vẩn nữa. Nhắm mắt lại một lúc là ngủ được.
- Nhưng em khó ngủ quá. Em đang nghĩ tới buổi đi chùa sáng mai. Chị biết không, đứa thì thích đi chùa Vạn Phước, ngôi chùa ở đường Tuệ Tĩnh, tập trung toàn mấy bà Huế không. Ðứa nói mấy chùa đó, ngày Tết công an chìm nổi đầy. Thôi đi chùa Xá Lợi, chùa nhà nước khỏe re. Ðứa lại thích đi Vĩnh Nghiêm. Tụi nó muốn đi chụp hình nữa.
- Chùa nào cũng được. Miễn là đi chùa lễ Phật. Tụi em hay suy luận lung tung làm gì.
- Rồi tụi em còn đi chúc Tết thầy cô nữa. Chị Thúy, trường em, qua năm là có bà hiệu trưởng mới rồi. Bà này...
Chị Thúy vỗ vỗ vào vai Huyền:
- Ừ, bữa khác nói tiếp. Ngủ thôi.
Vòng tay chị xiết chặt hơn. Cái hên năm nay là gì? Thì đó, Huyền đang lớn hơn lên một tí, gần gũi hơn được một tí với bà chị u buồn, khó tánh.
Huyền tự nhủ: "Mai, đi chùa, phải hái về cho chị Thúy một cành lộc thật đẹp. Mà không, cần gì hái, mình giàu mà. Mua hẳn một bó hồng cho anh chị lác mắt". Huyền đang nhớ cái phong bao lì xì của anh Tâm, chị Thúy.