← Quay lại trang sách

Chương 6

Sốt ruột. Sao mãi tới giờ này chưa về. Huyền mân mê, sửa lại mấy bông hồng trong ly thủy tinh. Búp hoa, lúc mua còn hàm tiếu, đẹp là vậy, giờ này nở tanh banh hết trơn. Chị Thúy xuất hành từ sáng, kêu là lên rủ chị Xuân cùng đi Thủ Ðức thăm bạn bè. Hai bà này quá trời. Chín mười giờ đêm chưa thèm về.

Mấy bông hồng nghiêng đầu ngó sang tấm ảnh chị Thúy, tóc dài, đặt ở góc bàn. Trên tường, còn một khuôn ảnh nữa, chị Thúy bằng tuổi Huyền bây giờ, đang ôm Huyền trong tay. Hai chị em nhìn nhau, cười tươi ơi là tươi, phía sau là cả một mặt biển mênh

mông, xanh ngắt. Tấm ảnh này chính tay ba chụp ở Vũng Tàu, lâu rồi.

Chả biết bây giờ mình cười có tươi bằng chị Thúy không há. Huyền tự hỏi. Mới hồi sáng, khi đứng chụp tấm hình đầu năm trước chùa Vĩnh Nghiêm, cả bọn đã thi nhau cười tươi. Vô duyên, anh chàng Tuấn, thấy ngũ long cô nương chụp hình, cũng nhào vô ké cho bằng được. Còn làm bảnh, rút tiền chi trước cho ông chụp hình dạo nữa chớ.

- Huyền ơi.

Mẹ gọi. Mẹ chắc ruột gan cũng đang như lửa đốt ở dưới.

- Coi mấy giờ rồi con?

Ðồng hồ treo trên tường đấy thôi. Mười giờ bảy phút.

- Con nghe chị nói đi Thủ Ðức. Chắc có tiệc tùng gì bắt cóc đấy mẹ.

- Cái gì bắt cóc? Ðầu năm, thăm ai dăm ba câu rồi cũng về chớ. Cái con này.

- Mẹ à. Ðôi khi chị với anh Tâm đi xi nê. Chắc sắp về đấy.

- Con cái, đến khổ. Sớm mùng một, mở miệng là nó trách thằng Ngô không lo kịp vé xe. Tự nhiên, nó nằng nặc đòi lên thăm ba trong tết. Nào phải mẹ không muốn...

Mẹ lại nhìn đồng hồ rồi đứng dậy thắp thêm nhang trên bàn thờ. Ðúng lúc, có tiếng đập cửa:

- Thúy ơi. Thúy.

Huyền nhận ra ngay tiếng chị Xuân. Lạ chưa, giờ này chị Thúy ở đâu? Tại sao chị Xuân lại tới đây kiếm chị Thúy đã chớ? Cửa mở. Chị Xuân lách mình vào vội vàng.

Mẹ đứng bật dậy:

- Hả, Xuân.

- Dạ, Thúy đâu rồi bác?

- Thế ra con Thúy không lại đằng đó?

- Dạ không.

- Thế từ sáng nó cũng không có đằng đó.

- Dạ không bác. Bộ nó tới đằng con sao?

- Nó nói với bác, nói tới đằng con, có lẽ ở lại trưa đằng con luôn... Vậy nó đi đâu đã chớ. Giờ này...

Chị Xuân cười:

- Chắc lại đi chơi với anh Tâm. Ôi, lớn rồi, bác lo gì mà lo, bác. A. Mà cũng không. Anh Tâm về dưới quê từ sáng sớm. Ðể coi... nó đi đâu...

Chị tiếp:

- Cả tuần lễ trước Tết, bận quá, con cũng không gặp Thúy. Chiều, con tính tới. Rồi bị hai con bạn lôi đi coi phim. Ðầu năm con xui quá, ngồi gác chân lên một tí cho đỡ mỏi, bị rệp nó tấn công tới tấp nữa. Lúc bỏ chân xuống, đôi dép đã bị lấy mất. Con tính ghé mượn Thúy đôi dép đi đỡ về nhà chớ.

Lúc đó, Huyền mới để ý chị Xuân đi chân không. Trông điệu bộ chị thật tức cười. Nhưng không cười được nữa. Huyền mếu:

- Làm sao giờ, chị Xuân?

- Kiếm cho chị mượn đôi dép, cũ cũng được. Rồi chị đi với em tới nhà anh Tâm hỏi coi xem sao. Tới mấy đứa bạn của chị, coi ngày hôm nay có đứa nào gặp Thúy không.

Huyền để chị Xuân ngồi chờ, chạy lên gác kiếm dép. Thật luýnh quýnh gì đâu, Huyền va mạnh vào bàn, ly nước cắm bông hoa lại đầy quá, tràn ra ngoài. Lại vô ý nữa, cái ngăn kéo, ai đã kéo ra mà đậy không kỹ. Ướt hết trơn sách vở còn gì. Huyền định lôi hết ra rũ thì thấy một phong bì thư. Thư của ai nữa, mà lại nằm trong ngăn kéo riêng của Huyền, Huyền cầm thư lên, mở ra. Thư gửi mẹ. Ðúng là chữ chị Thúy.

- Mẹ ơi. Mẹ.

Huyền nhảy mấy bực cầu thang, cầm thư xuống:

- Mẹ, chị Thúy viết thư để lại.

- Gì đây.

Mẹ giằng lá thư trong tay Huyền. Ðọc xong bà ngồi bệt xuống ghế:

- Thôi khỏi kiếm. Nó đi về quê với bạn.

Chị Xuân đứng ngẩn người ra:

- Về quê ăn Tết thì chán chết, được cái gì chớ. Cái con Thúy...

- Con lấy dép cho chị Xuân. Lấy đỡ đôi dép cũ của mẹ cũng được.

- Vậy thôi cháu về nghe bác. Chắc nay mai nó lên thôi.

Chị Xuân xỏ chân vào đôi dép rộng thênh thang, chúc Tết cho có lệ rồi ra về. Huyền chỉ chờ có vậy, hỏi.

- Mẹ, chị Thúy đi về quê với ai?

- Thằng Tâm. Tụi nó lại đi nữa.

Bà ứa nước mắt, sụt sùi:

- Con với cái. Nó nói hoài, mẹ đã bảo mẹ coi thầy rồi. Năm nay nhất định không được là không được. Nó tự tung tự tác. Thảo nào dạo này thằng Tâm cũng ít tới đây. Ai dè...

Bà lại khóc, đưa tay đè chặt lên ngực. Huyền cầm lá thư của chị Thúy lên. Lá thư, như đã chuẩn bị trước, chữ nghĩa rành rọt:

Mẹ,

Con đã quyết định, không thể chờ mấy ông thầy bói của mẹ xủ quẻ lại nữa. Lần nầy con tự lo lấy, không tốn kém bao nhiêu. Mẹ à, con đi cùng chuyến với Tâm. Chúng con không còn cách nào khác. Mong mẹ hiểu con. Lòng con, dù may, dù rủi, ở đâu cũng chỉ có nghĩ tới ba mẹ và em. Xin mẹ cầu nguyện cho con và không giận.

Chỉ có vậy. Nước mắt Huyền lả tả, ướt nhèm cả miếng giấy nhỏ.

- Trời Phật ơi. Ðêm nay rồi nó ra làm sao?

Tiếng khóc của mẹ, suốt đêm, ray rứt trong đầu Huyền. Cứ nghe tiếng lịch kịch là Huyền vùng dậy, mở tung hai cánh cửa sổ, nhìn xuống con hẻm. Chị Thúy dám thình lình trở về kêu cửa lắm chứ. Có gì đâu. Chỉ mấy con mèo rượt nhau, gào thê thảm. Một lát thấy bà Nhơn từ trong xóm đi ra. Bà đi đâu giờ này. Ðang co ro, so vai rút cổ bước đi, thình lình bà vung tay tới trước, như vừa túm bắt được thứ gì trong không khí. Bỗng bước chân bà chùn lại. Có vẻ bà rùng mình, sợ hãi, ngơ ngác. Rồi lại len lén bước tiếp.

Chuyện bà Nhơn, nửa đêm dậy đi loanh quanh khắp xóm, rồi tới dộng cửa quán dì Hai biểu mở cho bà uống cà phê, riết đã thành thói quen với mọi người. Bà Nhơn, hay con chó, con mèo, con chuột dưới cống bò lên đi lại, không ai bận tâm nữa. Bà Nhơn mất trí mà hiền lành, đâu có gì đáng sợ. Vậy mà sống lưng Huyền bỗng lạnh toát. Hai đứa con bà đã mất tích ngoài biển. Tại sao đúng lúc đang mong ngóng chị Thúy, Huyền lại trông thấy bà Nhơn. Ðiềm gì vậy. Rồi mấy câu điên điên tàng tàng thằng Hôi thường ca khi lên cơn:

Có chồng thì mặc có chồng

Anh có nghe sáu lốc anh bồng em đi

Ra biển em còn ngán chi

Sống thì ăn cá chết thì cá ăn...

Ăn cá. Cá ăn. Nghe sao ngon lành, giản dị, mà như thọc sâu vào tim Huyền. Đâu chỉ mình Huyền, còn mẹ nữa chứ. Mới qua một đêm, mẹ đã như một người khác. Ðầu mẹ, tóc bạc ở đâu ra nhiều quá. Rồi mắt mẹ trũng sâu, đuôi mắt chằng chịt vết nhăn mới.

Sớm mùng hai, anh chị Ngô chạy sang. Nghe chuyện, đọc xong mảnh giấy chị Thúy để lại, anh Ngô vò đầu bứt tai:

- Mẹ phải hiểu. Nó bệnh hoạn vậy, dù có ra được tới biển, làm sao chống chọi nổi.

- Anh Ngô.

Huyền kêu. Nói năng vậy, làm sao mẹ chịu thấu. Chưa hết, bà chị dâu còn bồi thêm:

- Nguy hiểm quá đi chớ. Nghe đâu tối ba mươi dưới Vũng Tàu bắn chìm mấy ghe. Bị bắt vô số. Mấy ngày nay dân Sài gòn đổ xô về Vũng Tàu để nhìn xác rần rần.

Anh Ngô, chắc đã nghe tiếng kêu của Huyền, lừ vợ:

- Im đi.

Mặt mẹ tái ngắt, chân tay run lẩy bẩy. Chị Ngô lẳng lặng, bế con ra hiên, dỗ. Anh Ngô nói với mẹ:

- Con chắc thằng Tâm không đi đường Vũng Tàu.

- Ðúng rồi. Em nghe anh Tâm hay về dưới Sóc sóc vồ gì đó, đâu quê hơn Sóc Trăng nữa.

- Vậy thì cũng đỡ lo. Dưới đó người ta đi dễ dàng lắm. Chỉ mong là ghe gia đình tổ chức. Chứ mấy cái tổ chức vượt biên ác nhơn lắm. Tụi nó lừa người lấy vàng, rồi giao mạng con người ta cho công an, chết sống mặc. Bây giờ, thiên hạ vô số sống ngang nhiên, giàu có bằng nghề này.

Mẹ khóc. Anh Ngô dỗ:

- Thôi. Mẹ đừng khóc nữa. Nó đã đi rồi. Khóc cũng vô ích. Chờ coi vài ba bữa có tin tức gì không. Mẹ phải khỏe để còn đi thăm nuôi nữa. Con đăng ký xong hết trơn rồi.

Anh nhìn mẹ, đổi ý:

- Mà thôi, không được đâu. Kỳ này để con đi. Coi mẹ như người mất hồn vía, còn đi làm sao được nữa.

- Nó mà có gì... Tao sống không nổi... Con cái... mẹ đã coi bói...

- Thôi mẹ ơi. Mẹ đừng có coi bói nữa. Bói ra ma, quét nhà ra rác. Mẹ bởi cứ tin mấy lão đó. Mẹ nhớ đi, năm ngoái, lão cũng đoán ba về, năm kia cũng ba về. Mấy cái về rồi... Mẹ cứ tin đi mà chuốc lấy cái khổ. Thôi, bây giờ thế này này. Con Huyền chạy xuống đằng con Xuân. Con chở mẹ lại nhà thằng Tâm, coi bên ấy ra sao. Ðể mấy mẹ con chị ấy coi nhà.

Ôi chao. Một anh Ngô hoàn toàn khác hẳn. Có chị Thúy để chị thấy. Anh đã dám nạt vợ im, và chị Ngô cũng biết im đấy chứ. Chị dâu, em chồng khó ăn ở thật. Chị Ngô thì quá quắt mà chị Thúy cũng chẳng vừa. Hồi còn ở chung, chả hiểu vụ gì, có lần chị Ngô đòi tát tai chị Thúy. Huyền nhớ chị Thúy đã thong thả tới ngay trước mặt chị Ngô, hất mặt lên: Thách đó. Kêu cả ông chồng chị đi. Coi anh ấy có đủ gan nghe vợ đánh em, chửi mẹ không. Dĩ nhiên, cho ăn kẹo, cả chị Ngô lẫn anh Ngô cũng không dám tát tai chị Thúy. Nhưng rồi anh chị em, bao nhiêu chuyện đau lòng. Vậy mà bây giờ rõ là anh Ngô đang xót em, xót mẹ.

Nhìn anh Ngô đạp xe nổ, chở mẹ đi, không ngó đến vợ con, rồi nhìn lên bàn thờ, thấy cành mai xơ xác, Huyền bỗng ứa nước mắt.

Suốt mấy ngày, cả nhà chia nhau trực đằng nhà anh Tâm. Chẳng ai biết thêm gì rõ ràng. Thì đó. Có tổ chức vượt biên. Có chuyến đi dưới quê. Nhà anh Tâm vắng cả thằng Lộc. Hai đứa kế Lộc, nhảy dựng lên, cằn nhằn đã bị anh Tâm bỏ lại. Ðã hứa rồi, đến lúc... Chuyến đi có sự thay đổi. Thảo nào, anh Tâm giữ kín, cả với anh em trong nhà. Chỉ có bà mẹ, cũng phút chót thôi.

Bà vừa chùi nước mắt, vừa kể:

- Sáng nó đi sớm lắm. Nó cũng chẳng đánh thức ai. Nó với thằng Lộc đi, tui chạy theo ra, nó còn gắt: Má vô đi mà. Má ơi, con biết má thương con... Hu Hu, sao không thương, thương đứt ruột đứt gan. Ðẻ thằng con, nuôi trần ai khổ ải... Chị nghĩ coi...

Hai bà, bà này khóc xong, bà kia an ủi. An ủi xong, lại khóc, bà nọ lại an ủi. Chị Xuân nói với Huyền:

- Thiệt chị cũng không ngờ. Anh Tâm kín đáo lắm. Bữa anh nhờ chị chạy mua cho anh cái hải bàn đi biển, chị hỏi, ảnh nói mua dúm cho bạn. Hỏi riết, anh nói ừ thì cũng dính vào, tìm đường lo cho mấy thằng em đi trước. Ảnh sợ tụi em ảnh, nóng nảy, ngu dốt rồi lại đi cải tạo, đi ở tù như thằng Hùng. Ảnh nói ảnh lo xong cho tụi nhỏ rồi mới tính tới ảnh, ai biết đâu.

- Chị có biết nhà mấy người bạn anh ấy không?

- Biết. Nhưng bạn ảnh không ai hay gì đâu. Ảnh lén về lo đâu dưới quê lâu nay rồi.

Phải rồi, đêm ba mươi, anh chị gặp nhau ào ào. Chị Thúy còn úp mở ảnh bận về quê, mùng bốn mới lên. Rồi bao thư lì xì dày cộm của cả hai người. Vậy mà sao đầu óc Huyền tăm tối, chẳng hiểu gì hết vậy. Nếu biết trước, Huyền lo cho chị một tí. Cũng có thể Huyền đưa hai người xuống tận dưới quê, để chờ tin tức. Không, cũng không được. Vì Huyền biết rồi mẹ cũng biết. Mẹ sẽ cản. Cái lão thầy bói nào đó ác nhơn, đã làm mẹ khiếp sợ. Ðôi khi chị Xuân đang gieo vào lòng mẹ chút hy vọng thì mặt mẹ lại tái đi. Huyền biết, lúc đó, lời lão thầy bói đang nhắc mẹ: "Ðã nói không được là không được."

Vậy là hết Tết. Bình hoa bể, cành mai tàn rụi đã dục bỏ. Tiếng pháo lẻ tẻ chỉ gây cho Huyền những tưởng tượng bất trắc. Một ngày qua. Hai ngày. Ba ngày. Mẹ như gầy cả chục ký. Không tới ông thầy bói, cũng không ghé bên nhà Tâm, mẹ nằm bẹp dí một chỗ. Mẹ sẽ bệnh, sẽ tắt mất, nếu ngày mùng bốn, không gặp thằng Lộc.

Sáng mùng bốn, sau mấy đêm trằn trọc, Huyền còn nằm nướng thì nghe tiếng dộng cửa, ầm ầm như cảnh công an xét hộ khẩu. Huyền lo lắng chạy vội xuống. Mẹ đã đứng sẵn, thì thầm:

- Khoan mở, coi ai.

Mấy hôm nay, mẹ sợ sẽ như nhà ông Năm Vượng, ngoài mặt tiền. Ðứa con trai đi vượt biên bị bắt, khai sao đó, bị dẫn về nhà xét. Lục soát từ hai giờ đêm tới chín mười giờ sáng. Bắt luôn ông Năm Vượng lên xe dẫn đi. Bà Vượng khóc lóc: "Oan lắm các ông ơi, chồng tôi già rồi, đâu có biết tổ chức vượt biên là gì. Oan... xin... các ông..." Bà bị xô té gần chúi nhũi. Ðã hơn một năm rồi, ông vẫn bị nhốt ở Ðại Lợi, chưa hề được xét xử. Dân trong xóm đồn là cũng tại bả, thời buổi này mà đi thăm nuôi một lần mấy bao bố, toàn là thức ăn ngon không. Tụi nó giữ ông như nuôi gà, lấy trứng. Biết đâu, không may chị Thúy bị bắt, chúng cũng xét nhà, tịch thu đồ đạc.

Huyền đứng sát cửa. Tiếng đập càng khẩn cấp. Huyền đưa mắt ngó mẹ, bà vẫn đứng chết trân. Huyền nhìn lên đồng hồ. Sáu giờ sáng. Những lúc như thế này mới thấy cần anh Ngô trong nhà. Vậy mà anh đã nghe vợ, dọn đi.

- Huyền ơi. Mở cửa. Bộ ngủ quên hết sao.

Huyền nghe ra giọng chị Xuân. Có tin gì mới mẻ lắm, chị mới dộng cửa giờ này. Vậy mà làm mẹ con Huyền đứng tim. Thở ra mấy cái mà lồng ngực còn nhức buốt. Cửa mở, mẹ kêu:

- Ủa, thằng Lộc.

Một trăm phần trăm là anh Tâm và chị Thúy đã bị bắt. Sau tiếng kêu, mẹ như đứng không vững, vịn vào ghế.

- Ra làm sao rồi?

- Xong rồi bác.

- Hả. Xong. Xong sao? Bị...

Giọng mẹ như lạc đi. Tay chân Huyền bỗng bật lên run. Môi tê cứng như máu đi đâu hết.

- Không bác. Xong là thoát.

Thoát. Máu bắt đầu chạy lại, rộn rịp. Huyền kéo thằng Lộc:

- Thoát. Mà thoát, sao em còn đây?

Chị Xuân:

- Lộc, mày ngồi xuống đàng hoàng rồi kể cho bác nghe đi. Nó về từ tối hôm qua, con vội chở nó tới sớm để sợ bác sốt ruột.

- Sao không tới hôm qua?

- Hôm qua con định chở nó tới. Nhưng mà mệt quá, không kịp ăn, nằm dài ra ngủ hết biết.

- Ơ. Chuyện sao, kể đi con.

- Ðể cháu báo cho bác trước. Nhiều phần, ghe đã đi lọt. Cháu bị xui, đi chuyến tắc xi chót. Ðúng ghe nhỏ chở cháu ra tàu lớn là chuyến cuối cùng. Bị lộ. Rợt đuổi. Súng bắn quá sá là bắn.

- Bị lộ, sao mà kêu thoát?

Mẹ Huyền nghi ngờ.

- Dạ, thì cháu đã nói, tắc xi ra lọt hết. Chỉ có chiếc của cháu bị kẹt thôi. Cháu tưởng gặp hà bá rồi chớ. Ðể cháu kể đầu đuôi bác nghe. Ðầu tiên, anh Tâm, chi Thúy và cháu xuống dưới. Tổ chức này hay lắm, có người đưa đi, có người đón. Họ dấu người tản mát nhiều nhà. Chẳng ai biết ai. Nhóm của cháu thì ở ngay nhà bác cháu. Chỉ lẩn quẩn nhà sau, không dám ra ngoài. Dưới quê họ ăn Tết lớn lắm. Bà con lui tới thăm hỏi rần rần. Công an viếng từng nhà, rượu chè, đãi đằng ăn uống quá trời đất. Toàn nhậu nhẹt. Có điều không đốt pháo lẻ, pháo tràng loạn xạ như trên mình. Mấy anh em ở vậy cho tới khuya, nhà bắt ăn thêm mỗi người một tô cháo gà. Rồi mấy người dân địa phương dẫn đi. Ra khỏi nhà, đâu có đèn đuốc dẫn đường, cứ lò mò mà đi.

- Khổ không...

- Dạ, thiệt là khổ, bác. Nhất là lúc ra tới ruộng, đường ruộng nhỏ chỉ để lọt bàn chân. Ba anh em cứ túm lấy nhau, còn té lên té xuống. Có lúc, chị Thúy bị trượt xuống mương...

- Trời ơi. Nó có làm sao...

- Dạ có làm sao đâu. Mấy người dân địa phương kéo chị lên. Chị bị sặc nước bùn, bao nhiêu cháo trong bụng ói ra hết, dính đầy cả người cháu nữa. Hồi hộp nhứt là lúc qua trạm gác. Lúc đó, cần phải im lặng mà tim cứ đập thùm thụp, mình nghe rõ ràng. Ai đời đoạn này khổ trần ai. Có đoạn, gay quá phải bò, chuồi cả người xuống bùn, thứ bùn gì mà tanh hôi chưa từng có. Ðang bò thì tụi nó bắn.

- Chết. Nó bắn...

- Nó bắn thì chết thật bác. Nhưng ngồi canh, lâu lâu tụi nó bắn vài phát súng thị uy thôi. Dân địa phương họ rành lắm, nên họ bình tĩnh. Chỉ có chị Thúy và cháu, nghe tiếng súng, không biết đã trúng hay chưa, cũng hết hồn hết vía.

Thằng nhỏ cà kê tới sốt ruột. Nhưng không ai cắt lời nó.

- Ði miết. Cháu thấy đi lâu lắm. Đi hoài. Cũng không dám hỏi. Mấy người đưa đường họ cứ câm như hến. Lội một đường mương thiệt dài, dưới mương toàn miểng chai, cành gai, nó cứa đứt cả thịt. Người cháu sây xát tùm lum. Lúc đó lại qua một trạm gác nữa. Cháu đuối quá rồi. Chị Thúy thì không đi nổi nữa, anh Tâm phải dìu từng bước. Người dẫn đường khuyên ráng đoạn chót đi. Qua trạm này là hết nguy hiểm. Thiệt trầy da tróc vẩy mới thoát được cái đồn ở mé sông này. Bò, lết từng đoạn. Ði thì lom khom, cứ lạnh sau gáy như có một viên đạn sắp mát mẻ ghim vô. Rồi tự nhiên, có tiếng kẻng động inh ỏi. Cả đoàn tưởng "rồi đời". Ðịnh hồn lại thì đâu chỉ có ba tiếng kẻng đổi phiên gác. Cũng nhờ hồi kẻng đổi canh mà qua được trạm đó an toàn.

Mấy tiếng thở ra nhẹ nhõm. Chị Xuân, hiểu tâm trạng của mẹ con Huyền, dục:

- Ừ, biết gian khổ rồi. Nhưng để kể sau. Kể cái đoạn lên tàu lớn đi. Sốt ruột quá.

- Em có được lên tàu lớn đâu. Ðể em kể tuần tự. Lúc qua khỏi đồn, đường dễ đi hơn. Bác chờ con, con kể từ từ nghe. Ðoạn đường này hết nguy hiểm nên tất cả thong thả đi. Chị Thúy thì cà bết cà bát đi không vững nữa. Khoảng chừng nửa tiếng, đến giữa một cánh đồng, cháu đoán vậy vì gió thổi lộng lắm. Họ dồn tất cả vào một cái nhà chòi. Cũng chẳng có đèn đuốc gì hết. Vừa mò mẫm ngồi xuống, chị Thúy lại hét lên, dãy đành đạch, ú ớ trong họng...

- Chắc nó bị thương rồi.

- Dạ không, bác. Mãi mới biết là mấy con đỉa nó đeo. Rồi cứ đây này, đây, đây. Chị Thúy rên siết như sắp chết. Cháu và anh Tâm phải mò mẫm gỡ cho chị. Mà cái giống đỉa nó đâu có chịu buông. Phải cắn răng, ngắt, ngắt luôn cả thịt, chị khóc quá, làm như chết đến nơi. Vậy mà lúc nghe xuống tắc xi, chị tỉnh queo.

Huyền hỏi:

Sao lại có xe tắc xi ở dưới đó?

- Hơ. Làm gì có xe. Tắc xi đây là ghe nhỏ, chạy được vô chỗ cạn, chở người ra tầu lớn. Dạ phải chở nhiều chuyến. Vậy mới kêu bằng tắc xi chớ. Chị Thúy với anh Tâm lên tắc xi rồi, tới phiên cháu, hết chỗ. Năn nỉ hoài. Với lại, cái chú đưa tắc xi là người nhà ông bác của cháu, nên yên tâm đi trước. Vậy là cháu đợi, đợi riết, không biết bao lâu nữa. Bị bỏ một mình trong chòi, nghe con cóc con nhái nó kêu, cháu cũng hết vía. Lâu lắm họ mới trở lại, biểu cháu đi theo. Xuống ghe nhỏ rồi, cháu mới hú hồn. Nhưng cái ghe nhỏ xíu, cháu xoay trở đâu cũng đụng người. Mà có thấy gì đâu, cháu như người bị bịt mắt, bảo sao làm vậy. Người kéo cháu lên ghe, cháu nhận ra đúng giọng chú lái lúc nãy nên hỏi: "Anh chị tôi ra tới chưa." "Im đừng nói." Ghe đi lâu lắm. Chừng cháu đoán chắc cũng sắp cặp tàu lớn thì bỗng chóc chóc. Mấy loạt súng nổ, đạn như bay ngang qua đầu. Vậy là quăng chèo, ghe nổ máy dọt. Ðạn bắn theo rào rào. Cháu nằm bẹp dí ở dưới, chồng lên ít nhất bốn năm mạng. Muốn chết ngạt luôn. Có bà còn bĩnh ra quần xông nồng nặc mà ai cũng im re chịu trận.

- Cái thằng, có tài kể chuyện như tiểu thuyết.

- Nhưng chắc gì mấy chiếc trước lên được. Lỡ cũng bị rượt bắt...

- Ðâu có, bác. Ðưa xong chuyến anh Tâm chị Thúy. Vào rước thêm chuyến cháu mới bị lộ. Bác cháu về sau nói, đừng tiếc tiền tắc xi, ra một lần thì qua được chuyến tuần tra đó rồi. Bị thuê nhiều "cá bé", tụi nó cũng mánh lắm, tụi nó luôn "canh me" đưa thêm người. Vì chuyện "canh me" có chuyến cá lớn chở đầy quá, chìm luôn. Cá bé cá lớn là tiếng lóng của địa phương chỉ ghe nhỏ và tàu lớn, đó bác. Nhà ông bác cháu, trong chuyến này đưa gia đình anh Hai, anh chị với bảy đứa con, đi hết trơn. Bác cháu, nhận mật mã, chung tiền xong hết.

Chị Xuân, nãy giờ nghiêm trang, nở nụ cười:

- Cứ coi như năm chục phần trăm đi, bác. Bác cầu nguyện cho con Thúy, con cũng cầu nguyện nữa. Mai mốt, bác cháu mình ăn mừng.

- Bác không biết nữa. Thì cũng hy vọng.

Nhưng nhìn nét ủ ê của mẹ. Huyền biết mẹ không hy vọng bao nhiêu. Bà đứng dậy, mắt ngơ ngác. Huyền đỡ mẹ:

- Thôi mẹ vào nghỉ đi. Con đưa mẹ vào phòng nhé.

- Mẹ đi một mình được.

Mẹ đi vào phòng. Mẹ cần được yên tĩnh. Huyền với chị Xuân ngồi nghe thằng Lộc kể nốt phần cuối câu chuyện. Ghe bị rượt, bắn theo. Cuối cùng cũng chạy thoát được. Gần sáng, đổ khoảng mười người vào một mé sông. Người lái ghe dặn dò cứ tìm vào xóm, lần ra chợ, tránh công an là thoát được.

Vậy là mạnh ai nấy tìm lối. Thằng Lộc, theo một nhóm, ba người đàn ông, một người đàn bà. Cũng qua đám ruộng, mấy cái cầu khỉ, nó tuột đằng sau, nhờ vậy thoát nạn. Lúc vào xóm, chó sủa ran, nhóm bốn người đi trước bị bọn dân phòng tóm. Thằng Lộc lủi vào một đám cây, ngồi yên cả nửa tiếng không dám cựa quậy. Sau đó, không biết nghĩ sao, nó chạy ra mé sông, tắm rửa, vắt quần áo trải trên bụi cây cho gió thổi, khô bớt mới mặc vào. Chờ sáng, nó nhặt được đôi dép ai bỏ lại, xỏ vào chân. Mé ruộng, bờ đê, cầu khỉ đã rải rác người đi, gồng gánh. Nó đi theo. Qua xóm, trước khi vào chợ, có một trạm công an. Nó thấy một nhóm bị bắt, đứng ngồi lố nhố. Người nào quần áo cũng tả tơi, dính đầy bùn. Nó nói:

- Em sợ són đái luôn. Lúc thấy mấy người bị bắt, tự nhiên em muốn ù té chạy. Nhưng chân em nó ngay đơ, chạy không nổi nữa. Rồi em nhanh trí, biết mình đã tắm rửa sạch sẽ. Em đưa tay vuốt tóc rồi làm bộ ngó, ngắm nghía mấy người bị bắt, làm như lạ lắm. Mà thiệt đó hai chị. Nhìn họ là biết ngay dân vượt biên liền. Ông nào cũng trắng bóc, giả dạng dở ẹc. Chạy liệng cả dép mà chân thì trắng nhễ. Lúc soát người, em thấy có ông tưởng ăn chắc rồi hay sao mà còn đem cái giấy căn cước thời Ngụy theo, quấn năm bảy lượt bao ni lông. Chắc sợ xuống ghe ướt. Thấy em lớ ngớ, tụi công an nó nạt, đuổi đi. Em ngu quá, sao lúc đó em đứng ngó làm chi. Chân tay em cũng đầy vết xây xát, quần áo em cũng nhăn nheo. Nó nghi, giữ luôn lại thì giờ số phận em không biết ra sao nữa.

- Ừ, dại thật. Rồi sao Lộc về tới đây được?

Thằng Lộc thở ra. Làm như qua một chuyến gian khổ, nó đã thành người lớn vậy.

- Long trời lở đất, chị. Mùa này, dân ở dưới làm ăn dữ lắm. Tổ chức rần rần, lợi dụng dịp Tết Nguyên đán. Một số tắc xi chuyên "canh me", chuyển thêm người lên cá lớn, bạ đâu đưa đó nên bể cũng dữ lắm. Ði đâu cũng đụng công an. Họ chận hết các bến xe, hễ thấy ai có vẻ tình nghi là bắt liền. Xe đò, xe lam gì cũng soát rất gắt. Em đi vòng một hồi quanh chợ, tìm ra bến xe. Ðứng lớ ngớ một hồi, thấy cái bà hàng thuốc lá nhìn em tò mò quá. Em định leo đại lên một chiếc xe về Sài gòn thì bà hàng thuốc lá vẫy em lại, nói nhỏ:

- Thằng oắt con. Mày lên xe là bị bắt liền. Ðứng đó. Em ngỡ gặp một bà công an chìm rồi. Ðang run thì bà nạt nhỏ:

- Ðứng sát vào đây. Tụi nó tới kìa. Mặt mày, tay chân mày biết là vượt biên. Mày đổi đôi dép cho tao coi. Chiếc chân này chiếc chân nọ. Lúc đó em mới biết đã lượm hai chiếc dép khác nhau.

Em vừa đổi đôi dép xong thì công an ập đến, lôi từng người trên xe xuống xét. Một số bị đứng riêng một bên. Một tên công an dòm chăm chăm vào mặt em. Bà bán thuốc lá vừa xô em vừa nạt nộ: "Tao đánh mày chết thì thôi. Bảo ở nhà giữ nhà cho tao đi buôn đi bán. Bảnh mắt đã uýnh lộn. Thằng con nhà ai đánh mày, mày nói ra tao cào nhà nó." Tên công an cười quay đi: "Bà này đúng chằng lửa." Em biết bà này tốt, muốn giúp em nên em kể hết. Em còn nói tên ông bác của em. Lúc đó trời đã sáng hẳn. Bà bảo bà biết ông bác em. Bà mua bánh mì cho em ăn, đoạn dẫn em về nhà bác em. Về tới một lát, chú lái ghe nhỏ cũng tới, thấy em, chú mừng rơn. "Mấy cha ở trên ngu quá, bị hốt hết trơn. Tưởng mày cũng dính luôn, tao đang lo. Thiệt ông nào cũng tìm đường ra chợ, ra bến xe. Bị tóm là phải đạo."

Chỉ nội trong đêm mồng một, có tới năm chiếc ra khơi bị bắt. Rượt từng nhóm ghe nhỏ, cũng cả mấy ghe. Rồi bắt ở bến xe, ở chợ, ở nơi này nơi nọ cũng cả mấy trăm người. Chị thấy không, mấy trăm người mà đổ về cái tỉnh nhỏ, làm gì mà không bị lộ.

Huyền bỗng kêu:

- Bốn năm ghe lớn đã ra ngoài còn bị bắt, anh Tâm và chị Thúy đã chắc gì thoát ra được.

- Không, bác em tin lắm. Em nằm hai ngày, đến chiều mồng ba mới về. Bác em cũng có nhiều tay quen chạy việc. Hỏi rà các xã, trạm biên phòng, rồi khám lớn. Tuyệt không có chiếc tàu đó dính. Bị bác em, hai chị coi, cũng một gia đình nhà bác em, chín mạng, ổng cũng lo chết lo sống. Nội cái việc gửi em lên lại đây cũng cẩn thận từng li từng tí. Ðáng lẽ em về ngày mùng hai, nhưng tới mùng ba mới đi. Mùng hai bác em gửi không kịp, bác em nhờ một bà đi buôn đưa em lên Sài gòn. Em đi xe đò từ năm giờ chiều, tới thành phố tối thui.

- Từ đâu mà em đi có mấy tiếng đã về tới Sài gòn rồi?

- Ủa, em quên. Từ Mỹ Tho chớ đâu. Thiệt, đừng bị ếm lại chuyến tắc xi chót, giờ em cũng đã tới đâu rồi.

Tới đâu rồi? Niềm tin của cậu bé chắc nịch. Nhưng Huyền vẫn ngổn ngang trăm mối nghi ngờ. Theo Lộc thì chuyến đi được tổ chức ở Mỹ Tho. Chị Thúy đồng lòng với anh Tâm, nói về quê dưới Sóc Trăng, Sóc Vồ. Công an biên phòng ở Mỹ Tho nổi tiếng là hung thần ác sát. Con Ngọc Mai, bị một lần, cũng đã kêu lên: "Tao cạch luôn xứ đó. Có cho đi không, tao cũng vái." Vậy mà anh Tâm đã chọn ngay chốn hang hùm mà giỡn mặt tử thần.

Coi chừng còn biển trời, bão tố, hải tặc. Dù sao, lời thuật lại của Lộc, cũng đã làm mẹ dịu được phần nào. Cứ biết là tầu đã ra khơi. Cứ bám một hy vọng nào đó. Bám thật chặt, thật chắc.