← Quay lại trang sách

Chương 8

Kim Trang, không ngày nào không bị chú heo con ám ảnh. Học tận trên lầu cao, thiệt xa chuồng heo, mà thỉnh thoảng nó cứ đưa mũi hỉnh hỉnh: Rõ ràng tao vừa ngửi thoảng thấy mùi heo. Mũi hỉnh lên mãi, mùi heo chưa tới đâu mà con Trang, coi cái dáng đã muốn giống Trừ bát giới.

Cô hiệu chăm lắm. Vẫn họp hành liên miên. Vẫn rình rập cả thầy lẫn trò. Có điều, tỉnh bơ trước chuyện gì thì được, chớ nghe heo kêu, cô chịu không thấu. Biết vậy, mỗi lần cô triệu tập hội đồng hay ban giám hiệu, thế nào cũng có đứa tìm cách xuống chuồng heo, chọc phá cho heo kêu toáng lên. Buổi họp được kết thúc sớm. Cô hiệu bươn bả, lăng xăng tắm táp, lo thức ăn cho heo. Riết rồi con Kim Trang kêu:

- Ma quỉ ám ai đâu. Chính bả mới đang bị ma ám đó.

Nghe vậy, bỗng nhiên Phượng Hồng rầu rĩ:

- Ðâu phải chỉ có bả. Tao nè. Ma đang ám quỉ đang đè đây.

Gì nữa? Coi, mặt Phượng Hồng, chảy dài ra một đống. Than xong, nó còn cắn chặt môi. Nữa, thêm cái tật cắn móng tay, mất vệ sinh quá.

- Phượng Hồng. Chuyện gì nữa?

Sơn Trà:

- Lại chuyện ông bà xáp chiến chớ gì. Lãng xẹt mày ơi. Xưa như trái đất.

Thuyền Nguyệt:

- Coi, để tao bói quẻ. Nhìn cái mặt mày... thì... Hơ, lòng mày vớ vẩn rồi. Phải lòng anh hàng xóm phải hông?

Kim Trang:

- Ðừng chọc nó nữa. Nói nghe coi, Phượng Hồng.

- Tụi bây nói vậy. Tao đang rầu thúi ruột đây.

- Rầu. Bộ đứa nào trong tụi mình không có chuyện thúi ruột. Ðể tao phân tích nhé. Con Thuyền Nguyệt nhớ mẹ. Con Sơn Trà nhớ cha. Con Huyền thôi miễn nhắc. Còn tao, mồ côi không ra mồ côi. Học sinh không ra học sinh. Ðá cá, lăn dưa, bụi đời cũng không đến nơi đến chốn. Coi đi. Có đứa nào vui không? Nhưng cũng phải vui mà sống chớ. Tụi mình còn nhỏ mà.

Huyền rùng mình. Ghê chưa. Cái mặt phẳng im lặng thế, mà khuấy lên một tí, lợn cợn đã nổi đầy. Huyền nắm tay bạn.

Có chuyện gì tụi mình cũng nói hết cho nhau nghe mà. Phượng Hồng, bạn đang làm sao vậy?

Huyền Nguyệt:

- Ờ. Giờ mới nhận ra. Sao mày héo quá vậy. Bộ mất ăn mất ngủ hay sao...

Kim Trang triết lý sự đời:

- Buồn làm quái gì cho mệt xác thêm. Chuyện gì nó đã xảy ra rồi, phải chào thua nó. Mà thôi, con Hồng không muốn nói, cũng đừng ép bạn chớ. Thôi thì cùng mặc niệm buồn chung với nó vậy.

Phượng Hồng ngẫm nghĩ một lát hỏi:

- Nếu mấy bạn ở vào hoàn cảnh mình thì làm thế nào?

- Hoàn cảnh. Nhưng hoàn cảnh ra làm sao đã chớ. Gia đình? Tình yêu?

- Bậy nữa. Chuyện ông bà già tao mà.

- Thì ở mới biết. Thử nghĩ coi.

- Nếu là tao. Tao đứng trung lập ở giữa Nga Mỹ.

- Tao bỏ ngay Nga, theo Mỹ liền.

- Không phải. Chuyện của mình còn khác hơn...

- Nữa. Lại còn khác. Hết biết trời trăng với mày. Khác cái gì chớ? Chừng đó màn, diễn đi diễn lại. Bộ đã quyết liệt không còn thuyết minh mà rách màn ảnh vì những cú đấm đá rồi sao?

- Không...

- Còn không? Vậy chuyện ra sao chớ? Mệt với mày rồi, Hồng ơi.

Phượng Hồng bỗng nhỏ giọng:

- Tụi mày nghĩ không ra đâu. Tao... tao có một đứa em.

Kim Trang thở phào:

- Ối giời ơi. Mày làm tao gần đứng tim. Sắp có em. Vậy là bà già mang bầu. Tao hy vọng thằng Trung Lập sẽ làm dịu tình hình hai phe.

- Thôi mày ơi. Không phải như thế.

- Sao nữa. Không phải bà già mày có bầu, mày sắp có em? Phượng Hồng, sao hôm nay mày ăn nói lộn xộn. May mày chưa nói lầm là mày sắp có... con.

- Kim Trang ơi, mày ác vừa vừa nghe. Mày xem con Hồng nó sắp khóc rồi kìa.

- Tao ác gì đâu. Nó nói nó có em. Tao mừng. Nó lại nói không phải. Thôi tao xin lỗi mày Hồng. Mày giận tao thiệt sao?

- Không. Kim Trang là bạn tốt mà.

- Dĩ nhiên. Trong năm đứa mình, đứa nào cũng tốt hết. Có gì nói đại đi mà.

- Mình cũng không biết trời trăng gì. Tự nhiên có thằng em.

- Tự nhiên sao được. Thôi rồi. Bả có bầu phải không. Mẹ Hồng có bầu thì đẻ. Ê tụi mình có một búp bê cũng đỡ buồn lắm nghe. Tao tình nguyện bế mỗi ngày hai tiếng. Ôi, tao thèm em bé, thèm chơi búp bê.

- Ở đó mà búp bê. Mười tuổi chẵn rồi.

Cả bọn ngớ ra. Chưa đẻ mà đã mười tuổi chẵn. Mới khoe có em bé, thổi bằng ống gì mà lớn nhanh quá vậy. Thôi, Phượng Hồng lộn xộn quá.

- Tụi bay không hiểu được cũng phải. Ở nhà, hiện giờ, đang có thằng bé mười tuổi. Nói là em tao. Thằng bé gọi tao bằng chị.

- Ơ hơ. Bộ con riêng của má mày.

- Như vậy cũng còn đỡ. Bắc kỳ rặt.

- Bộ...

- Thì con của ổng. Con Bố tao.

- Con của bố mày. Ông đẻ? Hứ, chuyện vô duyên...

Thuyền Nguyệt:

- Trời đất. Còn có chuyện vậy? Mà ở đâu ra thằng nhỏ đã chớ?

- Ở đâu ra, biết đâu. Biết là ổng nói con của ổng.

- Thiệt chuyện đâu trên trời rơi xuống.

Sơn Trà kêu lên. Kim Trang:

- Rồi má mày nói sao?

- Má tao à? Bả nói ổng có một đứa hay chục đứa, đối với bả chẳng nhằm nhò gì. Nhưng con ai thì người đó nuôi. Bả không bằng lòng thấy nó ở trong nhà.

- Má mày xử đúng. Vậy là nhân nhượng quá rồi. Còn ổng?

- Ổng nói nó là con của ổng, ổng ở đâu nó ở đó. Con ở với cha có gì là lạ.

- Gay cấn chưa. Còn anh Tuấn?

- Lúc đầu anh im lặng. Nhưng mới đây thấy hai ông bà găng quá, rồi má tao khóc. Anh nổi hung. Anh với ông già đã nhiều lần quyết liệt. Ông đi đâu về, cột vào cổ cho thằng nhóc cái khăn quàng đỏ, nghe đâu đã xin được cho nó vào trường. Ông dặn dò nó ráng làm đoàn viên khăn quàng đỏ, làm cháu ngoan bác Hồ. Nói với con nít mà ông làm như nó đã là thanh niên rồi, đem hết bọn thanh niên miền Nam ra tố khổ. Thằng bé gật gật: Tống chúng nó cải tạo hết đi, bố. Vậy là anh điên tiết hét lên: "Ranh con. Cút đi." Bố tao, trợn mắt sùi bọt mép, coi ghê quá. Ông hét tướng mày mới là đứa cút ra khỏi nhà này, vì mày đã lớn. Nó còn nhỏ. Tao là cha nó. Tao thấy nó cần tao hơn mày.

- Rồi anh Tuấn nói sao?

- Ảnh thở ra, nhếch môi nói: đúng vậy, ông là cha nó, không phải cha tôi. Có nó trong nhà này, sẽ không có tôi nữa.

- Ui chao. Chuyện lớn quá.

- Ừ. Chuyện tao không ngờ. Anh Tuấn nói xong, tiếp liền câu nữa: Tui lấy làm ngạc nhiên hết sức, ông mà lại là cha tui được.

- Còn ổng?

- Ổng nói: "Tao cũng vậy. Mày mà con tao thì trật hết. Tao cả một đời hiến thân cho Cách Mạng, mà lại có đứa con như mày. Vô lẽ tao gửi mày vào trại cải tạo."

- Rồi má mày. Bả xử sao?

- Xử gì nữa. Má tao khóc, nói, đáng lẽ ra, đừng có anh Tuấn ra đời lúc đó. Bà nói gì gì đâu, nào đó là lỗi lầm lớn nhất của bả đối với anh Tuấn. Bả khóc quá, than thở quá. Ai dè, còn thấy cảnh cha con ngậm máu phun nhau. Anh Tuấn tỉnh lại lẹ lắm, ôm má tao, cười được: "Bây giờ, lỡ là con đã sinh ra, giờ lại quá lớn, má. Thôi, má đừng khóc nữa. Con thương má lắm. Lỡ lớn rồi, cho lớn luôn, má."

Mắt Huyền chớp chớp, để cố xóa hình ảnh anh chàng. Rồi Huyền nghe tiếng thút thít. Con Sơn Trà đa cảm, đang chùi lệ. Chao ôi, tội nghiệp cho Phượng Hồng quá. Còn cha mẹ đầy đủ mà thảm sầu vậy. Tan nát, xa cách như Huyền mà hơn chăng? Ðúng rồi,

cả gia đình Huyền, bao nhiêu thương nhớ, lo lắng dồn lên trại học tập cho ba. Bao nhiêu hy vọng, chờ đợi dồn ra biển khơi với chị Thúy. Anh Ngô dù hoàn cảnh này nọ, khi gia đình hoạn nạn, vẫn hết lòng với mẹ, với em. Phượng Hồng, cha mẹ gần gũi, có địa vị, uy thế, tiền bạc, mà không được một phút giây yên ổn. Phượng Hồng, tưởng khóc, cười cay đắng:

- Không biết gia đình mình rồi sẽ ra sao. Từ hôm đó, má mình ít có mặt ở nhà lắm, trừ buổi tối về nhà ngủ. Bà chúi vào công việc làm ăn. Anh Tuấn cũng bỏ nhà suốt ngày. Ðiệu này chắc ảnh bỏ học quá.

- Ủa còn ổng với thằng nhỏ?

- Ổng đi làm, về là xuống bếp, chưa có cơm ổng nấu cơm. Có cơm sẵn, ổng dọn ra, hai cha con ngồi ăn. Mấy hôm nay thằng bé đã đi học. Về nhà là ba hoa chuyện ở trường. Nó nói với bố nó: "Ở trong Nam này, mấy thằng láo lắm, con ghét chúng nó."

- Sao mày không vả vào mồm nó một cái. Ðồ con nít quỉ.

- Thì tao cũng nực lắm. Mấy lần đã định đá cho nó một cái. Tụi mày biết không, thằng ranh con khôn lắm. Nó đeo riết bên lưng ổng. Thấy mặt tao hay anh Tuấn là né tránh tài tình, y như lối du kích ấy. Anh Tuấn bảo tao không thương thì thôi, đừng đánh nó. Nó nhỏ không biết gì.

- Nữa, đạo đức giả, anh mày. Thứ đó mà không biết gì. Tao rành mấy thằng nhóc ở ngoài vô quá mà. Hễ mở miệng ra là **** mẹ, **** bố. Nhỏ bằng hột tiêu mà luôn mồm xưng ông...

- Ðúng đó. Nó như con quỉ. Tụi mày coi, má tao đã cất kỹ mấy cái ly pha lê trong tủ trà, nó cũng lôi ra uống. Nó làm bể tan tành. Anh Tuấn nghe kêu cái xoảng, vừa bước ra nó đã hét tướng lên kêu la bể nhà bể cửa. Vậy là ông chạy vào, miệng tía lia: Cái gì vậy,

hả? Ðứa nào đánh mày? Thằng nhỏ cứ ré lên, mắt nhắm chặt. Anh Tuấn không thèm nói một câu, bỏ đi. Vậy mà chỉ lát sau, nó đã ra sân bịt mắt con tô tô. Nó trói con chó, chỏng bốn chân lên trời. Thằng quỉ thì cầm súng nhựa, bắn pàng pàng. La lối um sùm: Ðầu hàng chưa. Quân Giải phóng tiến vào rồi. Mày phải chết. Ông cho một nhát là phọt óc. Ông đang thèm trịt cầy.

- Ôi xời ơi. Ðúng là giọng Vẹm con.

Ðang xổ cho hả hê cơn bực bội, Phượng Hồng cũng phải cười vì điệu bộ của Kim Trang.

Mới hai tuần lễ, cả bọn bận tâm chuyện nhà trường, cũng không đứa nào rảnh để đến nhà đứa nào. Cái mặt biển của ngũ long đã sóng gió ghê quá. Huyền cũng không gặp anh chàng Tuấn. Có gặp chăng, chỉ Thuyền Nguyệt. Tuấn có một người bạn thân ở gần nhà Thuyền Nguyệt, nên hai người thỉnh thoảng gặp nhau.

- Anh Tuấn kín thế. Tao chẳng nghe anh nói gì về chuyện đó cả.

Phượng Hồng:

- Tao đang lo quá. Từ hôm ảnh tuyên bố với ổng, hai người không nói chuyện với nhau nữa. Thỉnh thoảng tao gợi chuyện thì ảnh chỉ đùa. Nhưng tao biết anh buồn lắm, anh buồn thê thảm lận.

- Buồn thê thảm?

- Chớ sao. Khi nào anh đùa là anh buồn lắm. Tao biết mà. Tao thấy má tao với anh nói chuyện gì nhiều lắm. Má tao khóc, khóc hoài.

Kim Trang nghe xong chuyện, sinh lòng tò mò. Nó nhất định phải nhìn cho được mặt thằng nhóc phá gia cang bạn. Nó mất công rủ Thuyền Nguyệt lui tới mấy lần mới có lúc đụng độ. Thằng nhóc đang chơi trò đánh kiếm một mình với gốc xoài trong sân. Thấy Kim Trang và Thuyền Nguyệt lấp ló ngoài cửa, nó lớn giọng:

- Ai. Ai đó?

Chưa kịp trả lời thì nó đã nạt:

- Không trả lời ông xịt chó cắn bỏ mẹ.

- Thằng nhóc mất dạy thật.

Kim Trang thì thầm với bạn, nhưng Thuyền Nguyệt nhỏ nhẹ:

- Này em, cho chị hỏi một chút...

- Hỏi cái gì? Nhanh lên, không thấy đang bận hở?

- Em gọi chị Hồng giùm chị. Chị muốn gặp chị Hồng.

- Ðây không gọi. Ðã nói không rồi.

Nó lại tiếp tục hò hét, đâm tới đâm lui. Rồi toáng lên:

- Bố ơi. Ðâm một nhát nó chết. Cái thằng Mỹ to là to. Ðã thấy bộ đội Việt Nam anh hùng chưa, bố... Giời ơi, chết bố rồi, kiến lửa bố ơi, kiến...

Nó nhảy loạn cào cào, vừa mới bộ đội anh hùng đó, miệng đã méo xẹo, rồi òa khóc. Ông già đứng lên, vừa phủi kiến cho nó vừa gọi với vào trong:

- Con Hồng đâu. Có người kiếm mày.

Kim Trang kể:

- Tao có ác cảm với thằng quỉ vật đó. Chẳng phải vì tao bênh bạn hay tại nó xấu xí gì đâu. Nhưng con nít mà mở miệng ra, nghe ghê quá. Lại, tao thấy nó có một vẻ gì, cái vẻ đó, thấy rõ nơi bà Mái Hiên. Cái miệng nó cũng hô hô, răng cũng vẩu vẩu...

Huyền cũng trông thấy thằng bé rồi. Bạn bè chê bai nó đủ chuyện, nhưng riêng Huyền, Huyền cảm thấy nó có một vẻ gì tội nghiệp, bơ vơ, nó như một bông cỏ dại mọc giữa đám lúa xanh. Trong những lúc chỉ có hai đứa, Phượng Hồng tâm sự với Huyền:

- Lạ quá Huyền à. Mình nghĩ, nếu đã có một chút liên hệ máu mủ, thì dầu nó hưu, nó xấu, mình cũng phải có một chút tình thương với nó chớ. Nhưng lòng mình tuyệt nhiên như không. Mình đã cố gắng, nhưng lần nào, nếu có chút xíu gì thì cũng chỉ là thương hại. Tại sao? Bộ nó không là em mình à?

- Mẹ nó là ai?

Phượng Hồng cũng không hề biết được điều này. Sau kỳ đi Bắc công tác dài ngày, trở về ông dẫn theo thằng nhỏ. Anh Tuấn là người ra mở cửa cho ổng. Thằng bé lay lay cái tay của ổng: Thằng này là thằng nào vậy? Nó nhìn anh, mắt hum húp như không muốn mở. Ông già nạt: Im đi. Thằng bé vùng vằng hất tay ông ra, chu chéo: Bố gạt, bố dỗ tôi vào đây, rồi bố bắt nạt tôi. Tôi về, tôi về ngoài... ông già nắm tay nó: Thôi đừng ồn nữa. Ði tắm rửa, thay quần áo. Ngoan nào.

Lúc Phượng Hồng về, thấy anh Tuấn đi lui đi tới trong sân, vòng hai tay trước ngực. Thấy Hồng, anh phá lên cười: "Hồng ơi, mày vào nhà mà xem, vui lắm. Lạ lắm." Phượng Hồng vào nhà, thấy ông già đang tắm rửa thay quần áo cho một đứa nhỏ. Chưa kịp hỏi han, thằng bé liếc Phượng Hồng, níu lấy tay ông: "Con nào vậy bố?"

Cái vật vui lạ làm Phượng Hồng chôn chân một chỗ, câm luôn. Ông già nạt: "Hỗn, ai ở trong nhà này, cũng phải gọi anh, gọi chị, nghe chưa. Ngoan nào." Thằng bé không trả lời mà kêu lên: "Bố ơi, Sài gòn của tụi Ngụy to ơi là to." "Im đi. Không được nói vậy nữa, nghe không?" Ông nạt. Thằng bé vẫn coi không có kí lô nào, nó đang đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác: Huyên thuyên: "Nhà bố hở? Nhà lớn quá là lớn." Phải lâu lắm, Phượng Hồng mới nhấc chân lên được. Tai Hồng nghe ông nói gì mà là em... em... nó là... Phượng Hồng ra được tới sân, nó thì khóc mà anh Tuấn thì cười. Giọng thằng bé vẫn vọng ra, rành rọt: "Con thích ở với Bố rồi. Con không về ngoài nữa đâu. Về ngoài con ngán cho lợn ăn, tắm rửa cho lợn. Bố à. Bố."

Phượng Hồng nhắc:

- Ðúng là chuyện gì cũng có heo ở trỏng. Lại heo.