← Quay lại trang sách

Chương 10

Tới rồi. Chuyện thầy Ngãi.

Nữa, mấy khuôn mặt thảng thốt chụm lại. Kim Trang, miệng gần như méo. Thuyền Nguyệt nhăn mũi:

- Thầy Ngãi làm sao?

- Ði dạy lại rồi hả. Ðâu. Thầy đâu?

Kim Trang dợm bước, sát vào bức tường. Một lũ con trai chơi đùa đấm đá nhau, chạy quanh xô cả vào người này người nọ. Bọn trẻ, thiệt mau quên, buổi chào cờ, xử phạt hai học trò mới đây, cái phiên tòa hài hước của cô hiệu, như đã lật qua trang. Giấy tờ hồ sơ gì đã vào mấy cái sọt của ve chai, gói khoai mì hết rồi. Kim Trang bỗng bực tức hét lên:

- Làm cái gì mà chạy lung tung vậy. Giặc. Cướp. Quỉ sứ. Quân lưu manh.

Huyền chưng hửng. Cái gì mà Kim Trang cháy như lửa. Hầm hè như đối diện với kẻ thù.

- Tức quá. Tức.

- Cái gì mà tức? Kim Trang.

- Nói nghe coi. Kim Trang.

Huyền ngập ngừng:

- Bộ bả phát giác ra con bọ cạp...

Kim Trang đưa mắt lừ Huyền một cái. Huyền chợt nhớ, vẫn không kiểm soát được mồm miệng. Kim Trang chỉ tâm sự với một mình Huyền thôi mà. "Kế của tao, chỉ có mày biết, dấu con Sơn Trà, con Thuyền Nguyệt. Con Sơn Trà ăn chay rồi, cấm sát sanh. Con Thuyền Nguyệt lành quá, cũng sẽ can gián thôi." Và Kim Trang đã thả ba bốn con bò cạp, con rít vào chuồng heo của cô hiệu. Ðã hai ba ngày rồi, mấy con vật vẫn chưa làm nên chuyện gì. Cặp heo bình yên vô sự. Huyền nhìn bạn, ánh mắt muốn nói lời xin lỗi. Nhưng Kim Trang đâu có thèm để ý nữa. Phượng Hồng:

- Gì mà mất bình tĩnh vậy, Trang?

- Ừ tao đang chán quá.

Thở ra một hơi thật dài, Trang tiếp:

- Thầy Ngãi bị bắt rồi.

Bầu trời yên tịnh, vậy mà lằn sét đánh cái chát, bật mấy cái đầu đang chụm lại ra. Sét đánh không trúng đứa nào hết, trúng đâu vào thầy Ngãi. Trong mắt mỗi đứa, thầy Ngãi đang quay một cách, cách nào cũng tử thương. Sơn Trà, cầm chặt tay Kim Trang:

- Bị bắt. Có chắc không?

- Hồi nào vậy. Kim Trang, sao mày biết?

- Ừ. Tao mới biết. Thầy bị bắt từ hôm qua.

- Khủng khiếp chưa?

Thuyền Nguyệt rên lên:

- Chuyện vậy mà có được.

Ðôi mắt Sơn Trà, lúc mới tới, rõ ràng Huyền thấy có lóng lánh một niềm vui nào đó, bỗng tắt úm hết. Lũ con trai nhỏ vẫn nghịch ngợm chạy quanh vòng, đến lượt Sơn Trà, hét toáng lên:

- Ði chỗ khác. Quỉ sứ Diêm vương.

Quỉ sứ Diêm vương. Trong mắt năm đứa lại hiện ra khuôn mặt của cô hiệu. Bánh xe đạp lăn lăn, hai cái sô móc hai bên ghi đông, quần xắn cao, đạp. Tiếng cười đắc thắng, dài như giòng xe cộ trên đường. Thầy Ngãi, quay lông lốc dưới hai bánh xe đạp của cô. Còng số tám bóp chặt tay thầy. Thầy dãy dụa, lăn lộn.

- Còn ai vào đó nữa. Con mụ Mái Hiên.

Rồi Kim Trang là đứa bình tĩnh lại đầu tiên.

- Phải. Chắc chắn con mụ thất nhơn ác đức này rồi. Ðó, chuyện xẩy ra... Thầy Ngãi, ở trong khu Bàn Cờ, tít trong hẻm sâu. Vào khu thầy ở, y như lạc vào bát quái trận đồ. Một mẹ già, mắt mù, một vợ trẻ, một con thơ, gánh trên vai cũng quá nặng. Nơi cư ngụ quá xa nơi dạy, lết chiếc xe đạp cũng khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ. Nếu không có thầy Hân chịu khó đạp xe đạp lọc cọc tới thăm, chưa ai biết thầy Ngãi bị bắt.

Ba giờ sáng, tiếng đập cửa dồn dập. Cảnh này quá quen thuộc đối với mọi người từ ngày có Giải phóng. Khi thì phường kiểm tra hộ khẩu, khi thì phường, quận, cả thành, hợp tác kiểm tra. Khi kiểm tra chéo, phường này phụ trách xét đổi ở phường kia, tránh những trường hợp bao che. Thầy Ngãi mở cửa. Ngay tức thì, súng chĩa thẳng trước mặt. Có cảnh sát khu vực. Có tổ trưởng tổ dân phố, và công an thành. Lệnh bắt và lệnh xét nhà được đọc lên, thi hành một lúc. Chiếc còng số tám đã gọn gàng siết chặt hai cổ tay thầy. Cả nhà, bà vợ trẻ tay bế con thơ, kể cả bà mẹ mù cũng đứng quay mặt vào tường. Cuộc lục xét diễn ra suốt đêm. Cả xóm bị khua dậy, nhưng cảnh nhốn nháo cũng bưng kín bên trong từng căn nhà. Ðến sáng bét, thầy Ngãi được dẫn lên xe đưa đi mất tiêu.

Sơn Trà cắn môi. Huyền, nước mắt chạy quanh, Thuyền Nguyệt nghiến răng:

- Bắt thầy vì tội gì đã chớ? Ha, làm một cái đơn tố một cán bộ thiếu tư cách là có tội sao?

Kim Trang lắc đầu:

- Chuyện không đơn giản như vậy. Thầy Ngãi có tội.

- Có tội? Không, không thể tin được. Thầy hiền lành, tư cách.

- Thầy Hân đã nghe rõ chuyện. Vợ thầy khóc quá, nói lệnh bắt ghi là tội phản động phục quốc.

Phượng Hồng cười khẩy:

- Làm khỉ gì có phục quốc. Của mấy ổng đặt ra để giăng bẫy bắt bớ đó thôi. Như hồi năm kia, họ bày đặt nổ vụ hồ con rùa để lấy cớ bắt bớ một số nhà văn nhà báo. Má tao, bả hiểu quá mà, nội nhìn thấy ông già tao là rõ hết cái thủ thuật của chúng. Má tao cứ chửi ổng xa xả về ba cái vụ này... lạ gì... Hứ, tức quá là tức.

- Rồi giờ gia đình thầy Ngãi sẽ ra làm sao. Làm sao sống?

- Thầy Hân vẫn âm thầm lo mà. Thầy Hân, mới gặp thầy Tám, hai thầy bàn bạc lâu lắm. Thầy Tám nghe nói có tin mừng rồi, người em thầy đi vượt biên đã có tin. Tới Mỹ, nghe đâu đã có thùng đồ gửi về.

Kim Trang vỗ vai từng đứa:

- Thầy Tám hé cho biết, nhưng tốt nhất đừng cho con mụ nhìn thấy cử chỉ gì nghi ngờ con mụ. Còn sự an toàn của các thầy cô nữa.

Ở đó mà kín. Chỉ một ngày, cả trường đã xôn xao, sững sờ. Không ai nói gì, nhưng một số thầy cô bắt đầu lo quýnh đến tội nghiệp.

Con Kim Trang, cười khinh:

- Thì ra, cái lớn mạnh nhất trong lòng con người ta, vẫn là cái hèn.

Bạn Ngọc, dò hỏi ông già cũng hoài công. Tiu nghỉu:

- Hỏi ông là ông nạt. Con nít chỉ nên biết học. Ðừng xen vào chuyện người lớn.

Con Kim Trang, không thấy tận mắt, bắt tận tay, vẫn còn nghi ngờ. Nó đã dám xông vào khu bát quái trận đồ, tìm ra cái hẻm và những số nhà suyệc trên suyệc. Nó trông thấy cả bà cụ già mù, thấy cô vợ thầy Ngãi ôm đứa con, mặt mũi chưa hết thất thần. Thấy chòm xóm còn xôn xao, bàn tán cái tai họa giáng xuống một gia đình mà họ quí mến. Thấy cả đôi dép đứt quai, cô kéo lệt bệt khi ra mở cửa cho Kim Trang: "Thầy không có nhà, đi vắng." Giọng còn ngập ngụa trong sợ hãi và nghi ngờ. Rồi khi Kim Trang cầm tay cô, giọng xót xa: "Thưa cô, em đã biết, em..." Thì cô nấc lên một tiếng, nước mắt dàn dụa, rồi bế đứa con đang bò dưới đất lên, ôm thật chặt, chặt tới nỗi đứa bé khóc thét lên.

- Rồi lúc đó, Kim Trang, mày làm gì?

- Làm gì nữa. Tao lắp bắp: Thưa cô, thưa cô... Rồi nước mắt nước mũi tùm lum, cứng họng. Ra được khỏi nhà, là tao cắm đầu chạy. Tao muốn trốn luôn. Tao thề, thiệt đó. Tao thề, dù quỉ có bắt tao, tao cũng không trở lại lần nữa.

Ðúng lúc chuyện cảm động như thế, đứa nào cũng muốn rơi lệ, thì tiếng la của một trong hai thằng con của cô hiệu cất lên:

- Mẹ ơi. Mẹ.

- Hử? Cái gì?

- Mẹ. Mẹ này. Ra đây nhanh.

- Mày làm gì mà náo lên thế?

- Náo lên. Không muốn nhìn thì thôi.

- Ðâu. Ðâu. Gì nào?

- Thấy không. Chuồng lợn có rết. Tôi bắt được một con.

Cả năm đứa đứng tim, lặng nghe Giọng thằng nhỏ:

- Nó đang bò bên trên chuồng lợn này...

- Ối giời, có cái loài ghê gớm này. Thảo nào chúng nó lớn không nổi. Mày tìm coi bắt hết đi.

Phượng Hồng nhìn Kim Trang, Kim Trang nhìn Huyền. Mặt Kim Trang méo đi. Còn Thuyền Nguyệt thì ngây thơ:

- Rết cắn, dám heo cũng chết chớ bộ.

Phượng Hồng bỗng cười sặc sụa:

- Kim Trang ơi, đôi ngọc nữ rít xà của mày bị trúng độc hết rồi. Gặp đúng trư xà mâu... hi hi...

- Tao thề...

Thề nữa? Lần này Kim Trang bỏ lửng nửa chừng nên không đứa nào biết rõ lời thề của nó. Nhưng đứa nào cũng nhớ lại cảnh Kim Trang vừa kể về gia đình thầy Ngãi, và thề không trở lại để nhìn thấy nữa. Tự nhiên, Sơn Trà, bỗng ôm lấy Kim Trang, choàng vai

Thuyền Nguyệt, vỗ nhẹ vào má Phượng Hồng, cầm tay Huyền, giọng như muốn khóc:

- Tao thương chúng mày quá. Chúng mày có biết không? Tao đang đứt ruột đây.

- Ðừng đứt ruột, Sơn Trà ơi. Mày đau ruột dư ư?

- Không, tao không đùa đâu. Tao đang đứt ruột vì thương bọn mày.

Nói xong, Sơn Trà bỏ chạy mất. Cái gì vậy? Con bé ăn chay lâu nay, đã đắc đạo rồi chăng, mà nhìn bọn Huyền như nhìn chúng sinh đầy tội lỗi, thương xót đứt ruột.

- Hơ.

- Buồn cười, con Sơn Trà.

- Mà cái gì mới được chớ?

Mỗi đứa một câu. Sơn Trà đứt ruột vì chuyện gì, ai biết. Bốn chúng sinh, Phượng Hồng, Thuyền Nguyệt, Kim Trang, và Huyền, ngơ ngác nhìn nhau.