← Quay lại trang sách

Chương 11

Có lần Huyền tâm sự với Phượng Hồng, là Huyền đã biết trông chờ. Con bé rú lên cười:

- Rồi. Vậy là thuyền chìm tại bến.

Nó hiểu lầm lòng Huyền đã lan lan điệp điệp. Huyền cứng họng, chưa kịp phân bua thì nó bồi thêm, cứ như lấp đất vào miệng người khác:

- Tao còn cầm chắc bến nào mày đã đỗ.

Bến bờ gì. Coi cái miệng cười cười, đểu quá. Lại còn gọi Huyền: Chị ơi. Coi bộ còn sai lạc nhiều. Phượng Hồng có đui mới không nhìn ra, mối liên hệ của anh chàng Tuấn với Thuyền Nguyệt, gần như đã chín mùi. Nên Huyền phải kể cho Phượng Hồng nghe rằng, chẳng phải chỉ Huyền biết mong chờ, mà cả mẹ nữa. Hai mẹ con đâm ra tưởng nhớ chung một người. Ðến đây, con bạn lại ngăn Huyền nói tiếp, để nó đoán.

- Tao biết rồi. Vậy là bà Thúy chớ gì?

- Gần đúng. Cho mày nói thêm một lần nữa.

- Thôi mày ơi, chỉ bà Thúy thôi, còn ông già mày, bộ vô lẽ tới giờ bà già mày với mày mới chịu tưởng nhớ. Có vậy mà cũng đố với đoán.

Con bé, nhiều lúc vô duyên đoảng. Người ta nói chưa dứt lời, bày đặt đoán mò đấy thôi. Ðoán không ra lại kêu ầm lên nữa. Huyền nói toạc ra là hai mẹ con đâm ra nhớ anh chàng đưa thư. Chị Thúy đi như vậy đã mấy tháng rồi, trông chờ một lá thư, có gì là không hợp lý.

Sáng sáng, anh chàng đưa thư dẫn xe đạp đi ngang qua nhà. Huyền mong mãi ánh mắt anh ta nhìn, bước chân anh ta dừng lại. Ngày nào, sáng anh chàng không đi qua thì có phiên đưa thư vào buổi chiều. Thấy Huyền cứ ngóng hoài, anh chàng cũng có vẻ thương cảm, nên nhiều lần đã đưa tay xua xua cùng với cái lắc đầu lúc vừa đi tới.

Anh chàng cũng còn trẻ, tốt tính. Với túi thơ đầy như thế, anh ta cũng quan trọng lắm chứ bộ, vì anh đem tới cho mọi người, mỗi ngày bao nhiêu là vui buồn. Rồi nhiều lúc Huyền cũng thấy ghét anh ta nữa, bao nhiêu ngày rồi, đi qua, mắt Huyền vẫn tắt rụi hy vọng.

Vậy mà cũng có một buổi sáng, từ xa anh chàng đã gật gật đầu, khi vừa thấy Huyền thập thò nơi cửa. Chỉ vài giây mà tim Huyền đập ghê quá. Anh chàng đã dừng lại, rút trong cái túi máng sau yên xe một xấp thư, lựa lựa:

- Có thư ngoại quốc. Cho tiền phụ thu, cô chủ.

Huyền kêu: "Mẹ". Chả cần phải kêu. Mẹ đã đứng sau lưng Huyền từ bao giờ, nhét tiền vào tay anh ta. Không biết mẹ đưa bao nhiêu mà anh ta cám ơn rối rít. Còn mắt Huyền thì dán chặt vào lá thư.

- Coi. Thư ai, con?

Chút hy vọng, mới sáng lóe đó, rụi tàn mau quá. Thư ở Mỹ, và ngay phía trên phong bì đề tên Trọng Phước.

- Trọng Phước, là ai vậy?

- Bạn của con, mẹ.

Mặt mẹ ỉu xìu. Bà nuốt tiếng thở dài. Ðứt ruột được.

Huyền mân mê bao thư, thấy như mình có lỗi với mẹ. Trọng Phước, mi còn nhớ tới ta à? Mi ra sao rồi? Ðóng cửa, chờ mẹ vô bếp trở lại, Huyền mới len lén mang thư bạn lên gác.

Chẳng thư từ gì cả, vỏn vẹn có một tấm bưu ảnh. Bãi cỏ xanh tươi xuôi thoải, trải dài ra một mặt hồ. Những bông hoa dại đủ màu, rạp mình theo chiều gió thổi. Mấy giòng chữ của Trọng Phước viết phía sau:

Huyền và bọn thân mến,

Ta đã gửi nhiều thư, lung tung về địa chỉ nhà của bọn. Cả bọn, chẳng ai viết thư trả lời. Tại Sao? Ta hỏi hoài, và ta viết nữa, viết mãi cho tới khi nào có một lá tới tay bọn ta mới chịu.

Ôi ta nhớ bọn quá, vì ta đang lẻ bọn nè. Nhớ Sơn Trà, đôi mắt buồn của những ngày mùa thu ở quê hương. Nhớ chục kiểu cười của Kim Trang. Nhớ cái mũi nhăn nhăn của Thuyền Nguyệt và lối ngây thơ bà cụn non của Phượng Hồng. Còn Huyền của ta, nhỏ gửi cho ta gánh nắng, gánh gió của thành phố thân thương nghe. Sau đây, địa chỉ của ta...

Ghê chưa, nó nhắc con Sơn Trà trước. Phải mà, Sơn Trà, bao năm nay cứ nhất định một điều: Trọng Phước không thể quên tụi mình được, tại nó nhớ không ra địa chỉ đó thôi. Sơn Trà kể rằng, nó với Trọng Phước đã có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Vui, cả một thời mấy đứa còn học ở Nữ Vương Hòa Bình. Buồn thúi ruột là buổi chiều chia tay cuối cùng với Trọng Phước ở bến tầu. Sơn Trà nói, không biết sao mà nó tới được đó, đứng nhìn đoàn người xô đẩy, giành giựt nhau xuống tàu. Và nó nhìn thấy Trọng Phước cùng gia đình trong đám đông hỗn loạn. Hai đứa cứ dạt ra mãi vì đám đông xô, gạt, chen lấn, cướp bóc. Trọng Phước mất tiêu trong lớp sóng người, nhưng Sơn Trà nghe tiếng Trọng Phước gào lên: Trà ơi. Trà. Trà. Mau xuống tàu. Xuống tàu.

- Mày nhớ không Huyền. Trước đó mười ngày, mày với tao cũng đứng ở bến tàu đó. Ở mé sông hai ba chiếc bè xếp toàn xác trẻ con được kéo vào. Huyền nhớ chứ. Những đứa trẻ con đặt nằm ngang dọc trên bè, xác khô đét vì đã bao ngày vùi giữa sóng nước, nắng gió, trôi nổi từ một chặng nào đó trên bản đồ Việt Nam từ miền Trung đổ vào. Cuộc tháo chạy của dân chúng, chết chóc, đẫm máu, hớt hải, câm nín, tuyệt vọng, rồi òa vỡ bằng tiếng la hét cũng ở ngay chỗ bến đỗ đó. Những ngày cuối, Sơn Trà hay rủ Huyền ra bến cảng, hy vọng tìm gặp người cha trong đám quân nhân thoát chạy từ miền Trung vào. Sơn Trà đã hoài công, và đã khóc suốt những tháng ngày ở lại, cho tới lúc biết được người cha đã di tản kịp, hiện bình yên ở xứ người.

Giữa những phút cuối cùng đó, cũng có Huyền ở bến tầu đấy chứ. Huyền đã đứng bên ba, đã lén nhìn cảnh chen lấn thê thảm, nhưng Huyền không nhìn thấy Sơn Trà, Trọng Phước. Một đám đông càng ngày càng khủng khiếp, đạp nhau, cắn xé nhau, để dành giựt một chỗ sống, suốt đời Huyền không thể quên.

Trên đường về nhà, Huyền đã nhìn thấy từng đống quần áo lính, giày bốt, mũ mãng vung vãi trên hè phố. Từ bên trong những ngôi nhà, áo quần dân sự liệng ra, cho những quân nhân thay, trốn chạy. Mẹ và chị Thúy gần như phát điên nếu Huyền và ba không về kịp. Cũng kiệt lực, tả tơi, tuyệt vọng, ba ngồi phịch xuống ghế. Khẩu súng đặt trên bàn. Ba nhìn từng khuôn mặt vợ con. Mẹ la lên một tiếng, đem khẩu súng dấu biệt.

Chỉ có mấy giòng chữ của Trọng Phước thôi, mà những cái ngăn tưởng đã đóng kín trong đầu Huyền bỗng bung ra hết.

Ngồi thừ một lát, Huyền thấy cần phải gặp Sơn Trà. Phải, con bé, hai hôm rồi không đi học. Tệ thế, chẳng thèm báo cho đứa nào biết bệnh hoạn hay mắc bận công chuyện chi. Ðến, việc đầu tiên là phải xài xể cho nó một trận nên thân rồi mới cho nó đọc thư của Trọng Phước. Có vậy mà Huyền hấp tấp phóng xe, suýt tông phải thằng Hôi từ trong quán vụt ra, băng ngang. Hú hồn.

- Có ngày nghe mày. Có ngày mày bị xe đè dẹp như con mắm khô. Thằng cô hồn dịch vật. Mắt mũi mày đâu.

Dì Hai trợn mắt hét theo thằng nhỏ. Còn thằng nhỏ, nó biết mắt mũi nó để đâu rồi, nên cứ đưa tay lên hết sờ mắt đến đụng mũi. Ðứng sát vào con hẻm, nó nham nhỡ cười. Có vậy mà tim Huyền đập liên hồi, cái cảm giác hồi hộp cứ kéo dài suốt chặng đường tới Sơn Trà.

Nhà cửa gì đâu mà lạ hoắc vậy nè. Huyền xuống xe đạp ngó sửng. Ði vắng cũng không thèm báo cho ai biết hết trơn. Khóa cửa trái bên ngoài, lại còn thông báo gì nữa đây? Về quê? Ðị vũng Tàu? Giận chưa nào. Không những xài xể cho một trận, mà ba bốn năm sáu trận mới phỉ dạ. Huyền đến gần miếng cạc tông treo lủng lẳng dưới ổ khóa bự thật bự. Hơ, đoán mò mà cũng. Chữ thông cáo to như con gà mái đấy thôi. Mà gì nữa đây. Ý cha, cái gì mà...: Uy ban nhân dân phường kiểm kê. Quản lý.

Huyền lặng đi một lát. Có chuyện rồi. Bị bắt hết chăng? Vô lý bắt hết cả nhà. Huyền dòm vào khe cửa sổ đóng kín. Bên trong, qua ánh sáng lờ mờ, đồ đạc, bàn ghế, gần như vẫn còn y chang. Huyền cố nhìn kỹ hơn nữa, chỗ tủ kê bàn thờ, mọi ngày, bày biện rất trang nghiêm, tượng Phật lớn, lư đồng sáng chói, hoa quả hương khói nghi ngút, nay trống trơn, lạnh ngắt. Một vẻ gì đó, đáng sợ, vướng vất trong căn nhà. Huyền lúi lại, ngó quanh.

Một đám con nít đang chơi bi gần đó, dừng lại tò mò nhìn Huyền.

- Này, nhà kiểm kê hết, bà dòm gì mà dòn dữ thần vậy bà?

Một đứa hất mặt hỏi. Huyền hốt hoảng:

- Sao vậy. Bộ cả nhà đi vắng hết trơn?

- Ừa, thì đi hết. Phường kiểm kê, quán lý nhà. Bà biết đọc không bà ơi. Chữ người ta viết ghim rành rành ở đó, đọc đi.

Thằng nhỏ ăn nói thật mất dạy. Cả bọn con nít về hùa đã muốn giở trò quỉ sứ nghịch phá. Một đứa:

- Bà này điên rồi, coi ngơ ngơi... A, bà già điên, ăn chuối chiên, rớt cái xu chiên...

- Chị kiếm chị Trà há? Phải chị Trà hôn?

Một đứa tử tế bước tới. Huyền vội vàng:

- Phải rồi, phải rồi. Em biết chị Trà.

- Biết chớ. Mà chị đọc thông cáo rồi chớ. Ðọc mà không hiểu sao? Nhà chị Trà đi ngoại quốc rồi. Ði hết trơn còn ai đâu nên phường mới kiểm kê, quản lý nhà đó.

Chiếc xe đạp chao đảo muốn ngã. Huyền cố ngượng vững lại.

- Ði ngoại quốc. Bao giờ... vậy em?

- Mới sáng ngày hôm qua. Xe tới rước tận đây nè. Cả xóm ra coi náo loạn đây nè.

Huyền nuốt nước miếng, mắt mờ đi như chực rơi lệ. Cơn giận, hờn tủi, dồn ở ngực đau nhói. Mới sáng hôm qua? Sơn Trà, mi đối đãi với bạn bè thế? Mi im lìm mi ngậm tăm. Cả nhóm ngũ long, trong những ngày xất bất vừa qua, không đã là chị em thân thiết sao? Vậy mà Sơn Trà đã mất niềm tin? Cái gì làm cho Sơn Trà đã tuyệt tình nghĩa vậy? Sơn Trà ơi, Sơn Trà. Tiếng kêu tự đáy lòng Huyền gõ từng nhịp trong đầu... Mà kìa, lũ nhỏ đang ngây người ra nhìn Huyền. Ngôi nhà của Sơn Trà thì im lìm an phận. Mất bình tĩnh, Huyền phóng xe tới Phượng Hồng. Tiếng đứa nhỏ nào vọng theo: Bà già điên, ăn cắp chuối chiên. Ðừng khóc giữa đường chớ, Huyền cố gắng dỗ lòng mình. Những phải gặp một đứa bạn nào đó, bất cứ một đứa nào, không điên lên mất.

Rầu rĩ chưa, Phượng Hồng cũng ngồi chết dí trong phòng một mình. Bên ngoài phòng khách, ông già ngồi đọc báo, con chó tô tô bị buộc ở gầm bàn. Thằng nhỏ đang bày một trò chơi gì đó, ầm ĩ. Trong phòng, Phượng Hồng ôm đầu:

- Tao cũng đến điên thôi, Huyền à.

Huyền ngồi xuống giường, tự nhiên mệt thở không ra hơi. Rồi tự nhiên cả người như không còn chút sức lực. Nước mắt, cầm giữ không nổi nữa, ứa ra. Huyền nghẹn ngào:

- Bạn bè thiệt là tệ. Tao chán quá.

Phượng Hồng:

- Mày nói gì? Nói ai? Cái gì mà tệ?

- Con Sơn Trà..., tao không ngờ...

- Cái gì mà không ngờ? Sơn Trà làm gì mày? Bộ gây gỗ hả?

- Gây gỗ. Muốn gây cũng không được nữa.

Phượng Hồng cười mũi:

- Tao cũng đang chán đây, muốn gây lộn, muốn phá. Mày còn muốn cãi nhau với nó, tao đi cãi lộn với mày.

- Ừ, mày đi tìm mà cãi với nó. Nó đi rồi.

- Há? Cái gì?

- Nó đi Mỹ rồi?

Phượng Hồng như vừa té trên cây xuống:

- Ui cha. Có chuyện... Con Sơn Trà đi Mỹ. Sao không nghe gì hết trơn vậy? Tao không tin.

- Hừ...

- Vô lý. Ê Huyền, mày tin được...

- Không tin gì nữa. Tao vừa ở đằng nhà nó về tới đây nè. Hai ba ổ khóa bự sư khóa ngoài. Phường đề giấy niêm phong. Tụi con nít bu chơi trước cửa nói cả nhà con Sơn Trà lên xe hàng không đi Mỹ hết. Ði từ sáng sớm hôm qua.

- Mới hôm qua?

- Thì nghe nói rõ ràng mà.

- Mày thấy. Thấy rõ?

- Tao thấy nó đi đâu? Tao biết gì đâu? Tao có thấy cái nhà đóng cửa, niêm. Mới tức thì, và tao dọt tới đây.

Tới lượt Phượng Hồng:

- Hừ. Tao muốn lộn ruột. Bạn bè gì mà thất nhơn không. Một chữ cũng không có. Không một lời từ giã. Sơn Trà, hừ Sơn Trà ơi là Sơn Trà.

Phượng Hồng ngừng lại. Ðưa nắm tay lên, nó đấm mạnh xuống giường:

- Sơn Trà, thiệt là mày. Tao réo cho mày sốt ruột sốt gan, cho mày...

Phượng Hồng đưa tay lên miệng. Huyền hiểu, nó đang nung nấu cơn giận để đè nén cơn thương nhớ mất mát đang bồng bột. Và nữa kìa. Ðó, ở phòng ngoài, thằng bé đang hét toáng lên. Pàng pàng. Lại hàng loạt máy bay và giặc lái Mỹ rớt như sung rụng. Còn anh hùng bộ đội con vỗ tay hoan hô ầm trời. Ông già lâu lâu kêu:

- Bớt ồn con. Bắn nhỏ, la nhỏ thôi. Ðể bố đọc báo.

Một lát:

- Cu Tèo, con ra mua bố gói thuốc lá, ngoan.

- Chịu thôi. Bố sai mấy đứa nhớn kìa.

- Bố sai con mà.

- Không. Mấy đứa nhớn ăn rồi nằm dài, lười thối thây. Bố sai chúng nó đi.

- Bố đã dạy con nhiều lần. Phải gọi bằng anh bằng chị. Lần sau...

- Con không gọi. Con ghét thằng Tuấn, vì nó thù con. Còn con Hồng với cái bà đó, bố đuổi hết đi. Ðuổi ra ngoài đường ấy.

- Hỗn. Ðừng có hỗn. Con còn nhỏ...

- Nhà của bố mà. Chúng nó bố lếu bố láo...

- Cu Tèo. Con nói nữa bố sẽ đánh đòn.

- Thế sao bố bảo Cách Mạng giải phóng miền Nam, đuổi hết thằng giặc Mỹ, nhốt lũ ngụy vào tù, rồi bao nhiêu nhà cửa tài sản là của Cách Mạng. Bố bảo...

- Ừ. Thì của Cách Mạng, của nhà nước, chớ đâu phải của bố.

- Hừ. Nhà mình ở mà bố nói của nhà nước... Bố, mai mốt đuổi hết chúng nó ra ngoài đường ấy. Giữa con chó lại cho con. Nhá. Bố nhá.

Phượng Hồng đứng bật dậy. Nó mở cánh cửa ra rồi đóng mạnh cánh cửa lại, đánh rầm. Nó còn muốn mở dộng thêm mấy cái nữa nhưng Huyền đã giữ tay bạn lại:

- Kìa bố, con đó phá nhà của bố kìa, bố...

- Im. Tao bảo câm mồm lại. Tát cho mấy cái giờ.

Thằng bé ré lên khóc. Cái kiểu khóc ráng, không có nước mắt, ồn ào. Rồi con tô tô kêu oăng oẳng, thảm thiết. Con chó chắc đang bị thằng nhóc hành hạ, hết chịu thấu, gầm gừ. Ông già la lên:

- Tránh ra. Kìa, coi chừng... Nó cắn. Nó cắn...

Búp một cái. Con chó tru lên một tiếng, như muốn thấu ông xanh, rồi hết hơi, rên rỉ. Hẳn ông già vừa cho nó một cái đá như trời giáng.

- Từ chết tới bị thương.

Phượng Hồng cũng rên lên. Tay hai đứa nắm chặt lên từ bao giờ.

- Nó tan. Cái nhà này sắp tan tành hết. Ôi trời... Nữa rồi.

Choảng. Tiếp theo là tiếng thằng nhỏ:

- Tao giết chết mày. Bố, bố xích nó kỹ nữa, kỹ nữa. Con giết nó.

Vút vút. Tiếng roi quất, chìm át cả giọng ông già:

- Thôi đủ rồi. Dừng tay lại.

- Không. Nó dám cắn con. Nó phải chết. Giết nó làm bữa rựa mận, bố. Này, mày dám gừ với ông, dám cắn ông...

- Có ngưng tay không? Mày...

Bốp. Tiếng ghế đổ rầm. Phượng Hồng đưa tay lên ngực, ngồi phịch xuống.

- Anh... Tuấn.

Thằng nhỏ ré lên, rồi tiếng dãy đành đạch:

- Bớ người ta, nó giết người. Bớ người ta. Bố ơi, con chết, thằng giặc nó đánh con, chết rồi. Bớ người ta...

- Mày có im đi không. Im.

- Tổ cha mày. Con mẹ đĩ mày. Tiên nhân cả nhà mày, bố mày...

- Này, chửi.

- Bố mày. Sư cha mày. Cả lò nhà mày là quân giết người cướp của, quân lưu manh, phản động. Thằng bố mày...

- Mày chửi nữa đi. Tốt lắm.

Phượng Hồng tưởng đã xông ra rồi, bỗng cười gằn:

- Ðúng. Tốt quá. Chửi nữa đi. Nữa đi.

- Bố ơi. Cứu con, nó giết con chết. Bố đánh nó đi. Bố mày, tiên nhân...

- Im. Im ngay...

- Sao ông cấm nó chửi. Nó chửi rất hay.

- Quân mất dày. Tao cấm mày đánh nó, đụng tới nó.

- Ông không dạy được thì người khác dạy. Ông không nghe nó chửi gì à?

- Nó còn nhỏ, sao mày coi nó như quân thù.

- Ông nói ông mới phải.

- A, mày, mày...

Im lặng. Căng quá rồi, bên trong, Phượng Hồng, và cả Huyền nữa, mặt mày tái ngắt.

- Ông không đám đánh tôi? Sao vậy? Mà đúng, ông không đánh được tôi đâu. Ông chẳng ngày đêm cầu ơn Bác và Ðảng, cho mẹ con tôi chết đi để hưởng nhà cửa, tài sản là gì. Sao ông không đánh mà đứng im như trời trồng vậy.

- Tao đánh mày bẩn tay.

- Không sao. Xin mời. Bộ ông tưởng tay ông còn sạch à.

Huyền run lên. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu còn căng thêm chút nữa. Chỉ một tích tắc nữa thôi. Cháy ra tro hết.

- Mày tưởng làm dữ, khích bác như vậy để tao dại dột nóng nảy, bỏ cái nhà này ư? Mày lầm, chính mẹ con mày mới phải ra khỏi nhà này...

- Ông khỏi nói. Cái nhà này mà nhằm nhỏ gì. Người ta còn phải bỏ ra khỏi nước nữa kìa.

- Mày cút cho khỏi mắt tao. Nhơ bẩn.

- Ông khỏi phải đuổi. Tôi cũng sắp phải bỏ cái nhà này, không phải là vì sợ gì ông đâu. Mà chán ghét. Chán ghét... Ồ, tôi phải chán ghét cha tôi...

- Trời ơi...

Phượng Hồng kêu. Hai tay ấn vào cánh cửa và nó đứng như bị trời trồng ở đó. Huyền thiệt ân hận khi phải chứng kiến tấn thảm kịch ở nhà bạn.

- Cái bọn Ngụy khốn nạn, nó hủ hóa mày, nó đầu độc mày, nó trong máu mày rồi. Tao không muốn thấy mặt mày nữa.

- Thế tại sao tôi cứ phải thấy ông trong nhà này.

- Im. Thằng giặc. Mày...

Phượng Hồng cào cào cánh cửa. Huyền gần như đứng tim. Cả hai đứa, chờ đợi một cái gì nổ bùng ở phòng ngoài. Tiếng la hét, tiếng đập phá, hay đánh đá nhau. Không. Không có gì hết. Giây lâu, giọng anh Tuấn:

- Súng của ông để đâu? Có cần không?

Im lặng. Lại giọng anh Tuấn:

- Không à? Ông không cần?

- Nếu mày không là con tao...

- Bố ơi. Ðá cho nó một cái. Nó hỗn láo. Mày ăn hiếp tao. Ðịt mẹ, thằng bố mày... chết giờ. Mày chết giờ... Bố mày...

Chỉ còn giọng thằng bé lèo nhèo. Con tô tô bỗng kêu lên gâu gâu, không biết nó muốn hỏi chuyện ai.

Bên ngoài, im lặng tới ngột ngạt. Rồi tiếng thằng nhỏ nữa:

- Kìa, bố xem nó...

Choang. Vỡ tan tành hết. Tim hai đứa muốn ngưng đập rồi, hết thở. Có tiếng bước chân nặng nhọc bên ngoài. Rầm. Tiếng xô động dữ dội của cánh cửa. Phượng Hồng thều thào:

- Ði rồi. Anh ấy đi rồi.

Huyền bỏ tay xuống. Hai đứa ngó nhau thở lấy thở để. Tấm bưu ảnh của Trọng Phước, từ trong cuốn tập bung ra, suýt chút Phượng Hồng đã ngồi đè lên nếu Huyền không nhanh tay nhặt. Phượng Hồng như nặng trăm cân, rơi phịch xuống, xụ mặt một đống.

- Hết biết.

Rồi thấy Huyền mân mê tấm bưu ảnh, Phượng Hồng nhăn mặt:

- Cái gì nữa đây?

Huyền như vớ được cái phao:

- À, nè. Có thư Trọng Phước. Ðọc đi.

Phượng Hồng cầm, liếc qua rồi bậm môi như muốn xé. Huyền giựt lại:

- Làm gì vậy. Thôi, đừng có điên nữa. Đọc chưa?

- Rồi.

- Thấy sao?

- Chẳng thấy sao cả.

- Cái gì? Mày thấy không, tưởng nó quên hết trơn rồi, ai dè. Con Sơn Trà vẫn kiên quyết là con Trọng Phước không thể quên được...

- Ê. Đừng nhắc nữa. Sơn Trà, Sơn Trà. Nhớ bọn. Nhớ bọn lắm. Hừ. Xa xôi quá mà. Gần gũi đây nè, mới tui tui bồ bồ đây nè. Vậy mà đi chẳng thèm báo một tiếng. Nói với nhau chia sẻ chia sẻ. Hừ thiệt đúng hột muối chia năm, cục đường nuốt hết...

Không. Nhìn Phượng Hồng hậm hực, Huyền bỗng nhớ Sơn Trà. Nhớ tiếng kêu của nó.

- Tao thương chúng mày quá. Chúng mày có biết không? Tao đứt ruột đây.

Mới hôm kia chớ mấy. Sơn Trà đã nói vậy với cả bọn. Rồi nó bỏ chạy. Nắng còn đuổi theo nó. Gió trong sân trường đã nín thở. Cành Phượng thì rùng mình. Không là lời từ giã thì còn gì nữa. Giờ đây, cầm tấm bưu ảnh của Trọng Phước, theo dõi bóng Sơn Trà, Huyền cũng đứt ruột.

- Chắc tụi mình phải hiểu Sơn Trà hơn chút nữa.

Nhìn mắt Phượng Hồng, đã thấy điều chợt hiểu. Những giọng thì cay chua:

- Gì nữa. Một đứa bỏ đi không thèm để lại một chữ. Một đứa xa tít, cách biệt mấy năm lại kêu nhớ nhung. Tin làm sao được.

Huyền hiểu. Lòng Phượng Hồng đang dày vò, gia đình như vậy, oan nghiệt gì đâu. Rồi hai đứa như là hết chuyện để nói, Huyền lật qua lật lại tấm ảnh, đọc đi đọc lại từng giòng. Mắt Huyền dán vào con dấu đóng ở tem thư.

- Mày coi. Hồng? Thư đi đúng một năm bốn tháng sáu ngày... còn tệ hơn con rùa nữa.

- Chắc lúc nhập biên, nó bị tự kiểm, cải tạo trong đống hồ sơ của sở công an nào rồi. Cũng còn may, chưa bị cân kí lô ve chai, gói xôi, gói khoai mì.

Chưa đã. Nó còn bồi thêm:

- Tưởng sướng lắm sao gửi ảnh hoa cỏ, mặt hồ, trời mây. Thiếu trăng sao cho đủ bộ. Phải mà, còn gì là trăng sao, chỉ có cái sao vàng...

Huyền lại ngó con dấu bưu điện đóng trên bì thư. Gần một nắm rưỡi, lá thư mới tới người nhận. Ôi thôi. Vậy tới bao giờ mẹ và Huyền mới nhận được thư của chị Thúy. Một năm, hai năm. Lòng Huyền đang ở đâu đâu, mà Phượng Hồng chưa dứt được cơn.

- Tao chán bạn bè rồi. Chẳng cần phải trả lời cho những đứa đang sống ở đâu tận thiên đàng. Còn địa ngục đây này...

Huyền biết chờ. Phải cho hừng hực chát hết cơn tức giận. Ðó, Huyền biết ngay mà, cháy gần hết rồi. Phượng Hồng đã khóc được. Khóc một chút đi, sẽ nhẹ nhiều. Ừ, giận hờn gì thì trút lên đi, ta đưa đầu ra đỡ. Kệ, cứ chửi bới Sơn Trà, Trọng Phước cho hả hơi, rồi thương sau. Ðấm vào vai ta nè. Huyền gồng vai lên, như muốn chờ. Nhưng Phượng Hồng không càu nhàu nữa mà rựt rựt tóc mình.

- Ðừng làm vậy, đau đầu lắm.

- Hứ...

Phượng Hồng thả nhúm tóc ra, nhưng tiện tay, nó giựt cái cặp tóc xuống, vùng vằng. Hình như cái màu đỏ cửa cái kẹp nhựa làm cho Phượng Hồng điên tiết, nó bẻ gãy làm đôi. Cái tiếng tách, nhỏ, gọn đứt lìa, làm Phượng Hồng như sợ hãi, nó ném cả hai mảnh xuống sàn nhà.

- Nữa, mất tiêu đi.

Phượng Hồng xỏ chân vào chiếc dép, đạp mạnh.

Bây giờ, chỉ còn những mảnh đỏ nát vụn, vung vãi trên sân nhà.