← Quay lại trang sách

Chương 12

Ðúng giờ, bốn đứa đã tụ tại điểm hẹn. Hôm nay, không chần chờ được nữa. Phải đi thăm cô Hiền thôi. Lại cái trò nghỉ dạy ngang xương hồi hộp quá. Ðã một vụ thầy Ngãi, tim còn méo mó đây. Bốn đứa, giờ chỉ còn có bốn thôi. Tứ nữ. Tứ quỉ, ngũ long, lục súc...

Thuyền Nguyệt cứ còn đứng một chỗ, Phượng Hồng nạt:

- Sao chưa đi? Còn ai mà chờ chớ.

- Còn ai mà chờ? Sơn Trà đó thôi. Hình bóng Sơn Trà đã để lại một khoảng trống quá lớn. Thuyền Nguyệt cười giả lả:

- Ờ hèn. Vậy đi thôi.

Lòng Huyền nôn nao nhớ bạn, thấy thiếu vắng gì đâu. Kim Trang đã la như nhà cháy khi biết tin Sơn Trà đi mà im re. Không một lời từ biệt. Hả? Có thể nào? Ôi thôi, nó chửi dai như đỉa. Nào là nghĩ mà hận bạn bè. Nào là tình đời đen bạc. Nào là mới ngấp nghé cổng thiên đường đã đổi trắng thay đen, huống chi qua tới nước Mỹ.

Cũng ngay trong sân trường, dưới tàng phượng vĩ, Kim Trang giận Sơn Trà tới ứa nước mắt, giận lây luôn cả Trọng Phước, nên muốn vò nát luôn tấm bưu ảnh:

- Không. Tụi mình không có một đứa bạn nào ở xa hết.

Chỉ có Thuyền Nguyệt biết chuyện bênh bạn:

- Tao nghĩ con Sơn Trà có điều khổ tâm. Chuyện đi đứng, người ta phải tuyệt đối giữ bí mật. Nhiều người, tới phút cuối cùng còn gặp điều không may. Ba tao nói có gia đình đã ra tới phi trường, còn bị giữ lại, vì mấy tiếng đồng hồ trước bị một bà hàng xóm ghét, đưa đơn tố thiếu nợ. Rồi họ hàng, phường khóm kẻ thương người ghét...

Kim Trang càng run lên, nóng cháy như dầu vô lửa:

- Thôi đừng nói nữa. Bộ tao đi tố nó. Mày đi tố nó? Tụi bây đi tố nó? Giữ cũng tùy người, tùy nơi chớ, xâu cả nắm hết trơn sao. Biết thì mừng nó chầu chè, chầu thạch cũng đỡ tủi. Dầu gì thì cũng đâu tới nỗi, không khao được nhau chút gì.

- Ðó thấy chưa. Biết là khao, là đãi tưng bừng, nhỏ lớn gì rồi cũng lòi hết trơn, ai cũng biết...

- Ừ, sợ. Người này sợ người kia hết trơn, đến tao cũng sợ cả tao nữa đây nè. Tao bây giờ bạn xa cũng không, bạn gần cũng không. Tao... hà, tao đi kiếm bà chị Mái Hiên, bầu bạn với chị và hai con heo, không chừng đỡ tủi.

Rồi Kim Trang chằm chằm nhìn Thuyền Nguyệt, cay đắng:

- Còn mày. Mày cũng đang dấu tụi tao, sắp lên máy bay rồi phải không? Ơ mà tao hỏi làm gì, biết làm gì, người ta sợ chết được...

Thuyền Nguyệt lúng túng:

- Tao? Chắc còn lâu mà.

Kim Trang phân bua:

- Thấy chưa tụi bây. Nó rồi cũng phản bội như con Sơn Trà thôi. Tan hết đi, tan tành ngũ long, cũng đừng tứ nữ tứ niếc gì nữa. Ðừng...

Thuyền Nguyệt chống chế:

- Tao... không khi nào... Hễ giấy tờ xong tao cho chúng mày biết. Ba tao có bí mật với ai thì bí, tao không dấu tụi mày.

- Cám ơn. Tốt quá vậy.

- Mày bỏ cái giọng dấm chua đó đi. Thiệt còn có mấy đứa, mới mất một đứa mà giận nhau, gây gổ nhau, vô lý.

Kim Trang cười gằn:

- Còn có bốn, mày nói rõ ra đi. Giờ muốn đủ năm lại phải không? Thì mày rủ luôn anh Tuấn vào là đủ. Mày bây giờ, lăng quăng rồi. Còn để ý gì tới bọn, tới nhóm nữa chớ. Ê, Phượng Hồng, mày có nhận ra điều đó không.

- Tao không biết.

Phượng Hồng trả lời, kín đáo liếc Thuyền Nguyệt. Kim Trang cười ré lên. Những giọt nắng chiều soi mói tận mắt Huyền. À, họ đã thân nhau quá. Ánh mắt cả hai người còn nhìn mình, những lúc đó muốn nói gì?

- Mày biết quá đi chớ. Tao bắt gặp ảnh hoài, lúc nào cũng lơ ngơ như người mất hồn, như kẻ ốm tương tư.

- Ðể anh ấy yên, Kim Trang.

Thuyền Nguyệt nghiêm nghị nói. Kim Trang nhìn Phượng Hồng muốn cười:

- Thấy chưa?

Nhưng Phượng Hồng cũng gật đầu đồng ý với Thuyền Nguyệt:

- Ừ, để cho ông ấy yên.

Kim Trang ngơ ngác. Huyền lặng thinh. Kim Trang thì có thể chẳng hiểu gì cả, nhưng Huyền hiểu. Huyền hiểu rõ lắm. Tương tư? Không đâu, nhưng anh chàng đang mang một vết thương thập tử nhất sinh trong lòng. Vết thương sẽ lành lặn, đau dai dẳng? Sống hay chết? Huyền chịu. Bằng cách nào để chữa trì? Huyền chịu.

Câu chuyện đã xẩy ra ba bốn hôm rồi, cho tới nay, vẫn còn cái không khí nặng nề u ám vây bốn đứa.

Phải rồi. Ðể anh chàng yên đi. Phượng Hồng mới khóc, mới kể với Huyền đây. Tự nhiên nó thương anh Tuấn quá, rồi giận anh Tuấn quá. Lý do giận? Không tài nào hiểu nổi. Rồi nó xông vào anh, đấm thùm thụp vào ngực anh, muốn cào cấu anh. Rồi sao? Có sao đâu, anh đứng yên cho Phượng Hồng đấm, đấm cho tới mệt, anh ôm lấy nó. Phượng Hồng nói: Lúc đó, tao mềm nhũn và tao khóc hết biết. Có vậy thôi mà Huyền thắc mắc hoài. Không biết Thuyền Nguyệt có hiểu anh chàng, có thông cảm anh chàng sâu sắc bằng Huyền không?

Hôm nay, Kim Trang đã có vẻ dịu lại, lúc bốn đứa nhìn nhau, mặt Kim Trang thộn ra. Nó hết chửi nổi.

- Tới giờ tao vẫn còn thấy ghét cái mặt con Sơn Trà.

Nó đạp xe tới trước, dẫn đầu, làm như hết chịu nổi nếu phải đi đằng sau mà thấy thiếu mất một đứa.

Thuyền Nguyệt dong xe giữa Huyền và Phượng Hồng, con nhỏ cầm ghi đông không vững, cứ chao đảo bên này bên kia.

- Tao biết giờ này ở đâu, con Sơn Trà cũng đang nhớ bọn mình chết được.

Phượng Hồng còn hờn mát:

- Chắc gì. Chỉ có tụi mình mất công nhớ nó. Thôi khỏi nhớ nữa đi.

Làm sao khỏi nhớ được. Ðôi mắt đẹp, nước da ngăm đen, duyên dáng. Sơn Trà là ni cô dịu dàng của bọn mà. Lòng Huyền xao xuyến quá.

- Tao đã thay mặt cả bọn viết thư cho Trọng Phước rồi. Tao nói nó sẽ không còn lẻ bọn, vì nó sắp gặp Sơn trà.

- Rồi Thuyền Nguyệt nữa.

Huyền kêu khẽ:

- Thôi nguy, vậy không còn ngũ long, mà lục súc rồi. Tụi mình, cộng thêm con Trọng Phước là sáu con vật.

Kim Trang chậm xe lại:

- Cái gì mà súc vật. Tao không nghe. Con Nguyệt này, mày mai mốt đi mà lặng lẽ nữa mới là đồ súc vật.

- Hơ, mày chưa nghe rõ đầu đuôi, đã nặng lời, kỳ quá.

- Ừ, tao kỳ cục. Tao xấu.

Kim Trang bặm môi, rướn mình đạp, y như cua rơ đang cố đoạt lằn mức vào phút chót. Phượng Hồng thở dài, liếc Thuyền Nguyệt.

- Con Kim Trang, bỗng vui buồn như có cơn? Ma quỉ nhập.

Rồi không đứa nào nói gì nữa, nối đuôi đạp xe theo nhau. Con đường rút ngắn dần.

Ngôi nhà của cô Hiền, bé tí tẹo, nằm sát trong con hẻm cụt yên tĩnh. Khu vườn nhỏ thôi, nhưng um tùm cây cối. Nơi góc vườn kia hôm tới chúc tết cô, ra về Kim Trang cũng chôm được chùm hoa lài thơm nức nở. Nó chia mỗi đứa mỗi bông, ép vào tập vở hương nồng trong cặp sách tới cả tháng. Hình như Kim Trang cũng đang nhớ tới kỷ niệm đó, nên khi mới dừng xe, hết giận, quay lại cười, trúng ngay Phượng Hồng.

- Hơ tụi mày coi... cụm hoa nhài vẫn còn. Kìa có bông... lát nữa...

Nó nhanh nhẩu đẩy cổng. Cổng ngoài không gài then, chắc cô có nhà. Nhưng căn nhà, cửa lớn cửa sổ gì cũng đóng im ỉm. Bốn đứa dựng xe.

- Im rơ, tụi bay.

Kim Trang ghé tai nghe ngóng. Cả bọn băn khoăn xúm xít bên Kim Trang.

- Cổng ngoài mở, lý nào cổ vắng nhà.

Phượng Hồng gõ nhè nhẹ:

- Cô ơi. Cô

- Gõ mạnh tí. Làm gì mà nhẹ hiều vậy.

Kim Trang đập mạnh:

- Cô ơi. Cô. Cô ơi.

- Nhà cửa gì mà lạnh ngắt vậy nè.

- Ừa, y hệt nhà hoang. Dám cổ về quê lắm.

- Thôi bà, đoán mò nữa. Nhất định không phải.

- Sao biết?

Linh tính. Huyền đang có linh tính muốn báo gì đây. Nó vòng phía hông nhà, đẩy cánh cửa sổ nhỏ, chỉ hé được một tí. Nó quay lại:

- Không thấy cái xe đạp. Chắc cổ đi loanh quanh thôi. Bộ đạp xe đạp về quê à.

- Rồi giờ làm sao?

- Về không? Về hay chờ cổ?

- Biết tới giờ nào mà chờ.

Nhưng Huyền, không hiểu tại sao cứ đứng lý ở cửa, và còn đập thật mạnh nữa:

- Cô ơi. Tụi em đây. Tụi em đây nè.

Kim Trang:

- Thôi mày ơi. Ðừng có ráng hoài công. Mày nói với cánh cửa ấy. Nói thưa ông, bọn ngũ... ý, bọn tứ quỉ tới thăm cô giáo. Ông cửa đừng mách cổ là chúng cháu chôm bông...

Nó bỗng gân cổ ngâm nga:

- Bỏ trường, bỏ lớp, bỏ cả đàn em... cô giáo Hiền kia đi lấy chồng...

Lại tới cơn của nó. Nhưng cả bọn chợt nín khe hết. Trong nhà có tiếng gì lịch kịch.

- Nghe không? Nghe...

Thuyền Nguyệt thầm thì. Phượng Hồng đưa ngón trỏ lên, ra dấu yên lặng. Rồi cả bốn đứa áp tai vào cửa.

Ðúng là có tiếng động trong nhà. Lịch cà lịch kịch. Hình như tiếng chân bước. Nhẹ thật nhẹ. Tiếng động vào khoen cài cửa. Tiếng chân gần đó, rồi khẽ xa, phút chốc lại im vắng...

- Ghê quá.

Cả bọn lùi lại. Kim Trang vừa cố nén hơi thở vừa thì thào. Thuyền Nguyệt đưa tay lên ngực. Huyền rùng mình, gai ốc nhám cả da.

- Tao muốn đứng tim.

Phượng Hồng kéo tay Thuyền Nguyệt:

- Về. Về thôi. Chắc bên trong có gì...

Kim Trang:

- Hay mình đi báo công an. Nhà cô có hiện tượng khả nghi quá...

Cả bọn định dắt xe quay ra. Ðúng lúc đó, một giọng nói từ bên trong vọng ra:

- Vô đi. Các em vô đi.

Kìa. Ðúng giọng cô Hiền. Mà sao đến lúc này cô mới lên tiếng? Huyền toan đẩy cửa nhưng một bàn tay đã chặn lại. Kim Trang thì thầm:

- Sao kỳ vậy? Coi chừng...

Cả bọn nhớn nhác ngó nhau. Kỳ thật. Sao cô im rơ, mãi khi nghe Kim Trang đòi đi báo công an mới lên tiếng. Chuyện gì đây? Hay là...

Phượng Hồng kêu lên:

- Cô ơi. Tụi em tới thăm cô nè.

Giọng cô Hiền:

- Cửa mở rồi. Tụi em vào đi. Ðẩy cửa. Không sao đâu.

Chuyện lạ chưa? Mọi lần, nghe tiếng bọn Huyền là cô đã đon đả mở toang cửa, tươi cười. Làm như nhà có ma vậy? Cô bệnh? Phải đâu, cô vừa tới mở chốt cửa đấy thôi. Coi chừng. Dám có cái bẫy gì đó gài ở bên trong lắm. Kim Trang:

- Cô. Cô có một mình... một mình há cô?

- Một mình. Các em vô đi.

Y như một phim trinh sát. Tim đứa nào cũng giựt soul lia lịa. Phượng Hồng níu tay Kim Trang, Thuyền Nguyệt níu tay Phượng Hồng và Huyền níu tay Thuyền Nguyệt chặt cứng. Bước tới mà chân đứa nào cũng chực chạy lui. Kim Trang xô nhẹ cánh cửa.

Thấy gì đâu? Sao nhà cửa trống hoắc vậy nè. Cô Hiền cũng không, màn cửa cũng không, xe đạp cũng không nữa. Chỉ còn bàn Phật, ảnh Quan Thế Âm vẫn hiền từ nhìn mấy đứa. Cây nhang đang cháy lưng chừng. Cô Hiền đâu? Rõ ràng là giọng cô vừa mới nói. Ghê quá, chân mây đứa ríu lại.

- Cô ơi. Cô...

Bốn đứa vẫn bíu chặt tay nhau thành một dãy.

- Cô đây này.

Bốn đứa, tám con mắt, trợn ngược. Trời trồng rồi nên chỉ chôn chân mà run. Con Kim Trang kêu:

- Hê... hơ...

Từ sau một cái ghê, khuất phía bàn lớn, cô Hiền thò lên rồi đứng thẳng. Cả bọn muốn há hốc mồm. Cô Hiền. Ðúng là cô chứ ai. Nhưng cô muốn đùa chơi hay làm trò gì vậy? Cô mặc độc một chiếc mai dô đàn ông cũ mèm, sát nách và cái quần xà lỏn. Thuyền Nguyệt bấu chặt tay Huyền. Kim Trang cà lăm cà cặp:

- Cô... cô... cô làm... làm... sao...

- Không sao hết. Các em đừng sợ.

Giọng cô vẫn bình thường. Khuôn mặt vẫn bình thường. Vậy tại sao đang ở trong nhà cô lại ăn mặc kỳ dị vậy? Phượng Hồng bạo dạn:

- Cô bệnh hả cô?

- Không. Cô không bệnh.

Hai cánh tay khẳng khiu của cô lòi ra khỏi áo mai dô sát nách, vòng trước ngực.

- Cô không có quần áo mặc.

- Ủa...

- Cô bị trộm.

À. Tưởng gì. Có vậy thôi. Thở ra. Hết sợ. Vậy là cả bọn lại ồn ào, nhao lên, xúm xít quanh cô.

- Trời đất. Dã man chưa.

Kim Trang rên. Cô Hiền bắt đầu kể. Trộm đã viếng thật kỹ nhà cô. Cuối tuần, cô về quê, lên tới nơi nhà bị dọn sạch sẽ rồi. Ði có lâu lắc gì đâu, chỉ có thứ bảy, chủ nhật về. Hàng xóm kể lại, giữa trưa thứ bảy, một chiếc xe ba bánh do hai người đàn ông đưa tới gọi cổng om sòm. Rồi đồ đạc trong nhà được dọn ra chất đầy xe. Họ tưởng cô Hiền dọn nhà hay bán đồ. Trước đây cô cũng đã bán từ cái tủ, bộ sa lông, và cũng chở đi như vậy. Hai người đàn ông trước khi đạp máy cho xe nổ, còn nói vọng vào nhà:

- Yên tâm, tụi tui dân chuyên môn mà, xếp đặt gọn gàng lắm. Vâng vâng, tui nhớ. Còn trở lại chuyến nữa.

Kim Trang rành đời:

- Ôi, thời buổi bây giờ, cái màn này thường lắm. Ở xóm em cũng hai ba nhà bị rồi, mỗi nhà một cách, cách nào cũng tinh vi. Có bà già bán bánh cam, vốn có mười mấy hai chục đồng cũng bị giết chết, cướp của. Rồi xóm trên, có ông bán bánh giò, nửa khuya về bị lột sạch sẽ vốn liếng. Còn ở rạp ciné tụi nó móc tiền người ta dễ ợt. Dăm bảy đứa bu quanh quầy vé, cứ hễ chen lấn đưa tiền mua vé, nó đánh vào cổ tay một cái, đau quá, buông tiền ra là tụi nó xúm giựt. Cô biết không, còn có cái màn giả trò đánh ghen để giựt đồ. Loạn lắm cô. Ðói quá mà. Bởi bị ăn cướp hết, đói.

Cô Hiền thở dài:

- Quần áo, màn cửa gì cũng bị lấy sạch. Cái xe đạp là tài sản lớn nhất của cô, cũng tiêu. Cô còn đúng một bộ đồ dính người, nên mỗi lần giặt là không có gì thay. Cô vừa mới giặt đồ xong...

- Rồi sao cô. Cô đã thưa gửi gì chưa?

Phượng Hồng hỏi. Kim Trang trả lời:

- Ở đó mà thưa, đi thưa kẻ cắp với đảng cướp à? Ôi dào, xã hội nào thì con người đó...

Ôi chao, con Kim Trạng trở thành triết gia bao giờ vậy. Thuyền Nguyệt nhìn bạn phục sát đất.

- Lúc bước vào, thấy vắng ngắt, tụi em lạnh xương sống. Tưởng cô bị bắt như thầy Ngãi rồi.

- Lúc nghe giọng cô, em lại còn sợ hơn. Tưởng cướp bắt giữ cô trong nhà.

- Ghê nhất là lúc nghe tiếng lịch kịch. Tụi em đã tính dọt lẹ trình công an.

Mỗi đứa một câu. Cô Hiền cười buồn:

- Cô đã tính không mở cửa vì đồ cô giặt chưa khô. Nhưng thấy tụi em lo lắng không đành lòng, mà để tụi em nhìn thấy cô ăn mặc như vầy kỳ quá.

Suýt chút nữa con Kim Trang cười ré lên. Nó phải đứng dậy đi lui đi tới trong nhà làm bộ ngó chỗ này, chỗ nọ. Huyền cố tránh nhìn hai ống chân của cô lòi ra dưới chiếc quần xà lỏn. Trông cô thảm hại quá, vừa muốn cười mà cũng ứa nước mắt nữa. Mới mấy hôm mà những vết đỏ li ti đã nổi đầy trên mặt, trên hai cánh tay cô, toàn dấu muỗi cắn.

Kim Trang nói:

- Nhà cô đúng là một chuồng muỗi. Không có màn cô ngủ gì nổi.

- Ừ. Muỗi nhiều quá. Có cái màn được mua phiếu mấy tháng, trộm cũng dọn luôn. Cô coi như sạch sẽ.

Con Kim Trang nhắc tới bầy muỗi, lại bị ám ảnh theo bầy heo của cô hiệu, đã gọi nhà cô Hiền là chuồng muỗi. Rồi cô Hiền nhắc tới cái vụ phiếu mua màn ở trường nữa, nên câu chuyện chuyển hướng và Phượng Hồng vui vẻ:

- Cô. Con Kim Trang mới đặt tên cho đôi heo của cô hiệu. Tên hay lắm.

Cô Hiền mỉm cười:

- Tụi em không nên trêu chọc cô ấy. Chuyện thầy Ngãi là một kinh nghiệm. Cẩn thận là hơn... Kim Trang, em đừng nghịch nữa.

Kim Trang lanh chanh:

- Ðâu có sao cô. Em biết mà. Em đã nặn tim óc ra để tìm hai cái tên sao cho hợp cho xứng, bởi vì đôi heo của cổ đã nổi tiếng như tài tử rồi. Một con mõm hồng hồng, em đặt là Ðào Hoa, một con mõm có nhiều vết trắng loang, em gọi là Lan Hoa...

Phượng Hồng cướp lời:

- Thêm cô Mai Hoa nữa là ba hoa đó cô.

Cô Hiền phì cười. Mấy cái miệng đã định hùa theo, nhưng rồi chỉ há hốc. Cười không nổi nữa. Coi kìa, cái cảnh cô lúc đó tiếu lâm không chịu được. Mặt mũi cô, quần áo cô, xương xẩu thảm hại mà nụ cười thì toe toét vui, trông mà bắt tội nghiệp. Tiếng cười cụt ngang. Phượng Hồng hỏi:

- Bao giờ cô đi dạy lại, cô?

- À, ngày kia, ngày kia... Coi đã, cô ăn mặc như vầy nè.

Nắng tắt nhanh, trời như muốn tôi. Cả bọn đành từ giã cô Hiền.

- Khép cửa lại dùm cô với.

Cô không dám đứng lên, đi ra mở cửa trước mắt bọn Huyền. Cô ngồi co ro, hai tay khoanh trước ngực. Chân đứa nào cũng nhẹ hẫng, lặng lẽ, ra tới sân. Kim Trang không còn lòng dạ nào chôm bông hoa nhài nữa. Cánh cửa khép lại rồi, nhốt cô Hiền thui thủi một mình với bóng tối, với đàn muỗi vo ve. Những ngày tới, cô sẽ như thế nào đây? Ðồng lương mua gạo còn không đủ, nói gì mua sắm. Hôm nay, cô gần như phơi trần, Huyền mới thấy cô giáo mình da xương thảm hại dường nào.

Vừa ra khỏi hẻm một đoạn, Kim Trang dừng xe lại, rồi cả Thuyền Nguyệt, Phượng Hồng và Huyền nữa, đạp như hết nổi. Kim Trang rũ ra cười trước tiên, rồi cả ba đứa, rũ rượi cười theo. Trước mắt cả bọn lúc đó, chỉ độc một hình ảnh cô Hiền từ từ sau chiếc ghế đứng lên, cà tong cà teo trong áo mai dô, quần xà lỏn. Nếu còn sống được lâu, cả trăm năm sau nhắc gì đã quên nổi, đã hết cười khi nhớ lại. Chuyện, nghe, thấy thì đáng khóc chớ, nhưng lại khôi hài đến không cười thì ấm ức mà chết mất. Không biết người đi đường bàn tán như thế nào về bốn đứa lúc đó. Phải là đồ quỉ sứ, đồ điên, hư thân mất nết, thậm vô duyên... biết vậy mà cơn cười cứ kéo dài, cười tới nỗi nước mắt chảy ràn rụa.

- Thôi.

Lại Kim Trang dừng được trước, và hô lớn lên. Tốp bớt từ từ mà cũng còn khó.

- Mấy đứa, nghe đây. Phải lo cho cô ít quần áo, phải thật gấp.

- Phải có một đứa đứng ra đi thu nhặt chớ.

Phượng Hồng đi.

- Không được. Không chừng một vài hôm nữa tao đi Bắc.

- Ði Bắc. Ối giời ui. Mày tính ra thăm cái xác khô queo của Bác sao mậy? Xui tận mạng nghe mậy.

- Bậy. Kim Trang. Tao đi với bà già, ra thăm ông cậu học tập ngoài đó.

- Bộ ông già mày không có ý kiến?

Phượng Hồng tỉnh bơ:

- Kệ ông chớ.

- Vậy là không có đi ăn chè Tân Ðịnh. Cũng không nhong nhong xe đạp tới tận điểm chia tay mọi lần. Mỗi đứa tự động lên xe, đứa trước đứa sau, theo ngã rẽ gần nhất về nhà.

Chỉ còn một mình, đạp xe, lúc qua nhà thờ, Huyền ngước lên. Tượng Ðức Mẹ trắng toát vẫn đứng đó, bình yên ngó Huyền, nhưng lòng Huyền đâu còn bình yên nữa. Không biết sao Huyền đạp xe đến đây. Hình như vì Sơn Trà. Ðúng rồi, điểm chia tay này đã vĩnh viễn thiếu một đứa. Mai đây, còn Thuyền Nguyệt. Rồi Phượng Hồng. Rồi cả anh chàng Tuấn nữa.