← Quay lại trang sách

Chương 15

Huyền lặng lẽ vào lớp, cất cặp sách dới ngăn bàn. Chỗ bên cạnh của Sơn Trà trống. Thuyền Nguyệt trống. Phía sau lưng, Phượng Hồng, Kim Trang, hai chỗ bỏ không nữa. Có vài,nhỏ nhìn Huyền cảm thương, đưa một nụ cười mím chi, an ủi. Cứ chụm năm chụm ba, ở bàn này, góc nọ. Cười, đắc thắng, rù rì. Huyền chẳng còn lòng dạ nào để góp vui. Hai ngày nay, chuyện bộ bá Ba-hoa ầm ý cả trường lớp. Biển đang lặng, bỗng gió nổi sóng reo, bão táp tơi bời. Có bạn nào đã cột vào cổ Lan Hoa một bản cáo trạng kể tội cô hiệu trưởng. Chả hiểu sao, bạn Ngọc đã thuộc làu làu, đọc đi đọc lại cho cả lớp nghe hoài mặc dù, khi phát hiện, cô hiệu đã tịch thu tang vật, nhưng bạn Ngọc thề thốt là bạn đã được đọc đi đọc lại hai ba lần. Mà không phải chỉ có bạn Ngọc chính mắt thấy đâu, ở các lớp, nguyên văn bản cáo trạng tội lỗi của cô hiệu được lập lại đúng y bổn chánh như sau: Buổi họp gồm có đại diện thành đoàn thanh niên Thành Phố Hồ Chí Minh, đồng chí đại diện sở giáo dục, đại diện đoàn, chi đội cờ trường. Sau khi ba đàm, nghiên cứu, mổ xẻ, phê phán, đã rút được bẩy tội trạng của đồng chí hiệu trưởng. Mai Hoa, tức Lý thị Lỗ như sau:

1. Chuyên quyền, có đầu óc lãnh tụ. Ðồng chí chủ tịch nước phải có cao cảnh giác tranh quyền.

2. Phản lại lý thuyết ông tổ loài người là khỉ, đưa con người về nguồn gốc giống lợn. Có tội lớn với nhân dân, với Ðảng, đã tranh phần cơm người cho lợn, đi ngược lại chủ trương của Ðảng là đem lại ấm no, hạnh phúc cho nhân dân.

4. Bôi lá cờ Tổ quốc trong những buổi lễ chào cờ Nhúc nhích, không đứng nghiêm chỉnh.

5. Tác phong công an, không có lòng nhà giáo. Lớ. Tội ngu mà làm hiệu trưởng.

7. Mai Hoa, Lan Hoa, Ðào Hoa là một ổ phan động, phát động gây, giống một loại vi rút siêu vi, làm cho đầu óc con người trở thành lợn. Trước tượng bác, hội đồng đã định tội Mai Hoa, Lý Thị Lỗ: ngưng công điệu về bộ. Ðề nghị sở đưa đồng chí Mai Hoa đi cải tạo lao động năm năm vì đây là một tội có chủ tâm, cơ sở hiện nay, hơn hai phần ba học sinh đã nhiễm siêu vi rút lợn, có triệu chứng quên tiếng mẹ đẻ mà hay thay thế bằng tiếng ủn ỉn. Làm tại Thành Phố, ngày... tháng... năm... Ngọc và Minh tranh nhau đọc lại. Tiếng vỗ bàn rầm rầm. Trễ mười lăm phút, vẫn chưa thấy thầy Tám vô lớp. Vui cho biết, hôm nay, giờ đầu lớp nào cũng bỏ trống vì các thầy cô họp khẩn cấp. Lại cái vụ Ba Hoa này thôi. Nghe các bạn đọc lại bản cáo trạng, Huyền không khỏi giật mình. Lẽ nào con Kim Trang xía tay vô việc này. Nó nghỉ học đã bao ngày rồi. Nhưng giọng điệu đúng là nó, không sai. Rồi cô hiệu sẽ phản ứng ra sao? Họp khẩn cấp? Cùng lắm là buổi chào cờ tới, học sinh toàn trường nghe một bài đít cua lòng thòng đứng rụi cẳng chừng nửa tiếng. Ðược dịp chứng kiến cảnh cô hiệu nổi máu sản hậu, hầm hè đe dọa, đi tới đi lui. Coi bộ toàn trường, lớp nào lớp đó, vui vẻ, thỏa mãn quá. Vố này, cô hiệu phải đời đời ghi nhớ.

Lúc thầy Tám vô lớp, chỉ còn chừng hai mươi phút. Lũ học trò lại nhao nhao: sao thầy.

Thầy Tám tỉnh:

- Cái gì mà sao? Sao ở đâu.

- Vụ bản cáo trạng...

- Nhảm. Các em chơi toàn chuyện dại dột. Nhưng họp xong rồi. Mong nó qua đi.

- Qua luôn thầy. Còn chuyện khác vui hơn.

- Học.

- Thầy ơi. Tụi em có thắc mắc.

- Dạ, thắc mắc nhỏ thôi thầy. Ê. Minh nói đi. Nói đi.

- Thưa thầy. Bữa, tụi em gặp thầy ở cửa hàng quốc doanh...

Thầy Tám gật gù:

- Tan giờ dạy, thầy hay ra cửa hàng sách quốc doanh ngoại văn. Các em cũng nên ra đó. Thỉnh thoảng có sách song nganh Việt. Sách do Liên xô in, đẹp, giá bán rất rẻ.

- Dạ biết. Nhưng họ bầy chơi, đâu đến lợt mình mua, thầy. Còn chợ đen, hàng ve thai, móc ngoặc cân ký lúc nào cũng chực sẵn. Ông bà nào làm ở cửa hàng sách báo nhà nước đi làm thì xe đạp cọc cạch, mà ở nhà thì biệt thự, lầu năm từng không hà.

- Phải vậy đâu. Ðâu phải ở tiệm sách, thầy? Thầy nhớ lộn. Mùa này đào cũng vừa lộn hột.

Thầy Tám lắc đầu:

- Vậy sao? Gặp thầy ở đâu vậy?

- Hơ... Tụi em gặp thầy đứng trong cửa hàng quốc doanh, may đo quần áo phụ nữ.

- Em cũng thấy. Thầy.

- Em nữa. Thấy rõ ràng.

- Còn em. Em bắt gặp thầy chọn cái quần tây xám, may kiểu bộ đội gái.

Biết lũ học trò sắp ma quỉ, thầy Tám đành đưa đẩy cho xuôi:

- À, thầy cũng có má. Má thầy là phụ nữ, dĩ nhiên.

Vậy là lũ học trò ào ào, kẻ tung người hứng:

- Ðược vậy thầy đã có hiếu. Thầy không chưa lấy vợ, tội hông, phải đi sắm quần áo cho bà già. Ý mà thầy ơi.

- Gì nữa?

- Dạ, em nói em xin thầy đừng đưa em ra kỷ luật. Tụi em thấy cô Hiền mặc cái quần đó.

- Dạ, cô Hiền mặc. Cái thầy lựa bữa hổm.Vừa y chang.

Thầy Tám thường suy nghỉ nhanh, đối đáp khôn ngoan, vậy mà cũng có lúc bị học trò hạ sát ván. Biết thua, thầy lấp lửng:

- Có chuyện đó nữa? Ðồng nghiệp cũng nên giúp nhau. Lá rách đùm lá rách.

- Ðúng, thầy. Rách còn đỡ, đằng này, chỉ còn cái quần xà lỏn. Nhớ tới buổi học hôm nào, hồi thầy còn chủ nhiệm lớp, thầy Tám gói hai cái quần xà lỏn được mua theo tiêu chuẩn nhà giáo mà cả lớp tưởng nhầm thầy được phân phối mua thịt heo, bọn học trò còn khúc khích, rì rầm. Chuyện riêu mà học trò bàn sâu tán rộng đủ kiểu. Nói đến cái áo màu đỏ của cô Hiền, tức thì rì rầm về mấy cái màn cửa nhà thầy Tám bị tháo gỡ. Cái quần nâu cũ, đúng là quần thầy Tám sửa lại. Chỉ có Huyền, nụ cười tắt hoài. Làm sao Huyền có thể vui được khi bọn đã biến mất. Gì mà như cái chớp mắt. Kim Trang giận, chửi Sơn Trà cho đã. Chớ ngày Thuyền Nguyệt đi, cũng chỉ độc mình Huyền. Quên sao được cái buổi sáng đó. Tại sao Huyền rề rà cho trễ nải chớ? Khi tới, chỉ còn nhìn Thuyền Nguyệt lên xe ca. Nhoài người ra kêu, rồi lát, chỉ còn thấy khuôn mặt Thuyền Nguyệt áp sát vào cửa kính, vòi theo Huyền một đoạn. Ðúng là Thuyền Nguyệt có khóc. Huyền đã đưa tay lên không nổi nên còn nợ nhau cái vẫy tay từ biệt. Rồi Huyền lên xe đạp, đạp miết. Ði đâu giờ đó? Chỉ còn Kim Trang, chắc gì gặp được. Nó đang tranh sống tranh chết, thiết gì chuyện trường lớp, bạn bè, Huyền muốn có một chỗ nào đó để ngồi, thở. Lại trái tim. Làm thế nào cho nó đừng thắt bóp. Vô cái quán đó? Không được, chịu gì thấu. Giá Phượng Hồng về sớm một tí. Phượng Hồng, Tuấn, Thuyền Nguyệt. Huyền đã đạp lăng quăng những đâu nhỉ? Ðể bây giờ, ngồi trong lớp học, lòng như bãi sa trường, binh đao gươm giáo gì đâu. Bỗng nhiên cả lớp hốt hoảng: Toàn trường như chuyển động. Cháy nhà ở đâu? Tiếng rào rào, đẩy ra các hành lang, từ các lớp khác. Rồi thầy Lương học vụ thò đầu vào:

- Tất cả lớp xuống sân cờ, nghe thông báo khẩn cấp. Thầy Tám, nhờ thầy hướng dẫn lớp, giữ trật tự. Nhà trường đổi cảnh như trại lính, trại tập trung. Các lớp sắp hàng tuần tự xuống sân cờ. Ðội cờ đỗ được phân phối bố trí làm một hàng rào bao quanh, mặt mũi trầm trọng như các chú công an nhỏ. Rồi các thầy cô đứng xếp hàng phía trước, với thầy Lương và cô Năm, lăng xăng tập họp. Phía học sinh, tiếng rì rầm vẫn lan như sóng. Ngọc so hai vai:

- Gì mà như ban bố lệnh đánh Trung Quốc vậy nè. Ôi chao, nguy. Cô hiệu trưởng đi ra, giữa hai người công an mặc sắc phục. Hàng hàng học sinh cao dậy lên. Huyền cũng còn phải nhón chân nữa. Huyền có nghe nói tới pháp trường. Nhưng pháp trường có ghê rợn như cái không khí lúc này không? Hai người công an có đeo súng, tập giấy cầm tay. Im đến độ nghe cả tiếng tim nện của bạn đứng bên cạnh. Giọng cô hiệu trưởng như tiếng rít của viên đạn khai trận:

- Sở dĩ có tập họp đột xuất hôm nay, vì nhà trường vừa phát hiện một vụ quan trọng. Các đồng chí công an đến đây cũng vì vấn đề này. Ban giám hiệu vừa phát hiện nhà tường có một tổ chức phản động, chống đối. Tổ chức này có cơ sở, liên hợp nhiều thành phần từ học sinh tới một số giáo viên. Ðã phá rối bằng hành động rải truyền đơn, ý đồ mu sát. Trước tiên là truyền đơn hăm dọa cán bộ liêm chính nhà nước. Bọn phản động còn làm bị thương tới sinh mạng... sinh mạng heo quyền lợi chăn nuôi... Truyền đơn ngoài mục đích hăm dọa cán bộ nhà nước, còn có tính cách bôi bác chế độ. Các đồng chí công an đây đã quan sát hiện trường, thu giữ truyền đơn và bắt đầu cuộc điều tra. Những phần tử bị tình nghi phá hoại sẽ được các đồng chí công an trực tiệp làm việc tại văn phòng trường. Oan nghiệt. Không biết bạn nào đã bày ra cái trò chơi quái quỷ này, giờ hối hận đâu còn kịp nữa. Mắt mũi hoa hết trơn, có đứa mặt mũi nhợt nhạt như tàu lá. Ngừng lại để lấy hơi, cô hiệu trưởng tiếp:

- Còn một việc nữa, tôi phổ biến luôn. Ðể lập thành tích chào mừng ngày 30-4 đến, toàn trường ta phát động một phong trào, tích cực đấu tranh và phê bình, tố giác các phần tử có tư tưởng, hành động phá hoại. Tôi nhấn mạnh, phá hoại chế độ, một trọng tội lớn đối với nhân dân anh hùng, tổ quốc. Tôi đã nói xong, giờ tất cả học sinh trở về lớp, chờ hướng dẫn sinh hoạt. Yêu cầu những học sinh nào bị tình nghi, làm việc với các đồng chí công an, phải thành thật khai báo, không được che đậy, đánh tháo cho đồng bọn tinh thần: Ðâu cần...

- Thanh niên có.

- Ðâu khó...

- Có thanh niên.

Lần dầu tiên, chắc cũng chỉ có một lần duy nhất, khẩu hiệu được toàn trường lập lại một cách nghiêm chỉnh, không vo tròn bóp méo, nhờ họng súng của hai chú công an đứng bên cô hiệu trưởng. Về tới lớp, bạn nào cũng như vừa thoát chết một trận giặc, mệt lả, hết hơi, ngơ ngác. Lớp học, không có thầy giáo, nhưng bỗng trật tự lạ lùng. Chỉ có tiếng rì rầm to nhỏ, sợ sệt. Nhưng rồi giây phút hoang mang cũng qua đi, đầu tiên là Minh, rồi Ngọc và vài bạn khác, dò dẫm ra khỏi lớp dò thám, đem tin tức về. Các thầy cô đang làm việc với công an ở văn phòng. Ngọc:

- Thầy Lương đã bắt đầu đi xuống lớp dẫn mấy người bị tình nghi, cả chị Thương cũng bị mời lên. Tao thấy bà ấy đi mà hai cái chân run đập vào nhau, như vầy này...

Chẳng đứa nào cười nổi với điệu làm trò của Ngọc. Mười phút, rồi nửa giờ, thấy giáo Lý Hóa cũng không xuống lớp. Thỉnh thoảng thầy Lương đi ngang qua thấy bóng thầy Lương là như thấy bóng tử thần. Vì sau đó, dẫn theo thầy là hai ba học sinh các lớp. Bạn lớp bên, thỉnh thoảng dọt sang cho tin.

- Công an tới đông lắm. Thầy Hân bị dẫn từ văn phòng cô hiệu trưởng ra xe đi rồi. Cô Hiền phải ngồi việt bản tự khai, tự kiểm trước mặt công an.

Thằng Ngọc nổi nóng:

- Kêu ông lên, đụ má, ông khai tuốt hết, cả toàn trường luôn coi con mẹ làm gì nào con bà nó, nóng quá rồi. Ủn ỉn. Ủn ỉn.

Chút nóng nảy của bạn Ngọc nguội ngắt liền trong không khí hồi hộp, căng thẳng cùng lúc đó, thầy Mẫn xơ xác vào lớp. Thầy đặt cái cặp lên bàn, ngồi xuống đưa tay vuốt tóc.

- Thầy ơi, chuyện gì mà ghê quá. Không học rì ứa hả thầy. Thầy làm xong tự kiểm rồi hả thầy? Bộ công an tới hột cả trường đi tù hả thầy.

Thầy Mẫn thở dài, rút khăn ra lau mồ hôi đang rịn đầy trên trán:

Tôi không biết chuyện sẽ ra sao. Nhưng gay cấn đó. Các em có biết người nào nghịch, nên khuyên nhau, tự thú đi. Không sẽ liên lụy tới nhiều người. Nhiều người, kể cả thầy cô, học sinh mắc oan.

Rồi thầy nhìn quanh:

- Lớp này đã có ai bị mời lên chưa?

Minh và một số bạn phá phách vốn không thích thầy Mẫn, trả lời:

- Chưa thầy, chưa được mời, thầy.

- Ðược mời. Em nào nói đó. Bộ các em thích được mời? Bộ...

Khuôn mặt thầy Lương hiện ra ở cửa thầy trò gì cũng im phăng phắc, tim như ngừng đập hết trơn. Thầy Lương đã vào tới lớp. Ðôi mắt thần chết đảo quanh. Từng đó khuôn mặt, mới đó, hồi hộp, lo âu, bừng bừng, giờ bằn bặt muốn biến...

- Chị Sơ Huyền, lên văn phòng.

Huyền có nghe lầm không? Thầy Lương có nói nhầm tên không? la, rõ ràng thầy ngó thẳng vào Huyền.

- Ðem theo tập vở, cặp sách luôn.

Huyền vừa mới ngất đi một giây, tỉnh lại. Sao lại có Huyền trong vụ này hở ông Trời? Cả lớp cùng vỡ òa như bầy ong vừa bị phá tổ, ào ào, tán loạn. Ðem theo cặp sách, chỉ là bị đuổi học, hoặc bị công an bắt dẫn đi. Mặc dù đã cố gắng tự an ủi, mình là người ngay chân Huyền bước đi không muốn nổi nữa. Lại vì đôi heo tai ác, đôi heo giết người. Cái thông báo ghê gớm quá. Mà sao Huyền lại dính không có đứa bạn nào bên Huyền lúc này hết. Chống trả cách nào đây? Bước chân Huyền như máy, theo từng bước nhanh vội của thầy Lương. Gần đến, Huyền càng run quá. Nơi văn phòng cô hiệu, học sinh kẻ ra kẻ vào. Huyền cũng tới đó qui hàng số phận sao đây. Thầy Lương quẹo vào phòng học vụ. Vậy ra, Huyền còn bị làm việc cách ly nữa kìa. Rồi anh Ngô ở đâu hiện ra đó, mặt mũi thất thần, hớt hải. Sao lại có anh Ngô dính vô vụ này nữa? Huyền đã làm gì? Mà sao thầy Lương lại ngồi xuống bàn, mặc cho hai anh em đứng ngó nhau. Anh Ngô.

- Em xin phép về ngay. Mẹ đang ở bệnh viện?

Mắt Huyền hoa đi một cái. Trút gánh nặng ở vai này thì đớ nghìn cân ở vai kia. Thầy Lương giọng mỏi mệt:

- Ðược rồi. Về đi, khỏi làm đơn.

Kệ nhà trường, kệ công an, bỏ lại hết. Huyền ôm chặt eo ếch anh. Xe chạy vùn vụt mà Huyền vẫn cảm thấy quầng đường như còn dài vô hạn. Mẹ đi thăm nuôi ba từ mừời ngày nay. Mẹ về hồi nào? Sao lại bệnh viện?

- Anh Ngô. Mẹ làm sao vậy?

Giọng anh Ngô trôi nổi trong tiếng động cơ:

- Mẹ bị lật xe ở xa lộ. Ðã được đưa về bệnh viện. Mất máu nhiều quá. Ðang...

Giọng anh chìm vào tiếng động của giọng xe cộ. Huyền chồm tới:

- Ðang cái gì.

- Ðang tiếp máu. Em có ngồi cẩn thận không? Té giờ. Ðang tiếp máu.

- Máu. Còn đây nữa, của con. Mẹ ơi. Huyền run lên. Máu đang rần rật trong da thịt Huyền. Mau lên. Phải nối ngay mạch máu Huyền vào mạch máu đang khô dần của mẹ.

Xe cộ ở đâu mà nhiều thế, ngang dọc, lách, ép, bừa bãi, ngợp mắt.