Chương 16
Tao có hoa mắt không? Bữa nay thêm những hai con nữa. Mấy ông Tý ở đây đông vui quá hén. Mày coi cái con này như mới bị ai đốt cháy, lông lá rụi hết trơn. Còn con kia, cái đuôi có tật, cong queo. Ðúng là hai con này ở đâu mới tới. Nữa, mày đậy cái hũ đường lại, một con gián vừa rơi vô, ngo ngoe kìa. Cái gà mền kia, con lông xám đuôi cong queo sắp hất ra được rồi. Trong còn miếng thịt kho. Hồi chiều, thấy ngon miệng mà no quá, ăn không vô. Mày coi, cái con chuột bự kia, chắc nó làm tổ trưởng, tao thấy hễ nó thò cái đầu ra là mấy con kia chui đầu vào trốn biệt...
Trời ơi, má có ngủ đi chút không. Sao đêm nào má cũng thức ngó chi mấy con chuột. Thây kệ nó. Mà má nói nho nhỏ một chút có được không?
Người đàn bà bị rắn cắn, mới đưa vào, thế chỗ cái xác chết vừa khiêng đi. Không đêm nào bà chịu ngủ. Hết con gián, tới con chuột, bà rình rập, bàn luận suốt đêm về mấy con vật tai ác đó. Ðứa con gái nuôi bệnh kéo chăn trùm kín đầu bà, để che cái ánh đèn ngon, trắng bệt, cũng tai quái, cứ nhè chỗ bà nằm mà chiếu xuống. Bà lại hất mền ra:
- Nực quá, tao bốc hỏa muốn điên đây, còn đắp. Nè, bác si nói sao? Cái chỗ rắn cắn....
- Má hỏi hoài. Ðã bảo không chết. Vài hôm dề...
- Tao nghi quá. Cứ chiều là tao muốn sốt. Còn bây giờ thì, tao nóng cồn cào. Nóng ở đây này. Mày coi, nó như cục lửa, lăn qua lăn về... tao nóng, nóng chịu không nổi. Cởi cái áo ra.
- Không được. Người ta nhằn. Thôi mà, má nhắm mắt lại, đêm nào cũng phải thức với má, tụi chịu hết nổi...
Ngủ ngáy giai đời ở bệnh viện mà chuột đông hớn y tá, bác sĩ... Mày coi, cái con mới tới, đuôi cong queo khôn quá trời. Nó đứng hai chân, nhoai người lên y như người. Khiếp quá. Mày quạt mà quạt ở đâu vậy? Ðây này, chỗ này cục lửa nó lăn... Ói, ông trời ơi, lửa. Cứ vấy đêm nào cũng rì rầm, tiếng kêu ôi trời của người đàn bà bị rắn cắn, làm Huyền đang ngủ gà ngủ gật bị dựng cổ dẩy. Chưa hết, đang nửa tỉnh nửa mơ, bà cụ giường số 12, ngồi bật dậy, đôi khi đứng thẳng trên giường, mắt trợn trừng, nhìn vào khoảng không nói lảm nhảm như lời bùa chú, rồi rên siết một hồi, nằm vật xuống ngủ. Chị đàn bà ở giường số 8, phỏng cùng mình. Chị trần truồng, nằm úp xấp, buông ngoài cái mùng. Bất kể đêm ngày, tới cun nóng, chị kêu ầm lên: Cứu tôi. Cháy. Cháy. Cơn ho của cô gái giường số 10 mới kinh khủng làm sao, tưởng sau mỗi cơn đã xé tanh banh cổ họng, rách nát buồng ngực của cô ta rồi. Vậy mà tiếng ho vẫn cứ dằng dai, mãi cho tới lúc, nó ằng ặc như con heo đã chọc tiết xong. Gần một tuần lễ, Huyền bên cạnh mẹ. Bao đêm, để thấy tử thần đưa lỡi hái vờn sát bên mẹ. Rồi lưỡi hái đã lùi lại, lùa qua, gặt những mạng sống khác như dằn mặt, đe dọa. Bây giờ thì Huyền đã hoàn hồn được rồi. Bác sĩ
cho biết, mẹ đã tám phần qua khỏi mẹ coi như đã chịu được thứ máu bọc trong từng bịch, không phản ứng, không nhiễm. Mấy ngày đầu, bệnh viện không đủ máu cung cấp, Huyền đã phải theo anh Ngô, đến cái Quân Y viện gì đó, ngày trước là bệnh viện Cộng Hòa, để mua máu. Huyền thường đứng ngoài để coi xé cho anh Ngô vào trong bệnh viện. Cứ trong giờ làm việc, nơi đây tấp nập kẻ bán máu. Xếp hàng dài ngoằng, cái đoàn người không mặt nào ra hồn, xanh xao, ốm đói. Chị đàn bà bế con, vạch vú cho đứa bé nhay hoài mà đứa bé vẫn khóc dai dẳng những mẩu đối thoại, mãi Huyền không quên. Sữa không có cho con bú, còn đi bán máu. Cái chị này...
Chị đàn bà hằn học nhìn người đàn ông mặt thiếc quần lính cũ vá chằng vá chịt.
- Thằng chưa vô duyên. Không có sữa thì bán máu lấy tiền mua sữa cho nó bú, đã sao chưa? Hứ. Thôi đừng có la. Nhay hoài. Ðứng hết muốn vững rồi nè. Nín.
Ðã muốn vùng vằng đổ cơn hận lên đầu đứa nhỏ, chị lại ôm chặt con, mắt đổ lửa, chằm chằm ngó tận mặt người dàn ông đã dám thọc mạnh vào tận nỗi đau của chị. Ông ta né:
- Tự nhiên chóng mặt quá nè.
- Thì bán riết, khô mẹ nó hết trơn. Tui hai tháng một lần mà cũng nhức đầu, ho muốn ói máu.
- chưa ơi, vậy ỉa đi đứt rồi. Máu của chưa vi trùng lao không, nó chê.
- Chê cứt. Mua tuốt hết. Ðây bán hoài đó thôi.
Nội cái việc lấy máu thử cũng mất của mình cả ống rồi. Quân ăn cướp máu. Lần trước nó mua... ở đời cái hên như trúng số độc đắc đâu có hoài cha.
Mấy lần, Huyền rùng mình, rợn người, khi những bịch máu đưa vào bên trong phòng cấp cứu, những ngày đầu của mẹ. Thứ máu của chị đàn bà bán để mua sữa cho con. Thứ máu của người đàn ông xây xẩm mặt mày vì bẩn nhiễu quá. Thứ máu của người đàn ông nữa, đầy vi trùng ho lao, và máu của cả đoàn người xếp hàng chờ tới phiên mình, rút máu ra đổi khoai, đổi gạo... Bao nhiêu thứ máu đã lẫn lộn trong người mẹ. Vậy mà, như một phép mầu, mẹ tỉnh lại qua cơn cướp giật của tử thần.
Ðến lúc đó, Huyền mới nhìn thấu hết cảnh lộn xộn, bê bối đến thê thảm của bệnh viện. Một phòng điều trị kê cả chục giường sắt, lối đi, chỉ chừa đủ một người lách. Cái la va bô rạn nứt, vàng ố duy nhứt trong phòng, vặn hết cỡ, nước cũng thảy xì xì, rồi giỏ giọt. Gạch men qua bao lần đổi đời, rạn nứt, lốm đốm màu vàng bẩn. Giữa mỗi hai giường bệnh nhân là một cái bàn ọp ẹp, phía dưới có ngăn, nhưng đinh ốc đã lõng hết, khập khểnh, cũng không dùng được. Chẳng phải vì dơ bẩn quá, mà dưới lớp giấy ni lông phủ cái mặt nứt nẻ là nơi ẩn núp của kiến và gián. Chưa kể lũ chuột đêm đêm tung hoành, bò lên bò xuống, đánh đu nơi gà mền, hũ đường, hộp sữa, gặm những hũ nhựa, rau ráu, ngon lành.
Chị Nữ đã nghĩ ra một cách: trái cây, hũ đường, hộp sữa, chị cho vào một cái giỏ, để ngay dưới chân mẹ. Lúc có khách vào thăm, Huyền thường phải bê cái giỏ trên tay.
Giường bên cạnh mẹ, là người đàn bà bị rắn cắn, suốt ngày bà ta mê mệt, ngủ li bì. Nhưng suốt đêm lại tỉnh như sáo, cứ thóc mách với lũ chuột, lũ kiến, gián. Cô con gái nuôi mẹ có mấy ngày đã lời, thường khuấy nước cam để sẵn. Khi người mẹ đòi uống, cô ta lấy tay lay lay cho mấy con dán đang cố bám rớt xuống, rồi lấy muỗng đổ từng muỗng nước cam đầy xác kiến lềnh bềnh vào miệng người mẹ. Lần đầu Huyền cản, cô gái nhìn Huyền, ánh mắt ngạc nhiên, bất bình. Cô ta cằn nhằn:
- Rắn cắn bả không chết thì thôi, mấy con kiến tí tẹo này nhằm nhò gì chớ. Chỉ có hết tiền mới chết, bả mà nằm lâu, tiền đâu mà nuôi...
Lời cô gái động vào môi là chết người của Huyền. Ðúng vậy, túi tiền của chị Nữ đã cạn ngay từ mấy ngày đầu mẹ nằm phòng cấp cứu. Mua máu, tiếp nước biển, chuyện buộc phải lo. Những chi tiêu khác cũng khủng khiếp. Huyền phải mua từng bình thủy nước
sôi từng miếng giấy lau chùi, cả bình nước lạnh, như khi cái vòi hết chịu nhỏ giọt. Anh Ngô, cứ từng cây thuốc lá ngoại cùng đủ thứ quà cáp từ bác sĩ tới cô y tá kể cả bà già quét dọn hàng lang, chị giữ cầu xí. Lúc đưa được mẹ về phòng bệnh, Huyền mới biết
mua một nụ cười của cô y tá khó hơn Trụ Vương mua nụ cười Ðát Kỷ. Cũng may, Kim Trang biết chuyện, vội vã vào thăm. Cái miệng tía lia của nó được việc quá. Chỉ lần thứ hai, nó như đã thân từ ba đời với hai cô y tá phòng trực. Nó kéo Huyền theo: Dễ mà,
dúi thuốc lá. Các chị không biết hút, nhưng các chị biết bán. Mày làm đi. Móc luôn mày bà trực đêm, tao cam đoan với mày, mày có thể kiếm một chỗ ngủ ngon lành.
- Tao phải canh, đâu rời phòng được.
- Mày yên tâm. Tao hỏi kỹ rồi. Hỏi cái mụ y tá mà mày nói mặt lạnh như Hà Bá đó. Với tao, mụ tươi rói ngay. Mụ nói, lúc đầu tưởng bác nguy tới nơi. Bây giờ coi như ăn chắc, ít nhất cũng chín phần mười. Hơ, đâu có gì mà mày lo, mụ đó khó nhứt ở đây. Biết là xong hết, không thì ba tháng nó chưa thay cho khăn trải giường. Khi chích thuốc, nó lụi một cái, thấu xương. Rồi còn áp xe nữa mới ghê. Ở đời này, phải đạo không chi hơn có Bác. Bác Hồ đó mày. Mát. Phè rè. Rồi cũng nó: Mụ y tá nói trường hợp bác là nghìn năm một thùa. Thường thường đụng xe, ai người ta chở cho tới nhà thương liền. Nội cái vụ chờ công an tới làm biên bản, rồi chở đi nhà thương này không nhận, tới nhà thương nọ, là khô hết máu chết mất đất rồi. Bác may, tới đây, gặp lúc có bác sĩ trực đông đủ.
- Bộ bình thường bác sĩ không trực sao?
- Biết đâu. Mụ y tá nói khi hên khi xui. Lúc bác đưa vô đây là gặp lúc các bác sĩ y tá trực đông đủ ngày đêm, vì có phái đoàn y tế Liên Xô tới tham quan, kiểm tra.
Kim Trang dạy thêm cho Huyền bài học mới. Ảnh chị ngô, chị đã đẹp, nhưng từ tối hôm đó, Huyền đem phin cà phê tới, lân la ở phòng trực pha cà phệ cho y tá uống. Mua kí chôm chôm cho mấy cô nhâm nhi. Khi thì vài cái bánh ngọt. Thuốc hiệu nghiệm thấy liền. Mũi tiêm cho mẹ nhẹ nhàng làm sao. Khăn trãi giường được thay. Mấy cô y tá, kể cả mấy bác bảo vệ, thấy Huyền không đuổi như đuổi tà nữa, mà lơ lửng nụ cười. Thu xếp xong xuôi cho bạn, Kim Trang đặn dò:
- Tao lặn mày ngày, việc tranh đấu đang tới hồi trâu đánh. Thứ sáu tao mới tới lận, đừng mong.
Biết bạn đang hồi trăm điều bối rối, Huyền vắn hờn lẫy ảm thầm trong lòng. Ðừng mong sao được. Cả Phượng Hồng nữa, sao mà biệt tăm hơi, chả thấy đâu. Cái gì mà mau quá vậy, còn trơ trọi mình Huyền. Yên tâm về mẹ rồi, Huyền có quyền nhớ bạn bè, nhớ trường nhớ lớp chớ. Và nữa, nhớ ba. Không biết trong những ngày vừa qua, ba có linh tính gì? Có nóng lòng không nhỉ? Không đi thăm được, anh Ngô lo phần gửi quà qua đường giây bựa điện. Tưởng gì khó khăn, chị Xuân cười cợt. Dễ ớt. Muôn gửi quà cho tù, phải có phiếu riêng. Chỉ có độc một oái phiếu theo thư ba gửi về, mỗi phiếu cho một gói quà ba kí. Chị Xuân mách nước, anh Ngô kiếm được một một bán phiếu, chẳng biết thiệt hay giả, gửi một lúc bốn gói quà. Và còn mua dư mấy phiếu, để gửi tiếp trong mấy tuần lễ tới. Ba hẳn phải ngạc nhiên lắm. Mấy mẹ con ở nhà giỏi thật. Lá thư mới nhất, bỗng nhắc chị Thúy, lo lắng về mẹ nhiều hơn. Giữ sức khỏe, đi thăm anh. Mong gặp em ý ba như còn muốn nói, mong gặp em hơn là thức ăn uống. Lần này, chờ mẹ khỏe, cả nhà phải kéo nhau đi thăm ba cho xôm tụ mới được. Ðến cuối tuần, mẹ tỉnh hơn, kêu được thành tiếng: ông ơi... con Thúy... Thúy. Mẹ kêu ba, kêu chị Thúy. Ðừng khóc. Mẹ kêu được là mừng. Buổi chiều hôm đó có đủ anh chị Ngô, hai đứa cháu nội và Huyền, mẹ đã ứa được nước mắt. Chị Nữ, tâm hồn chị bây giờ sao mềm nhũn, chị mếu máo theo:
- Nội ơi, tưởng nội đã bỏ thằng Tèo của nội rồi. Tụi con... con đêm nào cũng cầu xin Trời Phật linh thiêng...
Anh Ngô nhìn chị gắt:
- Ðừng khóc nữa có được không? Mừng sao lại khóc?
Huyền nắm chặt tay bà chị dâu. Bàn tay chị toát ra một hơi ấm thật gần gũi, thân ái, khác hẳn ngày trước.
- Chị à, chị nín đi.
Chị Ngô nao nức:
- Em mới gặp bác sĩ. Bác sĩ nói mẹ còn phải vô ít nhất năm bình nước biển nữa, thì mới thiệt hồi sức, như xa. Huyền để ý thấy cái vòng vàng nơi cổ tay chị đã biến mất. Nhưng cổ tay trong, với bàn tay nổi gân xanh thật là đẹp. Phải có dịp nào, để Huyền viết thư, kể cho chị Thuý biết... Có gì quan trọng như chị Thúy đã buồn, đã hằn học. Ðâu lại vào đó. Huyền sẵn sàng vuốt ve bàn tay của chị Ngô bằng tất cả thương yêu. Phải có một đứa nào để tâm sự, để cùng phân tách cái cảm giác kỳ lạ này. Bỗng dưng, lòng Huyền thương yêu đủ thứ. Nhớ nhung đủ thứ. Xa nhất, Trọng Phước, Sơn Trà, rồi Thuyền Nguyệt. Xa vừa
Phượng Hồng, Ngọc Mai. Gần mà cũng như xa, Kim Trang. Còn một hình ảnh nữa, tự nhiên đậm đà trong trì nhớ Huyền. Quí Anh, cô bạn gái nhỏ nhẹ, dễ thương, từ ngày đổi đời đó, lu lạc góc trời nào, mà tới giờ còn bặt tăm hơi? Quí Anh, bé con có đôi mắt hạt nhãn, đen, ớt và bàn tay mền èo như không có xương. Cô bạn nhỏ thiếu thời ơi, bạn làm sao chống đỡ với cuộc đời bằng đôi bàn tay mềm èo, đôi mắt lúc nào cũng chực trào lệ đó. Chớp mắt. Còn trường học bỏ cho ai? Vụ án ba hoa đang ra sao rồi? Ai còn, ai bị bắt? Mà thôi, Huyền cũng sắp thoát khỏi cái địa ngục này rồi. Mời cái giường không hề có một giờ để tiếng, một người được đắp kín mang ra, mười phút đã có người tới. Có kể chuyện cái bà bị rắn cắn, hẳn Kim Trang cũng khó mà tin được. Hai tối liền, bà ta không còn mở mắt thóc mách lũ chuột, kiến dán nữa, mà sốt li bì. Cô con gái vụng về, không biết giao thiệp. Nội nhìn cô y tá lụi cái kim chích vào thịt bà ta, Huyền cũng sởn da gà. Bác sĩ cho toa mụa thuốc ngoài. Cô con gái kêu trời đất, thuốc ở tiệm không đào đâu ra,
chợ đen vừa đắt đỏ vừa khó khăn. Không đủ thuốc, lại cứ uống thứ nước đầy xác kiến,
gián bu, chuột quậy. Ðâu phải chuột thường. Cô y tả dọa Huyền, đêm, chuột từ nhà xác mò lên đó. Nó muốn đổi món ăn. Chuyện dễ sợ, vào miệng ta, sao tự nhiên đến vậy.
Bà mẹ quê bị rắn cắn, chết vào lúc nửa đêm. Mặt mày tím bầm, mắt muốn lồi ra ngoài. Chỉ vặn người mấy cái, biến hình đổi dạng rồi chết, không kịp đem xuống phòng cấp cứu, hồi sinh. Sự thật, lúc đó, Huyền chả ra gì. Chỉ mong người ta đem bà ấy đi khuất cho nhanh. Ðêm, mẹ nhắm mắt, hình như không ngủ. Huyên cũng nhắm mắt, ngồi thu chân trên ghế. Cứ mở mắt ra, là thảy cái mặt ghê rợn của người đàn bà, thấy cả trong con dán bò, con chuột chạy. Cũng may, ngay sáng hôm sau, người bệnh mới chuyển tới. Một bà khá tỉnh táo, lâu lâu mới bị những cơn đau tim dồn dập, vật vã. Ngoài lúc lên cơn, bà ta nói chuyện có duyên, vui vẻ. Gia đình có vẻ khá giả, bắt mối ngay với bác sĩ, y tá. Bạn bè bà con tấp nập thăm viếng, quà cáp, nhanh chóng xóa được cái hình ảnh hãi hùng của người đàn bà bị rắn cắn chết mới đây. Còn Huyền, Huyền nao nức chờ ngày mẹ xuất viện. Nhớ nhà, căn gác nhỏ, nhớ con hẻm, nhớ cả tiếng rao: Cháo lòng ế mà vẫn nóng hổi đây, của bà Béo, mỗi tối quẩy gánh đi vô hẻm. Quán cà phê dì Hai mỗi ngày mỗi đông. Thằng Hôi mỗi ngày một lớn mà tính tàng tàng như cũng tăng hơn lên. Huyền nhớ bước chân xiêu vẹo của bà Nhơn, cái dáng buồn thảm, yên lặng muôn đời của chú Vịnh. Nhớ Kim Trang, nhớ Phượng Hồng đi Bắc không chịu về sớm. Hờn lẫy, cũng chỉ âm ỉ trong lòng một mình, có đứa nào đâu đa gây gổ Phượng Hồng chưa về, Kim Trang chưa thu xếp xong công việc, mai mốt Huyền trở lại lớp học, một mình, cô đơn, hiu hắt. Mặt mũi Huyền, chắc bàng hoàng, ngơ ngác dữ lắm, nên chị Ngô, chiều chiều ghé vào thay cho Huyền về nhà tắm rửa, giặt dủ, đã kêu lên: Em có bệnh không? Mệt, ở nhà nghỉ, chị thế cho. Huyền chẳng ham ở nhà để thị thế. Phải trông con Bê với thằng Tèo. Con Bê lớn, chớ thằng Tèo, đêm nằm đòi mẹ, khóe la. Huyền càng vất vả. Chị Ngô đoán cũng gần đúng thôi. Mệt mỏi, đương nhiên rồi, nhưng Huyền mong Kim Trang, nhớ Phượng Hồng. Nhớ lắm nhớ tươi tả. Vậy mà, chiều thứ sáu, một cái mặt ló vô, tưởng Kim Trang, ai dè Phượng Hồng. Mừng muốn hét lên. Ði có hơn tháng, về ốm nhom, gần giống như cảnh Ngọc Mai, lúc mới ra khỏi trại tù. Huyền đang ngồi, bật dậy như lò xo:
- Ói Phượng Hồng. Mong quá là mong.
- Thiệt không đó. Có mong không? Huyền chờ Phượng Hồng sung sướng cười hỏi lại vậy. Nhưng kìa, bộ Hà nội làm cho con bạn thành người lớn, chững chạc, đàng hoàng từ bao giờ rồi sao. Cười gì mà chỉ mím chi. Rồi còn nắm tay Huyền lắc lắc, nhìn mẹ đang ngủ. Bình nước biển lơ lửng.
- Bác ra sao rồi. Lo quá.
À, ra là vậy. Chắc nghe chuyện mẹ đụng xe dữ dội lắm. Con tài thiệt, biết mà mò vô đây thăm. Chắc mới về tới? Huyền cười:
- Khỏe rồi. Chỉ còn vô vài bình nước biển.
Phượng Hồng đưa tay đè lên nghe:
- Lạy Phất nghe muốn tá hỏa. Nghe rụng rời Thở đã rồi nói chớ. Huyền cầm chặt tay bạn, cho bạn thấy nỗi nhớ nhung mong đợi của mình:
- Về bao giờ?
- Mới... Bộ bác cứ ngủ mê mệt vậy sao? Không. Bác thức. Con mới đi Bắc về?
Mẹ mở mắt. Phượng Hồng cầm tay bà.
- Mừng quá, bác. Con nghe thấy ghê quá, muốn xỉu luôn. Thiệt ba cái xe cộ không ra gì. Toàn xe từ đời Mỹ Ngụy, dùng mãi, bánh thắng gì lòi sỉ hết trờn mà cứ chạy hai bốn trên hai bốn. Thấy bác như vầy, con mừng ghê đi. Anh chị Ngô cũng vào đúng lúc. Hai đứa có thì giờ ra phía ngoài nói chuyện. Mới mấy ngày tù túng. Huyền muốn rủ Phượng Hồng đi một vòng quanh chợ Bên Thành. Buổi chiều đẹp quá mà. Nhưng Phượng Hồng, dịu dàng cầm tay Huyền:
- Mình bận lắm. Không còn thì giờ đâu.
Huyền chưng hửng. Cái gì mà chỉ một thời gian ngắn Phượng Hồng đã như một người khác. Thèm nụ cười của bạn quá đi. Nụ cười. Huyền xôn xao nhớ một nụ cười nào đó nữa. Bỏ bạn đi. Xời ơi, người ta mong chết được: Ði gì mà lâu ơi là lâu. Mà sao biết ta đang ở trong bệnh viện há? Mà về hôm nào...?
- Bốn năm ngày rồi...
Huyền đưa nắm đấm lên. Muốn thụi cho bạn một cái quá.
- Vậy sao? Bốn năm hôm, giờ mới vác cái mặt tới. Muốn giận thật.
- Huyền ơi, nghe đây. Về bốn năm hôm nhưng bận quá. Ðủ chuyện hết. Nội cái vụ anh Tuấn...
Phượng Hồng bỏ ngang. Ðang vui. Huyền cũng chợt khứng lại. Nhưng rồi, Phượng Hồng bỏ băng luôn.
- Lút đầu ngập mặt. Ði tìm các bạn tùm lum. Ðến Kim Trang hai lần không gặp. Ðến nhà Huyền hai lần, gõ cửa tới đau tay, mới nghe nói bác bị nạn. Vội tới. Huyện chớp mắt. Vậy mà mình còn đòi nụ cười của Phượng Hồng nữa, thật lãng nhách. Mình có tới trường. Chuyện lung tung cả lên. Thầy Hân bị bắt. Cô Hiền bị khai trừ, kỷ luật. Thầy Tám xin nghỉ dạy luôn. Nghe tụi kể lại cái bản cáo trạng về Ba Hoa. Chắc có tay con Kim Trang thôi. Nhưng nó còn lòng dạ nào nữa chớ? Huyền lặng người. Mê theo việc sinh tử, muôi bệnh mẹ. Huyền mù mịt chuyện trường lớp. Mời mấy ngày, đã bao nhiêu biến cố.
- Phượng Hồng biết chuyện Thuyền Nguyệt?
- Biết. Dọt rồi.
- Anh Tuấn...
Phượng Hồng lắc đầu. Biết tất. Phải rồi, coi kìa. Ðâu còn phải Phượng Hồng nữa. Một đứa nào khác. Môi mím chặt, cay đắng, mắt ngẩn ngơ, vô hồn.
- Ðừng buồn nữa, Phượng Hồng. Mai mốt tụi mình đi học lại.
- Học hành gì nữa. Hôm nay, mình tới từ biệt bạn đây. Mong không phải là vĩnh biệt. Nữa. Cái gì mà vĩnh biệt? Muốn hỏi, sao môi cứng.
- Cả chuyện đi Bắc. Rồi Huyền sẽ hiểu. Mình đã gói ghém hết. Huyền sẽ đọc. Còn bây giờ... Hai đứa ngó nhau. Huyền hốt hoảng giữ chặt bạn.
- Ê Phượng...
Không kịp gì nữa hết. Huyền ạ. Hồng phải đi.
- Ði đâu nữa?
- Không biết sẽ đến đâu nữa. Nhưng đi. Ði hoặc chết hoặc sống.
- Bộ tính...
- Cũng không tính toán gì được. Thôi Huyền, sẽ biết sau...
- Chia tay ngay bây giờ. Không, không được đâu, Hồng ơi.
Phượng Hồng mím chặt môi, cứng cỏi lạ lung:
- Ðừng có khóc la Huyền, coi mặt mũi. Nghe Hồng nói đây. Tất cả mọi việc mình sẽ nói hết trong thư cho Huyền. Mình sẽ chuyển tới, tối nay, trước khi đi, tới nhà Huyền. M như có một gói đồ dành cho Huyền và Kim Trang không còn kịp để tìm gặp Kim Trang nữa đâu...
- Phải hôm nay, không ngày mai được sao?
- Không. Nội trong đêm nay. Khu cổng bệnh viện ồn ào. Môi Phượng Hồng mấp máy, rồi méo xệch đi. Giật lùi, quay phắt. Huyền chỉ còn thấy phía sau lưng bạn.
Huyền đứng lài ở góc cầu thang tôi, chúi sạch lệ trước khi vào phòng bệnh nằm la cô Huyền đây rồi. Coi này. Như một phép lạ, mẹ được dựng dậy, ngồi tựa vào chiếc gối, phía đầu giường. Trên tay chị Ngô cầm ly nước. Anh Ngô ngồi cạnh giường bế thằng Tèo. Thằng bé đang bi bô gì đó với bà nội. Thấy chưa? Mẹ khỏe nhiều rồi. Mừng Không.
- Mừng.
- Hơ. Coi kìa, mừng mà khóc. Cô Huyền tức cười thật.
Mặc kệ, Huyền để cho giòng lệ chảy. Chảy mừng mẹ và chảy cho Phượng Hồng vừa quay lưng. Ước chi, Huyền khóc hu hu lên được.
- Cô Huyền con nít, há Tèo. Tèo đâu có khóc mà cô khóc.
Chị Ngô cười cười, nói với con. Mẹ cũng cười nữa. Nụ cười làm nét mệt mỏi già nua trên gương mặt mẹ như hiện rõ hơn. Chị Ngô đỡ mẹ nằm xuống.
- Ngồi một tí cho dản xương thôi. Mẹ còn yếu, phải nằm nghỉ đã, mẹ à.
Giọng chị Ngô cao hơn thường lệ:
- Cô y tá mới vào chích cho mẹ nè, nói mẹ chỉ còn cần mấy bình nước biển nữa, khỏe thối. Mười ngày, mẹ có thể xuất viện. Mẹ về, mình săn sóc ở nhà. Chị giao nhà cho anh Ngô, tới ở với Huyền để lo cho mẹ. Ðể cô Huyền còn đi học nữa chớ. Bỏ hoài lu ban à nghe.
Huyền gật gật đầu, mỉm cười. Lạ chưa, lệ vẫn tiếp tục chảy.