← Quay lại trang sách

Chương 18

Huyền ôm cái gói trên tay. Của nợ gì thế này. Dục đi Ném bỏ tay chân nhẹ nhàng lắm. Ðâu có được. Phượng Hồng kìa. Còn Kim Trang nữa. ĩ in nó. Ðưa cho nó chớ mà sao mình chưa đưa Cứ đi ngơ ngơ nhoài rồi tìm được nó không? Sáng nay, cái gì làm cho mình đau đầu quá vậy? Ðau đầu hết biết à, anh chàng đưa thư Nhớ rồi Con Phượng Hồng đã có lần nghê chưa rá cười mình Vậy là thuyền chìm (tại bên Thuyền chìm? Huyền mới bước hụt chân, như vừa rơi vào một vực thẳm. Không đâu, vẫn mặt đất dưới chân Dạo này, lạ quá, Huyền thường cứ bước hụt như vậy Mà như đang nói chuyện anh chàng đưa thư mà. Anh chàng tới thiệt, dừng lại côi chừ, Mẹ đâu? Ðứng bên cạnh huyền trả tiền thôi chứ. Ðâu có mẹ nữa. Chị Ngô đọc thư, nói cái gì mà chị Thúy đã rơi ở cầu ôn tàu nào, chìm xuống, chìm xuống. Ðâu phải thư chị Thúy mà tin được chớ. Còn khóc nữa. Huyền cũng khóc dữ lắm mà thư của anh Tâm. Ðằng nào thì cũng phải cho mẹ biết chớ. Tìm mẹ ở đâu nào? Lần trước, thư ngoại quốc tới, anh chàng đưa thư kêu: Cô chủ. Cô chủ. Có mẹ đứng mà. Ði tìm mẹ uyền đổi hướng. Cảnh ồn ào trước cổng bệnh viện chứng có gì lạ phải nhìn. Mẹ nằm ở trên lầu kia kìa. Chẳng phải trình giấy tờ gì hết, Huyền cũng lách vô được với đám người đi khám bệnh. Dạo trước, cũng bằng cách này, Kim Trang lẩn vào được bệnh viện trong giờ cấm thăm bệnh nhân. Giỏi quá, con bạn mình. Huyền đi vòng qua mấy phòng nhận bệnh, phòng cấp cứu lên cầu thang. Bệnh viện này đâu có xa lạ gì với Huyền nữa. Thoắt cái, Huyền đã đứng trước phòng B, khoa nội, trại hai. Mẹ nằm giường này này. Mình cứ đi vô coi. Cái giá treo bình nước biển đâu rồi. à, nó đấng đặt bên giường số tám. Ai vậy? Ðâu phải chị đàn bà bị phỏng, nằm xấp suốt ngày, chổng cái mông lên? Bộ xương này già hoắc, nằm bẹp dí. Bà đau tim hấy nói

bên cạnh giường mẹ cũng đâu mất tiêu. Bà hay nói, Huyền mới biết là bà có một trại heo ở Thủ Ðức cũng trong kế hoạch chăn nuôi cung cấp thịt sống cho nhà nước. Bà này hứa hoài. Bữa nào khỏe bệnh, làm con heo sữa mừng. Mời chị với vô lên trên coi trại heo

của tui. ở thành phố, sao đâu cũng nghe nói chuyện heo vậy. Mà kìa, ban ngày ban mặt, tụi dán chẳng nể ai hết trơn. Nơi cái ly trên bàn kia, chúng đeo, bám kiên tri quá. Ðâu phải bà mẹ bị rắn cắn. Cái mặt méo mó dị dáng, mắt mở trờng trừng như vừa mới chạy qua mặt Huyền một cái, dọa chơi. Bây giờ Huyền còn biết sợ là gì nữa mà dọa. Huyền đang bận ngó coi, nơi giường mẹ. Chẳng có mẹ nữa. Mẹ đâu nằm đây. Kiếm nữa thôi. Ðây là phòng tá nè. Huyền liếc vô một cái. Cô ta cười với Huyền. Huyền cũng cười lại. Còn cô kia thì đang gắt gỏng với ai mà ầm ầm. Huyền lắc đầu. Bệnh viện cần yên tĩnh chứ. Có tiếng cười khúc khích ở cầu thang. Huyền bước xuống. Ðây này, phòng cấp cứu. Có ai trong đó không?Huyền muốn gõ cửa. Cháy rồi. Mẹ đâu nằm trong đó nứa. Bác bảo vệ ngó Huyền có gì khả nghi đâu. Cái bọc trên tay hả? Không phải đâu, bác hỏi Huyền: Cháu đi đâu vậy? Dạ, cháu đi tìm mẹ. Có gì đâu mà bác ta cứ tội nghiệp tội nghiệp. Bác nói với ai? Bác buồn cười thật, chỉ có mình Huyền thôi mà: Chào bác nhé. Cháu đi cái bệnh viện này vẫn bình thường, dửng dưng Ðâu có gì Người bệnh đau đứn à? Bệnh thì phải đau chớ. Trong phòng kia ai la mà dữ vậy Huyền dừng lại một bước. Mấy người ngồiở băng ghế kia, có gì mà chụm lại với nhau, thì thầm. Rồi ông bác sĩ

tất bật đi ra, vẹt đám người đang đi ra đi vô. Ông chẳng cười với Huyền. Ông có quen mình mà. Cái gì mà ở đây xa lạ quá vậy nè. Bộ không ai nhớ Huyền hết.

- Tội nghiệp con nhỏ. Coi kìa.

Má nó chết rồi. Mà nó cứ đi tìm má nó.

- Sao vậy?

- Chết cháy ở đây này. Ngay trong phòng cấp cứu.

Chạm điện, cháy dữ dội.

- Nước biển cũng chết người như thường sốc nước biển, vỡ động mạch nước cất ở đây à vệ sinh gì Nghe đâu, cất bằng nước dừa. Ai kể chuyện gì vậy? Có nhỏ nào đáng thương đâu Huyền nhìn quanh. Cái cô y tá này quen mà cũng làm lơ với Huyền nữa. nước dừa. Phượng Hồng lúc ở ngoài Bắc, viết cho mình, ao nước ly nước dừa ở Duy Tân. Nước chị Thúy chìm, chìm xuống. Chìm xuống nữa, bước chân của Huyền, sao bước khấp khểnh quá vậy. Mẹ không có trên lầu. Mẹ cũng không có ở đây nữa mẹ tin lá thư của anh Tâm à Thư gì mà kỳ vậy Con phải gặp mẹ hỏi mẹ mới Mẹ nằm đâu Phía này này. Nơi mẹ nằm có cái cổng sau mà, phía cái giường nhỏ, vạch chéo mà Phía nào? Phía này đây Xuống đó đi..Từ nhà xác này, người ta đẩy mẹ ra mẹ nằm. Từ đó mẹ cứ nằm hoài, không dậy nữa. Huyền có được nhìn mà. Mẹ tái quá, phải có chút má hồng cho mẹ. Chị Ngô tô son cho mẹ nữa, hình ảnh quên bôi cái màu xanh lên mát mẹ. Thường thường mẹ vách thêm một lằn chì, khéo tay, sắc nét và gọn lắm. Mà bôi lầm gì, mẹ có chịu mở mắt nữa đâu. Lúc mẹ nằm vào quan tài, Huyền cứ đưa tay với mẹ, muốn ôm mẹ. Muốn nhảy vào đó, lăn vào lòng mẹ. Vào đó mới gần mẹ, mới sung sướng. Còn đứng ngoài, chỉ thấy toàn mùi tử khí, ghê làm sao ai lấy mất mái tóc đẹp của mẹ rồi, để đầu mẹ quấn cái khăn. Mẹ cũng đổi hình dạng nữa, sao mặt mẹ đen thế. Cháy à Bây cũng không muốn nhìn mẹ lúc đó đâu. Lúc đó, mấy gói quà bửi ba ện lên tới trại chưa. Ba lãnh chưa. Hay, có mái tóc của mẹ gửi lên trên ấy cho ba rồi. Mà không phải đâu. Tốc mẹ cháy thiệt la lứa. Lửa Huyền ngó sững. Mẹ nằm kìa. Nến đớt lung linh, hoa ươi chất đầy Mẹ đâu trẻ vậy. Trước quan tài quàng ở đó hình ai vậ Giống Phượng Hồng à. Bạn lằm đâu? Kim Trang Thuyền Nguyệt hơ giống mà không phải cái mặt trong ảnh, đặt trên bàn thờ, trẻ trung, tươi cười. Còn muốn nghinh Huyền nữa.Tôi đâu có quen bạn mà sao bạn nằm đây. Mẹ tôi đâu? Bạn có trường không? Có lớp học không? Bạn có tứ nữ, ngũ long gì không ờn quá, ai khóc mà dữ vậy. Cái người đàn bà ôm trên quan tài bạn nằm đó, có phải mẹ bạn không? Tôi muốn nói chuyện với bạn mà mẹ bạn ồn quá, người nhà bạn ồn quá Mẹ tôi à. Bà yên lặng. Bà nằm ở chỗ bạn mắm đó tôi à Người ta quấn cho tôi cái khăn trắng. Rồi tôi đứng ở phía trong, phía bên trong, ngay phía chân bạn Nhiều người đến phúng điêu lắm, thăm mà. Người ta lạy cái bàn thờ nhỏ. Mẹ cũng có mặt chớ, ừ ảnh mẹ Buồn, đâu được tươi tắn như bạn. Chỉ khóc thôi mà không ai lạy bạn hết. Còn tôi, người ta dí tôi xuống. Hai lạy trả thôi nghe. Nhớ đâu, cứ lạy. Năm ba lạy, mười lạy. Người ta la quá ừ tôi ngu. Bạn kỳ thiệt. Bạn chết, có gì vui đâu mà bạn cười bằng miệng, bằng mắt nữa. Bạn bè bạn cũng đông đây chứ Họ là ai? Học trường nào Lớp mấy? Huyền hơi giận. Nụ cười hơi kiêu đầy nhé. Chỉ nhìn thôi sao? Nhưng khuôn mặt cô nhỏ dễ gây thiện cảm quá coi kìa, cái đám học trò bạn học cứ lần lượt mỗi người thắp một cây nhang sao ai cũng khóc cũng sụt sùi vậy? Huyền có nên thắp một cây nhang không Cứ đứng rụt rè ở đây hoài rồi bao giờ mới gặp được mẹ. Mẹ đâu còn nằm đây nữa. Mẹ lên xe đi rồi mà. Thôi rồi, còn anh Ngô nữa, đi từ tối qua tới giờ, chưa về thì phải. Mẹ nằm ngoài nghĩa trang anh Ngô canh ngày canh đêm, sợ người ta đào lên, lấy trộm quần áo đẹp của mẹ. Ði đến đó gặp mẹ không Bằng lô cửa sau này này. Bước đi. Nhớ ai bảo cho Huyền và Mai Quế biết mà hôm mẹ còn nằm ở đây, tụi nó tới đông đủ nhỉ? Mai Quế ở tù về, đã có vốn làm lại rổ hành ngò tiêu, ớt bạn bị đổ trong lồng chợ. Tân Ðịnh rồi à? Còn Huyền, hôm đó mình gặp đứng ở đầu đường này này. Ðứng với một nhóm bạn, ngó Huyền. Bọn bạn của Tuyên, quần áo mặt mày lấc cấc như kẻ gian manh, mà đâu có, hiền lành quá chớ. Ðâu có kịp nói chuyện với Tuyên. Lúc đó, Huyền bận lắm. Quần áo lại lụng thụng, lại còn đeo mẹ quá. Có phải cái cậu này hôm đó cùng đi với tuyên tới chỗ này không vậy? Sao ngó Huyền như quen? Mà thắc mắc làm gì những chuyện đó. Cái bọc này, kỳ quá, cứ đeo dính trên tay mình ôm chặt vào. Nó giựt. Không được rồi. Phải gặp Kim Trang đưa cho nó. Của nó chớ đâu phải của mình mà giữ hoài. Ði nưa tìm Kim Trang. Giờ này tới, nó có ở nhà

không? Huyền cảm thấy mình khỏe hơn ra chiều, đi bộ hoài mà không biết mệt. Ngõ nhà Kim Trang, Huyền thuộc lòng, từ cái cây chìa hơi quá ra đường, qua mấy quán cóc trong hẻm. Tới ông chà và đen thui, lúc nào cũng trạc bụng, ngồi quạt phành phạch trước cửa mặt chằm vằm như cả đời chưa biết cười là gì Nhà Kim Trang lúc nào cũng tối tăm. Má nó cứ nằm hoài trên chiếc giường mà chịu được còn coi mấy đứa em nó, lúc nào cũng dơ dáy, không chịu tám rửa gì hết sao? Chúng nó nhìn gì mình chứ? Cái gói? Không phải kẹo bánh gì đâu nghe. Chị Trang đâu Ðứa này ngó đứa kia ngơ ngác. Huyền nói tiếng gì vậy mà tụi nó không hiểu. Chị Trang đâu? Một đứa thôi chớ. Hai ba đứa nói, tranh nhau mà nói, tranh nhau đên khóc lóc nữa. Không ai biết. Nhưng bị bắt rồi. Bị bắt? Ngọc Mai mới vượt biên, mới bị bắt. Còn Kim Trang làm gì mà bị bắt. Buồn cười thật. Có vậy mà bà mẹ nó khóc nức lên. Cái nhà này, y hệt cái góc ở cửa sau bệnh viện Ðộ Thành kia, đầy tiếng khóc. Buồn cười ồn ào như vậy, Kim Trang làm sao ở đây chớ. Nó mà bị bắt? Không đâu. Huyền biết giờ này Kim Trang ở đâu nó đang ở trên phố, nơi sạp thuốc lá, trước rạp xi-nê. Chỗ của nó mà. Nó chỉ sống hết ở đó. Ðể cái gói ở nhà này à Không đâu đem lên đó, đưa tận tay nó chớ. Nó mà bị bắt. Nó mà chém người? Chuyện không thể có mà mọi người cứ nói ngon ơ. Cái nhà này, có khó gì đâu? Tiền Phượng Hồng để lại, đưa Kim Trang, Kim Trang sửa sang mấy hồi. Phải có chút đất ở ngay cửa, trồng luống hoa. con quỷ này, thích hoa nhài gớm. Phải trồng cho nó, không nó lại tới ăn cắp hoa của

cô Hiền. Huyền đi nữa. Ði tìm Kim Trang. Nắng quá. Phải đi dưới những bóng cây xanh, thỉnh thoảng cũng có hút gió. Có đứa con nít nào cười ầm lên vậy: A, em của con Trang. Ðuổi theo à. Không đâu nó ngừng lại rồi mà:

- Chị này, có phải chị Huyền không thì chị Hú ền. Sao kỳ vậy?

- Gì mà kỳ.

-Kỳ quá chớ. Chị Huyền à?

Huyền đứng lại, dưới tàng cây ngẫm nghĩ. Kỳ à Mặt mũi mình làm sao không. Huyền đưa tay vuốt tóc Lá me. Chắc rụng đầy trên tóc Huyền nhiều lắm. Ðấn rồi. Sạp bán thuốc lá của Kim Trang đây. Trống trơn. Vầy nó đi đâu? Có nên hỏi thăm không? Dừng Chị bán thuốc lá cuối đường, sát tiệm bánh, lơ mơ ngủ gà ngu gật giờ này xuất hát bắt đầu rồi. Mà mình đang ới ngang đâu đây. Có phải ngày hội không mà mọi người đổ ra đường đông quá vậy? Nóng, cúp điện đấy mà. Nhà Kim Trang cũng cúp điện tối thui vậy mà ở bệnh viện không cúp điện, nên cháy. Cháy ở đâu nữa đây La ghế quá Người là người Sao mình lạc vào đây la, cái bảng xi nê Bên Thành hai Cháy trong rạp sao người ta nùn kéo nhau ra ừ vậy ô lấn. Thôi, Huyền lọt vào giữa rồi. Coi chừng cướp. Phải cướp không giữ cải gởi cho chết. Của Kim Trang đấy. Dì hai nữa, bộ nghi mình ăn cắp sao lúc sang mình ôm cái gói rải đãn gó dữ quá, còn chạy rá một đoạn dòm theo nữa. Ðừng để rơi ôm đằng trước ngực. Huyền lảo đảo. Ngay trước mặt Huyền, một người té qụy xuống. Choảng cái chai bia bể toang. Máu xối xả Huyền bị dạt đi che láp. Chết không Bất lấy nó. Nó chạy đằng kia kìa. Phía Uy ban nhân dân nó kìa kìaCướp Cướp Không sao Ra máu thôi. Ðưa đi bệnh viện băng bó. Rét roét mấy bộ đồ vàng chập chờn. Súng ổ Bắt được chưa? Rợt gì kịp. Công an chỉ chạy đằng đuôi thôi Dang ra nữa, kia một đám. Huyền muốn vượt ra khỏi đám người chen lấn, nhưng mỗi lúc một dồn lại. Tiếng ai chửi nhau mà thánh thót như hát. Kim Trang à. Mày ở đâu. Tao đây Huyền đây. Ðám đông lại xô dạt. Nữa, hai người đàn bà trì kéo nhau, uýnh lộn. Công an đến. Họ làm gì mà chạy quanh bên ngoài. Chửi nhau làm gì cho mỏi miệng uynh đi.

- Cái con kia kìa, ở rạp dưới. Dành chỗ bán thuốc lá nó chửi nhau nghe có vần có điệu, hay hơn nhiều.

Nghe đâu học sinh đó nghe.

- Chửi gì. Nó lụi cho con mẹ bảo vệ rạp một dao lún cán. Cái con Trang hả con đó khỏi nói đi thày chạy nó luôn. Kim Trang? Ai vừa nhắc bạn mình vậy? Lụi một dạo lún cán lụi vào cái gì? lụi ai? Chị bảo vệ rạp hát. Nói bậy, nữa, nó giành cái sạp bán thuốc lá kia.

Nó mà lụi ai? Không đâu, mình phải đi tìm nó để hỏi. Toàn chuyện gì vô lý không? Lá thư anh Tâm, chưa hỏi được mẹ, nay chuyện Kim Trang, cũng chưa hỏi được nó. Ui da, tức ngực quá. Mình dám chết bẹp ở đây, nếu không kịp thoát ra. Nhưng kìa, ai kéo Huyền vậy. Lôi người ta sềnh xệch, coi chừng rướt luôn cái bọc của Kim Trang. Mát quá, có gió ở đâu. Thoáng cái, Huyền như đứng một mình. Cũng không, có Tuyên, và đáu ra Mai Quế nữa.

- Lầm gì ra lạc ở đây vậy? Cái chỗ đói đáp phải để đứng hóng mát chớ. Ngày nào cũng cướp giật đâm chém hà rầm.

- Mình đi kiếm Kim Trang. Thấy Kim Trang đâu không.

- Kiếm Kim Trang. Kiếm ở đâu mà kiếm.

- Sao vậy?

- Bà Trang hết biết đâm người ta một dà ở Tù rồi. Nữa. Sao ai cũng nói chuyện nh giỡn chơi hết vậy Kim Trang đâm một dao Bộ cầm dao là đâm à? Tuyên và Mai Quế nói gì với nhau vậy.

- Ai biết đâu. Lúc tui chạy tới, thảy bà bảo vệ nằm gục một đống, tay chần giựt chuồn chuồn ai biết chết sống.

- Tui thấy lúc công an dẫn nó đi. như lúc đó nó hết biết sợ là gì. Ai mà dè. Ðâm người ta. Tù mọt gông.

- Ðương nhiên là tù Tù nặng. Tù. Ơ đâu? ở trại Gia Trung à. Má bạn biết gì về tù mà nói. Ba Huyền đây này, mới ở tù. Nóng à? Cái nóng ở Sài Gòn mà ăn nhằm gì với cái lạnh ở Giá Trung. Huyền gật gù

- Ờ tù khổ lắm. Ba tui nè. Tù cải tạo. ê, các bạn có biết không? Ba Phượng Hồng cũng tù cải tạo. Họ lại ngó nhau. Thì thầm. Có sao không? Ba con Hồng mà nó nói là cải tạo. ổng làm lớn, cán bộ xịn. Phải không? Nhứt định rồi. Có đứa nào mà không biết. Huyền thở ra, lắc đầu. Như vậy mà nói biết. Bỏ chuyện đó đi. Hỏi tụi nó coi chuyện này. Mấy bạn biết mẹ mình ở đâu không. Mai Quế làm gì mà đỏ mắt. Muốn khóc à? Còn nhìn Huyền ra cái điều thương xót Thật ra, Huyền đáng thương xót cho Tuyên cho Mai Quế thì có. Không biết Kim Trang ở đâu. Cả mẹ, tụi nó đâu có biết mẹ mình đang ở đâu chớ nắng nóng thế này, anh Ngô không lo lấy dù che nắng cho mẹ, mà chỉ sợ mẹ mất quần áo đẹp. Mất thì may cho mẹ cái khác, chớ nắng, mẹ khô mất. Có khô không Cái gì khô? Lại không biết nữa. Hai bạn đâu có chịu để ý. Chỉ có mình biết. Nắng thế này Mẹ à, lúc đó con tính lăn xuống cái huyệt sâu quá. Bây giờ thỉnh thoảng con cứ hụt chân, tưởng lăn xuống dưới với mẹ. Con cứ ở trên mặt đất. Còn mẹ dưới kia. Dưới kia ừ tụi mình xuống đó chơi đi. Xuống chơi. Dưới kia. Tụi nó lại chẳng biết gì hết. Nhưng thây kệ. Bà giữ cái bọc kỹ kỹ bà ơi, nó giật. Mai Quê. Tuyên. Có tui, cũng là sư phụ phàng, cũng

nể nhau chớ không sợ. Mà góigì vậy? áo quần cũ đem đi bán à? Bán không Huyền cười nữa. Của Kim Trang mà bán gì chứ.

- Quê. Coi, bà nói cái gói này của con Kim Trang, mà bà ôm hoài. Mai Quế nháy mắt với Tuyên. Làm gì Huyền không nhìn thấy. Từ lúc Huyền nhìn thấy mẹ nằm vào cái hòm gỗ đó mắt Huyền tinh hẳn ra, cái gì Huyền cũng nhìn thấy hết. Huyền nghe nữa: ê, làm như không biết đừng nói. Vậy thì, tụi mình giả đò cái gì cũng không biết với nhau hết. Trò chơi này thú đấy ăn cà rèm đi Thì ăn. Ði long nhong.Thì đi ổi dà, Tuyên cũng sư phụ trên đường phố đó chớ. Lừ lừ cái mặt, la thằng nhỏ: Biến. Biến ngay. Tao bảo biến.Thằng nhỏ chạy nhanh như thỏ. Ghé chỗ sửa xe đạp góc đường ngó ngó.

- Anh Hai, làm điếu thuốc ba con.

- Chơi đẹp há.Gì đây, thuốc ba con Huyền nhắm mắt. Tai lỡ nghe rồi. Mai Quế còn cười ròn rã nữa. Tuyên còn đá vào mấy thằng lai. Giờ này còn đứng đây xuống Cửu Long đi. Bia dưới đó đây bán rồi, lẹ lên. Tuyên kể lể, cấp vốn cho đàn em, mua bia bốc, về bánh cho mấy tên làm bia giả chế biến lại, lời bở lắm. Cái gì mà chuyển nghe chớ làm đại ca còn ôm cái rổ đậu phụng đi bán coi sao được. Ði học đâu có vui bằng nhỉ? Hay mình đi theo tuyên, theo Mai Quế. Còn anh Ngô chị Ngô thì sao? Ðâu có được, ở nhà, mẹ ngồi trên bàn ca0, ngó mình hoài.

- Ðừng đi phía này phía này này. Coi, ngắm phố phường hỉ.

- Không, Huyền thích đi lối này Có gì đâu mà thích chớ. Nhưng Huyền cứ nói, cứ

đi ừ, thì đi ba đứa. Ðường nắng coi Tuyên kìa, mồ hôi nhỏ giọt. Nhằm nhò gì. Coi trai mà. Nói cười vui vẻ quá hỉ.

- Rồi hôm nay bỏ một buổi sao. Nhằm nhỏ gì. Bỏ luôn ngày cũng được Coi kìa, Cứ ôm cái gói đi lơ ngơ, một mình bị chúng giựt thôi. Mặc kệ. Huyền phải tới đó. Không đi nữa, ngồi bệt xuống cỏ. Hai tay bà mẹ trắng toát ôm cái gì. Dậy? Còn chân kia, sao đạp lên mình coi rắn. Bộ con rắn muốn cắn bà mẹ sao. Huyền ngồi bệt xuống cỏ năm đứa, tụ lại, ởn gẳ rẽ kia kìa. Phượng Hồng đưa tay vẫy Sơn Trà cười cười. Thuyền Nguyệt gật giật. Còn Kim Trang cười ré lên Huyền đạp xe sau cùng. Bọn của Huyền chấp chới trong nắng, rồi tắt lịm. Nơi cái góc kia kìa, cái bà bảy bán đồ Huế, bánh bèo, bánh bột lọc.

- Bà Bảy kia kìa. Con Phượng Hồng phải để thế lại chiêcxe đạp. Sao vậy ăn thiếu. Hôm đó, cao hứng mỗi đứa thêm một miếng chả, thiếu tiền. Thế chiếc xe đạp, rồi anh Tuấn tới chuộc.

- Tuấn nào.

Huyền lặng thinh. Lỡ ăn một lần thôi nghe, cắt cổ mổ bụng quá mà. Ngó lên bà mẹ trắng toát. Bộ bà chỉ biết nhìn xuống con đường này thôi à. Dưới kia là bờ sông. Sống có chầy ra biển không. Biển. Bà có biết Phượng Hồng giờ ra sao, tới đâu rồi không? Bà thấy

Phượng Hồng không? Thấy chị Thúy chìm xuống nước không. Mình đâu phải con nít mà Tuyên với Mai Quế dỗ đành. Thôi đứng dậy, tụi mình đi chơi nữa. Nghe, đi chơi, Huyền ôm cái bọc đứng dậy, nghiêm khắc ngó hai bạn. Hai bạn làm như tôi cũng là dân bụi đời rồi không bằng. Chưa đâu. Nhưng đi chơi với hai bạn thì sẵn sàng thôi. Ðường nào đây. Duy Tân. Mấy cái quán nước dừa này, Phượng Hồng, thèm không ta muốn đãi Hồng một ly nước dừa quá. Có tiền đây, trong túi. Chị Ngô lúc nào cũng nhét tiền trong túi ta. Làm như ta đi ra đường là đạp bể bánh tráng vậy Tới ngã, Huyền dừng lại nhìn hai chú công an đi ngược chiều. Hai chú cũng chậm chân lại Cái gói gì đây? Huyền càng ôm chặt hơn. Muốn cướp à. Dễ dầu gì. Tuyên nói gì đó. Các chú cười cười bỏ đi. Bỗng nhiên Huyền buồn quá, nhớ mẹ quá. Lúc này chỉ muốn nhìn thấy mẹ, muốn ngồi bên mẹ. Chả thiết nói gì nữa. Ði thôi. Ði thế này, có gặp mẹ không? Sáng sáng, Huyền nhớ mẹ xổ mái tóc, tóc mẹ dày, dài, đẹp. Vậy mà lúc đó Huyền có thấy mái tóc mẹ đâu Cháy. Cái bình nước biển lớn phồng lên, nhòa một cái, ngang qua mắt Huyền nữa anh chàng đưa thư cười cười. Chị Ngôi hốt hoảng. Lộn xộn quá. Cái đầu Huyền. Tháng ba bà già đi biển. Bà Nhơn vất vật tay: Thua. Thua. Xe cộ chạy đầy đường. Ti vi, tủ lạnh chạy đầy đường. Ðông quá. Mấy cửa hàng treo quần áo xanh đỏ, đẹp quá. Bộ quần áo đẹp của mẹ. Anh Ngô, đừng để họ lấy mất áo đẹp của mẹ. Qua đường. Qua phía này. Mai Quế cầm tay Huyền dẫn qua? Sao không có Phượng Hông, Thuyền Nguyệt, Sơn Trà, Kim Trang mà lại Mai Quế? Sao vậy? Gì? Không. Huyền lắc đầu Qua bên này đường làm gì đây? Ðám đông kìa. Ðánh nhau nữa à? Ðâu có phải. Mấy người ở đâu, đưa tay cản Huyền lại:

- Bán gì. Vô đây.

- Vô đây. Mua cho.

- Tui mua. Tui thấy trước.

Mấy cánh tay của những người đàn ông, đàn bà gạt nhau trước mặt Huyền. Mấy bà làm cái gì vậy Không bán có gì mà bán.

Giọng Tuyên:

- Xê ra. Máy người này kỳ thiệt. Huyền ôm chặt cái gói. Họ giựt đấy Của Kim Trang mà. Huyền giật mình, tay ai đó kéo Huyền một cái Ê Sao ở đây? Ngọc Mai. Ðứng với ai vậy? Sạp bán gì mà lung tung vậy? Mà thầy Tám ở đâu ra, đứng bên cái xích ló ngó Huyền nữa. Cô Tú, chuyển đồ trên xe xuống. Hai cái giỏ. Ngọc Mai đón một cái.

- Cô Tú. Huyền nè.

Tuyên ghé vào tai Ngọc Mai. Ngọc Mai ghé vào tai cô Tú. Quế nói gì với thầy Tám. Cô Tú đặt bàn tay lên vai Huyền.

- Em không được khỏe, hả Huyền.

- Dạ không. Em khỏe mà. Sao cô với thầy ở đây. Dạy học ở đây à?

Hỏi vậy có gì mà họ ngó nhau. Tuyên giải thích lung tung. Nào cái chợ trời. Ngọc Mai có sạp buôn bán, thầy Tám đạp xích lô, cô Tú chạy hàng à, ở đây vui hơn, họ thân với nhau hơn. Chớ ở trường họ có thuận với nhau bao giờ đâu. Thầy Tám với cô Tú đó. Cô Tú cứ mắc nói chuyện với Mai Quế nữa Chép môi, thở dài. Ngó Huyền kìa. Huyền mỉm cười cho họ an tâm Cô Tú cầm tay Huyền. Ðừng kéo mạnh quá rơi cái gói mất.

- Em ăn chút gì nghe. Thầy Tám với cô đãi.

- Tao đãi mày chè.

Huyền nhìn quanh. Chợ tân Ðịnh đây chớ đâu. Bà hàng chè góc kia kìa, đang bày gánh ra, kê lại cái sạp, sửa soạn băng ghế, ly muỗng. Ngũ Long ngồi chiếm một hàng dài, bà bán hàng múc không kịp tay. Bây giờ thì thiu ra. Không có bọn, ăn ngon lành gì.

- Không ăn chè đi ăn hủ tiu với cô.

Ðẩy Huyền đi tới không à. Ngồi xuống cái băng ghế. Mà cô Tú làm gì vậy? Cô đút từng muỗng cho Huyền làm Huyền ngượng quá. Người ta có nhìn Huyền không? Ðể em mà, em ăn nhưng Huyền ăn không nổi nữa. Huyền đã gặp má đâu nào. Huyền ngồi ngó.

- Ăn đi. la Huyền, nguội hết.

Thầy Tám:

Nghỉ vài tuần, đi học lại đi Huyền.

- Thầy cũng đạp xích lô vài tuần thôi, rồi đi dạy lại nghe thầy. Huyền rụt rè hỏi:

- Em muốn biết cô hiệu trưởng ở trường có mạnh khỏe không?

- Mạnh.

- Còn hai con heo.

- Lớn lắm.

- Vậy được.

- Huyền ơi, mày ăn đi. ăn rồi nói Cô Tú, mắt cô hết trợn rồi. Cứ chào cờ, sao mắt cô phải trên lên vậy? Cô hiệu trưởng mới hay hơn, cô bước tới bước lui, hai bàn tay cô nhúc nhích. Ðoàn quân Việt Nam đi san vàng phất phới. Giọng Huyền cũng tốt chớ. Cô Tú đâu có khó gì Cô cười quá là cười. Thầy tám cũng cười nữa. Chỉ có Ngọc Mai là trế mắt nhìn Huyền Không. Không. Huyền không muốn ăn hủ tíu nữa. Cháo lòng củs bà béo ngon hơn. Có gì mà mọi người xúm nhau lài bàn tán to nhỏ. Họ nói gì mà phải đưa Huyền về. Buồn cười, cứ làm như Huyền còn con nít, không biết đường đi về nhà mình ấy Họ thỏi nhà Huyên ở đâu? Ô hay không ai biết à ở ngô dì Hai cà phê chớ đâu nữa. Chao ôi,

cái xích lô của thầy Tám, cao ơi là cao.

- Ðâu rồi cái gói. Cái gói cửa Kim Trang?

- Gói nè. Huyền ơi ôm, chặt nghe. Nhớ chỉ cho thầy Tám ngõ dì Hai cà phê nghé.

- Thầy Tám muốn uống cà phê há?

- Ừ. Thầy Tám muốn uống cà phê đưa thầy tới quán cà phê dì Hai nghe, Huyền ngoan.

Còn cả cà phê bự thiệt, cà phê biệt thự nữa. Ðể em chỉ cho thầy. Cha. Huyền giỏi quá. Huyền ngoan quá. Cô Tú dễ thương thật. Cô còn vuốt tóc Huyền nữa. Phải kể cho bọn nghe chuyện này mới được. Thưa cô em về. Mình sẽ gặp lại há Ngọc Mai. Mai Quế. Bạn Tuyên nữa. Gió mát ơi là mát. Ngồi xích lô thính thật. Hồi nhỏ, mẹ thường cho Huyền ngồi chung xích lô. Kính coong. Kính coong. Có cái chuông nữa. Ngả này. Ngả này. Dạ. Cà phê hả thầy. Dạ. Cà phê bự thiệt. Cà phê biệt thự. Dạ. Có cái nồi ngồi trên cái cốc. Có chứ. Ngả này. Ngả này tới rồi à. Dạ, tới. Cà phê trong đó, thảy. A. la, ai như Kim Trang. Sao nó cứ cắm đầu cắm cổ đi, không thèm quay lại. Rét. Rét. Chú công an ở chốt đèn thanh mền thổi còi. Chắc chú quen thầy Tám. Em không uống cà phê đâu. ối, Kim Trang, nó tới góc đường rồi. Thôi, kệ thầy Tám với chú công an, em phải chạy theo bạn thôi. Kim Trang ơi. Bạn trốn đâu mất rồi? Sau gốc cây kia. Gốc cây kia nứa. ủa. Cổng trường đây mà. Gốc cây này quen mà. Những lần cúp cua, mẩy đứa thường họp ở đây, trước khi vô sở thú la, bác cai trường vừa khuất sau cánh cổng. Cả chị cán bộ ngồi trên cái ghế vải, giữ xe đạp. Có bao giờ chị rời đứa con trên tay đâu. ôi thôi. Tui biết rồi. Kim Trang.

Bạn ăn cà rèm một mình. Bạn dám trốn vô chuồng heo lắm. Bác cai. Bác cai. Thôi, cánh cổng đã khóa chặt. Sắp ra chơi chưa? Tao cá với mày. Giờ này nó ngủ. Nắng vậy, làm

sao mở mắt được. Hồi nẫy, dì biểu nó đang múa. Múa làm sao ngủ chớ. Ðiên.

- Mày điên thì có. Cái loài công nó kỳ lắm nghe mẩy. Khi xòe cánh múa, nó nhắm mắt. Nhắm mắt không ngủ thì là gì?

- Dì với tui cá. Cá không?

Huyền quay lại. Bà Nhơn với thằng Hôi à? Lạ chưa. Hai dì cháu nắm tay nhau thân mật quá.

- Chào dì Nhơn.

- Hơ. Cô gì.

- Chị Huyền há. Chị ômcái gì? Sao chị thở dữ vậy?

- Cái gói. Sao Hôi đứng đầy?

- Tụi tui đi sở thú.

- Tui không đi sở thú tui đi thăm con cọp.

Thằng Hôi nhìn Dì Nhơn, thương hại. A, thằng Hôi này gan quá ta. Dám lén cùng dì Nhơn đi coi sở thú. Còn cười cười bàn chuyện công ngủ công múa nữa. Lát về, bị dì Hai đánh nứt đít, thế nào cũng lại la toáng lên: Chừa rồi. Ðau quá. Chừa rồi. Huyền bật cười. Còn dì Nhơn nữa. Lớn rồi, già rồi, còn coi gì trong sở thú nữa chớ. Ði mà tui phải đi coi. Tôi qua, thằng con trai tui nó về nó nói cái con cọp trong này này, nó sắp chết đói. Má đi thăm nó đi, nó gầm cho má nghe. Phải Ô lẹ lên, kẻo nó đói, nó chết, là không gặp được nữa.

- Hổng chịu. Hổng chịu. Tui ghét con cọp. Tui đi coi con công.

- Kệ mày. Tao đi coi con cọp. Thằng Ba tôi qua nó về rõ ràng Vậy mà người ta biểu nó chìm dưới biển. Vô lê dưới biển cũng có con cọp nữa, phải không cháu. Chị Thúy cháu không thấy con cọp. Bạn Phượng Hồng của cháu chắc cũng không thấy.

- Thì vậy rồi. Cọp đâu ở rừng ở biển mà thấy.

Chuồng cọp mới có cọp. Ðó, nghe không? Hôi, mày nghe không. Cháu nghe không. Cọp nó gầm kia...ôi nó gầm lớn quá. Lạy trời, nó chưa chết. Dì Nhơn chỉ trỏ, hớn hở. Thằng Hôi thì vểnh tai nghe ngóng. Họ điên hết rồi. Làm gì có cọp gầm. Chỉ có tiếng gì bên kia đường. à, đoàn quân Việt Nam đi sao vàng phâp phới. Cô Tú, cô hiệu, cô Hiền, cô Năm, thầy Tám, thầy Hân, thầy Ngãi, thầy Mẫn... tết cả đang hát chào cờ. Tiếng cười của Kim Trang. Nữa. Thuyền Nguyệt cãi nhau với Sơn Trà. Phượng Hồng vừa nói gì? Hai con heo. ủn ỉn. ủn ỉn. Heo có gì đáng ghét đâu Sào lại thả bò cạp cắn nó ủn ỉn ủn ỉn. Cô hiệu đứng bên cặp heo tươi cười.

- Heo ở đâu kêu vầy? Chị Huyền. Sao chị lại kêu ủn ỉn không. Cọp gầm tào nghê rõ ràng.

- Chị Huyền. Chị Huyền.

ủn ỉn. ủn ỉn.

Ô hay. Ai đang lay, đang kêu, đàng giựt tóc huyền nữa ủi đa. Ðau. Một nhúm tóc bị giựt. Có gì vừa vỡ ra trong đầu. Ðỏ. Một biển lửa? Ðâu phải tróng đầu. Nó đang ở trước mặt. Nó rung rinh A. Gió gió mơn mản thì thầm. M như tỉnh rồi mà. Có gì đâu. Chỉ là một tàn Phượng tươi thắm đang đung đưa trong mảnh trời xanh ngắt. Chị Huyền. Tỉnh dậy. Hu hu. Chị Huyền. Ðừng khóc. Huyền ngủ từ bao giờ? Giấc mơ gì dài quá. Gốc cây Dì Nhơn Thằng Hôi sao thằng Hôi lại khóc hu hu? Sao bà Nhơn lải ngồi bệt trên đường, hai tày khư khôm cái gói. Gói gì vậy? Không. Không phải mơ. Gói của Phượng Hồng. Lai cho Kim Trang đấy mà. Mình ở đâu thế này? Huyền nhỏm dậy. Huyền tỉnh rồi, nhớ rồi. Phượng Hồng. Kim Trang. Chị Thúy. Mẹ. Con cọp nó gầm nó chưa chết. Phải không cô Huyền, ri. Cọp nào gầm. Có gì đâu. Bà Nhơn, thả được cái gói ra cho Huyền, vừa đứng lên, tay đã vật quat vật lại: Thua thua. Ðột nhiên bà lùi lại, níu lấy thằng Hôi, thì thầm:

- Máu. Máu...

Theo ánh mắt ngây dại của bà Nhơn, Huyền nhìn xuống chân. Máu me gì đâu. Chỉ là một bông Phượng rơi. Xin lỗi nhé. Huyền đạp chân lên bông Phượng đầu mùa.

Tội nghiệp mà. Hoa Phượng. Ðừng đỏ nữa.

Thụy Ðiển. 1989

NHÃ CA