Chương 17
Huyền mở toang hai cánh cửa sổ. Có thế chứ. Tia náng quen buổi sáng vẫn chờ cửa mở là ùa vào. Huyền nằm duỗi tay chân, rồi làm một vài cử động thể dục. Khỏe quá, giường chiếu, gối chăn, thân thiết làm sao. Nghĩ tới đống quần áo hơn mười ngày dồn lại, cha giặt chùn quá. Chưa hết, dọn dẹp, quét bụi, đồ đạc trọng nhà cho ngăn nắp lại, ít thì giờ đâu. Sáng sớm, lúc vô hẻm, dì Hai cà phê đon đả chào Huyền, hỏi thăm rối rít...
- Có vậy mà dì Hai lo quá. Mừng quá hèn. Thôi, bà ăn ở phúc đức, Trời Phật cho tai qua nạn khỏi.
Sáng tinh mơ, chú Vịnh, bà Nhơn cũng đã chiếm mỗi ri người một bành rồi. Dì Hai quay lại nói với bà Nhơn:
- Tội nghiệp cổ quá mười mấy ngày đêm ở nhà thương chăm sóc bà già.
- Cái gì Bà già? ói chìm, chìm. Vậy mà nói tháng ba bà già đi biển.
Bà Nhơn đã điên quá, đâu nghe gì, biết gì nữa. Cứ vật vật cái tay: thua, thua. Dì Hai chép miệng, nhìn Huyền lắc đầu. Có chi ngộ lẵm đâu, mà bà Nhơn cười ré lên. Lòng Huyền nhoi nhói, yếu mềm. Cái xóm nhỏ đã là một phần của đời mình. Nữa kìa, tấm ảnh chị Thúy, phủ mờ một làn bụi mà mắt vẫn nhìn Huyền, hỏi. Chị phải biết, mẹ trong cơn mơ vẫn gọi chị. Mà phải cơn mơ gì đâu, vật vã với sự sống chết, có lúc rên lên, là nhớ chị. Huyền lau nhẹ lợt bụi, đặt tấm ảnh ngay ngắn lại. Trên bàn còn hai cái gói của Phượng Hồng đang chờ. Gói lớn này, chắc là quần áo, đồ đạc gì đây. Của Kim Trang. Gói nhỏ, gọn, mới là của mình. Mà Phượng Hồng, giờ đến đâu rồi nhỉ? Chuyện đó, như nói đùa. Có? Không? Huyền ôm cái gói nhỏ. Có đây mà mừng giận Huyền cho Huyền mừng một tí? thở một tí. Mẹ đã qua cơn hiểm nghèo. Rồi còn bao nhiêu dành hết cho Phượng Hồng đây. Huyền mở gói nhỏ. Một cuốn tập dày và mấy lá thư bung ra cùng lúc. Huyền nhặt lên coi, lá thư của Kim Trang, lá thư của Tuấn. Còn thư cho ai mà không đề bì nữa. Mà sao có thư gửi. Tuấn ở đây. Huyền chọn lá thư này đọc trước.
Ngày... tháng... năm
Anh Tuấn,
Anh tưởng tượng ra được mẹ và em, như thế nào, khi về tới Sài gòn, anh đã bỏ đi em và mẹ quay quắt tìm kiếm mấy ngày. Mẹ gần như điên dại. Mói huyện đã thù xệp xong thì anh làm người hết. Không còn cách gì nữa, mẹ và em phải ra đi, đau khổ không có anh. Mẹ đã để thư lại cho anh ở nhà dì Bính. Nhưng em cứ viết thêm thư này nhờ Huyền dưa lại anh. Em nghĩ, khi về lại thành phố, anh sẽ gặp Huyền. Nhận thư này, anh ghé lại nhà dì Bính, mẹ có để thư và 10 cây vàng cho anh. Anh phải thanh toán ngay, rời sớm chừng nào tốt chừng đó. Em và mẹ, chưa biết sống chết ra sao. Nhưng nếu may, được sống, tâm nguyện của mẹ và em mong chờ anh... Anh Tuấn. Mẹ và em chẳng còn ai hết, chẳng còn gì nữa hết, ngoài anh. Em và mẹ cần anh lắm. Em thương anh lắm. Anh em mình cùng giống mẹ và chỉ có mình mẹ mà thôi. Ngày đêm, bất cứ nơi đâu, lòng mẹ và em cũng ở nơi anh. Mẹ và em, sống chết đều chờ anh.
Em,
Phượng Hồng.
Ðã biết trước chuyện Phượng Hồng ra đi đọc lá thư, tay chân Huyền cũng bủn rủn. Còn lá thư không đề tên? Của Huyền đây mà, gấp gáp đến nỗi Phượng Hồng không kịp ghi ngoài bì.
Huyền,
Ta tới hai lần, cửa khóa. Ta sẽ cốt tới bệnh viện gặp Huyền không ch gặp. Ta sẽ để gói đồ cho Kim Trang và Huyền ở nhà chị Ngô. Tới bệnh viện, thì giờ chẳng có là bao nữa, ta mong nhìn thấy nhau, để giã. Tìm Kim Trang, càng không thể rồi. Sạp thuốc lá đã dẹp, tới nhà, chỉ thấy bà già nó nằm bẹp một chỗ, lũ em nheo nhóc. Còn vùng vẫy gì nữa. Thổi có gói dỗ, trong có ít tiền ta gửi tặng nó. Huyền giữ dùm lá thư ta gửi cho anh Tuấn. Ðã có thư và tiền gửi cho anh ấy ở nhà bà dì tên Bính. Nhà bà dì này, anh ấy biết, nhưng ta cợ, có địp về lại thành phố, chắc gì anh đã ghé lại đằng. Ta nghĩ, thế nào anh ấy cũng tìm gặp Huyền. Vậy Huyền lo dùm ta, tà yên tâm làm. Mẹ ta đã dò hỏi, gõ các cửa. Biết đợt anh Tuấn lên đường, điều động hết sang Cam-pu-chia để đánh nhau, với cái tên huê mỹ là làm nghĩa vụ quốc tế mẹ ta đã ngất lên xỉu xuồng... Ta không còn thì giờ. Những gì của ta, những gì phải nói với Huyền, ta đã viết trong cuốn tập. Ðọc đi. Từ biệt. Ðọc đi. Nhưng lâu lắm, lặng người vì hai chữ từ biệt, Huyền mới cầm nổi cuốn tập. Huyền nhìn sững. Cũng một kiểu đóng như cuốn anh Tuấn nhờ Thuyền Nguyệt đưa cho Huyền, bằng mấy cuốn vở trắm trang ghép lại. Nhưng không có vẽ vời, không có nắn nót gì hết. Bỏ một trang giấy trắng là cha Phượng Hồng.
Ngày... tháng...
Lúc duỗi theo mình, dòi cuốn tập, anh Tuấn la: ăn cướp. Mình tưởng anh giận chớ. Trả lại anh cho xong. Tưởng anh mừng lắm, ai ngờ: Cho em đó.
Thích không. Còn cười tươi nữa. Ôi ông anh dễ hưởng quá. Vậy mà mấy ngày thấy anh cặm cụi đóng đóng dán dán, còn dấu chỗ này chỗ nọ, mình nghi quá. Không phải anh làm cho Huyền à Huyền gì Lộn xộn ở đó mà lộn xộn, dám lắm à. Cứ nghi. Thích lắm chớ, anh Tuấn. Cám ơn nghe. Em sẽ đùng cuốn tập này để viết nhật ký. Mà không phải đâu, viết gì cũng được, nhất thiết gì là nhật ký chớ. Hôm nay, Phượng Hồng vui lắm, nhưng mọi chuyện xảy ra trong ngôi nhà này thì thật đáng ghét. Chẳng có gì đáng ghi vào cuốn tập xinh xắn này. Tiếc quá, tù ban lâu rồi, nụ cười vắng trên môi mẹ. Ngày... ổng đi B Thở nhẹ nhõm. Mà sao mình gọi ổng là ổng mà không gọi là Bố nhỉ Khó quá, hễ cứ mở miệng muốn gọi là miệng cứng đơ. Nhớ lần đầu gặp. Mẹ bắt gọi Bố. Ngỡ ngàng chưa ở đâu ra vậy Giải phóng, hình bác Hồ treo chình ình giữa nhà, trên trời rớt xuồng cho mình một ông Bố kỳ cục. Bộ đội xịn, nón cối, túi đeo. Sao mình cứ phải chú ý tới hàm răng khi cười, chìa ra quá khổ của ổng. Khi không cười, cũng cứ đưa ra phía trước làm chi. Mấy ngày đầu, tập gọi Bố vất vả quá. Hỏi anh Tuấn.: Sao mình không gọi là Ba, đễ hơn. Anh dạy: Gọi Bố đúng điệu hơn, ổng nói rặt giọng, Bắc Kỳ mà. Tập đi này, cứ mỗi lần gọi, em cứ nghĩ tới ghế bố, vải bố dày. Trong sử thì mình học Bố cái đại vương. Ừ Bố cái đại vương mà đúng đấy. Từ ngày ổng đến, ổng cũng làm vương làm tướng lắm. Nhà cửa
phải dọn dẹp lại, vứt bỏ bớt cái gì còn là tàn dư của Mỹ Ngụy đi. Chỉ vứt mấy cái hình, mấy lá cờ thôi, còn nhà cửa, dỗ d của Mỹ Ngụy thì quý lắm, không vứt Thêm thắt v(ừ), hình ảnh bác, bằng khen, liệt sĩ. Mấy cái ảnh chụp trên đường chống Mỹ cứu nước,
ông mặc đồ bột đội có đeo cây cành quanh người, che gần mất tiêu cái hình dáng con tép kho khô. Vậy là mấy đứa bạn kêu ầm lên: Nhà con Phượng Hồng cán bộ. Ðừng nhắc tới ổng nữa. Nói về cái buổi tối hôm nay này. Má Hồng thèm đi công việc như thường
ngày nữa. Sao lúc nào má cũng buộc quanh người việc là việc. Bỗng nhiên mình thấy má trẻ nhơn mọi ngày. Ba mẹ con ăn một bữa cơm coi bộ linh đình quá rồi tráng miệng bằng cái bánh ngọt do má làm nữa. Có ổng, chỉ thấy ổng nhắn. Trong lúc đất nước còn khó khăn, toàn dân phải biết tiết kiệm ăn uống dơn giản thôi bày vẽ gì cho lắm. Còn lâu ông mới qua quít. Dọn ra, ông khổi tha món nào đi, mà miệng nói thì cứ phải nói. u quá cái bếp mới có ửa ròn, thức ăn thơm. Hai anh em lăng xăng bên má, nếm thử, phê bình, thiệt
là hạnh phúc mình có nói với ngũ long, hạnh phúc là cái bếp, tụi nó chẳng tin đâu, còn cười nữa. Mình nói hạnh phúc là không có ông Bố ở nhà, tụi nó còn cho mình điên, đầu óc hư hỏng hết trơn rồi anh Tuấn vặn như vàng tưng bừng mấy cái băng ổng lấy về, không biết tịch thu ở đâu, cấm mẹ con mình không được nghe. Nó đồi trụy lắm lâu lâu
ổng nghe, để nghiên cứu thôi mà đôi lúc gần suốt đêm, nằm tơ mơ mà nghiên cứu. Giờ thì thả dàn, hai anh em tranh nhau vặn volume. Má cười, không có ý kiến gì hết. Loại nhạc vàng, má sành gớm, hỏi tới đâu trả lời tới dó, vanh vách. Giọng này là giọng
Thái Thanh, tiếng ca vượt thời gian. Giọng này là Anh Ngọc. Giọng hát Thanh Lan, cô này đang ở Phan Ðăng Lu, bị bắt vì tói vượt biên.
- Cô này hát nhạc Cách Mạng mà. Hát thì hát, tìm đường vượt biên vẫn tìm.
- Còn Thái Thanh, họ không buộc hát sao. Sức mấy bả hát. Ðâu buộc bả được. Anh Tuấn và mình tha hồ hỏi má về cái thời Ngụy cũ và má kể say sưa.
- Má biết nhảy đầm không
- Biết.
- Hồi xưa. Má có hay đi nghe hát phòng trà không.
- Có.
Mình càng thắc mắc. Vậy sao má lấy Bố. Má không chịu trả lời, nói qua chuyện khác. Anh Tuấn lại cười: Vắng chủ nhà gà mọc duỗi tôm, má.
- Sức còn lâu ổng mới chủ nhà. Má mới là chủ nhà. Má cười. Lắc đầu. nữa. Lạ chưa.
Ngày tháng...
Mấy giờ rồi. Vậy ra nãy giờ mình ngủ gục, ngủ ngon lành trên cuốn tập lý Hóa. Ghét môn này thậm tệ thầy Mẫn nghỉ hoài, mỗi lần cô hiệu dạy thế thì thật là khổ hình. Cô giảng gì, nói gì, ông Trời xanh cũng khoanh tay. Mà tại sao mình tỉnh dậy bật chợt nhỉ. Thôi rồi, mình nghe tiếng cười của con Kim Trang. Mà không, còn tiếng ủn ỉn nữa chớ. Con Kim Trang, cả ngũ long nữa, bị hai con heo ám ảnh trầm trọng rồi. Lúc nàn cũng heo, heo... Hứng thú gì về con heo mà viết. Ngủ. Huyền thở dài đánh sượt. Dặn đi dặn lại. Ðọc sẽ hiểu. Viết hết trong cuốn tập này. Ðọc đi. Có gì đâu mà đọc. Toàn viết gì đâu không. Lật trang này. Trang ngày nữa. Vớ vẩn. Lại có những trang đầy chữ ký Phượng Hồng, chữ nào chữ đó to như con gà mái dầu. Hình vẽ nữa. Cái gì đây? Hình trái tim. Trái tim nhiều quá. Coi, còn mũi tên xuyên qua, đau đớn quá, mấy giọt máu hồng rơi rụng nữa. Chuyện ngày mưa ngày nắng. Bữa nay buồn mai giận. Tràng giang đại hải xỉ vả Kim Trang, cà kê dê ngỗng thanh minh thanh nga với Sơn Trà. Khi có chuyện cả với Thuyền Nguyệt. Còn gì nữa đây, à... Ðược một bữa cười chết bỏ. Cười đã quá sá. Tấm hình chụp hôm Tết ở chùa Vĩnh Nghiêm, lòi ra rồi. Bọn con gái người ta đang điệu, ai biểu anh Tuấn rình rập ké v(ù). Có gan ăn cướp mà nhát gan chịu đòn. Sợ quá, đi tìm ông thợ ảnh lấy hình trước rồi dấu biệt. Năm đứa người ta như tiên, anh thì như cú Hệt chối cãi nhé. Trong hình, anh Tuấn liếc Huyền ghê quá. Gặp ông thợ hình nhạy, bắt đèn liền,
nên dính luôn hai mắc chịt của anh, còn cái mặt thì như con vạc đi ăn đêm về. Chỉ tội nghiệp ông thợ chụp hình, oan ơi ông địa. Con Kim Trang chữ quá là chửi. Ðồ lưu manh. Thợ hình dỏm. Ðồ bịp bợm. Có thấy hình gởi tới đâu. Bữa nào đi tìm, chửi cho thằng cha tắt bếp. Hùng hổ vậy, rồi quên cũng nhanh. Hôm nào, ăn cắp tấm hình dọa anh Tuấn một bữa coi còn dám kênh kênh cái mặt: Anh con Phượng Hồng đẹp trai quá nể. Dì Bính tới ở lại suốt buổi sáng. Dì với mẹ nấu nấu nướng nướng đủ món. Bày ra như nấu cho một nhà hàng ăn. Ðến kỳ đấy mà. Dì Bính thấy má đi thăm ông cậu ở tận đâu ngoài Bắc mình chẳng nhớ đâu, hồi đó còn nhỏ xíu, ông cậu này, ông chú nọ, chỉ lờ mờ trong trí nhớ. ừ thì coi như có một ông cậu đi học tập cải tạo, có một bà ngoại dưới quê. Hình như má chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện cho mình về thăm bà ngoại, thăm mấy cậu, mấy dì. Má cứng cỏi thiệt. Mình nhớ mang máng, má bỏ quê đem hai anh em mình lên phố ở. Hồi đó mình còn bé ti, còn có khúc nhớ khúc quên trong ầu. õn ào cả mấy ngày, má khóc, bà ngoại khóc. Sáng sớm, má bế mình, tay dắt anh Tuấn, xuống con đò qua sông Mấy dì tiễn biệt, vẫy gọi khóc lóc trên bờ. Tuyệt nhiên má chẳng có giọt lệ nào nữa. Rồi làm như có nhiều điều không vui dưới đó, má biệt quê luôn. Còn bây giờ, có ông cậu Ngụy sìn, đi cải tạo, để má di thăm nuôi. Mình có thêm ông Bố nữa. như vậy, mình có bố, có má đàng hoàng. Vậy mà, hồi đó, mình nghĩ, nếu không có cả má nữa, chắc mình sẽ trong mình chui đâu từ trong một hột đậu ra, lớn lên. Còn anh Tuấn chui ra từ trái bầu trái bí. Cả một ngày, dì với má cứ to to nhỏ nhỏ, trông thân thiết quá chừng. Có ổng ở nhà coi, dì Bính với ông như mặt trời mặt trăng. Bước vào nhà thấy mặt ổng, dì hỏi má, gặp má, dăm ba phút là biến. Mà hình như dì Bính cũng mới xuất hiện có mấy năm nay. Mình biết chắc dì Bính là em ruột của mẹ. Và đôi khi, mình nghe dì Bính nhắc lại, những mẩu chuyện dính dáng dưới vườn, bà ngoại. Má vẫn yên lặng, làm như cái dĩ vãng đầu dưới vườn, không hề còn dính dáng gì nữa. Hai chị em mà tính khác nhau, dì Bính nói hơi nhiều, hay kể lể, xúc động, hễ xúc động chút xíu là rơi nước mắt.
- Cái ông đó, thiệt mặt chai mày đá. Dì Bính nói về ông bố của mình. Má: Mày im đi. Kẻng phải chuyện của mày, chuyện của tao để tao. Thì chị cũng nên nghĩ lại, về dưới. Mày nói hoài những điều vô ích để làm gì Má gắt. Ðó là buổi trưa, lúc dì Bính và má đã xong chuyện nấu nướng. Mình xấu quá há. Cố tình lén nghe chuyện người lớn làm gì, để trong đầu lại đầy những dấu hi. Giấy trắng. Bộ nhật ký chỉ có, chừng này thôi sao? Huyền lật nữa. Con bạn bỏ hẵng một thời gian khá dài. Vậy mà cũng viết nhật ký. Huyền nhớ lại, khoảng thời gian này là bao trò chơi với cặp heo của cô hiệu, bao căng thẳng ở trường lớp. Bao kỷ niệm của nhóm ngũ long. Vậy thì viết gì đã chớ? Huyền giật mình. Có đây, cả trang giấy, lơ lửng có mấy giòng. Ông anh của mình dạo này chăm gặp Thuyền Nguyệt. Lúc đầu, tưởng tình cảm ông anh chuyển hướng chớ. Ai ngờ vẫn chỉ một mảnh trăng non. Tránh né tài tình thiệt. Mình hỏi:
- Bộ chưa đủ can đảm gáp Huyền à Phải đi tập Mày chỉ đoán mò nói oan cho ông anh. Anh mày là người đứng đắn. Ghét. Giận ra mặt ở đó mà đứng đắn. Ðụng vào bạn em là phải làm người tử tê. Biết không lớn lên, vài ba năm nữa, hẳn có lúc Huyền hi mình: Anh Tuấn có tử tế không. Mình sờn sàng: Bảo đảm. Anh ấy là người tốt. Anh tui mà. Ta chờ mày hỏi đó Huyền. Huyền muốn gấp cuốn tập lại. Bày đặt không. Hai gò má Huyền làm sao vậy nè. Ai thoi mà như nung nóng lên, đỏ hồng, nhột nhạt. Rồi tay cứ lật tiệp, vội vã Ðây rồi. tap hải chọn trong bốn đứa, một. Ðâu còn đủ mặt cả nhóm ngũ long mà chơi trò chi chi chành chành, tay trắng tay đen, hay tin xầm lúc này. Bốn đứa bạn thân ta ơi, ta yêu thương hết. Nhưng con Sơn Trà, b bạn dông rồi. Kế sẽ là con Thuyền Nguyệt. Kim Trang tốt, nhưng nó là một đứa phổi bò, hời hợt, chẳng coi cái gì ra cái gì. Tâm sự mới nó, nó sẽ cười ré lên: Dẹp tuồng cũ rích đi mày ơi, để ra tuồng mới tao mới bán vé chợ đen chớ vậy thì chỉ có Huyền. Huyền có chịu khó nghe ta nói chuyện không Ðể ta tưởng tượng những lúc ta viết nhật ký, có Huyền ngồi trước mặt ta, chịu khó nghe, chịu khó trả lời những câu hỏi. Huyền biết vì sao không. Ngay cái hôm hai đứa ngồi lặng trong lòng, nghe thằng ranh con chửi bới, hành hạ con tô tô, rồi anh Tuấn nổi hung, ta đã nghĩ, Huyền sẽ là người có mật cạnh ta từ đó để cùng chia sẻ. Huyền nhớ không Anh Tuấn kêu lên: ông mà cha tôi à. Cái câu hỏi thê thảm đó, cứ bám vào đầu ta, dằn vặt ta, ray rứt ta mãi. Ta vẫn kêu Bố, anh Tuấn vân kều Bố. Thì rõ ràng, anh Tuấn và ta, có Bố. Vậy mà sao anh Tuấn còn hỏi nhỉ Ta đã b viết quá lâu, tưởng chẳng thể ghi gì thêm nữa. Chuyện gia đình ta, vẫn cái màn cũ xì, viết v(ù) đây chỉ bẩn thêm những tờ giấy trắng trong. Những hôm nay, ta lại muốn viết, và muốn có một trong nhóm ngũ long, nghe chuyện ta, hiểu tâm sự ta một chút. Mai đây lớn lên, mỗi đứa mỗi nơi, biết đâu chẳng còn di.p để nói nữa. Vậy trong nhật ký, Huyền ngồi trước mặt ta nhé. Im lặng nhìn ta viết, và vỗ về, can gián những lúc ta nổi cơn điên. Hôm nay này, ta có chuyện thắc mắc muốn hỏi Huyền đây. Má nói chuyện với ta, có một câu.
- Con sẽ đi Bắc thăm cậu với má.
- Bao giờ, má.
- Tuần tới.
- Gấp vậy má. Bây giờ đã giữa tuần. Mà sao con không thấy má sửa soạn thức ăn gì hết trơn.
- Ðã lo xong, ở nhà dì Bính.
- Bố...
- Chẳng cần phải trình báo với ổng.
Huyền ơi, má tính có khéo không ng chẳng biết gì hê. Mà ổng, thời gian gần đây thư ì ngần anh đặt hết tâm trí vào cái thằng nhóc con đó. Ta vẫn cứ tự hỏi: Cái thằng đó tới ta mà có liên hệ máu mủ san Lạ quá. Huyền tinh sao. Ði với má chớ Huyền gật u. Tốt. Vậy Phượng Hồng đi.
Nói về anh Tuấn một chút nhé. Huyền thấy anh ấy ra sao. Có thay đổi gì không Huyền nói không à Mình thấy có, có nhiều, nhưng thay đổi ra sao thì mình nhận chưa ra. Anh vẫn cười, vẫn đùa. Mà cười khác, đùa khác. Huyền nói gì Phượng Hồng tưởng tượng à. Không đâu. Huyền cười. không thấy nói gì hết nữa vậy ý kiên cũng không. Vậy hôm nay chỉ có chừng đó chuyện thôi. Huyền đi ngủ nhé. Chúc ngủ ngon.
Ngày... tháng...
Hà nội. Nhanh chưa. Mấy ngày trên tàu hỏa, tới giờ tay chân vẫn lành lặn, chỉ có bao phen chết khiếp thôi. Ở trên tàu, thì không thể mó vào cuộn nhật ký và nói chuyện với Huyền được. Hàng hóa với người lúc nhúc, mỗi ga tới, mỗi dồn thêm. Ðã vậy, chen lấn, cãi vã đánh nhau, con buôn gây cảnh máu đổ là thường. Ngày cũng như đêm, hôi hám. Mệt nhoài. Má lấy toa có giường ngủ, nhưng làm sao ngủ được, ngay toa bên cạnh, mấy đứa con nít bị chen lấn, hàng hóa đè muốn dẹp lép, rồi một chị đàn bà bị ngất xỉu, còn đứa con đói sữa bò lê lết bên cạnh. Thiệt y như chuyến tàu chở vô số kẻ tội đồ trên thế gian, đưa tới một địa ngục thành hình. Ðó, cái cảnh chuyến tàu Thống Nhất Nam Bắc.
Bây giờ thì mình cũng đang cố thớ, nhưng thô trong một căn phòng vuông vức chừng ba mét, ở một khu nhà tập thể. Nhà này, má quen biết, lại ở ngay giữa thủ đô Hà nội. Tường vh ngăn che với hộ khác là mấy tấm màn dơ tới nỗi không biết nó là màu gì nữa. Không điện. Không nước. Má nói, có ở khách sạn cũng chẳng khá hơn đâu. Bà chủ nhà kể ngay cả mấy khách sạn lớn dành cho khách nước ngoài, có bữa, cúp nước ngang. Tụi tây đang tắm nửa chừng, tức mình, cứ tồng ngồng, người còn đầy xà phòng chạy tìm ban quản lý, la hét, nguyền rủa om sòm. Huyền tin không phải tin chớ, vì người Hà nội kể mà. Lúc này, mở cuộn tập, nói chuyện với Huyền là buổi trưa, mượn chút ánh sáng mặt trời, chớ đêm, đèn đóm chỉ lóe lên heo hắt rồi tắt. Than dầu, củi lửa đắt bằng vàng. Tụi mình cũng tiết kiệm. Nói ít thôi nhé. Còn phải tìm chỗ ngả lưng. Huyền à. Ngày mai, má nói di xuống Hải Ninh, có nhà quen rộng rãi hơn. Từ đó, thư uê dò, đỡ được một chặng đường dài tới trại học tập. Còn chuyện Hà nội, tuy mình chưa đi dện đâu, nhưng đã có vô số chuyện để kể cho Huyền. Ðừng xịu mặt. Chờ nghe. Ðồ dạc sắp sửa sẵn rồi, sáng mai, thuê người gánh, đi chừng năm cây số là tới trại học tập, gặp ông cậu. Xuồng Hải Ninh, ta đi đò hết mọt ngày đường sông, mới tới một thị trân nhỏ. Ngủ lại đây một đêm, sáng mai, lên đường Ta phải tranh th đây nhé. Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên mình đi thăm nuôi. Những lần trước, nghe Huyền kể những lần đi lên trại Gia Trung thăm bác trai, mình cứ nghi là Huyền nói quá. Nay mình mới biết. Cảm thông Huyền thớt sự. Mà cũng lạ, đi thăm ông cậu, bớt mình đi theo làm gì chứ. Chẳng thà thua nhỏ, mình với ông có gần gụi, khăng khít nhau. Ðằng này, biết là có cậu, có dì. Ðến mấy ông cậu, mấy bà dì làn mà. Hay má muốn mình biết Hà nội, thủ đô nghìn năm văn vật ra làm sao. Không phải đâu. Má chỉ nói: Lần này, cốt để con gặp cậu biết mặt cậu. Sao tự nhiên má lại thương sống thương chết ông cậu. Dì Bính, có một lần chuyện qua chuyện về với má, đâu cũng lần đi thăm nuôi thay, đã thở ra: Lào cũng gàn đở, trời ơi đất hỡi gì đâu. Buồn cười Huyền nhỉ Cậu là em của má, thì cũng là em, hay anh của dì Bính chớ. Huyền thấy mình phải làm sao Làm sao để thương ông cậu khi gặp. Biết là cậu, mà tù như tới lớn, này biết mặt mũi ra sao. Phải kể chuyến Hà nội hả ù Huyền cũng nôn chớ. Có gì đâu. Ði lui đi tới có mấy con đường. Lúc ở Thủ đô, ở nhà má quen có một cô gái, hơn mình khoảng bốn tuổi. Huyền biết không, tóc kẹp, mặt mũi già dặn như đã ba bốn con, mà khờ khêu, tức cười lắm. Chị ấy hỏi mình toàn chuyện trên trời dưới biển gì không. Sài gòn, trong ý nghĩ của chị ấy, thiệt là sầu thảm, tiêu điều. Miền Nam, toàn nhà lá, Mỹ chạy, để lại toàn dân ăn mày, không nhà không cửa. Nghe nói năm nào trong đó cũng đói, ngoài này, phải
vận dộng chiên dịch hạt gạo chia làm đôi. Có nên phá vỡ niềm thương xót và sự bị lừa dối của chị ấy không Huyền. Tội nghiệp chị ấy quá. Chị dẫn mình đi thăm phố phường. Nói là phố phường, dãy phố lớn nhất, đẹp nhất, so chưa bằng một dãy phố nhỏ, tồi tàn nhất dưới miệt Gò vấp. Còn hồ Hoàn Kín; nghe trong sách truyện tả thì thui mộng, đẹp hết biết. Khi thấy mới thất vọng làm sao. Nó to hơn cái nón một ti, nước đen ngòm, toàn rác rởi. Huyền biết không Chị ấy bảo mình, sáng sớm ra hồ để hít không khí tốt lành. Mình thầy cả chục người lớn, trẻ em, người nào cũng gánh hai cái hũ, từng bước, thận tròng do quanh bờ hồ. Không phải họ mò cua bắt ốc gì dâu, mà đi dò mìn đó. Cười gì bạn, hết chiến tranh, mìn ở đâu ra. Người ta đi hột phân người đó. Nhà xí ở đây hiếm lắm, đêm, người ta đi đại... mà phân quí lắm. Ðến cái mục uống cà phê quốc doanh. Chị ấy rủ mình đi mua cà phê quốc doanh, cửa hàng nhà nước. Người ta sắp hàng dài cả chục thước. Ðợi lâu lắm mới tới lợt mình. Mỗi người phải tự đem ly của mình tới Nhiều người uống tại chỗ, phải lấy ngón tay quậy đường. Chị ấy nói trước đây họ cho mượn muỗng, nhưng rồi mất hết. Cúp luôn. Những người uống tại chỗ không phải mang ly, sắp hàng, đến lợt, sẽ được phục vụ đưa cho một ly. Ðứng ngay ở đó uống hết một lúc, trả tiền, trả ly, được ra một lối kh Quầy bán mua về riêng, rẽ lối khác. Chị ấy kể có hôm đông lắm, hàng dài tới cả hai ba chục thước, tận cuối đằng kia xa. Ð biết mục ăn quà, không đâu có ở Hải Ninh, nhà bà con dẫn đi ăn quà tối. Tiếng đồn hàng quà rong ngon nổi tiếng. Mò mẫm mãi trong đêm, qua một cánh đồng, tới bãi đất hoang, thấy có chút ánh sáng lờ mờ. Ðịnh thần nhìn mãi mới nhớn ra gánh cháo gà, miên gà, bày bán giữa mấy lùm bụi cây vây quanh. Lúc đi, hồi hộp quá, sợ dân phòng phát hiện. Nhưng tới nơi, ăn bát ch tô miến mới thấy là ngon. Lúc đó, Phượng Hồng có đút cho Huyền mấy muỗng cháo. Sao ăn mà chẳng có ý kiến gì hết vậy. Người ta nói mấy hàng gánh bán lậu này ngon hết xẫy. Mình đồng ý. Cũng có thể vì đi xa quá, chờ đợi lâu quá khi ăn vào, thấy khỏe và ngon ơi là ngon. Vậy mới biết, cái gì nhiều quá, bày ê hề thì không thấy quí nữa. Có điều chuyến đi này thấy má không được vui. Có vẻ gì bồn chồn lo lắng nữa. Chuyện của má, hà rầm, biết đâu. Nhưng má hay gắt gỏng quá. Lại mỗi lúc mỗi sắm thêm đồ ăn thức uống. Còn nấu nướng thêm nữa. Ðịnh thuê một người gánh, nay đã hai người Mà làm gì gánh hết, hai má con cũng còn phải đeo, phải xách. Cũng đừng buồn ta, nghe bạn. Chỉ còn có ngày mai nữa thôi, gặp ông cậu, xong nợ bà con ruột thịt. Rồi mình sẽ xin má đi chơi vài nơi, được đi Chùa Hương, tha lù về mà nói dốc với bọn nhỉ. Còn gì nữa, cầu Thê Húc, đền ngọc Sơn... Còn cái giếng nuộc Mỹ Châu Trọng Thủy nằm ở đâu nhỉ Huyền nhắm mắt lại. Quay mặt nữa à. Giận ta. Ta đâu có vì cái này mà quên cái nọ. Ta nhớ Sài gòn lắm lắm. Nhớ tiếng cười khủng khiếp của Kim Trang. Nhớ cái yểu điệu, mộng mơ của Thuyền Nguyệt. Nhớ Huyền, nhớ nhất nữa. Chắc bọn không tin là ta nhớ cả cặp heo trong trường nữa. Thiệt mà, nhiều đêm, ta thức dậy, vì hình như nghe tiếng ủn ỉn đấy mà. Nhắc chừng Thuyền Nguyệt, không có chơi cái kiểu con Sơn Trà. Phải trình báo đàng hoàng, rồi tụi mình có một bữa mình đề nghị sau buổi đó, cả bọn kể hết trong một lá thư, đợi lúc có địa chỉ Sơn Trà, tụi mình gửi cho nó. Kể thật nhiều vào, ăn đủ món, vui chưa từng thấy. Ðể con Sơn Trà tức, rồi xấu hổ vì việc ra đi mà phải lén lút, mờ ám, phản bội bạn bè. Huyền ơi, ta nôn nóng về quá. Ta chán Hà nội, Thủ đô của đất nước gì đâu mà nghèo nàn, bẩn thỉu. Vậy mà trên truyền hình, phát thanh, mấy óng nói thánh nói tướng. Tội nghiệp người ngoài này lắm, cứ suýt xoa Mấy người trong Nam ra, phải đi coi cho được Ba Ðình, lăng B thăm Pắ Pó. Lòn lắm, đẹp lắm, không được chiêm ngưỡng sẽ tiệc. ẵm đấy. Ta kể nhỏ với Huyền, ba ngày ta không được tắm. Trời đất thì nóng muốn nứt ra. Về gần tới quê ăn mặc cái bang như ta mà người lớn con nít gì cũng dòm dòm, ngó ngó. Nản lắm, thôn quê, quần ao toàn một màu, lam hoặc nâu, cũ mèm, bẩn như đất, rác rới dưới chân họ. Thôi thì đã ra tới, ráng đi gặp ông cậu một lần, để đời ta khỏi ngậm ngửi. Rồi trở về Sài gòn thân thương. Bọn mình đạp xe đạp đi một vòng, ghé ăn chè, thạch Tân ninh. Còn giàu, đi tiếp uống nước dừa Duy Tân, ăn bò bía góc Lê Thánh Tôn, Công Lý. Rồi còn đi núi Bửu Long nữa. Chuyện đi núi Bửu Long mà cứ bàn đi, tán lại hoài, mãi chưa xong. Kỳ này, ta về, còn tứ nữ thì tứ, nhất định phiêu lu với nhau một chuyến như. Còn một chuyện, y như thần tiên, ta phải nói với Huyền, không chờ được nữa. Trên đường đi, ta đã thuyết phục được má lần này trở về, kiếm căn nhà riêng, ba má con ở chung với nhau Kệ tài sản, nhà cửa, bỏ cho ổng với thằng ôn dịch của ổng. Má cười cười: Ðể tính. Ðể tính, tức là có hy vọng rồi. Vui lắm. Nhưng mà Huyền ơi, dù về, má chưa thực hiện được căn nhà nhỏ để sống nghèo với nhau yên vui, thì ta cũng đã có phương cách rồi. Lần này về, ta sẽ bàn với anh Tuấn, nhất định bỏ rầu rĩ, buồn phiền. Cứ sống vui mặc kệ ổng. Vậy nhé, Huyền và bọn yên tâm. Ta về, đổi lại hết, thay đổi hết. Chỉ có vui thôi. Ta tiếc mãi, chuyến đi này mà có anh Tuấn cùng đi, đỡ cho ta biết chừng nàn. Hai anh em cùng gặp ông cậu, cùng biết được cảnh trại cải tạo miền Bắc, biết bao nhiêu chuyện cùng nói, cùng nghe, cùng bồi hồi xúc động. Chờ ta nhé. Ngày mai Huyền mỉm cười. Thương bạn quá. Coi cái cảnh hai cậu cháu gặp nhau ra sao, có cảm động không. Gặp một ông cậu ruột, dù chưa biết mặt lần nào, trong cảnh trại tù cũng đau lòng lắm chớ. Coi Phượng Hồng. Lại cái tật bỏ giấy trắng. Huyền lát qua trang tiếp. ói dà, chắc có chuyện gì bực bội đây. Mấy trang liên tiếp bị gạch nát bằng những đường chéo rách toạc cả giấy ra hung hăng dữ. Ðiệu này, ông cậu đổi trại không gặp rồi. Hay ông ta bị kỷ luật, cúp thăm nuôi? Gì thì cũng nói, Cứ gạch nát ra thế này la, tấm ảnh. Huyền cầm lên. Tấm ảnh hôm Tết đây mà, năm đứa tươi cười, anh Tuấn đứng đằng sau. Huyền cười thành tiếng. Phượng Hồng đâu có ngoan, đưa mắt liếc người ta đến nỗi lé luôn. Nhưng nói anh Tuấn như cú bên năm nàng tiên thì quá đáng. Ðôi mắt anh bớt đẹp đi thôi. Ðương nhiên, giữa năm nụ cười, anh chàng ké vào, coi quê ra mặt. Ðang cười, Huyền chợt bần thần. Vui không nổi nữa. Huyền ghép tấm ảnh vào tập rồi tìm tiếp. Phượng Hồng phải viết gì cho Huyền nữa chớ. Cụt ngang. Chịu chết. À không. Nó đã viết tiếp cho ngày mai của đoạn trước. Cũng không phải. Khoảng cách ngày tháng xa mà. Mới viết đâu đây trong mấy ngày trước. Vậy còn chuyện ông cậu?
Sài gòn, ngày...
Huyền ơi,
Hồi còn tiểu học, nhớ những lần hai đứa mình khoác vai nhau đi quanh sân trường Nữ Vương Hòa Bình, tụi mình hay tranh nhau kể chuyện ông Bụt. Bụt hiền lành lắm, lại rất thương trẻ con. Mỗi lần sợ hãi, hay muốn cầu xin gì, hai đứa nhắm mắt lại. Có thấy Bụt hiện ra chưa Rồi. Bụt cười. Cho không Cho Nhưng có những lần Bụt cười, mà tụi mình vẫn bị phạt hoặc lên đọc bài, chán cờ ngay ở bảng đen. Hai đứa đứng khóc ở sân trường. Tại chúng con cháu ngoan hả Bụt 2 Chưa ngoan. Ðến bây giờ, càng không ngoan được
nữa. Và Bụt, cũng chẳng bao giờ đến, trong lúc mình nhắm mắt nửa, phải không Huyền Mà tại sao đang mê người ra, mình lại nhớ thê thảm tới hình ảnh êm ớ ai, dễ thương của tuổi như à, tại vì thù sự lớn lên của mình quá. Lớn lên để làm gì Ðể khóc Khóc, tù lúc trở về. Khóc vì cảnh ngang ngược mình gặp trong chuyến đi. Khóc, vì không còn anh Tuấn. Ðúng là mình khóc từ lúc chưa trở về. Từ hôm hẹn với Huyền Ngày mai gặp cậu. Chờ nhé. Tưởng xé ẹt luôn cuộn nhật ký. Cuộc đời trước mặt đã đen thui, chẳng còn gì để viết, để nói răng, không than thở. Nhưng tới hôm nay, thì phải viết cho Huyền rồi. Mọi chuyện, còn dúi vào ai được nữa. Về tới thành phố, anh Tuấn biến mất. Hai má con mình, ngày đêm đi tìm ròng rã. Bận bịu, sững sờ trước sự ra đi của anh Tuấn, mình không còn sức biết đến chuyện gì nữa. Má mình, gần phát điên. Sau khi biết mọi sự kiếm tìm đều vô vọng, anh Tuấn đã bị đưa đi đỡ đạn ở tận Cam-pu-chia. Má điên thật. Mới tối hôm qua, ngay trong ngôi nhà này, đổ vỡ tất cả mọi thứ. Má đã điên dại lao vào người ông ta,
đánh đâm, la hét như người mất trí.
- Mày là đồ vô lương tâm. Mày giết con mày. Tại sao Tại sao mày giết nó. Tại sao.
Cơn giận của má khủng khiếp quá. ào ào đồ đạc vỡ Chưa hết đâu. Má nghiến răng, đạp cả trái núi xuống đầu ông ta. Má nói. Má nói ra cái điều ghê gớm đó. Cái điều mình đã gặp, đã chứng kiến trong chuyến đi thăm nuôi ông cậu: Mày thù mẹ con tao, sao mày không giết hai mẹ con tao nè. Mày giết con mày. Rồi má đâm, má cào, má nhào vào cái con người Má làm một chuyện phí sức vô ích. Má đã đội vào một bức tường ông ta đứng sững, vô tri gì như bức tường. Không, như cây cột đèn. Không nữa, cây cột mà không có đèn dòm gì hết. Con mày. Con tao. Huyền hiểu ra chiều Con mày Con ông ta, anh Tuấn đó. Còn mình, mình con ai Phượng Hồng con ai ông ta không phải là Bố rồi. Nhưng mình cũng không sinh ra từ hột đậu, anh Tuấn cũng không sinh ra từ trái bí, trái bầu, mà từ má. Ðiều đó thì chắc chắn. Nhưng từ má, phải có Bố. Vậy thì đây, chuyện đi Bắc, gặp ông cậu là để cho mình. Cho Phượng Hồng có một người cha. Thảm thiết chưa Huyền ơi, mình có cha thật đi học tập cải tạo tức đi tù trong khi đó, thêm một ông Bố giả, cán bộ gộc vô san chuyên chính. Huyền tưởng tượng Phượng Hồng ra sao, từ giây phút gặp ông cậu không, người cha ruột Giận, thương, hờn tủi Nhiều lúc mềm đi, nhiều lúc muôn la hét. ông cậu ngồi đó.
- Ðã đến lúc em nói. ông ta gật lu. Má nói ông ta là ai. Ông ta đưa bàn tay ra. Ông ta đưa một mình, vì lúc đó, mình còn bận chết. Chết sững Huyền à. Sét đánh, người ta chết nhanh hơn, còn mình, mình chết từ từ. Rồi không chết, vẫn sống nhăn. Mình ngắm nghía ông ta. Người đàn ông này xa lạ quá. Mặt mày hom hem, tóc tai bù xù, ăn mặc rách rới. Người đó, bỗng dưng lại là cha mình. Từ hồi mình đâu có biết. Mà sao tới bây giờ mới thấy. Còn người đàn ông đang chễm chệ ở nhà kia, hắn như thế nào. Hắn là ai Mẹ cứ
cắn răng, chẳng hé. Làm sau hiểu nổi. Ở nhà là Bố, đây là Ba. Bấy giờ mới đau cái câu Kim trọng hay đùa: Nhiều cha, lắm mẹ, đông anh em. Khổ. Mà giận nó sau được, nó đâu có dè cái khổ của mình mà thọc trước đã chớ.
- Con không có gì nói với Ba à, Phượng Hồng lúc đó, sắp tù giã. Mình cắn răng lại, không nói. Nhưng ông ta lại đưa tay ra. Lần này, chẳng biết mình lại đặt tay mình vào lòng tay của ông, nghe ngóng. Bàn tay chai, nhám, sần sùi, siết dần chặt tay mình. Bàn tay nói. Ba đây con. Tay mình nói: Con không biết. Bàn tay kia nói: Con không nhìn nhận ba tay mình giật giật. Con không biết. Mấy cục chai trong tay kia gồ ghề, gượng gạo: Ba xin lỗi con, Phượng Hồng. Bàn tay mình nhột nhạt vì mấy cục sần sùi, run lên: Biết tên con là Phượng Hồng à Tay kia như muốn kéo mình lại gần hơn: Tha lỗi
cho Ba đi con. Tay mình, không thể giựt ra lau giọt lệ sắp chảy, câng run dữ: Con không biết. Lúc đứng nhìn hình ảnh người tù cải tạo còng lng dưới gánh nặng thăm nuôi, đi vào. Mình lại thấy người ây vẫn xa lạ. Khi ông ta đặt gánh xuồng, quay lại nhìn một lần nữa, hình như lòng mình có nhói lên tiếng Ba. Rồi mình hỏi má:
- Ðúng ông ấy là cha con không. Ma, đôi mắt vẫn cứng cỏi, mím môi:
- Người này là cha con.
Rồi má bỗng dưng nổi giờn:
- Mày không thấy mày giống ông ấy à Người gì đâu mà lãnh dạm, tàn nhẫn. Ðâu có nặn ra được một giọt nước mắt. Hừ chính má, hơn gì ông ta, má đâu có giọt nước mắt. Còn mình à, mình mà lạnh nhạt, tàn nhẫn. Ðược vậy đỡ khổ biết bao khổ nỗi, mình cử quen dần với cái hình ảnh người đàn ông đang thớt xa lạ đó. Huyền thân mến. Xin lỗi, mình đã phải dừng lái dện mười lăm phút để khóc hả. Lúc này, ngồi đây, người Ba xa của mình đang gần dần, thì ông Bố gần của mình dang sắp đi chỗ khác chơi. Cái ông Bố giả đó, vẫn ngồi tỉnh bơ coi ti vi, hút thuộc, lớn lối giọng, và thằng bé anh hùng bộ đội vẫn tiếp tục hành hạ con tô tô. Lòng mình đối với ông ta, giờ thật phủi hết những thắc mắc, vướng bấn. Cho tới nay, hình ảnh người cha mới biết, đã có tới gần, nhưng vẫn chưa quen. Nhưng nghĩ rằng cái ông ngồi kia không phải là người sinh thành ra mình, mình cũng nhẹ nhõm. Chỉ tội nghiệp anh Tuấn. Thương anh Tuấn u u ruột đứt gan. Anh ấy còn chối cãi gì được nữa. Mà tại sao có những bất công lớn lao như vầy ông ấy như thế mà có được đứa con như anh Tuấn à Anh Tuấn đẹp dẽ, còn ông ta thì... ông mà là cha tôi à Dù biết chức ông ta là cha ruột, hẳn anh Tuấn suốt đời không ngừng thư mắc, thỏi vậy. Chuyện của mình làm Huyền nhức đầu không. Ráng nghe đoạn chót, nghe nốt Huyền nhé. Ðâu phải tự nhiên mà sắp đặt cho mình đi Bắc. Lần trước dì Bính đi thăm, thay má, nói hết mọi dự tính. Dự tính của má là quyết liệt bứt một lần. Dẫn mình ra đi à chỉ cốt để cho cha con biết nhau, nhìn ra nhau. Biết lần đầu mà cũng là lần cuối, để sinh ly tử biệt. Má hỏi một lần nữa như vậy là em tinh ông Ba cậu của mình gật u. Cai sứ tính toán đó, trở về Sài gòn, mình mới biết. Ra đi. Tính không xong. Về tới, đậu còn anh Tuấn nữa. Chuyện tổ chức đã xong, không chờ được. Má sau cơn điên, lại lạnh tanh. Cũng phải đi thôi. Mình
hiểu lái không được nữa rồi cái mầm mông nguy hiểm vẫn nhiều phần ở ông Bố giả đang chễm chệ trong nhà mình. Vậy là chuẩn bị xong xuôi hết. Huyền ơi. Giờ lên đường cũng kề cận. Mình quay quắt lên đây. Tìm Huyền ở đâu, tìm Kim Trang ở đâu. Sẽ ân hận, đau
đớn hối tiếc đền thế nào, nếu không gặp được Chuyến đi, biết sẽ ra sao Cũng có thể như chị Thúy, tin tức sẽ mù khơi với Huyền. Cũng có thể như Ngọc Mai, rơi vào một khuy dầu hắc này rồi tù tội. Sống chết, treo đầu sợi tóc. Nhưng còn anh Tuấn của ta, Huyền thân yêu ơi. Cho ta nói điều này nhé. Anh Tuấn của tụi mình, còn hy vỏng có ngày trở lại thành phố. Huyền thay ta. Nhắc cho anh biết là ta yêu thương anh lắm. Thương nhất đời. Thương anh Tuấn còn hơn cả người đàn ông mà ta mới biết là Ba ta, nếu sau này, lòng ta quen dần và thương ông ấy thật Huyền nữa, Huyền cũng phải thương mến anh Tuấn, không là một người... yêu, thì cũng là một người bạn chí cột, một người anh. Bởi vì con bạn mi, Phượng Hồng, đã hết lòng tin cổ, n mi, tha thiết gắm. Và bởi con bạn mi, đã nhận một nửa tâm hồn mi, để đổi vàn thân mi một nửa tâm hồn của nó. Huyền ơi, ta nói thật, không hề lẩn thẩn đâu. Trường lớp, bọn, thành phố này, đã giam kín tâm hồn đau thương của ta. Mà quản thúc mấy ngày liền, để chỉ toan tính cho xong công việc. Nhưng ta vẫn tìm cách ăn gian thì giờ để đi lung tung, kiếm Kim Trang, kiếm Huyền, kiếm Thuyền Nguyệt. Nguyệt bay rồi, Huyền bận bịu ở bệnh viện, Kim Trang chật vật với cuộc sống. Nhà trường đìu hiu, tan tác, chẳng còn gì ngoài ngọn cờ bay vào những buổi sáng thứ hai. Trong nhữg lúc này, lòng ta không thể nào tướng được, cũng không tả nổi với Huyền đâu. Ta ráng như má, lọ như lùng, tàn nhẫn, nhưng ta không làm được. Ta thua, và cứ rơi hoài nước mắt. Ta cảm thấy, giữa đám bạn bè, ta là dứa bất hạnh nhất. Con Sơn Trà
ăn chay, niệm Phật. Bụt thương, cho nó cùng mẹ đi máy bay để gặp cha. Con Thuyền Nguyệt, kề cận người cha thân yêu, bao năm, giờ gặp mẹ. Kim Trang, vất vả, mà con có cha, có mẹ để lo. Và Huyền của ta nữa, vẫn còn bao hy vọng, hạnh phúc, đoàn tụ. Còn ta, Huyền ơi, cái nhà đẹp quá, hai anh em hòa thuận quá. Cũng có má tảo tần, có ông Xanh
hùng Ch Mạng, lại thêm ông Ba đi học tập cải tạo nữa. Nhưng mà cái gì cũng tréo cẳng ngỗng, cũng vặn vẹo, sứt mẻ móp méo hết trơn... Huyền thân yêu của ta. Không có ai chùi nước mắt cho ta cả. Thôi, ta đi nhé. Huyền có đi ngang qua bà mẹ trắng toát, điểm hẹn hò, chia tay của bọn mình, cầu nguyện cho mình với. Mà không, vào chùa đi, như hôm nào, ngày Tết, năm đứa chắp tay, cầu nguyện Bụt. Hình như suốt đời, kể cho tới lúc già ùm chúng mình cũng chỉ mê có Bụt của chúng mình trong những năm thơ âu. Mà Bụt có thương tụi mình bao nhiêu đâu. Mà thôi, cũng đừng xin xỏ gì cho mình nữa. Ðến nước ngày rồi, sống chết cũng cầm bằng. Chỉ còn lại Kim Trang và Huyền. Cũng tội nghiệp haiđứathương nhau nhé Thân nhau hơn, đểsông chết gì, còn đủ gì, cũng còn buộc được sợi dấy thương yêu của năm đứa. Ngũ Long. Ôi ngũ long gì nửa. Giờ thì long đong đây. Ði nhé. Huyền? Bắt tay nhé. Huyền. Môn hôn, muôn cắn nhau nữa. Ði nhé. Huyền khóc à. Ðừng khóc. Phượng Hồng cũng kkông khócnữa đâu, còn ai chùi nước mắt cho bọn mình đâu, Huyền ơi. Huyền ơi Huyền ơi. Phượng đi. Huyền ới.
Phải bật khóc thôi Cho Phượng Hồng, vì Phượng Hồng, vì mình, vì bọn Huyền nằm xấp mặt xuống gối, khóc thành tiếng, ngon lành. Lâu lâu lắm buồn phiền có dần vơi. Huyền trở dậy xếp đặt gọn ghẽ cuốn tập cùng mấy lá thư. Huyền không dám đùng tới bức hình có anh Tuấn nữa làm sao xệp hết vào ngăn nào thật sâu,quên dần đi mà sao quên được, Phượng Hồng ơi Huyền hứa chớ. Hứa ới Phượng Hồng, hứa với ngay chính Huyền. Anh Tuấn. Vâng, bây giờ thì Huyền đã có bổn phận, trách nhiệm. Bổn phận và trách nhiệm với cả hai đứa mình. Phải Huyền đang mang một nửa tâm hồn của bạn. Ðêm nay, còn vài ba đêm ngủ lạiở nhà thường với mẹ. Huyền sẽ phải nhanh chóng tìm Kim Trang để đưa gói quà cho nó thôi Kim Trang cũng phải biết chuyện này, chia sẻ với Huyền chớ một mình Huyền, chịu gì thấu. Cùng cầu nguyện Bụt cho Phượng Hồng, cầu nguyện cả bà mẹ trắng toát nữa. Phượng Hồng à hôm nay, Huyền được rảnh rang cho tới sau chín giờ đêm mới phải vào bệnh viện với mẹ Phải lám gì chớ tìm Kim trang, tới bà mẹ trắng toát. Tới chùa. Nhưng chưa được đâu, Huyền còn phải tắm giặt dọn nhà nữa. Mẹ sắp về rồi Mẹ về, Huyền sẽ đi học lại làm sao mà chịu nổi ngồi một mình bọn đâu mất hết? Nếu cả Kim Trang, không tới trường lớp nữa, Huyền sẽ khóc trong giờ học mất, rồi ra làm sao nữa. Nói chuyện lẩm bẩm một mình với cô bạn vắng mặt, Huyền cảm thấy tâm hồn trống rỗng, càng muốn khóc. Làm việc thôi, cho quên đi một chút. Ðúng là bề bộn thật. Mẹ về, nhà cửa như vầy, mẹ bực phải biết. Tính mẹ gọn ghẽ, đâu vào đó. Nhưng sao tay chân Huyền rời rã hết trơn lòng thì bần thần hốt hoảng. Chuyện gì đây Phượng Hồng ơi. Ðừng chớ không yên được đâu. Cái gói của Kim Trang à. Ừ thôi, vất bỏ hết đi, kiếm Kim Trang cái đã. Không chịu nổi nữa, cái gì thế này. Nóng ruột à? Huyền ôm cái gói Phượng Hồng gửi cho Kim Trang lên ôm thật chặt. Ðể làm gì vậy? Ðừng chớ. Phượng
Hồng. Ðừng gọi ta nữa. Huyền ơi. Huyền ơi. Cứ gọi hoài bên tai, ta còn làm ăn gì được nữa. Huyền. Huyền ơi. Huyền giật bắn người, quýnh quáng. Lật đật vấp phải cái ghế muốn xút cả móng chân. Ai Ðâu phải Phượng Hồng. Hú vía. Anh Ngô phải không? Huyền mở cửa. Cái anh này, dộng cửa như cháy nhà, làm tim Huyền cứ nhảy bần bật, muốn lọt ra ngoài. Nhưng kìa, phải anh Ngô không? Cái gì mà bước vào nhà, mặt mày không còn giọt máu. Anh vẫn cứ đứng ngó Huyền. Huyền bỗng dưng cứng người, như bị chôn sống.
- Mẹ... hết.
- Cái gì?
Trời đất quay một vòng. Miệng Huyền há hốc, không ngậm lại được nữa.
Huyền...
- Há? Mẹ...
- Mẹ chết rồi.
Huyền la lên:
Em không tin. Em không tin.
H anh như Huyền đã nhào vào anh Ngô, đã cào cấu, vật vã Anh nói cái gì nước biển, cái gì nhiễm trùng, cái gì vỡ động mạch, rồi cấp cứu, rồi chạm điện, rồi cháy. Không biết bằng cách nào, anh Ngô đã mang Huyền đến được bệnh viện.