PHẦN II
Lại nửa năm trôi qua, trong danh sách các thành viên của ủy ban bảo vệ môi trường sinh thái thuộc ủy ban hành chính Thương Châu có tên anh, nhưng anh không lên Châu Thành. Người ta nhìn thấy Phó Sơn dắt con chó, ngồi uống rượu một mình ở trong một quán nhỏ cạnh đường cái.
- Đội trưởng, đội trưởng!
Gọi đội trưởng, anh không trả lời; trên cái đầu xanh xám, một đôi tai vừa nhọn vừa rủ xuống mà vẫn còn cao hơn đuôi lông mày. Khi gọi anh là Phó Sơn, thì cốc rượu cầm trong ba ngón tay dừng lại ở giữa chừng, hai tay run rẩy, nhưng anh vẫn không chịu quay mặt lại. Anh uống nhiều rượu, cơm ăn càng nhiều, bánh bao nhân củ cải xếp lù lù một đĩa to tổ bố, chỉ ngấu nghiến một lát là hết nhẵn. Con chó thì bắt ruồi ở dưới gầm bàn, “bộp” một tiếng, bàn chân trước vỗ lên tường ở sau bàn, từ trên tường rơi xuống không phải con ruồi mà là cái đinh, nó điên tiết sủa gâu gâu! Trong quán cơm bên cạnh có tiếng cãi chửi nhau ồn ào, bên ấy mới nhốn nháo đã có người chạy sang nói:
- Phó Sơn ơi, Phó Sơn, thằng mặt sẹo lại đến gây sự.
Phó Sơn vẫn ngồi im, rượu đổ lên bàn, anh cúi đầu xuống xì xụt hít cạn, con chó đã nằm xuống, duỗi cái lưng dài thượt. Mọi người không gọi được Phó Sơn sang, nhà bên kia nổi lên tiếng đập bát đỉa vỡ xoang xoảng, những người kéo đến xem kêu ối một tiếng rồi chạy tán loạn. Phó Sơn lao người đi, đi đường bao giờ anh cũng lao về phía trước. Bước vào cửa, anh bảo:
- Chắc là sói đến hả?
Trước bàn bát tiên, một người xương xương có sẹo ở mặt đang giẫm lên ghế, trước mặt là rượu và thịt chủ quán bày ra, anh ta không ăn, đưa tay vẩt nước mũi đặc quánh bôi vào chân ghế, vỗ vào mặt mình nói:
- Khuất chủ quán này, ta không đòi được nợ, có phải chê ta xấu xí không? Người anh em này đã từng bị chém một nhát dao vào mặt khi đi đòi nợ đấy! Hôm nay, không đòi được thì ngày mai lại đến.
Phó Sơn ngồi ở bàn đối diện, chân trước của con chó cũng gác lên mép bàn. Phó Sơn nói:
-Anh đến đòi nợ, hay là đến phá phách quán cơm của người ta đấy hả?
Tên mặt sẹo hỏi:
- Ồ, ai thế này?
Phó Sơn tống cho hắn một quả đấm, hắn ngã dúi xuống đất, chưa kịp hoàn hồn, thì thấy một bóng người từ ghế bên kia lao sang, đầu mình liền bị đè xuống nền nhà. Đầu bị ấn gí xuống đất, vậy mà người hắn còn giãy giụa rất khỏe. Phó Sơn nói:
- Đồ chó! Đến Hùng Nhĩ Xuyên mà hung hăng! Đưa dao lại đây, tháo cái đầu này ra!
Răng của tên mặt sẹo vập xuống nền gạch, hắn kêu rối rít:
- Đại ca, đại ca!
Phó Sơn bảo:
- Ta không to hơn nhà ngươi.
Tên mặt sẹo nói:
- Đội trưởng! Thưa đội trưởng Phó Sơn!
Phó Sơn bảo:
- Nhà ngươi cũng biết tên ta hử?
Phó Sơn buông tay ra, tên mặt sẹo sụp xuống lạy:
- Kẻ nào không biết anh, kẻ ấy là thằng mù.
Hắn đứng dậy rót rượu mời Phó Sơn. Phó Sơn không nhận rượu của hắn, anh bảo:
-Chủ quán này, nợ tiền của người ta thì liệu mà trả cho người ta, để người ta khỏi đến đây đập phá!
Nói xong, anh quay người ra khỏi cửa. Mọi người vỗ tay bôm bốp.
- Suy cho cùng thì Phó Sơn là một thợ săn!
- Cũng không coi anh ấy là thợ săn đâu vớ?
Con chó đang gặm một mẩu xương trong đống bát đĩa vỡ, nó gặm tới mức chảy cả nước dãi, thấy chủ đi khỏi cửa, liền bỏ khúc xương lại, rồi ngậm chặt bó da sói, bốn chân bước nhẹ tênh, trông như mụ quản gia, lại vừa giống như thằng hầu. Có người thốt lên:
- Con chó này phú quí đấy!
Từ đó con chó có một cái tên rất hay.
Nhưng có ai ngờ, những người đã từng đi săn bắn, dần dần bị nhiễm một thứ bệnh hết sức quái gở, đầu tiên là tình thần sa sút, toàn thân rã rời, thị lực giảm, sau đó là cổ chân cổ tay tê dại, ngày càng héo gầy. Trong đó có một người họ Tiêu bị nặng hơn cả đã vào bệnh viện khám. Bác sĩ cũng không rõ bệnh gì, nghi ngờ là anh làm việc quá nặng nhọc, hoặc điều kiện sinh hoạt kém. Anh Tiêu nói, có làm việc gì nặng nhọc quá đâu, không còn luồn rừng săn bắn nữa, cày bừa thì đã có trâu, đốt đèn thì đã có dầu.
- Còn đấy! - Bác sĩ nói - Từ nay về sau, tốt nhất không ở cùng phòng với vợ.
Anh ta bảo, thế đâu có được, không ở cùng phòng thì ở đâu.
Bác sĩ thấy anh ta hiểu sai ý, liền nói:
- Không được “tính giao”.
Tính giao có nghĩa là giao hợp, tiếng Trung đọc là xìng jìào, đồng âm với họ Tiêu cũng đọc là xìng jiào. Do đó anh Tiêu đã hiểu sai, nên sốt tiết nói luôn:
- Ông tôi họ Tiêu, tại sao tôi lại không được gọi họ Tiêu?
Bác sĩ không thể nói tế nhị, đành phải nói huỵch toẹt, hỏi anh ta có phải đã giao hợp quá mức không. Anh ta hạ thấp giọng nói:
- Trước đây tôi là thợ săn, việc giao hợp cơ bản là dùng tay...
Bác sĩ à một tiếng, không hỏi nữa. Anh chàng họ Tiêu về sau đã chết, cơ thể héo quắt lại chỉ bằng em bé bốn năm tuổi. Tin tức lan truyền đi, Phó Sơn cũng phát giác cổ chân mình mỏi dừ, nhưng anh không dám nói cảm giác của mình với bất cứ người nào, chỉ biết trong đêm trăng sáng sao thưa, một thân một bóng lặng lẽ đến bên bờ sông Ngân Hoa nhìn sang bên kia sương mù giăng giăng, một luồng gió thổi đến, ngửi rõ mùi tanh tanh của thú rừng. Anh biết có một con sói ở trong rừng cây bên kia. Quả nhiên lát sau, con sói này ra khỏi cánh rừng, đứng rống dưới ánh trăng, tiếng rống thư thái âm vang. Phó Sơn nghe hiểu tiếng sói, tiếng sói ấy dịch ra, có nghĩa là: Sói mẹ, sói mẹ, mẹ đang ở đâu? Làm người thợ săn, Phó Sơn cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Bởi vì con sói đó rõ ràng đã nhìn thấy anh, và anh nom thấy cái dáng bị què chân của nó. Con sói tập tễnh bước đi hơn mười mét, sau đó lượn một vòng hí hửng trêu chọc anh. Phó Sơn không mang súng, lúc này cổ chân anh mỏi nhừ, đứng không nổi, anh ngã ngồi trên bờ sông.
Mười ngày sau, cuối cùng Phó Sơn một lần nữa mặc lại bộ quần áo đi săn, khoác khẩu súng săn đã từng nhuộm máu sói, anh ra khỏi nhà và dĩ nhiên có cả con chó Phú Quí đi cùng. Hành lý của anh hết sức đơn giản, trong túi chỉ có tiền và một lá bùa giấy thấm kinh nguyệt của người vợ chưa cưới, sau nữa là một cuộn tấm da sói. Anh đã đến thành trì của huyện cũ, anh cần phải xem một lần nữa ổ sói chính cống ở Thương Châu,