← Quay lại trang sách

PHẦN KẾT

Thằng tôi đã chết thật ra còn đang sống. Ba tháng sau, hội đồng nhân dân tỉnh họp, tôi lại vác máy ảnh đến chụp. May mắn làm sao, trên hàng lang các đại biểu đi lại trong khách sạn, tôi đã gặp ông chủ tịch Ủy ban hành chính Thương Châu, ông cho tôi biết một tin: Cậu tôi đã biến thành sói người!

- Sói người ư? Con người trở thành sói được sao?

- Nước ngoài đã đưa tin như thế! - Ông chủ tịch nói - Trước kia, nghe tin này mình cứ cho là bịa đặt, nào ngờ các bạn cậu anh đã trở thành sói người thật! Tất nhiên họ là người nhưng có thói quen của sói, dáng vẻ cũng dần dần có đặc trưng của sói, nhất là cậu anh.

- Cậu tôi thay đổi thế nào?

- Tôi nghe nói, ông ta liệt dương, nhưng sau đó đã béo lên giống như con gấu mèo lớn. Cứ tưởng ông ta chỉ giống gấu mèo lớn là cùng, nhưng tự dưng răng trong miệng mọc dài ra, rồi bắt đầu không ưa mặc quần nữa, mà lấy một cái ống tre úp vào chỗ ấy, rồi lấy dây thừng buộc ống tre vênh cao lên, thế là cứ dần dần thành sói người. Đấy có thể là một chứng bệnh mắc phải sau khi bị sói cắn, giống như người bị chó dại cắn sẽ mắc bệnh dại ấy mà. Nhưng trừ cậu anh ra, những người kia đâu có bị sói cắn!

- Những người kia ư?

Người Hùng Nhĩ Xuyên ai cũng thế cả! Hành vi của họ quái dị, tính nết nóng nảy, lúc thường ít nói, nhưng hơi một tí là điên lên, cứ toang toác toang toác. Họ không tín nhiệm bất cứ ai, người ở nơi khác hễ đi qua đó liền bị bọn họ từng bầy từng đám xông vào giữ chặt chân tay người ta, chỗ nào trên người cũng cắn. Không còn ai dám đến đó!

- Sao lại có chuyện như vậy kia chứ? - Tôi hỏi - Thế các ông đã xử lý cậu tôi ra sao?

- Xét công lao trước đây của anh ta, chúng tôi đã thu lại súng, chỉ giam mười lăm ngày.

- Vậy thì chắc hẳn cậu tôi đã không thông mà phát điên, còn người Hùng Nhĩ Xuyên cũng điên lên vì bất bình cho ông ấy.

- Có luật phải theo luật chứ? Cho dù phát điên thì cũng không nhất thiết điên thành sói như thế! Trên mặt họ lại còn mọc lông dài cơ chứ! Không phải râu, lông đấy, từ dưới tai cho đến cằm đều là lông mượt mà. Hùng Nhĩ Xuyên hiện nay đã trở thành nỗi sợ hãi của Thương Châu. Nhưng xét cho cùng, họ vẫn là người, anh không thể đến bắt hết họ, hoặc bắn chết họ. Chính quyền đang xem xét có nên phong tỏa nơi đó thành một vùng cấm không.

- Tôi hiểu rồi.

- Anh hiểu rồi sao?

- Thương Châu cần một vùng cấm như thế.

- Anh nói gì vậy?

Tôi quay đầu đi khỏi hành lang, đi đến cửa cầu thang, nước mắt tự dưng chảy ròng ròng. Ông chủ tịch chẳng hiểu tại sao tôi đột ngột bỏ đi, ông gọi tên tôi, ông bảo:

- Tại sao anh bỏ đi? Mẹ kiếp, không có sói nữa thì lại có sói người.

Tôi chạy thẳng xuống cầu thang, lẩm bẩm một mình: - Chẳng cần thả giống sói mới vào Thương Châu làm gì nữa.

* * *

Thương Châu! Tôi đã từng viết bao nhiêu câu chuyện đẹp về Thương Châu, nhờ đó mà đông đảo người đọc ở trong và ngoài nước biết đến Thương Châu. Cái tên Thương Châu này thật ra là tên gọi từ thời xa xưa của địa phương này. Sở dĩ tôi dùng cái tên này là để đề phòng người địa phương suy bụng ta ra bụng người trong câu truyện của mình. Nhưng sau khi Thương Châu được đông đảo bên ngoài biết đến thì Châu Thành cũng theo đó đổi tên thành phố Thương Châu. Tôi hết sức vui sướng và tự hào về điều này. Dĩ nhiên, sự báo đáp của Thương Châu đối với tôi cũng tương đối hậu hĩnh. Tên tuổi tôi được nhiều người biết đến, lãnh đạo Đảng, chính quyền và dân chúng cả địa khu coi tôi là một tấm danh thiếp của họ, thậm chí trong một cuộc thi đấu múa sư tử, rước đèn lồng, tôi đã từng được coi là một đề tài trò chơi, được tạo hình rước trên phố cùng với một số tình tiết trong truyện thần thoại và nhân vật lịch sử. Nghe đâu, người đóng vai tôi là một em bé ba tuổi, được buộc vào giá sắt cao cao, bên ngoài mặc một áo choàng dạ, đội chiếc mũ lưỡi vịt, tay cầm một mô hình sách có viết mấy chữ “Câu truyện của Thương Châu”. Bởi bị buộc vào giá sắt từ sáng sớm, lại diễu hành một nửa ngày trời, em bé kia mót tiểu khó chịu đã khóc, mẹ em bé cứ chạy theo kiệu và nhắc liên tục: Không được khóc, con là Tử Minh, không phải trẻ con, khóc người ta sẽ chê cười! Em bé không khóc nữa nhưng đã tè ướt sũng cả áo choàng dạ và kiệu rước.

Cũng có nhiều độc giả ở các nơi đã từng đọc truyện tôi viết về Thương Châu, đem lòng mến mộ Thương Châu, chẳng quản xa xôi vạn dặm, bỏ tiền túi đi du lịch Thương Châu. Sau khi thăm thú mọi chốn, họ đã đến tìm tôi, bảo tôi lừa bịp họ: Thương Châu đâu có giàu đẹp, chẳng phải là rừng thiêng nước độc hay sao? Tôi bảo, các bạn thiếu tình cảm, dưới gầm trời này, có đứa con nào không coi mẹ mình là vĩ đại?

Chuyện lạ thế đấy, tôi không hối hận mình đã ca tụng Thương Châu, điều này có lẽ đã ngấm vào máu thịt tôi, và cũng là trách nhiệm của tôi, tôi phải tiếp tục báo cáo những sự việc xảy ra ở Thương Châu. Nhưng lần này, suốt cả quá trình tôi chụp ảnh sói ở Thương Châu, sau khi trở về thành phố, tôi lại không viết một chữ nào, thậm chí không hề nhắc đến. Hiện giờ, Hùng Nhĩ Xuyên có sự biến sói người, đúng là chuyện tày đình, nhưng báo chí, đài phát thanh, đài truyền hình toàn tỉnh đều không đưa tin. Sau khi được ông chủ tịch cho biết, tôi cũng không nhẹ dạ nói lại với bất cứ ai. Đây đúng là một việc vừa đau buồn vừa xấu hổ, nó không thể không khiến tôi bị kích động mạnh mẽ, bởi vì tôi cũng là một trong những người tham gia gây nên hậu quả này. Nín nhịn không nói, có thể chịu được một ngày, nhưng chịu thêm ngày nữa, thì sức ép khổng lồ cuối cùng đã làm cho tôi sắp sửa suy sụp. Thế là tôi đóng kín cửa ra vào và cửa sổ, len lén kể lại với người vợ bị ly thân tạm thời. Vợ tôi cũng vô cùng sợ hãi, tôi phát hiện cô ấy thường xuyên bí mật quan sát tôi, chắc chắn trong lòng cô ấy cũng nghi ngờ tôi có dị biến gì đây, tuy không nói toạc ra. Cô ấy vẫn tỏ ra thân mật sốt sắng đối với tôi, thậm chí mức độ thân mật sốt sắng hình như còn hơn cả trước kia, khi vợ chồng chưa có mâu thuẫn. Nhưng sang ngày thứ ba, tôi đi làm về thì không thấy tấm da sói cậu tặng đâu nữa.

Hôm ấy, chủ nhiệm Thi Đức từ Thương Châu đến cơ quan tìm tôi. Ông ấy gầy guộc như que củi khô. Phòng làm việc của tôi ở tầng bảy. Thi Đức bảo ông ấy cầm một tờ báo leo lên hai tầng nhà, ngồi nghỉ hai mươi phút, bảy tầng leo mất đứt gần hai tiếng đồng hồ. Ông ấy suy yếu đến như vậy khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi hỏi ông lên thành có việc gì, điều động công tác rồi phải không? Ông ấy bảo đưa chuyên gia Hoàng đến bệnh viện thần kinh. Tôi không nói gì nữa. Tôi vốn định hỏi ông ấy có biết chuyện cậu tôi không, nhưng tôi đã không nói gì cả. Tan tầm về nhà, không thấy da sói đâu, tôi hỏi vợ

- Da sói đâu?

Vợ tôi đáp gọn lỏn:

- Đem chôn rồi!

- Tại sao cô chôn nó?

- Anh cảm thấy đưa sói vào nhà tốt hay sao?

- Cô nhìn thấy tôi cũng sắp sửa biến thành sói phải không?

Bổng cô ấy ôm chặt cổ tôi, nước mắt giàn giụa:

- Không phải, anh không phải!

- Nhưng tôi cần có sói!.

Tôi đã gào thét lên. Cô ấy vội vàng đưa tay bịt mồm tôi, rồi hết sức nhanh chóng đóng kín cửa ra vào và cửa sổ, không muốn để người ngoài nghe thấy. Tôi vẫn gào to:

- Nhưng tôi cần sói! Tôi cần sói!...

HẾT

Ngày mồng tám tháng chín năm 1999, viết xong bản thảo đầu tiên.

Ngày mồng chín tháng giêng năm 2000, sửa xong lần thứ hai.

Ngày mồng hai tháng ba năm 2000, sửa xong lần thứ ba.

Ngày hai mươi bốn tháng ba năm 2000, sửa xong lần thứ tư