PHẦN XL
Tôi đã về Châu Thành. “Qui định bảo vệ môi trường sinh thái địa khu Thương Châu” chính thức ra mắt. Những người trong Ủy ban bảo vệ môi trường sinh thái dẫn hàng loạt người tình nguyện đặt các điểm trên phố lớn ngõ nhỏ rầm rộ tuyên truyền. Tôi đã báo cáo công việc chụp ảnh trong hơn hai mươi ngày qua. Tôi không thể nói dối, kể lại tất cả sự việc đã xảy ra. Ông chủ tịch đùng đùng nổi giận, trước mặt tôi, ông đã gọi điện cho các ngành liên quan, đề nghị tước bỏ tư cách ủy viên ủy ban bảo vệ môi trường sinh thái của cậu tôi, ra lệnh cử người đi điều tra; nếu đúng thế thì thu nộp súng săn của cậu tôi và xử lý theo pháp luật. Ông chủ tịch nét mặt hầm hầm không nể tình như thế khiến tôi đâm lo cho cậu, nhưng tôi không thể che chở và né tránh cho hành vi bắt giết sói của cậu, song tôi trách chính quyền lúc này không nên thả giống sói mới vào. Ông chủ tịch bảo đâu có thả sói mới.
Có thể nói, ông chủ tịch rất coi trọng tôi, ông trông mong tôi đóng góp cho môi trường sinh thái của địa khu Thương Châu, vậy mà kết quả thì ngược lại. Ông chủ tịch khó xử, tôi càng khó xử hơn. Tuy ông sai thư ký riêng dẫn tôi ra ở khách sạn, nhưng tôi còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại Thương Châu. Đối với ông chủ tịch, đối với cậu tôi và đối với sói, tôi là ngôi sao chổi.
Tôi trở về thành phố và không thể nói rõ với lãnh đạo cơ quan đã làm những gì trong thời gian lâu thế, đành chấp nhận kỷ luật vì đã tự do tùy tiện, không về đúng thời hạn để nhỡ công việc. Tôi đâm ra cáu gắt, cãi nhau với anh em đồng chí trong cơ quan. Tôi đi lăng quăng một mình trên đường phố, đi đi lại lại trên đầu cầu vượt ở phố Bắc Đại. Tôi đã phát hiện có một anh công an cứ theo dõi, giám sát mình, sau đó anh ta đến gần bảo tôi xuất trình giấy chứng minh và thẻ công tác. Tôi có đầy đủ mọi giấy tờ. Anh ta bảo:- Muộn thế này, anh còn lang thang làm gì? Anh ta nghi ngờ tôi là trộm cắp. Tôi đi xuống cầu vượt, trong rừng cây nhỏ ở ven đường bỗng nhiên có một cô bé xinh xinh bám theo như bóng ma, cất tiếng hỏi:- Anh ơi, anh có mua giường không? Tôi hỏi lại: -Giường gỗ gì? Cô ta hừ một tiếng bỏ đi, hình như cô ta còn chửi tôi một câu. Giời ạ, cô ta tưởng tôi là khách làng chơi! Tôi vội vàng vẫy taxi, nói to với tài xế:- Muốn chở đến đâu thì chở, tôi trả anh gấp đôi chi phí. Xe taxi phóng đi, nhưng trên đường dành cho xe hơi chạy toàn là người đi xe đạp, lái xe bóp còi inh ỏi, họ cũng mặc kệ, không chịu nhường đường. Lái xe chưa kịp chửi, tôi đã thò đầu qua cửa sổ xe nhổ bọt vào mặt người đi xe đạp. Thế là người đi xe đạp định chặn xe taxi, xe taxi tuy cố lách đi trong đám đông nhưng một hòn gạch đã ném vỡ kính cửa sổ xe, lại có một chiếc giày thối ném qua lỗ thủng kính đập vào sống mũi tôi. Tôi phải đền tiền kính cho lái xe. Về đến nhà kể với vợ chuyện vừa rồi, hy vọng được vợ an ủi vài lời, nhưng cô vợ cứ lu loa:- Đi một chuyến công tác về, sao tính tình anh lại đổ đốn thế, đã bị đau lại còn phải đền tiền, đáng đời! Tại sao nhổ bọt vào người ta? Tôi cáu tiết ca cẩm người trong thiên hạ ai ai cũng chơi xấu mình, ngay đến vợ cũng như thế. Vợ tôi hỏi:
- Làm gì mà hung hăng thế, anh là sói hay sao?
- Tôi là sói đấy, thì sao nào! Tôi là sói đấy, thì sao nào?
Vợ tôi ngạc nhiên, cứ nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên chân tay cô ấy hoảng loạn, hết sờ vào trán tôi, lại vạch mí mắt tôi ra nhìn, rồi xăm xăm đi gọi điện thoại, cô ấy gọi sô điện thoại cấp cứu ở bệnh viện:- Mau mau cho xe cấp cứu, cho xe cấp cứu mau lên! Tôi sấn đến rứt ngay dây điện thoại, quát to:- Ai ốm hả? Ai ốm hả? Bỗng cô ấy ôm chặt tôi, mặt đầy nước mắt, an ủi tôi:
- Anh không ốm, Tử Minh ơi, anh ốm thế nào được? Không ốm, không ốm!
Tôi đẩy vợ ra rồi chui vào phòng ngủ, đóng cửa đánh rầm một tiếng, lẳng lặng xem lại đống ảnh những con sói sống sói chết mà mình đã chụp, sau đó còn nhìn cả tấm da sói treo trên tường. Bình tâm lại, tôi cũng ngạc nhiên bởi hành vi của mình, tôi đã thay tính đổi nết thật rồi ư? Hơn hai mươi ngày làm quen với sói, linh hồn những con sói kia đã bám lên người tôi rồi sao?
Đêm ngủ, tôi thường hay nằm mơ, tôi không thể nói rõ có phải trong cõi mộng, mình cứ cảm thấy kiếp trước mình là một con sói, còn kiếp sau có lẽ cũng biến thành sói. Lúc tỉnh lại cứ ngồi thẩn ngồi thờ. Đã một tuần, tôi không ăn nằm với vợ, thậm chí cùng ngủ một giường nhưng mỗi người đắp một chăn riêng, tôi ngủ trên tấm da sói cậu tặng. Nhưng có mấy đêm tôi bị vợ lay tỉnh, thức dậy mới biết mồ hôi túa ra đầm đìa. Vợ tôi hỏi:- Anh sao vậy? Cô ấy kể lại, cô ây đang ngủ thì nghe thấy tôi thở mạnh, mở mắt ra nhìn thì người tôi một nửa trên giường, một nửa dưới đất, hai tay níu chặt đầu giường, hình như đang tranh chấp với ai đó, hai mắt nhắm nhưng mồm nói:- Tôi không đi, tôi không đi! Lời vợ kể khiến tôi láng máng nhớ lại, hình như trong cơn mê tôi đã tranh nhau với một con sói tấm da sói trên giường, lại hình như không phải tranh da sói với con sói. Dù thế nào đi nữa thì con sói kia hay người đó cố sức đẩy tôi, còn tôi thì cố bám bằng được.
- Thật à? - Tôi hỏi - Anh mơ dữ hả em?
Tôi không muốn nói hết với vợ, nhưng đúng là tôi cảm thấy hoảng sợ. Tôi bắt đầu kể chuyện với các bạn mình, kể hai chuyện. Một là chuyện Ngũ Phong dùng xe máy chở lợn đi lấy đực, dĩ nhiên tôi đã lược bỏ nội dung về sói, chỉ kể có một người tên là Ngũ Phong, trong nhà nuôi một con lợn nái, trong đêm con lợn nái cứ réo hồng hộc, Ngũ Phong nghĩ bụng con lợn này động đực, cần phải chở đến trạm phối giống lấy đực. Nhà Ngũ Phong không có xe cải tiến, lại không muốn dắt lợn đi tốn thì giờ, anh ta có một chiếc xe máy cà la gỉ, liền để lợn nái lên yên, con lợn này biết ngồi trên yên sau xe. Nhưng lợn nái ngồi trên yên sau xe thì còn ra thể thống gì nữa, thế là Ngũ Phong lấy áo mưa choàng lên thân lợn nái, giống như người ngồi, chở đến trạm lấy giống. Lấy đực về, lợn nái yên ổn được ba ngày, sang ngày thứ tư lợn nái lại réo hồng hộc. Trời vừa sáng, lại đèo đi lấy đực như cũ. Yên được một đêm, lợn nái lại réo hồng hộc đến ngán ngẩm. Ngũ Phong bảo: Đừng réo nữa, ngày mai lại cho lấy đực. Sáng mai, ra chuồng không thấy lợn nái đâu, quay đầu nhìn thì lợn nái đã trùm áo mưa ngồi trên yên sau xe từ bao giờ. Anh xem, lợn nái mặc áo mưa ngồi trên xe máy dáng như thế nào, bốn cái chân nhỏ xíu, thân tròn trùng trục... Câu chuyện thứ hai tôi kể là câu chuyện ông già ở thị trấn Sinh Long đã từng kể: Ông già là cách mạng lão thành, người Thiểm Bắc, khi nói chuyện giọng mũi rất nặng, tiếng cứ ngàn ngạt. Ông già kể: Ngày đầu tiên, kẻ thù cho tôi ngồi ghế hùm, tôi không khai gì hết. Ngày thứ hai, kẻ thù để nước ớt, tôi cũng không hé miệng. Ngày thứ ba, kẻ thù đóng đinh tre, lột hết móng tay, tôi vẫn cắn răng không khai. Ngày thứ tư, kẻ thù cho tôi một cô gái đẹp, tôi đã khai tuốt ráo. Ngày thứ năm, tôi vẫn còn định khai tiếp, kẻ thù đã bắn tôi chết ngoẻo.
- Hay đấy chứ? - Tôi hỏi các bạn - Các anh cứ ngẫm nghĩ, dần dần sẽ thấy hay!
- Chuyện này anh đã kể năm lần rồi, anh bạn ạ. - Bạn tôi nói - Rắm đánh ba lần thì chẳng còn tí mùi nào nữa.
Nhưng tôi cảm thấy mình cũng đã chết.