← Quay lại trang sách

Chương 2 Váy áo như mây.

Tựa như đằng vân giá vũ, không cách nào phân biệt được phương hướng, đợi khi thân hình nhẹ nhàng tiếp đất, Phó Cẩm Họa mới phát hiện mình đã ở trong, Phó Cẩm Họa mới phát hiện mình đã ở trong tiểu viện của một ngôi nhà trơ trọi, trong sân có một cây ngô đồng, lá rơi đầy mặt đất, lỗ rõ vẻ thê lương.~~~

Về đến Họa Trai, Vấn Nhạn quan sát thần sắc của Phó Cẩm Họa một lượt rồi mới cẩn thận cất tiếng: “ Tứ tiểu thư, thực ra yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân Tuyền Thành cũng chẳng có gì hay ho,nếu tiểu thư thực sự không muốn xen vào, đến khi đó ăn mặc xấu một chút cho qua chuyện là được. Dù sao đã có đại tiểu thư, sau này lão gia biết được cũng sẽ không trách tội tiểu thư đâu.”

Phó Cẩm Họa khẽ cười, nói: “Vấn Nhạn, ai bảo ta sẽ không tranh giành ngôi vị hoa khôi lần này? Chẳng những ta sẽ tranh mà còn nhất định phải giành được mới thôi!”

Vấn Nhạn vô cùng kinh ngạc, dù có thế nào cô bé cũng không ngờ Phó Cẩm Họa lại nói ra những lời như thế, đợi đến khi tình ra được liền vội vã gật đầu theo, vui vẻ noi::Hay quá,hay quá, cuối cùng tiểu thư cũng chịu trổ tài rồi. Trên yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân toàn là vương hầu khanh tướng, cho dù không được làm hoa khôi nhập cung, bất kì chàng trai nào cũng có thể là chàng rể tốt hiếm có.”

Phó Cẩm Họa cười ngất, không nói gì, thấy Vấn Nhạn càng nói càng chọc cười mình, liền bảo cô bé lui xuống đi nghỉ trước.

Hôm sau, Phó Cẩm Họa dẫn Vấn Nhạn ra khỏi phủ, Vấn Nhạn kinh ngạc hỏi: “Tứ tiểu thư, trước giờ khó khan lắm tiểu thư mới chịu ra khỏi cửa, hôm nay không có chuyện gì sao lại nghĩ đến việc ra ngoài chơi thế này?”

Phó Cẩm Họa khẽ cười, đáp: “Đồ ngốc, tiểu thư nhà em là ta muốn đoạt ngôi vị hoa khôi, không chuẩn bị mấy bộ váy áo đẹp mắt sao được? Em cũng biết thợ may trong phủ rồi đấy, lần nào cũng chỉ đưa đến cùng một mẫu hoa văn, ta nhìn thôi đã chán ngấy rồi.”

Phó Cẩm Họa dẫn Vấn Nhạn đến tiệm vải Tài Vân là tiệm lớn nhất Tuyền Thành, chưởng quỹ vừa thấy liền đón nàng vào gian nhà trong,vừa dâng trà vừa mời Phó Cẩm Họa hãy tự mình chọn lấy mấy tấm vải hợp ý, Phó Cẩm Họa nhanh chóng chỉ cho chưởng quỹ vài tấm. Nhân lúc chưởng quỹ đi cắt vải, Vấn Nhạn vội nói: “Tứ tiểu thư, Vấn Nhạn nghe tiểu thư nói muốn đoạt ngôi vị hoa khôi, lại chê thợ may ở nhà đưa lên những thứ vải hoa văn đơn điệu, còn cứ tưởng cô định chọn loại vải phú quý lóa mắt thế nào! Mấy tấm vừa rồi cô chọn đơn giản quá…”

Phó Cẩm Họa nhìn bộ dạng căng thẳng của Vấn Nhạn, bật cười nhẹ giọng: “Vấn Nhạn chẳng lẽ em tưởng đeo vàng dát bạc lên người là có thể đoạt ngôi vị hoa khôi hay sao? Hoàng cung kia thứ kì chân dị bảo gì mà chẳng có? Hoàng thượng xem tài sắc chứ không phải xem quần áo…”

Phó Cẩm Họa vừa nói, vừa vô tình nhìn vào trong phòng, liền trông thấy một tấm bình phong, đằng sau bình phong còn có tiếng kéo vải vang lên. Nàng đánh mắt sang Vấn Nhạn,Vấn Nhạn nhanh chân tiến lên đẩy bình phóng sang một bên, Phó Cẩm Họa vừa hay trông thấy một người con gái ngồi đó, tay cầm kim chỉ, thần sắc thoáng chút hoang man. Phó Cẩm Họa thấy bên cạnh cô ta toàn là đồ thêu, thì biết cô ta là thợ thêu ở tiệm vải Tài Vân này.

Phó Cẩm Họa thấy vậy vốn chẳng để tâm, tiện tay cầm một bức thêu lên, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn kỹ lại thì đột nhiên phát hiện ra, bức thêu hôm qua Phó Tố Cầm đưa cho đại phu nhân xem, nhất định là do cô thợ thêu này làm ra.

Lúc này trưởng quỹ bước vào, thấy tình thế trước mặt liền nói: “Đã quấy rầy tứ tiểu thư rồi, Vân Nương, còn không mau lui ra?”

“Khoan đã!”

“Tứ tiểu thư còn gì căn dặn?” Chưởng quỹ thấy Phó Cẩm Họa lên tiếng ngăn cản, còn tưởng Phó Cẩm Họa định giở thói ngang ngược làm khó người khác, không giấu được vẻ căng thẳng trên khuôn mặt.

Phó Cẩm Họa nhìn Vân Nương vài lượt, khá thích thú trước vẻ trầm tĩnh của cô ta, bèn hỏi: “Vân Nương là thợ thêu ở chỗ ông phải không? Ngày thường cô ấy thêu thùa cho ai?”

Chưởng quỹ thở ra một hơi, đang định nói gì đó thì Vân Nương đã tranh lên trước vái chào, đáp: “Hai năm trước Vân Nương lưu lạc đến đây, không chịu nhuốm bẩn phong trần, may mà còn có ngón nghề, chưởng quỹ lại tốt bụng nhận tôi vào tiệm vải Tài Vân làm việc.”

Phó Cẩm Họa liếc nhìn chưởng quỹ, thì thấy chưởng quỹ đang gật đầu phụ họa: “Đúng, đúng thế, Vân Nương nói không sai. Tay nghề cô ấy rất cao, đến tiệm vải Tài Vân chúng tôi gây dựng được danh tiếng không nhỏ. Hiện giờ rất nhiều tiểu thư nhà giàu đều gọi Vân Nhương đến làm đồ thêu cho.”

Phó Cẩm Họa thoáng trầm ngâm, trong lòng đã có chủ ý, bèn gọi Vấn Nhạn đem vải tới ròi nói cho Vân Nương biết những thứ mình muốn làm. Vân Nương nghe xong gật đầu đáp rồi lui xuống, đồng thời đồng ý đến trước ngày diễn ra yến tiệc chọn mỹ nhân nhất dịnh sẽ thêu xong, đưa đến cho Phó Cẩm Họa.

Ra khỏi tiệm vải Tài Vân, Vấn Nhạn có phần thắc mắc: “Tứ tiểu thư, Vân Nương là thợ thêu ở tiệm vải Tài Vân, chúng ta có thể tìm cô ta thêu, người khác cũng có thể, đều một tay nghề như nhau, cũng chẳng có gì đặc sắc cả.”

Phó Cẩm Họa cười nhạt đáp: "ngày trước em chưa từng nghe nói đến những chuyện tai tiếng trong yến tiệc chọn mỹ nhân sao? Vì muốn đoạt ngôi vị hoa khôi, con gái nhà ai chătng dùng trăm phương nghìn kế khiến quần áo của kẻ khác bị hủy. Cứ chờ đấy, sẽ có kẻ giở trò với bộ quần áo này cho mà xem."

Vấn Nhạn cả kinh: "Tứ tiêu thư, tiểu thư muốn nói là vừa rồi đi đặt may quần áo, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc mặc chúng ư? Chỉ để che mắt người khác thôi sao?"

Phó Cẩm Họa liếc nhìn cô bé, vờ tức giận nói: "Bây giờ em mới biết à, lại còn hét ầm giữa phố."

Vấn Nhạn vội bịt miệng, nghịch ngợm lè lưỡi: "Đó là vì Vấn Nhạn cảm thấy đột nhiên tiểu thư như biến thành một người khác vậy. Ngày trước chưa từng thấy tiểu thư tranh giàng với người khác bao giờ, sao lần này lại nhất định phải đoạt ngôi vị hoa khôi như thế?"

Hai người nói chuyện, không hề để ý đến sau lưng không xa đã nghe rất rõ ràng những lời họ nói. Đi một đoạn, Vấn Nhạn chỉ vào Ngân Lầu ở đằng xa nói: "Tiểu thư, trang sức cài đầu của cô phần nhiều là kiểu dáng đơn giản, chúng ta đi đặt vài món kiểu cách tinh xảo đi. Đến lúc đó trang điểm lên cũng có thể thêm vài phần nhan sắc."

Phó Cẩm Họa gật đầu, để mặc cho Vấn Nhạn kéo mình đi về phía Ngân Lầu, mới đi được thêm vài bước hai người liền bị ngăn lại, Phó Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một nam tử bịt mặt thân hình khôi ngô, ánh mắt sáng rực, rat ay nhanh như chớp điểm huyệt Vấn Nhạn ngã lăn ra. Phó Cẩm Họa thấy vậy cả sợ, còn chưa kịp kêu lên thành tiếng đã bị nam tử bịt mặt kia dung vải chụp lên đầu, ôm lấy nàng phi thân bỏ đi.

Tựa như đằng vân giá vũ, không phân biệt được phương hướng, đợi đến khi thân hình nhẹ nhàng tiếp đất, Phó Cẩm Họa mới phát hiện ra bản thân đang ở trong tiểu viện của một ngôi nhà trơ trọi, trong sân có một cây ngô đồng, lá rơi đầy mặt đất, lộ rõ vẻ thê lương.

Phó Cẩm Họa thấy trong sân có chiếc ghế, liền đi qua đó ngồi xuống, nhìn người đã bắt cóc mình đến đây, bình tĩnh như không.

Trong mắt người bịt mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, hỏi: “Phó Cẩm Họa, chẳng lẽ nàng không biết sợ sao?”

Phó Cẩm Họa tỏ vẻ ung dung đáp: “Có gì đáng sợ đâu? Nếu đến để cướp tiền, ngươi có thể cướp ngay trong ngõ, nếu là để cướp sắc, những cô gái xinh đẹp trong Tuyền Thành nhiều vô kể. Nếu như ngươi đã gọi được tên Phó Cầm Họa ta, thì chắc cũng biết ta chẳng qua chỉ có dung mạo bậc trung, không thể gọi là tuyệt sắc.”

Đôi mắt để lộ ra của người bịt mặt thoáng ẩn hiện nét cười, nói: “Nàng cũng có vài phần thú vị đấy, chẳng trách…”

Nam tử bịt mặt nói tới đây lập tức ngừng lại, không nói tiếp nữa. Phó Cẩm Họa quay đầu không nhìn hắn, cất giọng hỏi: “Nói, ngươi đưa ta tới đây là vì thứ gì?”

Nam tử bịt mặt không trả lời, ngược lại còn làm một việc khiến Phó Cẩm Họa không hề ngờ tới, hắn đi ra góc sân cầm lấy một cây chổi, bắt đầu quét những chiếc lá khô trên mặt đất…

Vừa quét, miệng nam tử còn lẩm nhẩm hát vài câu gì đó, Phó Cẩm Họa ngạc nhiên, định bung chọc giận hắn, liền mở miệng nói: “Đạo xử thế của quân tử quang minh lỗi lạc, ngươi hành sự như thế, chẳng lẽ không thấy bản thân mất phong độ lắm sao?”

Nam tử bịt mặt cẩn thận quét sạch lá rụng trong sân, sau khi cất chổi về chỗ cũ mới phủi tay, khẳng khái nói: "Đáng tiếc, ta không dám sánh ngang với quân tử, bởi vì ta không làm vẻ đạo mạo nghiêm trang được..."

Lời của gã bịt mặt vang lên khiến Phó Cẩm Họa không khỏi bật cười, nếu không phải cố nhịn, chỉ e nàng sẽ bật cười thành tiếng. Nàng đứng dậy, nói: "Xem ra bắt cóc người khác cũng như quét lá cây rụng vậy, đều la những việc mà bọn công tử rỗi hơi đến cực điểm mới thích làm. Nếu đã không có chuyện gì, vậy ta về trước đây."

Gã bịt mặt giơ tay ngăn cản, nói: "Thế thì không được, e rằng Phó tiểu thư phải lưu lại trong tiểu viện của ta một đêm rồi. Nói đoạn, bèn ra tay điểm vào huyệt ngủ của Phó Cẩm Họa, trước khi nhắm mắt nàng chỉ kịp trông thấy gã bịt mặt lông mày lưỡi mác, đôi mắt sáng ngời, trong mắt toát lên nụ cười đắc ý vì đã thực hiện được âm mưu..."

Đợi đến khi Phó Cẩm Họa tỉnh lại, đầu óc vô cùng choáng váng, nàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn khắp bốn bên, nơi nàng đang ở vẫn là phòng riêng của nàng ở Họa Trai trong Phó gia.

Phó Cẩm Họa vừa định xuống giường liền nhìn thấy Vấn Nhạn vội vã từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt căng thẳng khác thường, trong lòng Phó Cẩm Họa ngầm run lên nhưng vẫn cố gắng giữ cho được vẻ ngoài bình tĩnh, chậm rãi hỏi: "Vấn Nhạn, ta về đây từ bao giờ?"

"Sáng sớm nay tứ tiểu thư mới được người ta đưa về đây, khi đó tứ tiểu thư vẫn còn hôn mê bất tỉnh..." Vấn Nhạn định nói rồi thôi, qua một lúc không nhịn được, cuối cùng vẫn phải thốt lên, "Khi đó quần áo của tứ tiểu thư xộc xệch... Mọi người nói... nói tứ tiểu thư mất tích cả một đêm. Khi về lại trong bộ dạng như thế...nên, nên họ đều nói tứ tiểu thư đã bị..."

Hóa ra, hôm qua sau khi Vấn Nhạn tỉnh lại, về đến Phó gia, Phó Thần Đồ khi hay tin Phó Cẩm Họa bị bắt cóc thì vô cùng kinh hoàng, còn đại phu nhân gần như ngất lịm.

Phó Thần Đồ nghiêm lệnh Phó gia trên dưới không được tiết lộ chuyện này, lại sai người bí mật điều tra, nhưng hết cả đêm vẫn không tìm thấy, chính vào lúc Phó Thần Đồ và đại phu nhân lòng như lửa đốt, người gác cửa bỗng nhiên phát hiện ra Phó Cẩm Họa được đưa về đến cổng phủ, Phó Thần Đồ trông thấy Phó Cẩm Họa áo quần xộc xệch, lập tức cởi áo choàng của mình đắp cho nàng, nhanh chóng sai người đưa nàng về Họa Trai.

Vấn Nhạn vừa nói xong, Phó Cẩm Họa còn chưa kịp đáp lời đã thấy đại tỷ Phó Tố Cầm và tam tỷ Phó Nhan Thư bước vào, Phó Tố Cầm cười nói: "Tứ muội, muội tỉnh rồi à? Đêm qua không thấy bóng dáng muội đâu, muội khiến chúng ta lo chết đi được..."

Phó Cẩm Họa nghe vậy cười nhạt, đáp: "Đã để mọi người phải ko lắng rồi, đúng là lỗi của muội."

Phó Nhan Thư tính tình đanh đá, mẫu thân nàng ta là tam phu nhân nhà họ Phó, ở trong phủ suốt ngày chỉ chuyên bới móc thị phi, khiến mọi người rất căm ghét, còn Phó Nhan Thư tuy không tệ hại như mẹ đẻ, nhưng cái miệng cũng chưa từng tha cho bất kỳ ai bao giờ: "Tứ muội, sau khi cha biết chuyện, đã hạ lệnh không cho phép kẻ nào để lộ tin tức ra ngoài, nhưng chỉ với một đêm người trong Tuyền Thành không ai không biết, thậm chí còn bàn tán xôn xao, nói toàn những lời khó nghe. Thực ra theo ta, muốn trách phải trách tên đê tiện đã làm nhục muội..."

Khi Phó Cẩm Họa xuống giường, cảm thấy ngoại trừ mệt mỏi, thân thể mình không có gì khác lạ, hơn nữa nàng biết kẻ có đôi mắt sắc bén thông tuệ ở trong tiểu viện kia sao có thể làm những chuyện bỉ ổi như vậy được?

Phó Cẩm Họa gần như tin tưởng hắn một cách vô điều kiện, giờ nghe những lời châm chọc của Phó Nhan Thư, nàng bình thản như không, thủng thẳng đáp: "Tam tỷ, sao tam tỷ dám khẳng định là muội đã bị làm nhục? Chẳng phải muội vẫn lành lặn đứng trước mặt tỷ đây sao?"

Phó Nhan Thư sững người, không ngờ Phó Cẩm Họa lại nói như vậy. Lập tức lớn tiếng: "Tứ muội, muội nói thế là có ý gì. Ta cũng đâu nói lời gì quá đáng, là muội chưa nghe thấy những người ngoài kia nói thế nào đó thôi. Bọn họ nói muội đã mất tấm thân trong trắng, nhất định không còn mặt mũi nào sống tiếp trên đời này nữa. Ta và đại tỷ lo muội nghĩ quẩn nên mới đến đây xem thế nào, thế mà muội lại còn không biết tốt xấu!"

Phó Tố Cầm đứng dậy, kéo tay Phó Nhan Thư, cất lời khuyên nhủ: "Được rồi, Nhan Thư, Cẩm Họa cũng thật đang thương, gặp phải kiếp nạn thế này, muội bớt nói vài câu đi. Cẩm Họa, muội chịu khó nghỉ ngơi, sau này tỷ lại tới thăm muội"

Phó Cẩm Họa chẳng tỏ thái độ gì, chỉ thấy Phó Tố Cầm trước khi đi còn dặn dò Vấn Nhạn, nhất định phải trông chừng nàng cho tốt, dứt khoát không được để sơ sẩy chút nào. Vấn Nhạn hoảng sợ dạ vâng, lát sau bước vào trong phòng, ánh mắt nhìn nàng cực kỳ căng thẳng, lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của nàng, như thể thực sự sợ xảy ra chuyện gì với nàng.

Phó Cẩm Họa thấy thế quả có chút dở khóc dở cười, nói: "Vấn Nhạn, em không cần lo lắng đến thế đâu, tiểu thư nhà e là ta đây vốn dĩ chẳng hề bị ai sàm sỡ cả, sao có thể nghĩ quẩn rồi tự sát cơ chứ? Hơn nữa, quần áo chắc chắn là em thay cho ta, em nói xem, có phải ta vẫn rất bình thường không?"

Vấn Nhạn cắn môi, đang nước mắt lưng tròng liền cười thành tiếng: "Vấn Nhạn hồ đồ rồi, chỉ biết nghe người khác nói lung tung...", dứt lời lại cuống quýt lau nước mắt, nói với Phó Cẩm Họa, "Vấn Nhạn đi bẩm báo với lão gia và phu nhân ngay, tiểu thư vẫn còn tấm thân nguyên vẹn, bảo đám ngươì kia ăn nói cho đàng hoàng một chút..."

"Khoan đã, Vấn Nhạn, tạm thời đừng vội nói ra, ta đoán chuyện này không đơn giản như thế..." Phó Cẩm Họa gọi Vấn Nhạn lại, lắc lắc đầu khẽ nói.