← Quay lại trang sách

Chương 5 Tấn Thanh-

Phó Cẩm Họa đưa mắt nhìn về phía nam tử áo trắng rời đi, dõi theo bóng dáng khôi ngô mà khoáng đạt của chàng dưới ánh mặt trời ấm áp buổi ban chiều, dần dần khiến nàng có cảm giác an tâm.

Trong khoang xe, Gia Luật Sở Tế và Phó Cẩm Họa mỗi người tựa vào một góc.

Gia Luật Sở Tế vứt cho nàng một tấm thảm mỏng rồi nhắm mắt dưỡng thần, nàng đón lấy rồi từ từ đắp lên người, một tay nắm chặt lấy góc thảm, cất tiếng hỏi: “Có phải ngươi sớm đã dự liệu được ta sẽ quay lại?”

Gia Luật Sở Tế chỉ lạnh lùng “hừ” một tiếng, không nói năng gì.

Phó Cẩm Họa chưa chịu thôi, tiếp tục hỏi: “Có phải ngươi cũng biết, rốt cuộc là ai đã cứu ta, lại là ai đã ép ta quay lại làm con tin nhục nhã thế này?”

Gia Luật Sở Tế như không hứng thú nghe Phó Cẩm Họa nhắc đến người đó, nhưng lại rất để ý đến câu nói cuối cùng của nàng, khẽ “ồ” lên một tiềng, hỏi lại đầy hào hứng: “Làm con tin cho bản vương, có chỗ nào nhục nhã?”

Phó Cẩm Họa thấy Gia Luật Sở Tế tỏ vẻ cố tình bức bách, nàng nhếch miệng cười rồi lạnh lùng nói: “Phi tử của hoàng thượng triều Thương Ly bị kẻ khác bắt cóc, tuyệt thực tự sát, chẳng phải khiến cho quân thần bách tính triều Thương Ly mất hết thể diện hay sao?”

Gia Luật Sở Tế sững người, bỗng ngẩng đầu cười ngất, hồi lâu mới nói như thể tròng ghẹo: “Nhưng cho dù là như vậy, chẳng phải nàng cũng chưa từng có ý định tự sát đấy thôi?”

Phó Cẩm Họa lườm hắn tức tối, thanh âm tuy nhỏ nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên quyết: “Ta có chuyện chưa hoàn thành, đương nhiên không thể dễ dàng chết đi được. Hơn nữa, nếu giờ ta chết, ngươi lấy gì ra mà uy hiếp triều Thương Ly?”

Ánh mắt Gia Luạt Sở Tế lóe lên, khóe môi nở một nụ cười chế giễu coi thường, nói: “Hắn bảo nàng quay lại đây là để nàng khua môi múa mép thế này sao?”

“Ngươi quen ngài ấy sao?” Phó Cẩm Họa hỏi dằn từng chữ, tựa như nghi vấn nhưng trong lòng đã hiểu rõ vài phần.

Đúng như dự đoán, Gia Luật Sở Tế không trả lời, vẫn nhắm mắt dưỡng thần, như không nghe thấy lời Phó Cẩm Họa.

Lại qua mấy ngày, đoàn người Gia Luật Sở Tế nghỉ ở bên ngoài một tòa thành trên núi, Tề tướng quân trước kia tiếp ứng ở thành Tuyền Châu vẫn luôn theo hầu bên cạnh Gia Luật Sở Tế, lúc này tiến lên bẩm báo: “Bẩm cáo Sở vương, trước mặt chính là thành An Lăng ở biên giới, do Ngu tướng quân Ngu Tấn Thanh trấn giữ. Hắn thông minh trời phú, danh tiếng khắp nơi, tướng sĩ triều Nguyên Hy chúng ta bao năm nay tử thương vô số dưới tay hắn, chỉ e lần này chúng ta chẳng dễ dàng đi qua…”

Phó Cẩm Họa vừa nghe tên Ngu Tấn Thanh thì khấp khởi mừng thầm, lúc quay đầu nhìn về phía thành An Lăng đã có thêm vài phần mong đợi, nhưng càng như vậy, Phó Cẩm Họa lại càng thích châm chọc, nàng nói: “Tề tướng quân nói sai rồi, Sở vương của các người uy trấn thiên hạ, chỉ cần nói ra danh hiệu, Ngu Tấn Thanh kia thể nào chẳng mở cổng thành nghênh đón? Đừng nói là thả cho chúng ta đi qua, cho dù các người muốn chiếm luôn tòa thành trì này, chắc cũng chỉ mất vài lời mà thôi.”

Dứt lời nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy sắc mặt của Tề tướng quân đã trở nên đờ đẫn, không biết phải trả lời thế nào, còn Gia Luật Sở Tế vẫn chỉ để lộ ánh mắt lạnh lùng nham hiểm, khiến Phó Cẩm Họa cảm thấy có phần hối hận, hiểu rằng không nên đắc ý, mồm miệng sắc bén trêu trọc hắn thêm.

Quả nhiên, Gia Luật Sở Tế cất giọng lạnh lùng quát: “Tề tướng quân, mời Họa phi lên xe ngựa, không có lệnh của bản vương bất kỳ ai cũng không được lại gần.”

Phó Cẩm Họa lườm hắn một cái, đang định bước lên xe bỗng từ trong ngách có một gã ăn mày xông ra, hét lớn: “Cô nương, ngoài thanh An Lăng trời đất giá lạnh, xin hãy thưởng vài lượng bạc cho kẻ tiểu nhân này sống qua ngày.”

Phó Cẩm Họa thấy gã ăn mày trước mặt quần áo lam lũ, dáng vẻ đáng thương nhưng thần tình khí chất lại khoáng đạt tự tại, không có chút nào túng quẫn, trong lòng ngầm cảm thấy hiểu kỳ.

Tề tướng quân theo sát sau lưn nàng lớn tiếng quát hỏi: “Tên ăn mày này ở đâu ra, đây là chỗ cho ngươi tùy tiện ăn xin chắc?” Vừa nói vừa vứt cho gã ăn mày mấy miếng bạc vụn, giục hắn mau mau ra chỗ khác.

Gã ăn mày đón lấy bạc vụn, giả vờ ngã vào bên cạnh Phó Cẩm Họa, đợi đến khi Phó Cẩm Họa định giơ tay lên đỡ liền lập tức đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm gì đó, đi về phía thành An Lăng.

Còn Phó Cẩm Họa đứng nguyên tại chỗ dáng vẻ thất thần, đến khi nghe thấy Tề tướng quân giục nàng mới tỉnh lại, quay đầu nhìn sang, Gia Luật Sở Tế hình như không để ý tới chuyện xảy ra bên này, nàng ngầm thở phào một tiếng.

Phó Cẩm Họa lên xe ngựa lấy vật mà vừa rồi gã ăn mày nhét vào tron tay áo nàng ra, thì ra là một tờ giấy.

Chính là lúc giả vờ bị ngã, gã ăn mày đã nhét tờ giấy vào trong tay áo của Phó Cẩm Họa. Nàng mở ra xem, chỉ thấy trên đó viết: “Ăn Lăng ngư sinh, bình an quy Thanh Tuyền.”

Phó Cẩm Họa khẽ đọc, phút chốc liền hiểu ra, đây nhất định là bức thư do Ngu Tấn Thanh sai người đưa tới, “ngư sinh” đối ứn với Ngu Tấn Thanh [2], còn “bình an quy Thanh Tuyền” là để chỉ giúp Phó Cẩm Họa bình an quay về thành Tuyền Châu.

Ban đầu Phó Cẩm Họa vô cùng kinh ngạc, về sau mới từ từ bình tĩnh lại, băn khoăn hồi lâu. Gia Luật Sở Tế là người thông minh, Ngu Tấn Thanh muốn cứu nàng từ tay hắn chỉ e không dễ. Hơn nữa, điều khiến Phó Cẩm Họa lo lắng nhất là hiện giờ nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc vì sao Tế Dương vương lại bảo nàng quay về bên cạnh Gia Luật Sở Tế?

Đang lúc Phó Cẩm Họa cúi đầu suy tính, tờ giấy trong tay thình lình bị kẻ khác đoạt mất, chẳng ai khác chính là Gia Luật Sở Tế. Chỉ thấy sắc mặt hắn sa sầm, đến khi đọc xong tờ giấy, liền hỏi nàng với vẻ rất khinh thường: “Rốt cuộc kẻ ngu đần nào tưởng rằng chỉ với một tờ giấy thế này là có thể cứu được nàng?”

Trong lòng Phó Cẩm Họa chợt động, giận dữ đáp trả: “Ngoại trừ Tế Dương vương ra, ngươi cảm thấy còn có thể là ai?”

Khóe môi Gia Luật Sở Tế lộ một nụ cười lạnh lùng, nói: “Nếu quả thực là hắn, mấy ngày trước hắn đã không thả nàng quay lại.”

Đợi đến tối, đoàn người Gia Luật Sở Tế ở tạm trong một ngôi miếu nhỏ ngoài thành. Phó Cẩm Họa được sắp xếp ở trong một phòng phía trong cùng của hành lang. Sau khi dùng cơm cùng mọi người xong, Phó Cẩm Họa được hộ tống về phòng, nàng đóng kín cửa không ra ngoài, muốn tìm kiếm chút tĩnh lặng.

Nhưng chẳng được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ồn ào ở bên ngoài, Phó Cẩm Họa nhìn ra từ cánh cửa khép hờ, thì ra là hai tên thuộc hạ của Gia Luật Sở Tế, đứng hai bên cửa như thể môn thần.

Phó Cẩm Họa thấy vậy đẩy mạnh cửa ra, quát hai tên thuộc hạ: “Gọi Gia Luật Sở Tế đến đây cho ta!”

Lát sau Gia Luật Sở Tế vào phòng, sai hai tên thuộc hạ lui xuống, Phó Cẩm Họa bực bội hỏi: “Gia Luật Sở Tế, ngươi giải thích cho ta, đến tận hôm nay ngươi vẫn cho rằng ta là tù binh của ngươi sao? Đừng quên, ngày trước ta đã từng trốn thoát khỏi gong cùm của ngươi đó.”

Gia Luật Sở Tế lần tràng hạt trong lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Tru trì trong miếu tặng bản vương chuỗi tràng hạt này, ban đầu bản vương cũng chẳng để tâm, bây giờ nhìn kỹ lại thì ra không phải là thứ đồ vật tầm thường…”

“Gia Luật Sở Tế, ngươi chẳng qua chỉ là một vương tử bất đắc chí của triều Nguyên Hy, tính tình âm độc lạnh lùng, ai nấy đều nói rằng sau này ngươi chắc chắn không ngồi lên được hoàng vị Nguyên Hy, chẳng những thế, cho dù ngươi bằng lòng được phong vương phong hầu đi ra biên cương, bọn họ cũng sẽ không dễ gì mà tha cho ngươi. Sự thực đã là như vậy, ngươi làm ra những chuyện này phỏng có nghĩa lý gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa chịu chấp nhận số phận?” Phó Cẩm Họa thấy Gia Luật Sở Tế không them để ý đến những lời mình nói, không còn kìm nén được những nghi vấn trong lòng nữa, quyết dùng lời lẽ sắc bén của mình, nhất định dồn Gia Luật Sở Tế vào ngõ cụt mới chịu thôi.

Quả nhiên, Gia Luật Sở Tế không phải không có chút nào kinh động, sắc mặt hắn sa sầm,nhưng ánh mắt lại vẫn lạnh lùng đầy căm phẫn, chậm rãi tiến lại gần Phó Cẩm Họa, ngang ngược nói: “Vậy thì, nàng nói cho bản vương nghe, bản vương phải chấp nhận số phận thế nào đây? Chẳng lẽ khoanh tay chịu trói, mặc kẻ khác chém giết, chính là số phận? Chẳng lẽ để cho kẻ khác áp bức, cúi đầu tuân theo, chính là chấp nhận số phận?”

Có lẽ lời phản pháo của Tế Dương vương quá sắc bén, Phó Cẩm Họa sững người, kế đó mới chậm rãi nói: “Nói như vậy thì, ngươi nhất định không hiểu đạo lý sáng suốt giữ mình rồi phải không? Nếu ngươi bằng lòng sống đời tầm thường, có khi còn có thể giữ được tính mạng. Nếu ngươi thề phải so cao với trời, vậy thì chỉ uổng phí tính mạng mà thôi. Đừng quên, ngươi bắt cóc ta hoàn toàn chẳng thể thao túng được triều Thương Ly.”

Gia Luật Sở Tế lạnh lùng “hừ” một tiếng càng thêm coi thường nói: “Sao nàng có thể khẳng định rằng, ta bắt cóc nàng là vì hoàng đế của triều Thương Ly.”

Phó Cẩm Họa kinh hãi trong lòng, bỗng nhiên hiểu ra, Gia Luật Sở Tế bắt cóc nàng chẳng lẽ là vì Tế Dương vương sao?

“Nàng chẳng qua chỉ là một phi tử chưa vào cung, hơn nữa Chung Ngân Hoàng kia một lần sắc phong những ba phi tử, nàng trong lòng hắn có đáng kể gì? Thế nhưng, ý nghĩa của nàng đối với Tế dương vương lại hoàn toàn khác…”

Gia Luật Sở Tế lấp lửng không nói hết lời, Phó Cẩm Họa ngấm ngầm dò đoán xem hắn biết được bao nhiêu. Có điều, nàng đoán, giữa Tế Dương vương và Gia Luật Sở Tế nhất định có mối quan hệ khác thường nào đó, nếu không hắn chẳng có lý do gì để uy hiếp Tế Dương vương cả.

“Gia Luật sở Tế, ta nên khen ngươi thông minh hay chê ngươi ngu đần đây? Ngươi nói bắt cóc ta để uy hiếp Tế Dương vương, nhưng lại nói ngày hôm đó là Tế Dương vương bảo ta quay lại, những điều đó lẽ nào không mâu thuẫn ư?” Phó Cẩm Họa hơi nheo mắt, chậm rãi nói.

Gia Luật Sở Tế khẽ cười, giọng điệu ngang ngược mà thách thức. “Câu này nên để bản vương nói với nàng mới đúng! Tế Dương vương rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm nào cơ chứ? Chiêu dò la kém cỏi này của nàng, ai chẳng nhìn thấu được? Bản vương cảnh cáo nàng, đừng tưởng có thể dễ dàng thăm dò được thứ gì từ chính miệng bản vương…”

Đúng vào lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Phó Cẩm Họa đáp lời, thấy người đẩy cửa vào là một tiểu hòa thượng mặc áo vải nâu sồng, lễ phép nói: “Thí chủ, tiểu tang đưa trà tới.”

Tiểu Hòa thượng đặt ấm trà trong tay lên bàn, chưa vội lui ra ngay mà lại hướng về phía Phó Cẩm Họa nói: “Nữ thí chủ, vừa rồi phương trượng trụ trì thấy nàng chau mày ủ rũ, cho nên bảo tiểu tang đưa mấy quyển kinh thư đến, giúp nữ thí chủ tụng kinh niệm phật, an tâm dưỡng tính.”

Tiểu hòa thượng vừ nói vừa rút từ trong lòng ra mấy quyển kinh thư, cung kính đưa cho Phó Cẩm Họa, miệng vẫn nói không ngớt lời.

Gia Luật Sở tế nghe có vẻ miễn cưỡng, bèn nhìn Phó Cẩm Họa một cái rồi ra cửa trước.

Phó Cẩm Họa đón lấy kinh thư, chậm rãi mở ra, đi đến trước bàn dùng ngón tay chấm nước trà viết: "Là Tế Dương vương hay Ngu Tấn Thanh sai ngươi đến?"

Tiểu hòa thượng đó mặt mũi sáng sủa, ánh mắt thông minh, định dùng ngón tay viết trả Phó Cẩm Họa, liền thấy Gia Luật Sở Tế lại quay trở vào, lập tức đưa ống tay áo lên bàn lau vệt nước, nói: "Nữ thí chủ, xin lỗi, để tiểu tăng đổi ấm trà khác."

Phó Cẩm Họa có làm vẻ trấn tĩnh nói: "Không cần đâu, không còn sớm nữa ta cũng nên nghỉ ngơi thôi."

Tiểu hòa thượng khẽ đáp lại chắp tay nói "A di đà phật", rồi nhanh chóng rời đi.

Gia Luật Sở Tế làm như vô tình cầm cuốn kinh thư trong tay Phó Cẩm Họa lên giở xem kỹ càng, Phó Cẩm Họa cũng không lật tẩy hắn, để cho hắn xem kỹ xong mới nói: "Chẳng lẽ cuốn kinh thư này nhuốm bụi trần thế rồi?"

Gia Luật Sở Tế đương nhiên hiểu ý Phó Cẩm Họa, chỉ khẽ cười, nói: "Nàng phải hiểu, bốn chữ "Ám độ Trần Thương [3]" cũng không phải không thể vận dụng vào việc giữa nữ thí chủ và tiểu hòa thượng đâu."

Phó Cẩm Họa đứng bật dậy, tức tối nói: "Gia Luật Sở Tế, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng. Bất kể là Tế Dương vương hay Ngu Tấn Thanh đều là những bậc nam nhi đường đường chính chính của triều Thương Ly, ngươi tưởng một hoàng tử tộc man di như ngươi có thể có kết cục tốt đẹp dưới tay họ sao?"

"Tế Dương vương ư?" Gia Luật Sở Tế nghe thấy thế trong mắt liền lóe lên một tia âm độc mà người khác khó lòng thấy được, trả lời đầy vẻ bất cần: “Nàng có biết hôm đó sau khi nàng bỏ trốn, Tế Dương vương làm thế nào mà tìm được nàng không?”

Phó Cẩm Họa hơi sững người, trước đó nàng cũng từng nghĩ đến việc muốn hỏi Tế Dương vương việc này, nhưng bởi lẽ nàng hậm hực bỏ đi, cho nên đến tận bây giờ vẫn không giải được mối nghi hoặc trong lòng.

Gia Luật Sở Tế dường như tình cờ nhìn vào trước ngực nàng, quay người đi, nói: “Trên người nàng có mang Thiên Kim Túy, thứ dịch này có mùi hương khác lạ…”

“Chẳng lẽ hôm đó Tế Dương vương đã dựa vào mùi hương lạ này mà tìm được ta sao?” Phó Cẩm Họa buột miệng, nói xong lại cảm thấy kinh hãi, gã Gia Luật Sở Tế này lại có thể đọc ra được lai lịch của Thiên Kim Túy, vậy thì phải chăng hắn cũng có thể theo dấu mùi hương mà đuổi theo nàng?

Hoặc giả, Gia Luật Sở Tế đoán chắc Tế Dương vương sẽ tìm được nàng, cho nên hôm đó sau khi rẽ sai đường, hắn bèn đợi ở một bên mà không tiếp tục đuổi theo truy tìm nàng nữa.

Có lẽ phát hiện ra vẻ hoảng sợ trong thần thái của nàng, Gia Luật Sở Tế lạnh lùng hừ một tiếng, quay người ngồi đối diện với nàng, chậm rãi nói: “Mười năm trước, Tế Dương vương và ta bái chung một thầy, khi đó chẳng qua chỉ là sư huynh đệ nhiệt huyết dâng trào, bây giờ lại thành ra người ở hai phía chân trời, ta muốn mượn thế hắn, đoạt lấy vương vị…”

Thì ra là như vậy, Phó Cẩm Họa lập tức hiểu ra, Tế Dương vương và Gia Luật Sở Tế là sư huynh đệ, quen biết nhau từ trước. Chẳng lẽ ngày trước Tế Dương vương giao Thiên Kim Túy cho nàng, đã sớm dự liệu rằng Gia Luật Sở Tế nhất định sẽ đến bắt cóc nàng đi?

“Gia Luật Sở Tế, Tế Dương vương tuy nắm giữ ba mươi vạn tinh binh, nhưng cũng không thể xua quân lên phía bắc quét sạch triều Nguyên Hy được. Hơn nữa, nếu Tế Dương vương công hạ triều Nguyên Hy, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ dâng tả triều Nguyên Hy cho ngươi sao?” Phó Cẩm Họa có phần không hiểu, Gia Luật Sở Tế rốt cuộc dựa vào cái gì mà muốn Tế Dương vương nghe lệnh của hắn?

Gia Luật Sở Tế có vẻ thất thần, buột miệng nói: “Trong tay hắn nắm giữ một thứ, có thể khiến triều Nguyên Hy…”

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng của Tề tướng quân, Gia Luật Sở Tế đột nhiên bừng tỉnh, dứt lời không nói nữa, nhìn Phó Cẩm Họa một cái rồi đứng dậy mở cửa đi ra.

Chú thích:

[2]: Hai chữ “ngư sinh” trong tiếng Trung Quốc phát âm giống hai chữ “Ngu” và “Thanh” trong tên của Ngu Tấn Thanh.

[3] Lấy tích Lưu Bang ngoài mặt thì tu sử đường núi, nhưng sau lưng ngấm ngầm đi đường vòng sang Trần Thương bắt đại tướng Chương Hàm của Hạng Vũ, cuối cùng đoạt được thiên hạ, dựng lên triều Hán. Ý nói việc ngấm ngầm họat động.