Chương 5 (tt) -
Phó Cẩm Họa thấp thoáng nghe thấy Tề tướng quân nói truy binh của triều Thương Ly đã tới thành An Lăng, đang đuổi đến ngôi miếu này, phải lập tức di chuyển đến nơi kín đáo hơn.
Phó Cẩm Họa nhìn ra ngoài từ cửa sổ phía sau, quả nhiên đằng xa dưới chân núi đèn đuốc từng đốm sáng trưng, đang đi nhanh về phía ngôi miếu này. Phó Cẩm Họa không phân biệt được là người do Ngu Tấn Thanh hay Tế Dương vương phái tới, lại thấy cửa sổ phía sau chỉ cách mặt đất vài thước, bèn hạ quyết tâm, tháo rèm trên giường ra buộc vào song cửa sổ, nhảy ra ngoài thuận theo tấm rèm trượt xuống đất.
Thế nhưng, Phó Cẩm Họa không hề đi về phía quan binh của triều Thương Ly, mà chạy nhanh theo hướng ngược lại.
May mà lính canh miếu không hề nghiêm ngặt, Phó Cẩm Họa thừa cơ không có ai bèn ra khỏi miếu, Gia Luật Sở Tế từng bảo Tề tướng quân đưa cho nàng một bộ quần áo đơn giản, cho nên lúc này, dù nàng xuất hiện trong thành An Lăng cũng sẽ không gây sự chú ý.
Thành An Lăng, chuyến này Phó Cẩm Họa nhất định phải đi.
Vốn dĩ Phó Cẩm Họa nghĩ rằng vào thành An Lăng một là có thể dò la thái độ của quân thần triều Thương Ly đối với việc mình bj bắt cóc, hai là phải tùy thời cơ mà tìm cách quay về Tuyền Thành. Còn về Ngu Tấn Thanh ở thành An Lăng, nàng chưa từng nghĩ đến việc đi tìm, một là vì chuyện hôm dó Ngu Hồng Ngạc nhờ cậy nàng vẫn chưa hoàn thành, hai là nàng không biết gì về Ngu Tấn Thanh cả, không rõ tính tình con người này, không dám chắc Ngu Tấn Thanh rốt cuộc có dám ôm đồm chuyện của nàng không.
Đợi đến khi trời mờ sáng, Phó Cẩm Họa mới vào được trong thành An Lăng, nàng không biết đường nên mỏi hành động đều vô cùng cẩn thận. Thành An Lăng nằm ở biên quan, vật chất thiếu thốn, không được phồn hoa cho lắm.
Phó Cẩm Họa lúc này đã rất đói, bèn mạnh bước vào một tửu lâu, gọi vài món ăn, trong lúc đợi đồ ăn được bê ra mới ngẩng đầu quan sát chung quanh bốn phía, chỉ thấy khách khứa trong tửu lâu thưa thớt chẳng được mấy người, một người đàn ông râu quai nón ngồi ở trong góc đông nam cứ nhìn nàng chằm chằm, án mắt dâm tà thật hết sức vô lễ.
Phó Cẩm Họa không khỏi chau mày, lại nhìn về phía bắc, người khách ngồi cạnh cửa sổ là một nam tử đang quay lưng lại với nàng, thân hình gầy gò nhưng cao lớn, người đó đang nâng chén uống một mình.
Cơm canh nhanh chóng được đưa lên, Phó Cẩm Họa vội vàng ăn hết, rồi gọi tiểu nhi tính tiền. Đợi đến khi tiểu nhị lại gần, Phó Cẩm Họa mới phát hiện ra trong tay mình hoàn toàn không có tiền, trong khi những trang sức còn lại trên người cũng để ở trong miếu.
Tình cảnh ấy dường như bị gã đàn ông râu quai nón trông thấy, hắn cười dâm tà tiến lại, nói: “Cô nương từ đâu đến, Sao trong thành An Lăng chưa từng thấy nhân vật nào có nhan sắc như cô nương nhỉ? Nếu cô nương đã cạ túi, chi bằng theo bản đại gia về phủ, bản đại gia cũng tiện giúp đỡ cô nương sắp xếp cho ổn thỏa một phen.”
Phó Cẩm Họa không nói năng gì, hồi lâu mới cười lạnh lùng đáp: “Thứ các hạ uống trên bàn cũng là rượu phải không?”
Gã râu quai nón có phần không hiểu, gật đầu nói: “Chẳng lẽ cô nương cũng muốn uống?”
“Nếu các hạ chưa từng soi gương, thì chi bằng dùng ly rượu này thay gương soi thử xem…” Phó Cẩm Họa chậm rãi nói, cầm chặt chén trà trong tay, chỉ đợi gã râu quai nón kia phát điên là sẽ ném về phía hắn trước.
Gã râu quai nón ngẩng ra một lát, đến khi hiểu ra quả nhiên giận dữ quát: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nữ nhân trong thành An Lăng này ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của bản đại gia? Ngươi không chịu bằng lòng cho nhanh thì cứ theo bản đại gia về phủ, để bản đại gia dạy dỗ người một lượt cho cẩn thận…”
Phó Cẩm Họa lập tức ném chén trà trong tay qua, gã râu quai nón không ngờ Phó Cẩm Họa lại hành động như vậy nên không tránh kịp bị ném trúng, lập tức trán chảy đầy máu, vừa thẹn vừa giận sai tùy tùng trói Phó Cẩm Họa lại rồi tính tiếp.
Trước mắt thấy không địch lại được đông người, Phó Cẩm Họa bỗng cảm thấy hối hận, hận mình không nên mồm miệng sắc sảo như thế, chọc tưc gã râu quai nón này chỉ khiến bản thân rơi vào cảnh cùng quẫn hơn.
Phó Cẩm Họa do dự không quyết, đang nghĩ có nên lôi thân phận của mình ra để đẩy lùi bọn người này hay không thì chính vào lúc này, nam tử dựa bên cửa sổ phía bắc đứng dậy, đi về phía Phó Cẩm Họa.
Phó Cẩm Họa vô tình liếc mắt về phía nam tử đang đi về phía nàng, chỉ thấy đôi mắt chàng đen nhánh, đầu tóc bóng mượt, mình mặc áo trắng, bên eo thắt một chiếc túi thơm hoa văn hình đám mây, trong khoảng khắc, Phó Cẩm Họa hơi thất thần, thấy nam tử áo trắng vô cùng đặc biệt đó tay cầm chiếc quạt ngọc đang rảo bước tới.
“Thành An Lăng này vàng thau lẫn lộn, Châu Luc nhà ngươi có là cái thá gì?”
Gã râu quai nón có phần do dự, không biết lai lịch của nam tử áo trắng, nhưng trong nháy mắt lại lên tiếng quát: “Ông đây cảnh cáo ngươi đừng có lo chuyện bao đồng…”
Còn chưa nói hết lời, đã thấy bên ngoài tửu lầu có một nam nhân mặc áo màu xanh sẫm bước vào, phi thân như gió kề đao lên cổ hắn, lực đạo mạnh mẽ, ép hắn phải quỳ xuống đất.
Nam từ áo trắng xoay chiếc quạt ngọc trong tay, thanh âm vang vọng, trầm ấm dịu dàng nhưng lại mang vẻ kiên quyết không cho phép người khác nghi ngờ hay chống lại, kiêu ngạo nói: “Trên thế gian này, chưa co ai dám xưng “ông” trước mặt ta đâu…”
Nam nhân áo xanh tung một cước đá bay gã râu quai nón, quát: “Cút cho xa vào, nếu không Ngũ Cừu ta sẽ cho ngươi biến mất kỏi thành An Lăng kể từ ngày hôm nay đó.”
Gã râu quai nón bị Ngũ Cừu đá trúng ngực, đau đớn phun ra một ngụm máu, đám tùy tùng bên cạnh vội vã khiêng hắn ra khỏi tửu lâu.
Ngũ cừu ôm đao đứng đó, nhanh chóng liếc nhìn Phó Cẩm Họa, sau đó mới cất giọng: “Gã đó tên là Chu Lục, tổ tiên là ác bá chuyên giết người cướp của, về sau đến thành An Lăng trốn tránh kẻ thù, mấy đời định cư ở đây. Nhưng vì tổ tiên hắn không sửa tính trộm cắp, cho nên ngày thường Châu Lục không biết giữ mình, thường xuyên sinh sự vô lối. Hôm nay hắn gặp phải công tử, lại ăn một cước của Ngũ Cừu ta, đảm bảo ba tháng sau cũng không dám ra đường gây chuyện thị phi nữa đâu.”
Nam tử áo trắng nghe thấy Ngũ Cừu nói thế, không tỏ thái độ gì, mà nhìn Phó Cẩm Họa mỉm cười, hỏi: “Cô nương đến thành An Lăng tìm người thân hay thăm bạn bè? Dọc đường có còn bằng hữu nào không?”
“Tôi từ Tuyền Thành tới, phụ mẫu đều đã mất bèn đến thành An Lăng tìm người thân, trên đường gặp cướp, hành lý quần áo đều bị cướp mất, tôi cũng may mắn mới trốn ra được cho nên trên người chẳng có thứ gì, một xu cũng không có.” Phó Cẩm Họa cúi đầu nói.
Nam tử áo trắng khẽ "ồ" một tiếng, trầm ngâm một hồi mới nói: "Nếu đã là như vậy, cô nương muốn tìm đến nhà ai, cứ việc bảo Ngũ Cừu đưa tới, nếu không tìm được gia đình đó, chi bằng đến phủ ta ở tạm vài ngày rồi tính sau."
Kế đó, nam tử áo trắng cũng không đợi nàng từ chối, dặn dò Ngũ Cừu vài câu rồi ra khỏi tửu lâu, tựa như một cơn gió.
Phó Cẩm Họa đưa mắt nhìn về nam tử áo trắng rời đi, dõi theo bóng dáng khôi ngô mà khoáng đạt của chàng dưới ánh mặt trời ấm áp của buổi ban chiều, dần dần nàng bỗng cảm thấy rất yên tâm.
Khi nàng còn đang chìm trong cảm giác thư thái hiếm hoi đó, bỗng thấy vang lên tiếng nói của Ngũ Cừu: "Cô nương chúng ta mau đi thôi, để lâu Ngũ Cừu e rằng không kịp về bẩm báo với công tử trước khi trời tối."
Đương nhiên Ngũ Cừu và Phó Cẩm Họa đi hai tiếng đồng hồ cũng không tìm được gia đình nọ.
Thấy trời đã tối, Ngũ Cừu thở dài bỏ cuộc, tỏ rõ vẻ rầu rĩ vì không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó.
Sau cùng, Phó Cẩm Họa được Ngũ Cừu dẫn tới một phủ đệ, cất bước tiến vào, trước mắt nàng là tuyết dày ba thước.
Phó Cẩm Họa có phần kinh ngạc, nàng đưa mắt nhìn quanh tứ phía, chỉ thấy trong phủ ngoại trừ bên ngoài hành lang, trên mặt tuyết đều không hề có dấu vết gì, không có lấy một vết chân.
Ngũ Cừu thấy sắc mặt Phó Cẩm Họa như thế thì liền hiểu ngay suy nghĩ của nàng, bèn nói: “Đây là thói quen của công tử, huynh ấy ưa sạch sẽ, người trong phủ chúng tôi cũn đều biết rõ điều ấy, cho nên tuyết trong đình viện dần dà không ai quét dọn.”
Ngũ Cừu dẫn Phó Cẩm Họa vào nhà giữa ngồi, sai người dâng trà nóng lên, tự mình đi bẩm báo đợi lệnh. Chẳng bao lâu sau, Ngũ Cừu từ trong đi ra, nói: “Cô nương, công tử còn đang tiếp khách ở trong, bảo Ngũ Cừu sắp xếp phòng khách cho cô nương nghỉ ngơi trước, đợi ngày mai sẽ tiếp đãi tròn bổn phận chủ nhà.”
Ngũ Cừu đưa tay làm dáng mời, tiếp tục nói: “Còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương…”
Phó Cẩm Họa đứng dậy, theo Ngũ Cừu đi ra khỏi nhà giữa, còn chưa trả lời đã thấy một bóng hình nhanh nhẹn gầy gò từ xa đi tới, suýt thì đâm vào nàng.
Ngũ Cừu thấy người đó không dừng lại mà chạy thẳng vào nhà giữa, bèn quát với sau lưng: “Thằng ranh con, ta sẽ tính sổ với ngươi sau.”
Phó Cẩm Họa hỏi tựa như vô tình: “Người vừa rồi là như thế nào trong phủ?”
“Hắn là Chân Phiến, chẳng qua chỉ là một kẻ được công tử lượm về từ bãi tha ma mà thôi. Ngày thường hắn theo công tử tập võ luyện chữ, ỷ thế công tử thương hắn mà hay tỏ vẻ ngông cuồng. Đợi Ngũ Cừu này nắm chắc cơ hội, nhất định phải chỉnh cho thằn ranh ấy một trận mới được.” Ngũ Cừu tuy nói năng lời lẽ ghê ghớm nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa, Phó Cẩm Họa nhìn bộ dạng nổi cáu của Ngũ Cừu, hiểu rằng ngày thường Ngũ Cừu chẳng qua oán trách Chân Phiến quá lắm cũng chỉ bằng mấy câu nói cửa miệng mà thôi.
Vào đến phòng khách chuận bị cho Phó Cẩm Họa. Ngũ Cừu còn huyên thuyên thêm vài câu rồi mới đi.
Chẳng mấy chốc đã thấy một tiểu a đầu mắt híp bước vào, tiểu a đầu mắt híp ấp úng nói: “Cô nương có chỗ nào không hài lòng? Những thứ này đều do công tử tự mình sai người sắp xếp đó.”
Phó Cẩm Họa chợt cảm động, bèn hỏi: “Công tử nhà ngươi đến đây sắp xếp từ bao giờ?”
Tiểu a đầu chau mày vẻ suy nghĩ, nói: “Thanh Bích nhớ là công tử vừa từ ngoài phủ về liền sai người xuống chuẩn bị đồ đạc ngay, rồi tự mình đến đây xem xét, sai người bày biện.”
Phó Cẩm Họa gật đầu không có gì nhưng trong lòng đầy ngạc nhiên, nói như vậy thì nam tử áo trắng kia đã đoán ra từ lâu rằng nàng sẽ không tìm được người thân, nhất định sẽ theo Ngũ Cừu trở về phủ, cho nên mới sai người chuẩn bị sẵn phòng khách ư?
Thanh Bích đứng hầu một bên, Phó Cẩm Họa rửa ráy xong xuôi, bèn bảo cô ta lui xuống nghỉ ngơi.
Để cả quần áo như cũ lên giường, lòng Phó Cẩm Họa như sóng cuộc dâng.
Nàng đã sớm nhận ra, Chân Phiến chính là người đã đóng giả làm tiểu ăn mày đưa mẩu giấy cho nàng, cũng là người đóng giả làm tiểu hòa thượng đến đưa kinh thư cho nàng trong miếu tối hôm qua.
Nói như vậy thì, nam tử áo trắng kia hiển nhiên chính là Ngu Tấn thanh. Ngoại trừ chàng, còn ai có được phong thái như vậy?
Hôm sau khi nàng tỉnh dậy, Thanh Bích đã bưng nước nóng tới giúp nàng rửa mặt chải đầu, còn mang theo một bộ quần áo sạch, nói: “Công tử nói cô nương, rửa mặt thay đồ xong thì mời đến gian trước cùng dùng cơm.”
Khi Phó Cẩm Họa vào đến gian trước đã thấy Ngu Tấn Thanh đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay còn cầm một quyển kinh thư, trên bàn bày một ấm trà cùng mấy món điểm tâm tinh xảo.
Chân Phiến đứng sau lưng Ngu Tấn Thanh, trông thấy Phó Cẩm Họa bèn chớp chớp mắt, cười lanh lợi.
Ngu Tấn Thanh gật đầu cười ra hiệu cho Phó Cẩm Họa ngồi xuống, nàng cũng không đa lễ, giơ tay lấy điểm tâm trên bàn ăn, nhưng chỉ thấy Ngu Tấn Thanh uống một chén trà, không dùng đồ ăn thì cảm thấy có phần kỳ lạ.
Chân Phiến đứng một bên thấy thế cười nói: “Cô nương đừng lấy làm lạ, công tư tôi buổi sáng xưa nay chỉ uống một chén trà, đọc kinh văn, đợi đến trưa mới ăn đồ mặn, đến tối lại chỉ dùng ít đồ chay, những thứ dính dầu mỡ đều không chịu đụng vào. Bách tính trong thành An Lăng này đều nói công tử nhà tôi thân từ hoa sen mà ra, thanh khiết trong sáng vô cùng.”
Ngu Tấn Thanh lườm Chân Phiến một cái, làm vẻ giận nói: “Nhiều chuyện, những lời như thế cũng đem ra nói giỡn được, để người ta cười cho.”
Phó Cẩm Họa nhất thời không ngờ Ngu Tấn Thanh lại là người điều độ như vậy, vừa ngạc nhiên lại vừa có phần tán thưởng, bèn nói: “Người ta đều nói, kinh văn có thể siêu độ cho con người thoát khỏi bể khổ, nhưng Phật ngữ cũng dạy rằng, bể khổ vô biên, nói như vậy rốt cuộc đọc kinh văn rốt cuộc có thể giúp con người thoát khỏi bể khổ hay không?”
Ngu Tấn Thanh sững người, hiển nhiên không ngờ Phó Cẩm Họa lại nói những lời này, trầm ngâm một hồi mới chậm rãi nói: “Từ nhỏ ta đã được cao nhân chỉ điểm, cho nên lâu dần thành quen, xưa nay chưa từng nghĩ đến đạo lý nào. Nay cô nương nói ra thực khiến ta nhất thời không thể nào giải đáp nổi. Thôi vậy, thôi vậy, sáng nay không đọc kinh văn nữa…”
Nói đoạn, Ngu Tấn Thanh bèn đặt quyển kinh sang một bên, Chân Phiến cản thận cầm lấy, đặt vào trong chiếc hộp bằng gỗ đàn hương ở đằng xa, xong đâu đấy mới quay lại nói: “Công tử đọc kinh văn buổi sớm vốn là chuyện mười năm không khác một ngày, nay nói phá lệ là phá lệ, nếu lão gia và tiểu thư biết được chuyện này không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào đây.”
Phó Cẩm Họa biết người nhà mà Chân Phiến nói nhất định là Ngu Hồng Ngạc, có điều Ngu Hồng Ngạc giờ đã vào cung làm phi, kể ra tuy không thể vinh sủng cả đời nhưng chỉ cần Ngu Tấn Thanh chấn thủ biên quan một giờ, nàng ấy sẽ có thể giữ được bình an phú quý một giờ.
Phó Cẩm Họa còn đang suy nghĩ miên man liền nghe thấy Ngu Tấn Thanh hỏi: “Cô nương, còn chưa thỉnh giáo phương danh?”
Phó Cẩm Họa do dự một hồi, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Ngu Tấn Thanh nàn không muốn che dấu nữa bèn hạ giọng hồi đáp: “Ta họ Phó…”
Còn chưa nói tên, Ngu Tấn Thanh cũng không hỏi tiếp.
Chân Phiến ở bên cạnh cười gỡ, nói: “Thì ra là Phó cô nương, rất hân hạnh…”
Phó Cẩm Họa thấy Chân Phiến niềm nở tươi cười, đâm ra phẫn nộ, bèn làm mặt lạnh lùng, hậm hực nói: “Ngu công tử nếu đã biết thân phận của ta, cần gì phải giả vờ không biết!”
Ngu Tấn Thanh khẽ quát Chân Phiến không được xen vào, bảo Chân Phiến lui xuống, sau đó tự tay rót một chén trà cho Phó Cẩm Họa rồi mới nói: “Chẳng phải nàng cũng tự đoán ra thân phận của ta trước đó rồi sao? Nhưng nàng cũng không hề tiết lộ nửa lời với ta. Nếu nàng đã khôn muốn nói, ta cần gì phải hỏi?”
Phó Cẩm Họa hơi đỏ mặt, biết Ngu Tấn Thanh muốn ám chỉ hôm qua khi gặp mặt nàng đã sớm trông thấy bên eo chàng đeo một chiếc túi thơm thêu hình hoa văn hình đám mây, loại vải đó do cung đình ngự chế, Phó Cẩm Họa là con gái trong gia đình quan lại có lý gì lại không biết vật này.
Thành An Lăng tuy là nơi vàng thau lẫn lộn, nhưng người có thể đeo túi thơm ngự chế hành tẩu, ngoại trừ Ngu Tấn Thanh chấn thủ biên quan ra thì làm gì còn ai khác.
Chỉ e khi Ngu Tấn Thanh cứu nàng trong tửu lâu cũng đã nhìn rõ thân phận của nàng rồi, bảo Ngũ Cửu theo nàng đi tìm người thân, chẳng qua chỉ là cho nàng chỗ lùi để giữ thể diện mà thôi.
Ngu Tấn Thanh, chàng suy nghĩ thật chu đáo.
Phó Cẩm Họa ôm chén trà trong tay, ngưng thần thu mắt nói: “Nếu Ngu Tấn công tử đã biết rõ thân phận của ta, vậy thì ta cũng không ngại nói rõ mọi chuyện. Ta muốn biết, sau khi ta bị bắt cóc, thái độ của triều đình rốt cuộc ra sao?”
Ngu Tấn Thanh đưa ánh mắt sâu thẳm của mình nhìn Phó Cẩm Họa một lát rồi đưa ra chỗ khác, hướng về phía tuyết trăng tinh khôi ở trong sân, nói: “Họa phi bị bắt cóc ngay trong ngày nhập cung, long nhan phẫn nộ, nhất định phải chém đầu kẻ bắt cóc Họa phi trước cửa cung.”
Phó Cẩm Họa sững người, kế đó cười lạnh lùng, sao nàng có thẻ nghe không ra thâm ý trong lời nói của Ngu Tấn Thanh cơ chứ? Trong chỉ dụ của Chung Ngân Hoàng, ngoài trừ việc hạ lệnh chém đầu kẻ bắt cóc nàng trước cửa cung, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện sống chết của nàng.
Hoặc giả, Chung Ngân Hoàng hoàn toàn không còn cần đến một phi tử đã bị bắt cóc nữa, như thế sẽ tổn hại đến thể diện hoàng gia. Nói như vậy, thì bất luận nàng có còn tấm thân trong trắng hay không đều khó tránh khỏi cái chết, mà bất kể chết theo cách nào đều sẽ chụp cho Phó Cẩm Họa cái mũ là tự tận để bảo vệ trinh tiết, rồi an tang theo nghi lễ của Họa phi.
Đế khi đó, Chung Ngân Hoàng sẽ thông cảm cho nỗi đau mất con của Phó Thần Đồ, rồi lại chọn trong số Phó Tố Cầm và Phó Nhan Thư, đưa một người nữa vào cun, để tiếp tục vinh sủng phú quý cho nhà họ Phó.
Thế nhưng, Phó Cẩm Họa vẫn có điều chưa rõ, nàng hỏi: “Quan binh vào miếu lục soát hôm qua, có phải là người của Ngu công tử không?”
Ngu Tấn Thanh trầm ngâm một hồi, cuối cùng cũng nói cặn kẽ đầu đuôi sự việc.
Hóa ra hôm đó sau khi Phó Cẩm Họa bị Gia Luật Sở Tế bắt cóc, Chung Ngân Hoàng đã hạ chỉ khẩn cấp cho các châu quận trong vòng tám trăm dặm từ Tuyền Thành đến thành An Lăng, Tế Dương vương cũng dẫn ba ngàn tinh binh theo sát đằng sau.
Cho nên, từ rất lâu trước khi Phó Cẩm Họa và đoàn người Gia Luật Sở Tế tiến vào thành An Lăn, Ngu Tấn Than đã sớm tiếp được chỉ dụ, bố trí sẵn người ngựa ở bên ngoài thành.
Phó Cẩm Họa vẫn còn vài phần nghi hoặc, hỏi thêm: “Nếu chỉ dụ của hoàng thượng đã đến, công tử cần gì quan tâm đến sự sống chết của ta nữa? Lại còn bảo Chân Phiến đến đưa mẩu giấy cho ta làm gì?”
Sắc mặt Ngu Tấn Thanh sa sầm, đáp: “Bởi vì có người bảo ta cứu mạng nàng…”
Trong phút chốc, Phó Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, nghi hoặc ẩn dấu trong lòng tiêu tan như thể thoát khỏi cơn mây mù. Người mà Ngu Tấn Than nói nhất định là Tế Dương vương.
Nói như vậy thì, hôm đó sau khi Tế Dương vương tìm được nàng trong đốn tuyết rồi nhẫn tâm để nàn quay lại bên cạnh Gia Luật Sở Tế, thực ra cũng là một sự bảo vệ nàng ư? Bởi vì nếu Phó Cẩm Họa quay về triều Thương Ly, Chung Ngân Hoàng chắc chắn sẽ hạ lệnh ban cho nàng cái chết, còn nếu đi theo Gia Luật Sở Tế, ngược lại sẽ bảo toàn được tính mạng.
Tế Dương vương, Tế Dươn vương, nhớ đến vẻ mặt u ám lạnh lùng của chàng, trong lòng Phó Cẩm Họa bỗng cảm thấy quặn lại, một nỗi đau đớn âm thầm lan tỏa…
Phó Cẩm Họa ngồi trên ghế có phần chán nản, chén trà nóng trên tay đã nguội, dần dần đầu ngón tay cũng trở nên lạnh giá.
“Nàng có dự định gì không?”
Phó Cẩm Họa nghe thấy Ngu Tấn Thanh hỏi như vậy, cười khổ đáp: “Đời người lắm sự đổi thay, bất luận là xe đưa thuận gió hay thuyền trôi ngược dòng cũng đều phải thản nhiên đối mặt.”
Ngu Tấn Thanh thay một chén trà nóng cho Phó Cẩm Họa, khẽ cười nói: “Nghe thấy tin tức như thế nàng không kinh hoàng, cũng không có chút nào lo sợ, chẳng trách Tế Dương vương lại có vài phần coi trọng. Nếu là muội muội Hồng Ngạc của ta, muội ấy sẽ không khóc lóc, nhưng sẽ không thể nào kìm nén được lửa giận, đến lúc đó sẽ gây ra tai họa gì e rằng chẳng ai có thể biết trước được.”
Phó Cẩm Họa thấy vẻ mặt chiều chuộng khi Ngu Tấn Thanh nhắc tới Ngu Hồng Ngạc thì không khỏi thầm ngưỡng mộ, đán tiếc tỷ muội trong nhà nàng không có được tình cảm ấm áp như thế, nếu không Phó Cẩm Họa cũng không đến nỗi lòng dạ lạnh lùng thế này.
Hai người cứ ngồi như thế chẳng ai nói gì.
Qua một hồi lâu, Phó Cẩm Họa định thần lại, hỏi: “Tế Dương vương có từng nhắc đến việc bảo huynh sắp xếp cho ta thế nào không?”
Ngu Tấn Thanh dừng như sớm đã liệu được Phó Cẩm Họa sẽ hỏi câu này, cũng không hàm hồ, lập tức trả lời: “Đám người Gia Luật Sở Tế còn chưa vào thàn, nhưng thành An Lăng vốn là một nơi hỗn tạp, khó có thể đảm bảo rằng không có quân tiếp ứng của bọn chúng, chúng ta không thể không đề phòng bọn chúng lại bắt cóc nàng thêm một lần nữa. Hơn nữa, chỉ dụ của hoàng thượng không thể làm trái, nếu chuyện này truyền vào trong cung, để người khác phát hiện ra hành tung của nàng, đối với nàng hay với nhà họ Phó đều vô cùng bất lợi. Cho nên, Tế Dương vương và ta đều không muốn để cho mọi người biết được thân phận của nàng, chỉ đành để nàng chịu thiệt thòi, tạm thời đóng giả làm a hoàn trong phủ của ta, ở bên cạnh ta, cũng tiện cho ta bảo vệ nàng chu toàn bất cứ lúc nào…”
Phó Cẩm Họa thoáng trầm ngâm, hồi sau mới đáp: “Nếu vậy xin cám ơn Ngu công tử trước. Phiền công tử chuyển lời giúp ta, bất luận thế nào ta cũng muốn gặp Tế Dương vương một lần. Có những chuyện ta muốn chính miệng ngai ấy hứa với ta.”
Ngu Tấn Thanh không đáp, cũng không cự tuyệt ngay, chỉ nhìn Phó Cẩm Họa thật kỹ, ánh mắt sáng mà trong trẻo, tựa như đang dò xét giọng điệu của nàng, xem rốt cuộc nàng kiên quyết đến mức nào.