← Quay lại trang sách

Chương 6 Gặp nguy hiểm.-

Phó Cẩm Họa biết rõ, muốn cứu vãn ván cờ đang thua này của mình thì phải khiến cả bàn cờ rối loạn hoàn toàn, mới có thể mong giành thắng lợi ngay trong nguy hiểm. Hoặc dùng nước cờ hiểm làm rối loạn lòng người, hoặc dùng chiêu thức kỳ diệu phá thế thua.

Phó Cẩm Họa đưa bàn tay ra trước mặt Ngu Tấn Thanh, xòe bàn tay mịn màng như ngọc ra, bên trong là chiếc bình ngọc nhỏ xinh xắn, chỉ nghe thấy nàng nói: “Trong chiếc bình này có chứa Thiên Kim Túy, Gia Luật Sở Tế có thể dựa vào mùi hương này mà tìm đến đây.”

Ngu Tấn Thanh đón lấy chiếc bình ngọc, lạnh nhạt nói: “Ta biết phải làm thế nào rồi.” Nói đoạn, chàng gọi Chân Phiến vào, nói: “Chân Phiến, người đem chỗ Thiên Kim Túy trong chiếc bình này rắc lên người mấy con ngựa, sau đó sai người cưỡi ngựa đi về những hướng khác nhau, nhất định phải ngày đêm không nghỉ đưa ngựa ra xa khỏi thành An Lăng.”

Phó Cẩm Họa nghe thấy thế liền khẽ cười, ngầm khen một câu “Tuyệt diệu”, như vậy thì Gia Luật Sở Tế kia dù có chắp cánh mà đuổi theo cũng không biết được, rốt cuộc Thiên Kim Túy đã đi đến chỗ nào.

Còn về Tế Dương vương, rồi chàng cũng có cách tìm được nàng đúng không?

Chẳng bao lâu sau, Phó Cẩm Họa bèn từ gian trước quay về phòng mình. Thanh Bích vẫn đợi trong phòng, thấy Phó Cẩm Họa trở về thì nói với vẻ không hiểu: “Hôm nay sau khi cô nương ra gian trước, công tử liền sai người đưa đến mấy bộ quần áo, Thanh Bích nhìn màu sắc của chúng, đẹp thì đẹp thật, nhưng mà, nhưng mà…”

Phó Cẩm Họa thấy mấy bộ quần áo ấy màu sắc bình thường, hoa văn hơi cũ, bèn hiểu ngay trong lòng Thanh Bích nghĩ gì, nhất định nghĩ rằng quần áo mà Ngu Tấn Thanh đưa tới phải là thứ đồ thượng hảo, chứ không thể nào ngờ tới chỗ quần áo này chính là Ngu Tấn Thanh muốn Phó Cẩm Họa mặc để đóng giả làm a hoàn tùy thân.

Phó Cẩm Họa chọn một bộ màu đỏ tía thay cho bộ đang mặc trên người, lại bảo Thanh Bích đổi trâm trên đầu mình thành trâm ngọc đen nạm vàng, trông vừa dịu dàng uyển chuyển lại không mất đi vẻ nhàn nhã.

Đến chiều muộn, Chân Phiến ở bên ngoài gõ vào cửa sổ, cười nói: “Xin cô nương đừng trách, là công tử bảo tôi gọi cô nương đến thư phòng.”

Phó Cẩm Họa ra khỏi cửa phòng, thấy Chân Phiến đứng trướng cửa sổ, chỉ cười mà không nói gì, bèn làm vẻ giận dữ lườm cậu ta một cái, đi thẳng đến thư phòng.

Thư phòng của Ngu Tấn Thanh rất đơn giản, ngoại trừ bàn ghế và giá sách ra không có thứ gì khác. Ngu Tấn Thanh đang ngồi trên sập, trong tay cầm một quyển kinh văn, nghe thấy tiếng bước chân Phó Cẩm Họa vào cửa, chàng không hề ngẩng đầu lên nhìn nàng, trầm giọng nói: “Tế Dương vương vì chuyện Họa phi bị bắt cóc đã vô cùng kinh sợ, cho nên đã diện trình hoàng thượng nguyện lùi ngày đại hôn.”

Phó Cẩm Họa chợt động trong lòng, nhưng cũng bỗng nhiên nảy sinh chút phẫn nộ, chẳng lẽ gã Tế Dương vương này thấy mình đã bị quân vương vứt bỏ, không thể vào cung cho nên muốn dùng kế hoãn binh, kéo dài hôn sự ra mãi?

Bởi lẽ ngày trước Tế Dương vương chịu lấy con gái nhà họ Phó là vì chàng muốn dùng người nhà họ Phó để ràng buộc nàng, bây giờ nàng đã là quân cờ thí trong ván cờ này, Tế Dương vương lấy con gái nhà họ Phó còn có tác dụng gì?

Ngu Tấn Thanh đứng dậy, thuận tay đặt kinh văn sang một bên, Phó Cẩm Họa nhìn kỹ, đó chính là cuốn “Khinh Tâm Ngâm” của đế sư Ngũ Huy Tuyền, bèn bất giác đọc lên vài câu: “Dài lâu là vậy, vô lượng vô biên, lưu lạc sống chết, rơi vào bể khổ, như đục như trong, động tĩnh cô quạnh…”

Ánh mắt Ngu Tấn Thanh lập tức lóe lên vẻ kinh ngạc, nói: “Không ngờ nàng lại đọc sách của Ngũ Huy Tuyền ư? Bình sinh ngài ấy sáng tác rất nhiều, những vì tính tình cô độc cố chấp, sau khi viết thành sách lại hủy đi tám chín phần, cho nên thế gian không mấy ai được xem kiến thức của ngài ấy. Cả đời ta tự thấy mình bình thản như nước, không để bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt, chỉ có cuốn sách được đế sư đề tên gửi tặng này là khiến ta thích thú vô cùng.”

Phó Cẩm Họa cầm cuốn “Khinh Tâm Ngâm” đó lên, lật tới trang bìa trong, thấy phía trên viết mấy chữ nhỏ, bèn kéo một trang giấy trắng trên bàn ra, cầm bút mô phỏng theo nét chữ đó viết vài chữ. Ngu Tấn Thanh lại gần xem, hai hàng chữ hoàn toàn giống nhau thì chau mày khẽ than, bỗng nhiên lại hiểu ra, cười khổ nói: “Hóa ra chữ đề trên quyển sách này lại là nét bút của nàng.”

Phó Cẩm Họa đáp: “Năm đó đế sư từng nhắc, nói thiếu nợ một vị thiếu niên, muốn tặng sách cho người đó, ta nhất thời nghịch ngợm liền giàn lấy bút bắt chước nét chữ của ngài ấy tự mình viết. Khi đó đế sư cười khổ không thôi, nói nếu không phải trông thấy tận mắt ta viết, ngay cả ngài ấy cũng không phân biệt nổi rốt cuộc mình có từng viết ra hàng chữ ấy hay không.”

“Người tầm thường muốn gặp mặt đế sư một lần đã hiếm có, không ngờ nàng lại có thể học được cái tinh túy trong cách viết của đế sư, lẽ nào…” Ngu Tấn Thanh có phần không hiểu, cất tiếng hỏi.

“Đế sư và gia phụ quan hệ sâu xa, thế nên bốn chị em Cầm Kỳ Thư Họa của nhà họ Phó chúng ta đều được ngài ấy chỉ giáo.”

Ngu Tấn Thanh vẫn có phần chưa rõ, hỏi thêm: “Nhưng trong khuê danh của nàng có chữ “Họa”, vì sao lại cũng giỏi hành văn thư pháp như vậy?”

Ánh mắt Phó Cẩm Họa tựa như vầng trăng in nơi đáy nước, lấp lánh ánh sáng, tùy tiện nói: “Chỉ vì đế sư thích tính cách của ta, cho nên dạy dỗ nhiều hơn một chút cả về cầm kỳ thư họa…”

“Mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, chẳng qua chỉ là duyên nhiều hay ít mà thôi. Mối duyên như của nàng với đế sư, dẫu ta có trải ba đời cũng không cầu được.” Ngu Tấn Thanh lúc đó dường như rất cảm khái, không ngần ngại dùng những ngôn từ khẩn thiết.

Sau đó vài ngày, Phó Cẩm Họa đều ở bên cạnh Ngu Tấn Thanh, hai người ngâm đọc tác phẩm của đế sư. Phó Cẩm Họa còn viết lại các tác phẩm khác của đế sư Ngũ Huy Tuyền tặng cho Ngu Tấn Thanh, khiến chàng vô cùng thích thú.

Còn ở ngoài thành An Lăng vẫn không hề có động tĩnh gì, thỉnh thoảng có nghe tin Gia Luật Sở Tế vẫn luôn lòng vòng bên ngoài thành, bởi vì bọn họ tương đối ít người, lai thường xuyên cải trang dị dung, cho nên quan binh thành An Lăng rất khó phát hiện tung tích của họ.

Phó Cẩm Họa có chút hiếu kỳ, mọi người đồn đại Ngu Tấn Thanh giỏi trị quân, nhưng mấy ngày ở đây nàng chưa từng thấy Ngu Tấn Thanh ra khỏi phủ nửa bước, luyện binh sa trường bao giờ. Phó Cẩm Họa đem sự băn khoăn ấy hỏi Chân Phiến, Chân Phiến điềm nhiên như không nói: “Công tử nhà tôi chấn thủ biên quan đã năm năm rồi, bài binh bố trận phủ dài ngàn dặm, các tướng sĩ ai mà không phục? Cho dù công tử không ra trước trận tiền, bọn họ cũng vẫn nghe lệnh răm rắp cả thôi.”

Tối hôm đó, Phó Cẩm Họa cho Thanh Bích lui xuống, một mình nằm nghiêng trên giường, mãi mà không ngủ được.

Hiện giờ thời cuộc bất minh, còn nàng thân ở biên quan không thể trở về Tuyền Thành, tương lai phúc họa cũng không thể hay biết. Còn Ngu Tấn Thanh chẳng qua là vì Tế Dương vương nên mới giữ nàng ở lại trong Ngu phủ, nếu Tế Dương vương muốn hoàn toàn vứt bỏ quân cờ thí như nàng, thì Phó Cẩm Họa nàng còn có thể ẩn thân ở nơi nào?

Hơn nữa Ngu Hồng Ngạc đã vào cung, Ngu Tấn Thanh chấn thủ biên quan, nếu Tế Dương vương dùng Ngu Tấn Thanh để áp chế Ngu Hồng Ngạc, chẳng phải càng hiệu quả hơn sao? Nói về quyền mưu, Ngu Hồng Ngạc xuất thân quyền quý, cũng chưa chắc đã thua kém gì nàng.

Cứ thế suy nghĩ, cả đêm nàng không sao ngủ được.

Phó Cẩm Họa biết rõ, muốn cứu vãn ván cờ đang thua này của mình thì phải khiến cả bàn cờ rối loạn hoàn toàn, mới có thể mong giành thắng lợi ngay trong nguy hiểm. Hoặc dùng nước cờ hiểm làm rối loạn lòng người, hoặc dùng chiêu thức kỳ diệu phá thế thua…

Đến tận sáng hôm sau, khi mặt trời bắt đầu ló rạng, Phó Cẩm Họa mới chợp mắt được một lát.

Khi tỉnh dậy nàng chỉ thấy Thanh Bích đi đi lại lại bên cạnh, lo lắng vô cùng bèn khẽ cười, hỏi: “Thanh Bích, có chuyện gì àm lo lắng vậy? Chẳng lẽ cô thấy ta dậy muộn, tưởng ta chết rồi?”

Thanh Bích vội chau mày nói: “Cô nương đừng nói đùa nữa, công tử sai Chân Phiến đến hỏi mấy lượt rồi, hiện giờ vẫn còn đang đứng đợi ngoài cửa đó.”

Phó Cẩm Họa vội trở dậy, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản xong, mới bảo Thanh Bích gọi Chân Phiến vào.

Chân Phiến đầy vẻ bất lực, nói: “Biên quan trống động sấm rền [4], công tử muốn đưa cô nương đi kiểm tra xem, nghe nói cô nương chưa dậy, nhất định bảo tôi đứng chờ ngoài cửa, không được đánh thức cô nương…”

Phó Cẩm Họa thấy bộ dáng sốt ruột của Chân Phiến, biết chuyện này không thể xem thường, lập tức đón lấy chiếc áo choàng màu xanh thẫm mà Thanh Bích đưa tới, theo Chân Phiến đi gặp Ngu Tấn Thanh.

Trong gian nhà trước, Ngu Tấn Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như gió thoảng mây trôi, sau khi Phó Cẩm Họa vội vã bước vào bèn cười xin lỗi, nói: "Ta đến muộn, để huynh phải đợi lâu rồi. Chúng ta mau đi thôi?"

Ngu Tấn Thanh giữ thần sắc thản nhiên, đủng đỉnh nói: "Không sao, đợi nàng dùng xong bữa sáng rồi đi cũng chưa muộn."

Phó Cẩm Họa hơi ngẩn người, Ngu Tấn Thanh đưa mắt ra hiệu, nàng ngồi xuống bàn cố ăn mấy miếng cháo rồi không chịu ăn thêm nữa, sắc mặt hơi đỏ lên, có vẻ gượng gạo trước mặt Ngu Tấn Thanh.

Còn lúc này, Chân Phiến ngoài cửa không ngừng thúc giục, Ngu Tấn Thanh mới dẫn Phó Cẩm Họa ra khỏi phủ.

Phó Cẩm Họa thấy ngoài phủ đã chuẩn bị ngựa xong, người hầu trong phủ dắt tới cho Phó Cẩm Họa một con ngựa màu táo đỏ. Từ xa, Ngu Tấn Thanh nhìn Phó Cẩm Họa nhanh nhẹn lên ngựa, mới để lộ một nụ cười nhạt.

Thành An Lăng nằm ở biên quan trọng địa của triều Thương Ly, người lai vãng phần đông là thương nhân các nước cho nên khá hỗn tạp và phồn hoa. Ngu phủ ở phía nam thành An Lăng, Ngu Tấn Thanh chuyến này muốn đến đại doanh biên thành, nhất định phải qua cửa thành phía bắc.

Do sợ va chạm với người đi đường nên mấy người đều nắm chặt dây cương, đi chậm. Khi ngang qua một trà lâu, Phó Cẩm Họa vô tình liếc mắt nhìn vào bên trong, dường như trông thấy một bóng hình quen thuộc vụt qua, Phó Cẩm Họa chau mày nhìn kỹ lại, đã không thấy đâu nữa.

Ra khỏi cửa thành phía bắc, còn cách nơi đóng đại doanh hai mươi dặm, ngày thường Ngu Tấn Thanh thường ở trong Ngu phủ, chỉ khi nào có quân tình khẩn cấp, chàng mới quay về doanh trướng đại soái.

Ngu Tấn Thanh cho ngựa đi chậm, Phó Cẩm Họa biết chàng sợ mình không theo kịp nên mới giảm tốc độ như thế, thấy Chân Phiến ở một bên sốt ruột than ngắn thở dài, bèn nói: "Chân Phiến, còn hai mươi dặm nữa mới đến đại doanh, hay là ngươi và ta tỷ thí một phen, xem ai đến trước..."

Nói đoạn, nàng vung cương phóng vụt đi. Chân Phiến theo sát sau lưng, không ngừng hò hét những lời đại loại như đã muốn tỷ thí thì phải nói trước xem định cá cược thứ gì.

Phó Cẩm Họa từng học cưỡi ngựa nhưng cưỡi không thành thạo, cũng hiếm khi có cơ hội cưỡi ngựa cho nên tốc độ không nhanh, chẳng bao lâu đã bị Chân Phiến bỏ lại xa ở phía sau.

Phó Cẩm Họa nghiêng người nhìn lại, thấy Ngu Tấn Thanh vẫn cưỡi ngựa ung dung đi phía sau, sắc mặt thản nhiên, thần tình ấy không giống như đi xem xét quân tình, mà chỉ như đi du ngoạn sơn thủy mà thôi.

Hai người sóng vai cùng đi, nhìn nhau mỉm cười, Phó Cẩm Họa bỗng nổi lòng ham chơi, vỗ mạnh vào lưng ngựa, lập tức vượt lên Ngu Tấn Thanh vài trượng, cười nói: "Không vượt được Chân Phiến không có nghĩa là không vượt được huynh..."

Đúng lúc đó, bên cạnh đột nhiên có người xông ra, giơ đao chém vào chân ngựa, ngựa thấy kinh dồn sức nhảy lên hất Phó Cẩm Họa xuống, chẳng mấy chốc đã nằm dưới đất giãy giụa rồi bất động.

May mà tuyết vẫn phủ dưới đất, Phó Cẩm Họa ngã xuống nhưng không bị thương vào gân cốt, đang định khổ sở đứng lên, liền trông thấy người đó vung đao về phía cổ mình.

Phó Cẩm Họa thất kinh, giơ tay trái lên chặn, chỉ thấy lưỡi đao chưa kịp đưa đến trước mặt, thân hình người đó đã sững lại rồi ngã lăn ra đất.

Phó Cẩm Họa vội đứng dậy, thấy sau lưng người đó cắm một con dao tinh xảo, trên cán nổi bật một chữ "Ngu", mới hay là Ngu Tấn Thanh đã ra tay cứu mình.

Phó Cẩm Họa ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Tấn Thanh ngồi trên ngựa, sắc mặt vẫn thản nhiên, giơ tay về phía nàng. Trong giây phút đó, Phó Cẩm Họa không chút do dự nắm lấy tay Ngu Tấn Thanh rồi được chàng đưa lên lưng ngựa, nàng khẽ ôm lấy eo chàng, hai người phóng đi thật nhanh.

Ngu Tấn Thanh đi lên phía trước hơn mười trượng, lại đột nhiên quay đầu ngựa chay về phía đông, Phó Cẩm Họa hiểu chàng sợ trước mặt có mai phục, cho nên mới chọn một con đường khác.

Thế nhưng, Phó Cẩm Họa và Ngu Tấn Thanh không ngờ được rằng, thông minh quá lại bị chính sự thông minh đó của mình làm hại, cạm bẫy được bố trí chính ở phía đông.

Đột nhiên, từ bên cạnh xông ra bảy tám tên quân cảm tử, đám thích khách đó không đối chọi với Ngu Tấn Thanh mà chọn thời cơ ra tay với Phó Cẩm Họa. Ngu Tấn Thanh khẽ cười nhạt, giở tay về phía Phó Cẩm Họa, trầm giọng nói: "Nếu nàng sợ, thì đừng mở mắt ra..."

Phó Cẩm Họa hơi sững người, vẫn không hề do dự mà nắm lấy bàn tay chàng đưa tới, cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng, miễn cưỡng cười nói: "Ta không sợ..."

Ngay lúc đó, có một tên quân cảm tử xông tới gắng sức chém về phía nàng, liền bị Ngu Tấn Thanh dùng kiếm đâm trúng trước ngực, máu tươi lập tức tóe lên, bắn cả vào váy của Phó Cẩm Họa.

Ngu Tấn Thanh kéo Phó Cẩm Họa tới trước mặt mình, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng đầy quan tâm, hạ giọng: "Nhắm mắt vào đi,ta không muốn để nàng nhìn thấy đám máu tanh này..."

Cũng không hiểu vì sao ở nơi máu tanh chém giết thế này, lời nói của Ngu Tấn Thanh tựa như những câu niệm chú vọng đến từ chân trời, khống chế hoàn toàn tâm thần Phó Cẩm Họa, nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không còn muốn nhìn thấy những món nợ oan nghiệt dưới bóng đao ánh kiếm kia nữa.

Chú thích:

[4]: Ý nói sắp sửa xảy ra chiến tranh