Chương 6
Tên ta không phải là Alestria mà là Talestria.
Chữ T chỉ tộc người Amazone, những cô gái yêu ngựa.
Ta không biết mình ra đời khi nào.
Ta thích màu đỏ, màu của những chiếc lá cháy trong ánh mặt trời, màu của lửa, màu của máu.
Ta không biết cha mẹ mình là ai.
Trên các thảo nguyên, vô số đàn ông và đàn bà đến với nhau một đêm rồi ra đi mãi mãi, chẳng hẹn kiếp sau.
Trên các thảo nguyên, tất cả những cuộc gặp gỡ đều là những khoảnh khắc mãnh liệt thoáng qua. Vì ở đó người ta sinh ra cũng dễ như chết đi. Cuộc đời ngắn ngủi như một mùa trôi qua, như một cơn mưa trút nước chợt đến chợt đi, như giây phút vội vàng cánh chim vụt vào trong mây gió.
Cái đẹp này lại xóa mờ cái đẹp khác, tất cả chỉ là gió thoảng mây bay, phù du vô thường.
Vì vậy cuộc đời ta đã bắt đầu đầy đau đớn trong thân phận một cô gái bé nhỏ không tên không tuổi và ba chìm bảy nổi trong những cái tên vay mượn. Mặt cô gái đó lấm lem, những đường nét thô ráp, bờ môi héo hon vì đói và lạnh. Đầu tóc cô không bao giờ cắt, trông cứ như tổ chim sẻ. Tóc dài rũ xuống trán và che giấu ánh mắt cáu bẳn của cô. Cô đi lang thang trong chợ. Bằng đôi bàn tay ma mãnh và nứt nẻ của mình, cô ăn trộm chỗ này ít trái cây và bánh kẹp, chỗ kia cô bóp vú con dê để kiếm một ngụm sữa. Cô nhặt đá ném những đứa lưu manh chọc ghẹo cô và lẫn vào đám xe kéo khi những bầy chó đuổi cắn mình. Nấp trong bùn, cô cầm gậy xua đuổi những cái mõm há to đùng. Nhưng người lớn còn nguy hiểm và hung hăng hơn loài cẩu xực. Họ lôi cô bé sền sệt trên những con đường bụi bặm. Họ đánh đập cô bằng roi da. Cô cắn răng chịu đựng những trận đòn chứ không bao giờ rên rỉ. Đôi khi cô còn cười thích thú. Cô muốn sống và trả thù. Đó là lý do vì sao cô che giấu cơn tức giận của mình và làm ra vẻ phục tùng.
Cô gái bé nhỏ lang thang từ phiên chợ này qua phiên chợ khác.
Trong bộ tộc của chúng ta, khi một chiến binh bị mắc bệnh nan y là tuổi già, chiến binh ấy sẽ rời lều, đi thẳng qua cho cô một cái tên, một hộp đồ ăn, một cái chăn mà cô chia sẻ với những khi gặp một dòng sông, duỗi người trên cỏ làm mòi cho chim muông và thú dữ.
Tankiasis cũng tuân theo quy định của tổ tiên. Bà đã nuôi ta đủ mình trôi xuôi. Cô vừa bơi vừa nhìn ngắm những đám mây và những cánh chim bay qua. Đêm xuống, cô gái run lập cập. Cô đói. Cô mệt lử. Chỉ có những tiếng sói tru an ủi cô. Cô biết gọi chúng tới vì cô sưởi ấm và ve vuốt những vết thương của chúng. Một gia đình mới lại mang cô lên lưng ngựa. Rồi một buổi tối cô nghe được huyền thoại về các nữ chiến binh Amazone. Tinh mơ hôm sau, cô lấy trộm thức ăn và chuồn khỏi lều.
Cô băng qua các thảo nguyên trên đôi chân trần, cô đi phăng phăng ngược chiều gió và tuyết. Cô đi theo những ngôi sao đã hát cho cô nghe:
Đêm là ánh sáng của ban ngày
Đêm là ánh sáng của đất
Đêm là cửa ngõ dẫn vào báu vật
Phải băng qua đêm tối để đến một ngày mới
Phải theo dấu những vì sao để đến với bầu trời
Mỗi bước chân đều dẫn ngươi đến với chim sếu đầu đỏ
Mỗi đêm cất bước ngươi sẽ đến gần hơn với nữ
chiến binh tay vung đôi vũ khí
Mỗi ngày qua
Mỗi ngày đều được tính
Cần phải biết ước mơ
Đi sẽ thấy
Hãy đếm ngày để có thêm dũng cảm
Hãy đếm ngày khi ngươi khóc
Khi vui quên hết thời gian
Khi đau khi khổ nặng mang từng ngày
Hỡi cánh chim của thần Băng giá, hãy bay về phía ánh sáng!
Hỡi cánh chim của thần Băng giá, hãy bay về phía
mặt trời tỏa rạng!
Hãy bay về với vị thần của ngươi!
Vậy là ta mang tên Talestria, Talestria nghĩa là say mê chiến đấu.
Mẹ ta là Talaxia, nghĩa là lông vũ tím.
Ta là Nữ hoàng của những cô gái Siberia, những người thèm khát vui thú. Nụ cười làm chúng ta quên đi cái chết.
Ta không biết mệt là gì.
Ta sẽ không khóc nếu ngày mai những chị em yêu quý của ta có chết.
Nỗi đau đã đào vào tim ta một hố lớn để cuộc đời đổ vào đó toàn những điều tốt đẹp.
Chiến tranh gây nên bất hạnh. Hạnh phúc là cuộc chiến đấu của ta.
Những cô gái Siberia yêu chiến hầm các tòa lâu đài. Cô quyến rũ các nàng công chúa mục rã trong ưu phiền, soán ngôi những tên vua tham lam và đuổi những linh hồn ma quỷ hóa thân thành báo, rắn, ập đến. Âm nhạc là thần thánh của chúng ta. Từ âm nhạc sinh ra ngôn từ và từ ngôn từ sinh ra suy nghĩ. Suy nghĩ đã cho các cô gái tự do. Những bài ca của chúng ta, những giai điệu trần gian, như những cánh chim chắc xuyên qua bầu trời. Ta khóc. Tất cả các cô gái đều khóc. Âm nhạc khơi mở những vết thương và làm hồi sinh những người đã chết.
Chiến tranh thanh lọc chúng ta. Máu của kẻ thù xóa đi những kỷ niệm thời ấu thơ, thời những cô gái bé bỏng từng hét lên chán chường.
Tại sao những nữ chiến binh đã chọn ta? Tại sao ta lại là nữ hoàng của họ? Tại sao mẹ ta, khi bà đón nhận ta, đã chỉ định ta làm người kế vị bà? Ở đây, tất cả đều tin rằng đó là định mệnh của ta. Tất cả, ngoại trừ chính ta.
Ta mang bên ngực trái một vết sẹo dài. Tất cả các cô gái Amazone đều có những đường hằn sâu trên ngực, nơi tựa dây cung gân bò trong khi giương bắn. Đường hằn của ta là một vết thương. Đó là một vết thương mà ta không nhớ nổi vì sao ta lại có.
Thuở trước kia của ta, ta chỉ muốn nhớ những phút vui chơi: ta chạy băng qua chợ, tay cầm ổ bánh còn đang nóng hổi; sượt qua vai ta và ta run lên khoái trá. Một tay ta cầm chùy đánh vào ngực hắn, tay kia ta xoay lưỡi liềm trong không khí. Hắn xoay người lại ngay trên lưng ngựa. và đến các vì sao.
Ta, Talestria, ta đã sinh ra và đã trở thành nữ hoàng vào một ngày nọ, khi thân xác mẹ Talaxia được mang vào lều. Ngực trái của bà trúng một mũi tên phủ đầy lông chim xanh lục và xanh lam.
Người hầu của mẹ ta, người mà ta gợi bằng dì, đã nuôi ta lớn lên. Dì nghiêm trang và dịu dàng. Tên dì là Tankiasis, nghĩa là mùi hương cúc trắng. Lần đầu ta được cưỡi một con ngựa lớn, dì đã dạy ta phi ngựa suốt những ngày dài. Sinh nhật lần đầu của ta, dì đã cho ta những vũ khí mới để bảo vệ bộ tộc khỏi bị diệt vong: đó là ngôn ngữ của các loài chim, chữ viết của các vì sao, ma lực của các con số và khả năng chữa bệnh.
Bà có một đứa con nhỏ, da trắng nõn và mắt óng ánh. Mẹ Talaxia đã nói với ta:
- Tania là em của con. Tania sẽ là người hầu của con khi con trở thành nữ hoàng. Con đi chiến đấu và Tania canh gác bầy cừu. Nó sẽ nuôi con của con lớn lên và nắm quyền chỉ huy nếu con tử trận. Nó sẽ huấn luyện một người hầu mới cho nữ hoàng kế tiếp, và sẽ biến mất khi cả hai cô gái đó trưởng thành.
Tania ít nói và rụt rè, trầm lặng và luôn biết lo lắng. Một con ếch nhảy tõm, một con chim vỗ cánh, tiếng rít của một con rắn, một con sâu quá nhiều màu đều làm nó đấu. Hai tay hắn gạt hai tay ta, cổ tay chúng ta chạm vào nhau. “Nếu ngươi yêu ta”, ta thầm nói với hắn trong đầu, “hãy buông vũ khí!”.
Hơi lánh, một bầu ngực trắng nõn gần bên nó và cho nó mút sữa. Khi nó còn đang tìm để nhìn khuôn mặt người cho nó sữa, thì những gã đàn ông hiện lên. Lưỡi kiếm của chúng vùn vụt trong không khí như những tia sáng. Tiếng gào thét tựa tiếng gầm sấm sét. Một trong số chúng tóm lấy nó và ném nó qua cửa sổ.
Cũng giống như Tankiasis với Nữ hoàng Talaxia, Tania với ta như mặt trăng với mặt trời. Lúc đất rung chuyển. Bầu trời nứt toạt vỡ đôi. Cơn say chiếm lấy ta. “Hắn thuộc về ta! Hắn sẽ yêu ta điên cuồng!”
Ta giả vờ đuối nữ hoàng của Siberia đều có một người hầu gái, một người chị em, để bổ khuyết thêm sự khôn ngoan và hoàn thiện dũng khí.
Bởi nữ hoàng không bao giờ mắc lỗi.
Nữ hoàng là nguồn sống của bộ tộc các nữ chiến binh.
Trên thế gian, chiến tranh là tai họa. Nhưng tai họa dồn thêm tai họa thành một điều tốt đẹp.
Một đêm, những tiếng la não nề làm ta thức giấc. Bên ngoài, những cây thông đang cháy và lũ cừu kêu be be chen nhau chạy tán loạn. Các chị em nổi trống báo hiệu cuộc tấn công của những gã đàn ông. Tankiasis, tay cầm vũ khí, hò hét quân sĩ tấn công. Hết người này đến người khác, họ lao vào biển lửa. Ta cũng muốn như họ. Nhưng Tania đã nhận lệnh giữ ta trong một chỗ trú đào dưới đất, và chúng ta nghe những tiếng xoang xoảng giáo gươm cùng ngựa hí vang trời suốt đêm.
Sáng sớm, Tankiasis đánh thức hai ta dậy. Người bà đầy máu và có mùi dữ dội. Mắt bà rực lửa.
Bà nắm tay, dẫn chúng ta vào chiến địa. Cây cỏ cháy rực và xác người ngổn ngang. Bà ra lệnh cho chúng ta giết hết bất kỳ gã đàn ông nào còn sống.
Một tên chiến binh trẻ vẫn còn thở phập phồng. Quần áo hắn rách nát và vai phải hắn đứt lìa. Nằm dựa vào con ngựa đang hổn hển, hắn nhìn bầu trời như thể hắn đang nhìn khung cảnh đẹp nhất trần gian. Thấy ta tới gần, hắn mỉm cười. Mắt hắn đen và mặt hắn nhợt nhạt như một bông hoa huệ. Hắn thật đẹp với những gợn tóc quăn và máu chảy từ người hắn giống như một dòng sông yên bình! Ta quỳ xuống bên hắn, rút dao ra. Hắn nhìn ta chằm chằm. Ánh mắt hắn xoa dịu vầng trán ta và xoáy thẳng vào tim ta.
Ta cắm phập dao vào cổ hắn. Người hắn giật giật, môi hắn run run. Trong đôi mắt trợn ngược của hắn, những tia lửa nhảy nhót để rồi tắt hẳn. Hắn từ đâu tới? Hắn tên gì? Ngựa của hắn tên gì? Hắn đã băng qua thảo nguyên này được bao lần?
Cái chết không đẹp đẽ tí nào. Những linh hồn chiến binh đã thoát ra khỏi một thân hình đẹp đẽ.
Ta đã giết gã đàn ông đầu tiên như vậy đó. Ta đã trở thành phụ nữ. Đến lượt ta, ta cũng sẵn sàng tử trận.
Những gã đàn ông! Những Zougoul! Chúng đã ám ảnh ta!
Bên sông Iaxarte, đi cạnh mẹ và nắm tay Tankiasis, ta không còn coi đàn ông như những gã người lớn đánh đập trẻ con nữa.
Trở thành một chiến binh Amazone, ta đã học cách coi họ như những kỵ binh kiêu ngạo với ánh mắt hung tàn.
Mẹ Talaxia nói với ta:
- Khi con lớn, con sẽ mạnh mẽ hơn cả những gã đàn ông.
Tankiasis thêm vào:
- Giống đực không có vú để cho con bú. Chúng cũng không có bụng dạ để sinh con. Vì vậy chúng phải tìm giống cái để sinh ra kẻ nối dõi chúng.
Mẹ Talaxia tiếp tục:
- Đó là loài tu hú đẻ trứng vào tổ những loài chim khác.
Tankiasis cười:
- Ngoại trừ chúng ta! Những cô gái Siberia uống nước thần, không sinh đẻ, chỉ bay thôi.
Rất nhiều đàn ông ve vãn mẹ ta. Khi bà nói chuyện với họ, họ cúi gằm xuống biểu hiện sự tuân phục. Khi họ vật lộn trần truồng với bà, chính bà đẩy họ ngã xuống đất để nhảy lên người họ.
Gió thổi qua rèm cửa. Mặt trăng lẻn vào rồi bước ra. Cơ bắp đàn ông quyến rũ ta và ta thề sẽ có cơ bắp đó rẩy đến tận từng ngón tay. Nó cắt đi hơi thở của ta và ta phải tìm không khí từ bên trong mình. Bất cứ người đàn bà nào chắc cũng phải nổ tung vì những dát vàng. Một nụ cười mê đắm nơi khóe môi, hai mắt mở to nhìn thẳng về đỉnh núi băng, mẹ ta làm gã đàn ông gào thét xin bà yêu hắn thêm lần nữa.
Gã đàn ông đã thôi gào thét. Hắn ngáy khò khò. Mẹ gọi ta đến và đặt tay ta trên cái đó của gã đàn ông. Nó lạnh ngắt và ẩm ướt. Nó làm ta ghê ghê.
- Của chúng ta nằm trong đầu chúng ta, - mẹ nói với ta. – Không ai có thể cướp nó, không ai có thể cắt được nó!
Ta lang thang qua các quầy hàng trong chợ với Tania khi đầu óc vẫn còn đang nghĩ tới cái đó của gã đàn ông. Những đứa con trai mặc đồ xanh dương và vàng nghệ, đầu đội khăn quấn, liếc mắt nhìn và tặng hoa cho hai chúng ta. Kẻ táo bạo nhất chặn chúng ta lại và tìm cách khơi chuyện với chúng ta. Tania hốt hoảng và kéo tay ta chạy trốn. Nó không muốn chúng đụng đến ta. Nó sợ chúng bỏ bùa mê ta. Nó thích ngắm lũ khỉ khiêu vũ cùng bầy rắn hơn. Ta tách khỏi nó và lẩn vào đám đông. Nó vừa kêu ầm lên vừa chạy theo ta. Ta len qua giữa các xà lan, núp giữa đống thảm và vải vóc treo thẳng đứng. Tania, cứng đầu như con la, không buông ta nửa bước.
Tania sợ đàn ông. Ta, ta không yêu chúng.
Ta lớn dần, bầu ngực nhú lên. Ta kéo cung tên hàng một cây sung, bóng mát rợp một khoảng bằng căn phòng. Gác chèo lên đùi, Lâm ngồi nóng mắt nhìn trân trối bàn tay em dang xoa nhẹ chiếc lồn mà chàng đã nhiều lần hôn và bú...
- chàng thêm sang trọng.
Chàng nói:
- Chúng ta không quen nhau. Nhưng thực ra chúng ta đã biết nhau từ lâu. Đừng tốn thêm thời thời giờ nữa. Những năm ta sống không có nàng đã quá khứ. Không cần phải quyến rũ, ta ghét sự quyến rũ. Không cần thề thốt, ta cặp vũ khí thần kỳ.
Tất cả các cô gái Siberia vào tuổi trưởng thành đều phải du hành đến vùng đất núi lửa để nhận những lưỡi kiếm đen được rèn từ tay những người bà con của họ, những người săn cá voi. Cùng với Tania trung thành, ta vượt qua một quãng đường dài dằng dặc để đến rừng rồi đến biển. Đại Mẫu của yêu của ta.
Ta ngoảnh mặt đi. Tim ta vẫn đập bình thường. Ta muốn đẩy chàng ra và bỏ trốn. Ta biết đàn ông chỉ xảo quyệt và tàn bạo ý muốn hiện thân trong vũ khí của ta. Ba mùa sau đó, một cái chùy hình mặt trời và một lưỡi liềm hình mặt trăng được đổ khuôn rèn bên sườn một núi lửa. Hai linh hồn chiến binh xuống trần để cho hai vũ khí ra đời. Linh hồn nữ kết vào cây chùy mặt trời và linh hồn nam kết vào lưỡi liềm mặt trăng. Trong những ngày ta ở bên bờ biển đóng băng, mặt trời mờ mờ cả ngày vì bị mặt trăng ăn mất.
- Một nữ hoàng vĩ đại đã xuống trần, - Đại Mẫu vừa nhìn ta vừa kết luận. – Mặt trăng đã đẩy lùi mặt trời. Một nữ hoàng sẽ đánh bại một ông vua.
Vị nữ hoàng này không phải là ta. Ta muốn nói với bà như thế, nhưng ta đã im lặng. Ta không phải là nữ hoàng, ta là một cánh chim của thảo nguyên.
- Vị vua nọ và nữ hoàng sẽ đến vùng đất núi lửa, - bà vừa nói vừa ngắm những tảng băng đã biến thành những bóng tối đen ngòm.
Khi trở về, một bộ tộc du mục đã tấn công chúng ta. Ta lần đầu biết ra lệnh. Các dì và chị em nghe lệnh của ta. Những gã đàn ông dữ tợn và đông hơn. Nhưng chúng đã rơi vào bẫy của ta. Bị chia nhỏ, chúng bị đánh bại từng tên một bằng những đường gươm nhanh như chớp.
Những chiến binh Amazone cắt đầu những kẻ chiến bại và treo trên lưng ngựa như những chiến lợi phẩm. Một số nén chúng lại và gắn lên mũ. Một số khác phơi khô đầu lâu, gan, tinh hoàn, rồi nghiền thành bột để chế thành một thứ nước uống mang lại sức mạnh và lòng dũng cảm. Họ chôn trái tim sau một bài thần chú. Bằng cách đó, họ đã xoa dịu những linh hồn bị buộc phải rời một thân thể cường tráng, một bộ tộc dữ tợn.
Ta không có đồ trang sức. Chiếc đầu lâu duy nhất mà ta muốn đeo trước ngực bằng một sợi dây có kết là chiếc đầu của chiến binh đầu tiên ta đã giết. Ta mang những kỷ niệm về hắn trong tim mình. Hắn là nữ trang vô hình của ta.
Những vết sẹo của Alestriès cạ vào những vết sẹo của ta. Gã đàn ông muốn chinh phục Nữ hoàng của các rồi chết đi. Những cơn mưa sinh ra đất. Đất sinh ra người. Chiến tranh tàn phá bao nhiêu lại sinh ra nhiều bấy nhiêu.
Bộ tộc của những cô gái yêu ngựa đã sống sót qua những bào mòn của thời gian, qua những cuộc tàn sát, qua cái lạnh và gió thét gào. Họ bị buộc phải chết như núi chìm dưới tuyết vĩnh cửu.
Những chiến binh Amazone chiến đấu để chết đi.
Chết là ánh sáng đen tối của cuộc đời.
Ta lại muốn ánh sáng vàng rực của vầng thái dương.
Trong tim ta, tất cả những gì được yêu thương sẽ trở thành chàng, ta phải chết và sống thêm lần nữa!
- Hãy đến đây Alestria, đến cho cuộc sống và cái chết, - chàng nói.
Làm sao chàng đen lấp lánh. Ta hình dung một đôi môi hồng hào và hàm răng cứng như vỏ sò. Nàng có người hầu vây quanh chăm sóc hệt như một con sếu đầu đỏ con.
Ngay từ cái khoảnh khắc đầu tiên thấy nàng, ta đã không muốn rời nàng nữa. Mặc cho Tania nài nỉ, ta theo nàng ngày này qua ngày khác. Mệt mỏi, Tania phải trở về lều. Ta tiếp tục lảng vảng quanh nàng cho đến khi nàng chịu nói chuyện với ta. Khi biết ta yêu nàng, nàng hẹn ta trong một nhà trọ sang trọng. Ta đã bán con ngựa của mình để qua đêm ở đó.
Salimba tự cởi đồ để ta đừng chạm vào người nàng. Nàng ập vào cánh tay ta, cơ thể nàng tròn trịa và ngực nàng căng đầy. Ta yêu nàng, yêu lần nữa, yêu lần nữa. Giữa những cuộc truy hoan, nàng kể nàng là vợ sắp cưới của một thủ lĩnh già của một bộ tộc xấu xí và hung bạo, nàng kể rằng hắn đã có mười người vợ và nàng sẽ trở thành người thứ mười một. Nàng nói đời nàng vô cùng bất hạnh, rằng cha nàng cũng có mười người vợ và nàng là con gái của người vợ thứ mười. Nàng nói nàng chịu nhiều tủi nhục vì bị cả mười người phụ nữ vu khống và đánh đập, rằng nàng chắc sẽ được bộ tộc nể trọng hơn nếu sinh được một đứa con trai, và những đứa con gái của nàng chắc cũng sẽ bị bán cho những gã đàn ông như số phận của nàng và mẹ nàng thôitia sáng đỏ, vàng, cam, hãy nhìn ánh tỏa rạng của giá băng và biển lửa.
Hãy vỗ cánh bay, hỡi các loài chim! Hãy bay phía trước mọi cánh chim khác, các bạn sẽ chỉ còn say đắm tự do!