Chương 7
Bucéphale trở về giữa những ngọn song xanh rờn. Đi cùng con ngựa màu hung và có chim muông của thảo nguyên theo cùng, nó chồm lên, phô những búi cơ đùi và phóng vào không khí. Alestria nằm trên ngực ta.
Những cánh bướm xanh và đỏ, những con cào cào cánh tía, những con bọ rùa bảy chấm dập dìu trên má ta rồi bay mất. Những tia nắng mặt trời chiếu qua những đám mây như những cột trụ chống đỡ bầu trời.
Ta đã từng mất đi niềm vui chiến đấu. chỉ khi gặp Alestria ta mới tìm lại được điều đó. một cái nhìn trách móc về phía Alestria. Không một chút động lòng, Người nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mắt.
Alestria, hãy tĩnh lai!
Alexandre, tên đao phủ của các cô gái Amazone, ta căm thù mi đến tận kiếp sau!
Ta cho gọi Oxyartès, Tổng đốc tỉnh Bactriane, rồi ra lệnh cho hắn nhận Alestria làm con gái. Ta chọn cho hoàng hậu tương lai của ta một cái tên Ba nổi loạn từng cơn.
Nhưng Alexandre và Alestria sẽ bay bên trên mọi lời đàm tiếu. Họ không them quan tâm lời bàn ra tán vào của những tâm hồn ghen tị. Họ sẽ là vua và hoàng hậu như hai vì sao lạc rạng ngời trong đêm tối. Ngọn lửa của họ sẽ chiếu sáng mặt đất này. Binh lính, những kẻ đang thèm khát ánh sáng, sẽ quên đi nỗi buồn và nhung nhớ quê hương. Alexandre và Alestria sẽ có được sức mạnh hợp lực của hai chiến binh và bay đến tận cùng vũ trụ.
Trên lưng Bucéphale, ta nghĩ cách giới thiệu hoàng hậu của ta với những quan lại tại Macédoine, những triết gia Hy Lạp, những tổng vào mũi dép của ta và hôn lên mép váy của Nữ hoàng. Rồi tất cả biến mất trong bóng tối. Nhân dịp này, những tướng lĩnh Macédoine cùng ta lặp lại lời thề ta soán ngôi Macédoine.
Hỡi binh lính! Hoàng hậu của các ngươi không sợ đau khổ, không sợ cái chết. Người thách thức những kẻ thù lực lưỡng nhất, những kẻ nổi loạn, những tên không phục tùng. Người không biết mệt mỏi! Hãy lấy Người làm gương, hãy làm tốt hơn Người! Hãy dũng cảm hơn một người phụ nữ, đừng làm thất vọng Hoàng hậu chiến của nàng lấp lánh nhìn đám đông đàn ông và binh lính với niềm kiêu hãnh và khoan dung. Ta kín đáo luồn tay mình dưới tấm mạng trang trí bằng chuông vàng để của chàng và trao cho chàng sức mạnh của ta. Chàng và ta, cùng nhau, sẽ không có gì bất khả nữa.
Những động của thế giới bên ngoai.
Ta giãi bày với Alestria nỗi buồn phiền của mình: từ lâu ta không còn chung quan điểm với người Macédoine. Hơn gì. Nhưng ta nghe tim chàng đập rộn lo lắng. Chàng sắp mang ta vào cuộc đời của một con người không có chỗ cho phụ nữ.
Nàng đừng lo lắng, chàng nói với ta bằng nghĩ. Alestria không phải là một phụ nữ tầm thường vô giá trị. Đó là một nữ chiến binh vô địch. Chính nàng là cô gái nhỏ bé không tên, không biết sợ những kẻ lạ mặt. Ta tôn trọng những bộ trang phục xa lạ và những ngôn ngữ không hiểu được. Ta băng qua một thế giới mới cũng giống còn muốn hy sinh nữa. Họ không còn muốn chịu đựng nữa.
Bàn tay nàng vuốt ve ta và nói với ta rằng: nàng sẽ chịu đau khổ vì ta. Nàng sẽ nô lộ cảm thấy được tự do. Ta chia sẽ mọi niềm vui và giữ cho riêng mình những nỗi buồn. Đoàn quân hung mạnh nhất dưới gầm trời này cũng không làm ta ái ngại. Những tư tưởng sai lệch hung bạo và kiêu hãnh nhất cũng không làm ta cúi đầu. Ta sẽ sống vì nàng. Ta sẽ chết cùng nàng.
Hãy bay lên, cánh chim của ta, tình yêu của ta, mặt trời của ta, hãy bay về định mệnh của ta, hãy bay vào cuộc chiến của ta.
Chỉ có nàng mới có thể là kẻ thù duy nhất của ta, chỉ có nàng mới có thể làm ta thương tổn và đau buồn.
Một rồi hai chấm nhỏ xuất hiện ở cuối đường chân trời. Ta trợn tròn mắt. Kìa Alexandre Đại Đế và Talestria cùng cưỡi một con ngựa đực trắng, theo sau là con ngựa màu hung. Talestria đã là tù binh của gã chiến binh vô địch! Ta không dám nhúc nhích. Không chiến binh Amazone nào dám giương tên. Tất cả hốt hoảng tột cùng. Cách chúng ta không xa, binh lính của Alexandre hình như cũng cùng một tâm trạng. Không tên nào vung kiếm.
Những chiếc bóng lớn dần. Bất thình lình, ta nhận ra Talestria trong vòng tay của Alexandre mà không bị trói. Người ngả đầu lên ngực của gã chiến binh cũng đang quấn lấy Người. Chính Người đang nắm dây cương! Rồi Người mỉm cười. Tai họa sắp giáng xuống bộ tộc của chúng ta. Nữ hoàng của ta đã yêu!
Quân lính cả hai bên nín thở nhìn hai vị thủ lĩnh của họ đi tới. Tất cả cứng đờ vì cảnh tượng trước măt. Alexandre nhìn quét qua đám đông đang ngơ ngác bằng ánh mắt của một người bề trên. Hắn không nói gì với quân lính của mình. Nữ hoàng của ta cũng không phát lệnh gì. Cả hai cùng tiếp tục tiến tới. Họ đi qua khoảng trống giữ hai đội quân và chúng ta, những chiến binh Amazone cũng như binh lính của Alexandre, buộc lòng phải đi theo Nữ hoàng và Đức Vua của mình. Ta, Tania, ta đã đi theo Talestria về phương Nam, về phương Đông. Một trại lính khổng lồ dựng lên dựa vào nền trời. Cửa của chúng mở về hướng vương quốc của những gã đàn ông.
Những chiến binh mặc quần ngắn, những đô vật mặc quần màu tía, những gã đàn ông quấn khăn quan trọng với ta. Chúng ta đã chon hắn trong bí mật với danh dự và nghi lễ của dòng dõi hắn. Bài thơ của hắn muốn ám chỉ ta. Alestria đã chọn ta. Ta không Ba Tư lượn quanh để rao bán hàng hóa của mình. Những chuồng chim, chuồng cọp, những con báo đeo vòng cổ được đưa lên những chiếc chạy ồn ào, vó ngựa rầm rập. Ta đứng bật dậy và sẵng sang chiến đấu.
Alestria, ta giao phó cho nàng doanh trại của ta, doanh trại mà từ nay chuyển cả mặt đất.
Những để lại cho nàng những phụ nữ, trẻ con, công nhân, những người bán hàng và mười ngàn binh lính. Ta phải ra đi chiến đâu, nàng sẽ gặp lại ta.
Alestria, hoàng hậu của ta, đừng khóc. Chúng ta sẽ gặp tống chúng ra khỏi lều. Ta lệnh khắp nơi không được để lộ nguồn gốc của mình.
Ta thấp thỏm đợi chờ Talestria. Phải sau ba ngày ta mới thấy Người xuất hiện, khắp người đeo trang sức vòng vàng và nhẫn vàng, mắt Người kẻ màu xanh và đầu quấn khăn voan. Ta chào Nữ hoàng của mình, quỳ một chân để thể hiện nỗi buồn và sự phẫn nộ của ta. Người vung tay đuổi hết nô lệ, bước vào lều của ta và kéo tố" với bà Loan đến gần 2 giờ sáng. Chàng nóng lòng muốn qua thăm thím mà chẳng được, không còn cách nào khác nên phải lỗi hẹn.
Khang cúi xuống hôn chòm lông lồn đen thui dày rậm của align="justify">Ta mở cửa lều. Những quan thái giám quỳ rạp bên thảm màu tía làm thành lối đi cho ta thẳng tới chỗ con Bucéphale. Ta nhãy lên yên ngựa rồi nhìn yên ngựa rồi nhìn lại phía sau lần cuối.
Alestria đứng trước không chịu nổi mùi nước hoa Ba Tư. Nó làm ta không thể nhận ra Nữ hoàng được nữa. Ta ân cần múc nước và tắm rửa cho Người từ đầu xuống chân.
- Ta biết em đang nổi giận – Nữ hoàng nói với ta.
Tania là người hầu của Người. Một kẻ hầu không bao giờ bất tuân Nữ hoàng.
- Ta biết em đang hờn giận ta – Người lại nói – Tania, thần Băng giá đã chỉ đường cho ta. Ta không phải Nữ hoàng của các chiến binh Amazone. Ta sẽ lấy Alexandre. Đó không phải yếu đuối mà là định mênh.
Lời Nữ hoàng lạnh buốt đâm thấu tim ta. Ta nghiến răng ráng kìm nước mắt.
- Bộ tộc không thể sống mà không có thủ lĩnh. Ta ra lệnh cho em được nắm quyền điều khiển và tin tưởng giao cho em trách nhiệm tìm người kế thừa ta. Hãy trở về Siberia, Tania. Ta hiểu tính khí của em. Ở đây em sẽ buồn đau lắm.
Ta lớn giọng:
- Talestria, Nữ hoàng bất khả chinh phục của các chiến binh Amazone là hoa lan. Chúng khẽ rung những chiếc lá mảnh khảnh và quan sát ta bằng đôi mắt trên những cánh hoa. Chúng chen chúc nhau và thì thầm. Chúng chọc ghẹo nhau, hoa này Hãy tiết lộ đi, rằng hắn đã cướp linh hồn Người và nhốt hãm nó trong một chiếc hộp ma quỷ. Talestria, hãy tỉnh lại! Những Nữ hoàng của các cô gái Amazone đã giao phó cho Người nhiệm vụ duy trì bộ tộc mà. Người không thể bỏ chúng em được!
- Ta sẽ không bao giờ quên họ. Ta sẽ không bao giờ quên em.
Nước mắt chảy trên gò má của Nữ hoàng, nhưng giọng nói của Người không hề run rẩy.
- Các nữ hoàng đã nhầm. Ta không phải là Talestria. Người đó lẽ ra phải là em. Hãy mạnh mẽ lên, Tania. Hãy là một chiến binh vô địch không sợ những cuộc chia lee và không đau khổ vì mất một người chị em của mình. Hãy trở về xứ sở của mình. Em còn phải dạy ngôn ngữ chim muông cho lũ trẻ hậu duệ của chúng ta.
Ta bật khóc nức nở:
- Nữ hoàng của em, Người đã quên mất lời cảnh báo của tổ tiên! Đại Nữ hoàng đã từng yêu một gã đàn ông. Người đã phải chết vì hắn và từ đó núi non bị phủ đầy băng giá nghìn năm.
- Ta không quên điều gì cả - Người nói.
Mắt người rực sáng. Người vẫn giữ một vẻ bình thản làm ta lạnh thấu xương.
- Ta không quên gì cả. Ta không sợ đớn đau. Ta tin vào thần linh của mình!
Nước mắt ta tuôn trào. Nữ hoàng của ta đã Người mím môi cười đau dớn cùng mây trắng.
Ta dẫn người đến chỗ một tổ kiến.
- Hãy nhìn chúng bò tới bò lui quay vòng không nắm quyền. Đó là quy luật của tổ tiên. Chống lại cũng vô ích. Em sẽ theo Người đến cùng trời cuối đất. Em sẽ không quay về xứ sở của mình.
Ta khóc tất cả những con kiến khác, giống như một bộ não điều khiển mọi cử chỉ trên cơ thể. Không có Nữ hoàng, loài kiến chẳng còn biết rõ phương hướng. Chúng align="justify">Chán ngán, thất vọng, giận dữ nối tiếp nhau kéo đến cùng với nỗi tủi thân và lưu luyến. Giống như Đại Nữ hoàng ngày nọ, Talestria đã yêu một gã đàn ông. Vậy là đã đến ngày cuối cùng của bộ tộc. Dòng dõi chúng ta buộc phải bị xóa sổ, và định mệnh của chúng ta cũng vậy. Ta, Tania, người mà Telestria tin cẩn giao lại lọn tóc của Người và quyền cai quản bộ tộc, làm sao ta có thể ngăn chặn định mệnh nghiệt ngã phải diệt vong của một bộ tộc mất nữ hoàng? Talestria ra lệnh cho ta đánh lận con đen: trở về xứ sở và báo tin Nữ hoàng đã chết trận.
Lẽ nào ta dám che giấu sự thật, chọc giận các vị thần của bộ tộc? Làm sao ta có thể xa cách Talestria, Nữ hoàng của ta, người chị của ta, người mà ta đã canh giữ hết sức cảnh giác, người mà dù có ở đâu đi nữa, cả thân xác và tâm trí ta đều đã dồn về đó? Làm sao ta có thể đầu hàng Alexandre mà không chiến đấu? Không, có ta, Nữ hoàng sẽ đắm chìm trong một rừng đá quí và kim loại mà người ta gắn cho chúng những giá trị chợ búa, và Người chắc sẽ chết trong một thế giới xa đọa, nơi đàn ông và đàn bà mang khuôn mặt của loài ác uyển và bắt giam những giống chim hiền hòa trong lồng. Nữ hoàngđã phản bội bộ tộc. Ta, Tania, ta phải chịu trách nhiệm về sai lầm này. Ta sẽ rời xứ sở cùng Nữ hoàng, sẽ chết bên Nữ hoàng.
Ta nhớ lại những khi vui vẻ, Nữ hoàng thường kể cho ta nghe những câu chuyện viết trên các vì sao. Dưới ánh sáng của ngọn nến, ta đã ghi chép và phiêu lưu trong đó. Mực đã khô và chuyển sang màu trắng. Rồi Alexandre đến làm cắt ngang câu chuyện dài. Chúng ta đã phải vội vàng gói những trang sách lại và phóng ngựa ra đi.
Ta khóc, khóc và khóc mãi. Ta nhớ Talestria chiến đấu với một chiến binh xa lạ và cả hai, vũ khí vẫn còn ghì chặt vào nhau, băng băng về phía chân trời rồi biến mất. Rồi khi họ quay trở về, chúng ta đã chẳng còn đất đi, chẳng còn tổ tiên, dòng tộc. Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại những con sếu đầu đỏ nữa, chúng ta sẽ chẳng còn mang tên những cô gái yêu ngựa, không bao giờ nữa.
Hôm sau, Nữ hoàng tập họp trong lều của ta hai mươi chính nữ chiến binh. Ta,Tania, người ghi chép và đại diện của Nữ hoàng, ta bảo cho họ về quyết định của Người và ta tuyên bố:
- Ta, Tania, kẻ đã từng là người ghi chép của Nữ hoàng, ta sẽ là con đom đóm theo Người đến tân thế giới mai hậu. Trong số các người, ai muốn nhận lọn tóc của ta và nắm quyền điều khiển bộ tộc?
Ngồi thành nửa vòng tròn, tất cả các cô gái bắt đầu khóc nức nở. Không ai trong số họ muốn nắm quyền cai quản. Không ai trong số học muốn nói lại với bộ tộc rằng Talestria và Tania đã chết nơi chiến trận. Không ai có đủ can đảm để nói dối hay nói thật một sự thạt tội lỗi này: Nữ hoàng đã trot yêu một gã đàn ôngng mãi trong những thung lũng trước khi hòa nhập vào những đám mây. Ta chưa bao giờ hét to đến vây. Tiếng thét của ta giải phóng ta. Ta nhận ra ta chẳng còn sợ những kẻ ám sát đã ném ta ra khỏi mẹ mình.