Chương 9
Alestria héo hon dần. Hai má Người đã mất đi nét tròn trịa và ánh mắt Người phát ra thứ ánh sáng lạ lùng. Trên khuôn mặt tái nhợt của Người, đôi mắt trở thành hai ngôi sao mà ở đó cháy lên hai ngọn lửa đen. Ta không chút nghi ngờ tình trạng đó của Nữ hoàng – bởi Alexandre tàn phá mọi thứ hắn chạm vào – cho tới tận một ngày, ở một ngã ba đường, ta nghe những mụ đàn bà thì thầm:
- Hoàng hậu đã có mang!
- Alestria đã có mang! Ta xồng xộc vào thẳng lều của Nữ hoàng. Đứng trước gương, người đang chải tóc.
- Có đúng là Người đã mang thai không?
Trong gương, Người né tránh ánh mắt ta.
-Người có mang phải không?
Đầu cúi gằm, Người im lặng. Ta đóng sập cửa lều đi ra.
Alestria đã điên rồi, ta chẳng còn cách giải thích nào khác. Những từ ngữ của Alexandre đã yểm bùa Người. Vì hắn, Người đã quyết chối bỏ tổ tiên và tự rước họa vào thân.
Hoàng hậu đã có mang!” Tin đồn đó lan khắp thành đô. Nó chạy từ nhà này sang nhà khác và lan ra khắp xứ Ấn. Ta không tin vào tin đồn. Chính Alexandre đã bày ra nó để thúc giục quân đội tiến lên. Chính Alestri đã tượng tượng ra nó để chiều lòng người yêu, kẻ ngày càng cần có một kẻ nối ngôi. Tất cả những điều đó chỉ là một âm mưu của những kẻ muốn nhờ vào tin tốt lành này để làm phấn chấn tinh thần binh lính và xua họ ra trận mà thôi.
Đại Đế đã đến, rạng ngời vui sướng. Ta đón nhận luồng sáng đó mà lòng se lại và mặt lạnh như băng. Không hề biết cơn giận của ta, hắn chúc mừng ta, mừng ta sắp được làm dì. Làm sao thân hình mảnh khảnh yếu ớt của Alestria có thể mang được một đứa con? Làm sao dáng hình nhỏ xíu và bờ hông chật hẹp đó có thể sinh hạ một mạng người? Làm sao có thể phản lại lời nguyền của tổ tiên? Ta không hiểu nổi nụ cười của Nữ hoàng. Ta không hiểu nổi niềm vui vủa Đại Đế. Người sẽ chết. Đáng ra họ phải khóc lóc chứ, nhưng họ đang cười kìa!
Alexandre ra lệnh mở đại chinh phục được? Ngươi làm được gì trong cuộc đời mình? Ngươi đã giết cha, bỏ rơi mẹ, quên hết chị em, ám sát bạn bè, hủy hoại các thành trì và thiêu lửa đang cạn chén chúc hoàng tử trị vì nghìn năm. Alexandre say sưa gõ trống trong khi con khỉ của hắn, còn điên khùng hơn cả Bagoas, đang gảy đàn tốc để trốn tránh giọng nói đó. Không, Ania, ta không phải là một đứa con trai, không phải là một người chồng, không phải là một người cha bình thường. móc điều gì. Ta tủi thân trong im lặng. Ta tiếp tục phục vụ người đã kéo chúng ta tới chỗ bị phản bội và giam cầm, đơn giản vì Người vẫn là Nữ hoàng của ta, chị của ta. Mỗi người có cuộc chiến của họ. Mỗi người có cơn điên của họ. Trong lúc Alexandre chiến đấu đến tận bên kia cái thế giới đã biết thì Alestria vượt qua những điều cấm kỵ và tiến tới tận một định mệnh nào không biết trước.
Người bắt đầu đau đầu dữ dôi. Người ốm yếu dần. Trái ngược với một số phụ nữ đẹp ra trong khi mang thai, Người ngày càng xấu xí. Những đốm nâu đã xuất hiện hai bên thái dương. Hai gò má hốc hác, vầng trán Người to lạ thường và hay suy nghĩ. Còn người tình của Người thì lại tràn đầy sức sống. Alestria chết dần chết mòn, Alexandre ngày càng chói lọi rực rỡ. Hắn nói to. Hắn hớn hở vui mừng. Hắn quấn quít bên Nữ hoàng, hắn vỗ vỗ vào bụng Người và khen Người đẹp. Hắn bắt ta làm nhân chứng cho những lời rối rít:
- Alestria của ta đẹp quá phải không?
Không cho ta kịp nói gì, hắn lại tiếp:
-Ania, ngươi sẽ phải chăm sóc con của ta đấy!
Rồi nước mắt hắn trà ra và hắn thú nhận:
- Ta đã mất ba mươi năm để đi tìm hoàng hậu của ta. Ta đã cưỡi ngựa tới tận châu Á để gặp được nàng. Ta đã sống sót qua những vết thương, những liều thuốc độc, cái lạnh, sự cô độc và những lời nguyền rủa, qua mọi mệt mỏi để có được niềm hạnh phúc ngày hôm nay. Vị thần của ta đã phù hộ cho ta, ta thấy mình may mắn quá!
Ta im lặng. Trên khuôn mặt lốm đốm của Nữ hoàng, ta đọc thấy ở đó sự chịu đựng đau đớn và vẻ chết chóc. Ta rời khỏi lều để lang thang trong rừng. Mặc cho những cảnh báo của binh lính, ta không sơ. Không gì có thể làm ta sợ, lũ cọp beo, trăn rắn, nửa khỉ nữa người hay những con vẹt cũng chẳng hề gì. Mang hai thanh đoản kiếm cho những cư dân núi lửa rèn, ta đi lang thang, rồi ngồi xuống bên một gốc cây để khóc. Tại sao cuộc Mắt hắn đổ lửa, hắn gầm rú:
- Cút hết! Alestria là của ta. Các ngươi đừng hòng lấy nàng khỏi tay ta. Cút đi! Quay về nhà của các ngươi!
Ta khóc, khóc mãi và khóc mãi, cho tới khi nỗi thất vọng cạn kiệt và hy vọng một lần nữa lại lấp đầy đầu óc ta. Rồi ta lau nước mắt, trở về thành đô, về với Alexandre và Alestria. Chìm trong tuyệt vọng, ta vẫn biết vị thần Băng giá của ta không bỏ rơi ta. Người mang ta tới bên một triền núi gió thổi mạnh và đêm trường vô tân.
Ngày xưa, Alestrai dẫn đầu đoàn quân Amazone. Ta, Ania, sau lưng Người, ta phóng ngựa đi không chút lo âu.
Giờ đây, vị thần của ta đã bắt ta rời xa Nữ hoàng.
Không ai chỉ đường, không bạn bè, một mình ta phải leo lên ngọn núi Băng.
Trên qua lượn lại. Ta không sợ. Ta không biết đau đớn. Ta đi mãi cho đến khi một dòng sông xuất hiện. Đối với chúng ta, những cô gái Amazone, dòng sông là hiện sáo.
Ta đã chiếm được mỏm Núi Không Chim Bay, nơi Héralès từng chùn bước thời Cổ đại. Cuộc chinh phục này còn chói lọi hơn cả mười hai kỳ tích của con trai thần Zeus. Từ nay, không còn anh hùng nào, không có một con người hữu hạn nào có thể làm thần tượng cho Alexandre nữa.
Ta trôi đi trong vũ trụ vô tân. Nỗi cô đơn đè nặng lên ta rồi làm ta khỏe lại. Ta vẫn còn nghe tiếng la hét của Philippe, tiếng khóc của mẹ Olympias. Ta vẫn còn nghe chính lời triệu rực lửa hùng hồn của mình và tiếng hò hét quyết định để nó trần truồng leo lên đỉnh núi Băng.
Chờ nhé, hãy chờ nhé! Hãy tin tưởng vào vị thần của chúng ta. Người sẽ cho ngươi thế giới của đêm đen và những tia sáng hào nhoáng. Rời xa khỏi những số mệnh trần gian, trên bầu trời đầy sao ta không còn ai làm bạn, chẳng còn ai làm quân lính. Ta không còn nghe những tiếng la ó bất bình. Im lặng, đôi lúc đầy đe dọa, đôi lúc vuốt ve ta, đi cùng ta. Cái chết chưa bao giờ gần ta như thế. Ta bớt thù địch, căm ghét sự đeo bám của nó. Ngày xưa nó là một nỗi đe dọa thường trực. Bây giờ, ta lĩnh hội nó như một phần còn lại để hoàn tất con người ta, như sự giải thoát khỏi khô cằn và đen đủi. Một dải núi nhấp nhô tới tận chân trời và những cánh chim, chỉ là những chấm và vệt nhỏ, bay lượn trên những tầm cao vời vợi. sẽ biến ta thành bất tử.
Bụng Alestria đang to dần. Ta đã có một hậu duệ! Ý nghĩ này làm ta lo âu và hạnh phúc. Liệu ta có phải là một người cha tốt? Liệu ta có được sự kiên trì của mẹ Olympias và sự thông thái của Aristote? Liệu ta có thể dạy con ta thành một ông vua hiểu biết và dũng cảm? Làm sao truyền lại được cho nó một vương quốc rộng lớn như thế này, vương quốc mà ta chưa từng trị vì lấy một ngày?
Ta luôn thích những đứa con trai trẻ trung và khỏe mạnh. Chúng luôn những cây cối và những lối đi lát đá, hai bên là những chiếc dù rơm che mát, xen lẫn vào những ngôi nhà đất nện, bò theo hình gấp khúc lên đến tận đỉnh trình các vì tinh tú, đứa khác lại biết đếm đá cuội và thằng yên ngựa theo cách của chúng. Tất cả chúng ẩn giấu một báu vật, một bài thơ không được viết ra, lĩnh hội từ ngày mới sinh ra thế giới. Khi lõa thể, những khác biệt của chúng ta bị xóa mờ. Thân thể đàn ông là một mảnh đất hoang dã, nơi không có một nền văn minh nào, một tôn giáo nào từng nảy mầm. Hai người đàn ông với nhau, đó là một cuộc gặp gỡ chính mình, một cuộc đối đầu, một niềm hoan lạc cũng nhịp đập.
Alestria không phải là ta phản chiếu. Ta không hiểu gì về cơ thể nàng, càng không hiểu cái bụng đang ngày càng lớn này. Ta không tìm kiếm ở nàng niềm hoan lạc. Ta hòa hợp với các sức mạnh của nàng, cái sẽ kéo dài cuộc đời mãi mãi. Alestria làm ta bối rối. Sự biến đổi của nàng làm ta kinh ngạc, làm ta sợ và quyến rũ ta thêm. Ta ôm nàng trong vòng tay suốt ngày, hít thở mùi hương của nàng, chạm vào ngực nàng đang căng lên. Tóc nàng khô gãy. Hai má nàng lốm đốm. Môi nàng nứt nẻ. Tất cả những khuyết điểm này, giống như những khiếm khuyết của mặt trăng, càng làm cho nàng thêm phần xinh đẹp.
Ta xin nàng lõa thể. Nằm gần nàng, ta vuốt ve thân thể đang chưa bên trong một mầm sống. Ta áp tai vào bụng nàng và ta nghe tiếng xì xào của một thế giới mới. Ta nhìn khoảng giữa hai chân nàng và tự hỏi làm sao con trai ta có thể đến với ta qua một ngõ nhỏ xíu như vậy. Một nỗi lo lắng không tên bao trùm lấy ta. Ta thấy khó chịu, đầu óc ta quay cuồng. Hoàng hậu của ta mang thai càng lâu, ta càng cảm thấy mình dễ bị tổn thương và bất lực. Ta sợ nàng bị sẩy chân. Ta sợ những kẻ mưu phản rình rập. Ta không muốn xa nàng một bước. Ta dẫn nàng theo khắp nơi và để nàng ngồi ở nơi nào mà tầm mắt ta có thể trông thấy. Sự có mặt của nàng làm ta yên tâm. Nàng và con của chúng ta. Đó là tất cả những gì còn lại với ta trong cuộc hành trình phía trước.
Trong hình hài đàn ông, ta nộp mình cho một cuộc chiến khoái lạc. Chiến tranh là một cuộc chơi thử thách sự cân bằng hài hòa, là một điệu múa đòi hỏi phải làm chủ những động tác của mình. Trong bụng của Alestria, ta tan rã. Ta trở nên vụng về. Ta mang thân thể nặng nề của nàng trên lưng, nàng ôm ta, áp đôi bờ ngực căng tràn sữa ngọt. Chúng ta cùng bay đi trong đêm. Chúng ta cùng bay về phía bình minh.
Alestria không còn nói đến chuyện ra trân. Alexandre đã giữ được Nữ hoàng ở phía sau lưng hắn bằng cách bắt Người mang thai. Người không còn chờ hắn ở cổng thành nữa. Người im lặng ở lại trong lều và nói chuyện với cái bụng của mình. Người bỏ con khỉ, hươu hoẵng, hổ và voi chơi đùa với ngọc trai, hồng ngọc và lam ngọc. Quanh hông hoàng tử đeo một chiếc thắt lưng hình hoa sen mà mỗi cánh hoa được tháo chỉ và khâu lại. Chẳng biết mình vụng về như thế nào nên Nữ hoàng của ta lấy đó làm niềm vui.
Người trước Người còn xa cách với những người vợ của các chiến binh, bây giờ Người bắt đầu gặp họ thường xuyên. Người học những thứ liên quan đến chuyện tay. Những người hầu trẻ đẹp hiện ra. Họ dọn ra trên bàn vô số những đĩa thức ăn nhỏ bằng bạc rồi lui lại. Những nam và nữ vũ công, cùng với nhạc công cười và mơ mộng.
Đại ĐẾ đã ngừng chiến dịch để canh gác bên Người. Lại một lần nữa, ta thấy tên Bagoas bỉ ổi đi trong thành phố. Tên hoạn quan đã mập hơn. Chiếc cằm chẻ của hắn lóe sáng giữa những khuôn mặt gầy gò của binh lính. Alexandre đã dẫn về một đội quân đầy bệnh tật, kiệt sức vì mưa gió và cung tên.
Lại một lần nữa, thành đô đầy tiếng trống, tiếng hát ca, tiếng ầm ầm của những buổi tiệc. Đức Vua ríu rít với bọn đàn ông về đứa con sắp sinh của mình. Alestria, mang mạng che, đón nhận những lời ngợi khen. Đứng phía sau Nữ hoàng của ta, ta biết rằng Người đang mỏi mệt và chịu đựng.
Nhưng Alestria kiêu hãnh muốn làm vui lòng người mình những viên đá chói lọi từ khắp các vùng đất đã quy hàng Alexandre Đại Đế. Vô số những tia óng ánh đó thể hiện vô số những vùng đất đã thuộc về Người. ý tưởng và đầy công việc, không cho Người nghỉ ngơi. Chưa gì hắn đã gọi Người dậy. Hắn gọi Người theo hắn thanh sát quân lính và xem họ luyện tập. Hắn đang chuẩn bị một kế hoạch tấn công mới.
Kiệt sức vì những gắng gượng của mình, Nữ hoàng ngất xỉu. Người ta mang Người về khu phố của chúng ta. Ta, Ania, ta làm mọi cách để Người tỉnh lại. Người từ từ tỉnh lại, mắt thất thần, giống như Người đã đi một chuyến đi dài. Đức Vua gửi những người đưa tin đến để hỏi tình trạng của Người. Những tên lính cộc cằn, những kẻ được lệnh phải nhìn Hoàng hậu tận mắt, điều đình với ta để được vào lều. Alestria đứng dậy. Người thay đồ và ra lệnh được tới gặp người yêu. Alexandre là một thùng nước đầy mà Người muốn uống cạn đến giọt cuối cùng.
Bụng của Alestria to lên. Cơ thể Người nhỏ lại. Nhưng đó là một cái bụng nhỏ! So với những quả núi mà những phụ nữ mang nặng đẻ đau, bụng của Người chỉ là một ngọn đồi bé tí. Nhưng Đức Vua và Hoàng hậu, không biết gì về cái kích thước nhỏ xíu đó, cứ nhìn nó mê mẩn.
Họ bỏ ra hàng giờ ngồi ngắm cái bụng đó. Alexandre vuốt ve nó. Hắn áp má vào nó. Hắn nói với nó qua cái rốn của Nữ hoàng. Alestria đang nằm dài mỉm cười. Người cũng vuốt ve cái bụng. Người trả lời thay cho nó. Đức Vua và Hoàng hậu nói chuyện với nhau thông qua cái bụng. Cả hai cùng khóc cùng cười. Cả hai đều quên rằng nó nhỏ một cách bất thường. Cả hai tin chắc rằng từ cái ngọn đồi bé tẹo ấy sẽ sinh ra một vĩ nhân.
Họ bàn chuyện đặt tên cho nó. Họ bàn với nhau từng Nhờ ánh sáng đó, những chiếc lá cũng dự phần vào cuộc đua sắc thi tài. Hàng trăm nghìn loại lá, lá dài mảnh lá ngắn răng cưa lá tròn dày, nổi bật khỏi ông.
Alexandre tìm người đỡ đẻ. Hắn không tin tưởng ai trong số những người phụ nữ vây quanh. Cái bụng của Nữ hoàng đã trở thành tâm điểm của những toan tính và mưu đồ tạo phản. Tất cả đều biết rặng sự sinh hạ một hoàng tử sẽ đập vỡ mọi hy vọng của các thống soái muốn tiếm ngôi khi Alexandre chết đi. Cuối cùng hắn đi đến một ý nghĩ điên rồ là giao phó trách nhiệm này cho Bagoas. Ta, Ania, ta phun ra một tiếng đầy khinh bỉ.
Bagoas, đồ con dòi bóng lắng! Là tên Bagoas, kẻ ăn nằm với những gã đàn ông để moi tin dò xét lóng trung thành của họ với Đức Vua ư? Là tên Bagoas, kẻ tố giác, tên gián điệp, tay đao phủ đàn ông chẳng ra đàn ông, đàn bà chẳng ra đàn bà ư? Hắn có mong đụng đến ngón chân út của Nữ hoàng! Phải là ta, Ania, một cô gái Amazone, ta sẽ đỡ đứa bé này ra khỏi lòng mẹ nó, mặc kệ những lời nguyền của tổ tiên.
Mẹ không biết phải kể với con mẹ từ đâu đến, con ạ. Khi mẹ còn nhỏ, me chạy giữa những bầy ngựa hoang. Mẹ uống sữa của một con ngựa cái khi đói và khát. Mẹ nắm bờm của nó và leo lên lưng nó. Mẹ ôm chặt cổ nó và nó bắt đầu phi. Người mẹ đầu tiên của mẹ thơm mùi mặt trời, cỏ cây và phân ngưa. Nó liếm mẹ từ đầu xuống chân và hí lên để lộ những chiếc răng vàng. Dưới bầu trời đầy sao của thảo nguyên, nó ngủ đứng, còn mẹ nằm giữa chân của nó. Nó Độ tấn công chúng ta. Tên bay rít lên từng hồi, những con voi ré lên lồng lộn và quân lính la hét bằng mọi thứ tiếng. Những trận chiến còn chóng vánh hơn chim, loài sói và cây cỏ.
Một ngày nọ, những người du mục xuất hiện ở đường chân trời và đuổi bắt chúng ta nhiều ngày liền. Hết con này đến con khác đều bị bắt bằng sợi dây thừng và mẹ bị đưa đến cho vợ của thủ lĩnh. Người mẹ thứ hai dạy mẹ biết ăn mặc và đi dép. Bà bắt mẹ nằm trong mền với những đứa trẻ khác nhưng đến lúc nửa đêm mẹ lẻn ra ngủ ngoài trời dưới nhứng vì sao. Một đêm nọ, tiếng vó ngựa làm mẹ giật mình. Những kỵ binh tay lăm lăm kiếm chạy qua những mái lều. Chúng giết toàn bộ bộ tộc rồi cướp ngựa và gia súc ra đi. Nấp trong một bụi rậm, hai tay bịt tai và nhắm tịt mắt, mẹ không thấy gì, không nghe gì cả. Mẹ đã sống giữa những xác người cho đến một ngày một bộ tộc đi qua và đem mẹ lên lưng ngựa của họ. Nhưng mẹ không bao giờ ở lại với những gia đình nhận nuôi mẹ. Mẹ bỏ họ đi sau một mùa. Mẹ quá sợ phải nhìn thấy họ bị những kỵ binh tàn sát, những kẻ nhảy ra từ khe hở khổng lồ giữa mặt đất và bầu trời.
Một ngày, huyền thoại về những cô gái Amazone không biết sợ đàn ông đã làm mẹ thấy thích được như họ. Mẹ đã đi bộ một mình về phía bắc của thảo nguyên. Ba mùa sau đó, một nữ chiến binh Amazone đã tìm thấy mẹ và đưa mẹ về cho Nữ hoàng của họ. Bà đã thay quần áo cho mẹ, để ý thấy vết sẹo trên ngực mẹ và vui mừng bật khóc. Mẹ cũng không nhớ vết sẹo này đã có như thế nào. Nó giống như một huy hiệu bằng sắt, giống như vết cắn của một loài thú. Nó đã được thần Băng giá bí mật khắc tên.
Mẹ ít khi gặp Talaxia. Đó là một thời kỳ khó khăn. Trên thảo nguyên, các bộ tộc giết chóc nhau. Sau vài mùa khô, những đồng bằng màu mỡ trở nên hiếm hoi. Ngựa và gia súc đói cồn cào. Con người thích đi cướp bóc.
Nữ hoàng biến mất. Mẹ đã được Tankiasis, người hầu của bà, nuôi lớn. Mẹ gọi bà là dì. Chính dì nuôi mẹ lớn bằng sữa dê và bò. Rồi chúng ta nhổ trại và phi ngựa nhiều ngày trời, bị kẻ thù bám đuổi phía sau. Dì đeo mẹ sát vào nựa và kê đầu mẹ giữa hai bầu vú. Rồi chúng ta phải phản công và dì buộc mẹ phía sau lưng. Mẹ cảm nhận cơ bắp của dì co lại dãn ra. Mẹ dán mình vào cơ thể nóng hầm hập và nhễ nhại mồ hôi của dì. Mẹ nghe trong cơ thể dì rung lên những tiếng thét chiến tranh và mẹ ngủ thiếp đi giữa tiếng xoang xoảng giáo gươm và ngựa hí vang trời.
Dì thơm mùi sữa dê và hương hoa cúc. Mùa hè, mẹ thích mút những hạt muối mặ trên da dì trong lúc dì quạt mát cho mẹ bằng những chiếc lá to và hát ru mẹ bằng những điệu hát thảo nguyên. Mẹ của mẹ trở về. Tiếng vó ngựa làm rung lên mặt đát. Một ùi howng lạ đi trước bà. Bà cúi xuống nhìn và véo đôi má của mẹ. Giọng bà sang sảng ra lệnh. Tất cả các cô gái đều thu dọn hành lý. Chúng ta phải khởi hành. Như mọi lần, sự xuất hiện của bà là tín hiệu của một chuyến đi mới. Mẹ sợ bà. Mẹ không muốn đi. Mẹ muốn ở lại giữa hai bờ vú của dì, yên ả, mãi mãi.
Mẹ của mẹ mạnh mẽ, dữ dằn còn dì thì hiền lành, dịu dàng. Talaxia cưỡi ngựa đánh nhau với những gã đàn ông. Tankiasis điều khiển những cô gái và bảo vệ mẹ. Dì dạy cách thức để mẹ trở nên gan dạ và mạnh mẽ như Nữ hoàng, hiền lành và biết suy nghĩ như dì. Mẹ là hoa trái của hai người đàn bà vừa là chị em vừa là người tình. mẹ là kết tinh của tình yêu của họ, tình yêu đó chỉ mất khi họ lần lượt ra đi khỏi cuộc sống thấp hèn này.
Mười hai tuổi, mẹ thấy mẹ mình trở về với một mũi tên xuyên qua nực gắn đầy lông chim xanh. Dì cho dựng lên một dàn thiêu. Ở đỉnh của nó, dì cho đạt thân thể của Talaxia. Tóc rối bù, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, dì lả đi bên đống lửa nhiều ngày dài.
Talaxia và Tankiasis đã gặp nhau khi họ còn đương con gái. Dì đã lấy một tộc trưởng. Dì là một trong vô số tỳ thiếp của hắn, những người sống trong những túp lều rộng mênh mông, trên những tấm thảm mềm mại. Dì đã bỏ chồng, bỏ con. Dì đã phản bội gia đinh. Dì bỏ lại hết những người hầu kẻ hạ. Dì xé toạc những bộ đồ đẹp đẽ của mình và vứt đồ trang sức của mình tứ tung. Dì đã bỏ đi giữa một đêm tối trời trên lưng ngựa của một người mà người ta gọi là Nữ hoàng xứ Sibiaria. Talaxia và Tankiasis yêu nhau. Họ không thể xa nhau được nữa. Nhưng mẹ của mẹ khoogn chung thủy. Bà còn quyến rũ nhiều kẻ khác. Bà có vô số những người tình nam và nữ. Bà dẫn về những phụ nữ khác, những kẻ cùng phát điên vì thèm muốn và ngưỡng mộ bà. Tankiasis, người đã quay lưng lại với tên gọi dòng tộc, với mẹ mình, với chị em mình, với con mình, đã chấp nhận hết những nỗi đau này chỉ vì cái tình cảm vô nghĩa mà người ta gọi là tình yêu.
Trong mắt Tankiasis, những ngọn lửa trập trùng. Nữ hoàng của dì không còn nữa. Talaxia, nữ chiến binh không mệt mỏi, kẻ chinh phục đàn ông và đàn bà, đã thôi quyến rũ. Bà đã bỏ lại tất cả những gì mình đã chinh phục, tất cả những con mồi và mùa màng để theo một khói khổng lồ về với bầu trời.
Dì ngồi lại trước giàn hỏa thiêu cho tới khi ngọn lửa cuối cùng chập chờn rồi tắt hẳn. Dì đã quyết định ở lại vì mẹ, để hoàn thành nhiệm vụ dạy đỗ mẹ, để mẹ biết im lặng nguyện cầu theo tiếng gọi của thần Băng giá. Rồi, một buổi sáng, dì đi mãi không để lại vết tích gì. Tankiasis đã đi gặp Talaxia với con Khuê. Ông ẵm Khuê lên giường, nằm như cũ. Thằng Hoành giật mình. Không ngờ ông Hội dâm lực mạnh đến thế. Mới làm tình xong với đứa con gái, bây giờ lại đòi nữa. Nó ghen quá.
Ông đang rực sáng. Nhìn nhau trừng trừng một hồi, giống như đang muốn giết kẻ thù bằng ánh mắt kiêu hãnh và hung tàn, rồi cả hai vừa lao vào nhau vừa la hét.
Con của mẹ, con mang trong mình dòng máu của sự kiên trì của Tankiasis, người đã may từng bộ đồ cho mẹ, và sức mạnh của Talaxia, người đã dạy mẹ trên lưng ngựa của bà. Ở trên đó, giữa những cơn mưa, những ngọn gió và những đường sét rạch trời, linh hồn của họ có vui mừng không? Thành tựu của họ đã trưởng thành và mang trong mình một hoa trái tình yêu với vua của các chiến binh. Con, con của mẹ, đến lượt con con sẽ sản sinh. Và như vậy sẽ tồn tại mãi mãi bộ tộc của các tình nhân.
Ania sợ tình yêu và đau khổ, nhưng dì ấy sẽ giúp mẹ sinh ra con. Dì ấy sẽ nuôi con lớn và con gọi dì ấy là dì. Dì sẽ dạy con những bí mật của các cô gái Amazone và con sẽ dạy cho dì biết yêu những ngọn lửa cũng vao vời và rực rỡ như Băng giá.
Con của mẹ, con sẽ thật mạnh mẽ, dũng cảm và nhanh nhẹn như cha con. Con sẽ bình tĩnh, suy tư và thần cảm như mẹ. Con sẽ nắm quyền điều khiển quân lính khi cha mẹ con già đi. Con sẽ tiếp tục mở những con đường trong thế giới chưa có đường đi. Con sẽ đội vòng nguyệt quế của những nam chiên binh và hiểu ngôn ngữ của những nữ chiến binh. Con sẽ là một con hổ và một cánh chim, một đại đế và một nữ hoàng.
Con của mẹ, mẹ đang mong con lắm! Cha con mong ngóng ngày con ra đời! Hàng nghìn đàn ông và đàn bà đã hô vang tên con khắp chốn! Con đang cử động. Con đang đạp bụng mẹ thật đau. Con đang đấm thình thịch, con đang cụng qua cụng lại, làm mẹ lả cả người.
Con của mẹ, con nhảy qua nhảy lại, con cắn mẹ, con cào cấu da thịt mẹ!
Ai cũng mong con ra đời. Mong con ngồi vào lòng cha con. Mong con trở thành chiến binh và gặp gỡ hoàng hậu của mình!
Con của mẹ, mẹ muốn cho con mọi của báu trần gian. Mẹ muốn cho con một cuộc đời chinh chiến! Mẹ muốn cho con mọi cánh chim và mọi loài ngựa quý.
Khi sức mạnh từ bỏ cơ thể của chúng ta, khi Alexandre và Alestria ra đi, tay trong tay, để hội ngội với những linh hồn vẻ vang giữa những vì sao, con sẽ là ngọn lửa của chúng ta, ngôn ngữ của chúng ta, đôi mắt của chúng ta.
Hãy ngủ ngoan, Alexandrias, con trai của mẹ. Ngủ đi để gặp những giấc mơ thật đẹp, ngủ để thức dậy trong ánh hào quang!
Hãy ngủ ngoan, Alexandrias, con trai của mẹ. Con sẽ là vua của các thảo nguyên, những cánh rưng, những đồng bằng, con sẽ là nữ hoàng của những hoang đảo, những sa mạc, những dòng sông, những đại dương.
Giữa đêm thâu, chân tay người phụ nữ cử động như cững xú tu. Cơ quan sinh sản mở ra như một loài cây ăn thịt, rồi một cái đầu, một cánh tay, một bàn chân ló ra. Một cơ thể sống hiện rõ. Máu chảy đầm đìa. Giữa vũng máu là một sợi dây màu trắng nhợt. Ta cầm lấy nó. Ta tìm một con dao để cắt nó nhưng ta bị trợt tay. Ta mò mẫm. Nhưng đứa trẻ đã bị quấn chặt trong dợi dây dinh dính như keo và ngạt thở.
Ta giật ta ra khỏi lều. Bầu trời và cây cối nối đuôi nhau. Ta đón chào những bầy chim bay qua. Ta giao phó cho chúng phải bay đến với Nữ hoàng và những chị em của cho Nữ hoàng của ta! Những cô gái Amazone đã có lý khi từ chối cái nhiệm gã đàn ông vác ta trên vai và được một đám kỵ binh hộ tống.
Những tiếng la hét nổi lên, theo sau là một điệu nhạc du dương. Chúng ta đau giùm Người? Tại sao Người lại phải lao vào cuộc chiến vô ích này trong khi những người phụ nữ khác, những bà mẹ đầy kinh nghiệm, có thể giành chiến thắng này về cho Người?
Cửa lều ta mở toang. Một cô gái Siberia chạy vào.
-Nữ hoàng đau bung! – Nàng hét lên.
Ta đứng bật dậy, chạy vào lều của Nữ hoàng, quên cả mang dép. Alestria nằm trên thảm. Những cơn co giật dữ dội làm Người run lên bần bật. Người đã xé bỏ bộ áo của mình. Người vùng vẫy, rên xiết, gượng đứng dậy rồi ngã ngửa ra sau.
Ta ra lệnh nhóm lửa và đun nước. Hai cô gái khỏe mạnh nắm lấy hai cánh tay Alestria, hai người khác giữ chân của Người. Nữ hoàng cắn chặt chiếc gối và gắng nén tiếng la hét. Nhưng cơ thể Người nhễ nhại và khuôn mặt Người méo xệch nói cho ta biết Người đang đau đớn như thế nào. Ta kiểm tra bụng dưới ủa Người. Một dòng máu chảy giữa hai chân Người. Nhưng cửa vẫn chưa mở.
Mặt rời lên. Máu đã ngừng chảy nhưng cơn đau của Người chưa nguôi. Người run rẩy. Mắt người trương to lên, đầy nước mắt. Cả thành đô bị khuấy động. những người đàn bà tụ tập quanh lều. Sau lưng chúng là những đám lính. Thủ lĩnh của chúng đên gặp ta. Ta bực mình đuổi chúng đi. Không có ai được quyền vào lều vủa Nữ hoàng. Một vài ngày trước, Alexandre đã đi xa thành đô. Bây giờ không ai biết hắn ở đâu và bao giờ hắn trở về. Không có Đức Vua ở đó, tất cả đàn ông đối với ta đều trở nên đáng ngờ. Ta, Ania, ta đã sắp dặt các chiến binh của cầu hòa với người Macédoine để đổi lấy cơ thể Đức Vua.
Hephaestion đã thương lượng với Poros và hứa rời khỏi xứ sở Ấn Độ.
Nếu chỉ có một người được sống, đó sẽ là Nữ hoàng của ta. Ta tống cổ mụ điên đó ra khỏi lều.
Trời đã xế chiêu. Con quái vật mà Alestria mang trong mình đã mệt mỏi và để cho Người một chút nghỉ ngơi. Ta lau người cho Nữ hoàng trên đầu bằng bột ngà voi và đắp lên vết thương một lớp da cắt từ chân Alexandre. Alexandre ở trong bóng tối suốt ba ngày liền. Tim Người vẫn đập nhưng mảnh nên Alestria đòi một miếng giẻ để ngăn tiếng la hét của mình. Giọng Người liền bị đứt quãng. Miệng mở to, Người rên rỉ. Ta quỳ bên Người và câu nguyên. Người ở đâu hỡi thần Băng giá? Hãy cứu lấy Alestria! Hãy cứu lấy Nữ hoàng của con! Con xin đổi mạng mình để cứu Người!
Ánh sáng ban ngày đến thế chỗ của đêm đen. Nữ hoàng của ta không la hét nữa. Người thở hổn hển.
Ptolémée dẫn đến chỗ ta một phù thủy nổi tiếng giỏi phép thuật đã cứu sống nhiều vị vua và hoang tử Ấn Độ. Khuôn mặt gã nhăn nheo, đoi mắt gã như hai viên bi tó era những tia sáng vàng, dái tai dã dài xuống vì sức nặng của những chiếc khuyên nạm đầy kim cương, gã trông giống như một bà già. Gã quân quanh người một chiếc váy gấp nếp và hai cánh tay trần đeo đầy vòng vàng nạm hồng ngọc. Gã khám cho Alestria và bảo với ta gã có thể cứu sống người mẹ.
- Được, phải cứu sống cho được Nữ Hoàng của ta! – ta nói với hắn – Alexandre sẽ cho người mười xe đầy vòng đeo tay và khuyên tai để ngươi đuổi cái chết ra khỏi cái lều này.
Tên phù thủy cho đun cỏ, rễ và trái cây khô trong nước sôi. Hắn vừa khuấy chiếc thìa đen vừa niệm thần chú và hươ hươ cánh tay kia làm bùa. Mùi cay đã làm dịu cơn đau của người mẹ. Ta đòi nếm thử phương thuốc của gã phù thủy để đề phòng có độc. Ta thổi chén thuốc cho đến lúc nước chỉ còn ấm ấm rồi múc đưa lên môi Nữ hoàng.
Người nhất quyết không uống.
Ta lắc mạnh Người. Ta van xin Người. Ta dụ ngọt để thuyết phục Người. Ta giả vờ khơi gợi tình yêu của Alexandre. Ta giả vờ nói với Người về đứa con thứ hai. Bị cái chết của Đại Nữ hoàng ám ảnh, ta khóc sướt mướt. Nhưng Alestria, nữ chiến binh dũng cảm, không chịu lùi bước trước cái chết. Người vẫn nghiến chặt răng. Người nhất quyết khoogn chịu khuất phục.
Chợt Alestria động đậy và Người mở mắt. Ta chồm tới đỡ Người dậy và cho Người uống thuốc. Người nhìn ta âu yếm. Người mỉm cười và lắc đầu.
Ta nổi giận đùng đùng. Ta quên hết mọi dè dặt, phép tắt, ta la lên:
- Hãy bỏ nó đi! Nó là một con quái vật! Nó muốn giết mẹ mình để chế ngự cha nó. Nó muốn hại Alexandre và Alestria để làm vua hết mọi xứ sở! Hãy nguyền rủa nó. Hãy từ chối nó. Hãy nhìn ánh sáng và quay về với vị thần của chúng ta.
-Ta đang ở trong ánh sáng rồi! – Người thì thao.
Giọng Người yếu ớt và ngắt quẵng giải thích cho ra rằng Talaxia, gã đàn ông trần truồng và đàn bà quấn vải quyện vào nhau, nhấp nhô và bốc hơi biến mất. Tất cả những hình ảnh đó tạo nên Alexandre. Alexandre chính là vĩ đại đang đên.
Người bắt đâu hoang tưởng. Những lính hồn quỷ dữ đã bắt lấy Người. Chúng muốn cướp người đi. Đêm tối xua đuổi ánh sáng ban ngày. Ngồi bên Nữ hoàng với thanh đoản kiếm trên đầu gối, ta nguyên rủa Alexandre vì đã bỏ rơi Người. Bất lực, ta nghe tiếng gió thổi và tiếng chim đang gù. Cơ thể Alestria, qua những cơn chấn động manh, giờ giống như một chiếc lá khô.
Ta đón chào ngày mới lại đến. Mắt ta đảo quanh đều và dừng lại nơi những rương quà của Alexandre. Ta gượng mình đứng dậy. Ta rải những món đồ trang sức, những món đồ chơi đã từng mang đến cho Nữ hoàng bao nhiêu niềm vui và đau khoorquanh thân thể đờ đẫn của Nguoi. Ta đưa tay sờ bụng Nữ hoàng. Con quái vật đã thôi không nhúc nhích nữa. Nó đã không tìm được lối vào cuộc sống. Alestria, nữ chiến binh dúng cảm, đã thất bại trong cuộc chiến này, cuộc chiến mà những phụ nữ khác đã có thể chiến thắng.
Ta, Ania, ta đã không chợp mắt ba ngày nay, đến lượt ta, ta thấy những linh hồn lũ lượt kéo đến. Chúng đến tìm Alestria. Cầu cho chúng mang ta đi cùng với Nữ hoàng!
Đôi tay Alestria đã lạnh cóng. Người vẫn còn thở nhưng linh ồn Người đã rời bỏ thể xác. Giữa những linh hồn hung tợ đam mê chiến thắng và ánh sáng. Người cười, Người nhãy múa và nhìn ta lạ lẫm.
Alestria, em đây, Ania đây mà, em của chị, người hầu của chị, thư lại của chị đây mà!
Alestria, chị đã quên những phiến đã phẳng chúng ta viết trên đó câu chuyện của mình rồi sao?
Alestria, chị đã quên mùi hương hoa huệ chuông, quên những khúc ca của chim sếu trắng, quên những áng mấy vàng và đỏ kéo đến từ đường chân trời rồi sao?
Alestria, chị đã chán chường Alexandre, kẻ đã đến giữa cuộc phi ngựa của chị và mang đến cho chị biết bao niềm vui và đau khổ của của một người phụ nữ rồi sao?
Alestria, hãy trở về! Cuộc sống của các vị vua bên đố chỉ là ảo tưởng. Chúng ta phải trở về xứ sở của chúng ta và viết tiếp câu chuyện của cá vì sao chứ.
Alestria, hãy trở về thể xác của mình, Alestria!
Poros, cái tên đó ám ảnh ta. Khắp nơi người ta ca ngợi trí thông mình và vẻ tuấn tú của hắn. Lời đồn đại về tài hùng biện của hắn lăn khắp hai bên bờ sông Indus, rằng hắn là kẻ duy nhất liên minh dduocj những hoàng tử để đuổi Alexandre khỏi xứ sở của mình.
Ta đã xa Hoàng hậu vì cuộc chiến với kẻ thù đáng ngại này. Ta thỏa hiệp với vác thành đô đầu hàng, và hứa chia sẻ cho họ những vùng đất trụ phú màu mỡ của Poros. Ở giữa tấm vải và kẻ thù của ta miệt mài đan thêu, ta chèn vào đường chỉ của ồn ào nổi lên. Những người đàn ông nối đuôi nhau tới bên giường. Ta đã nhận ra Hephaestion, Cassandre, Bagoas và tất cả những bạn đồng hành. Rồi những người thì đi trước ta, khi thì bám đuôi ta. Cả hắn và ta đều chưa chọn thời điểm đụng độ. Nhưng cuộc chiến đã được định đoạt trên các vì sao.
Đêm đó, ta gặp Ania trong giấc mơ. Nó nhín ta thù hằng và rít lên:” Alexandre, Nữ hoàng đã chết”.
Ta tỉnh giấc. Bên ngoài, ngày còn chưa tới. Mưa đang roi. Ta dường như nghe thấy tiếng hoàng hậu của ta rên xiết, ta đã bỏ nàng lại vì tiếng gọi của chiến tranhống nước trong. Ta uống cuộc đời nàng như uống mật ngọt. Nàng quấn lấy ta và ta hòa vào nàng như một con linh dương tung tăng giữa dòng suối bình minh.
Alestria, ta đã trở về vì nàng!