← Quay lại trang sách

Chương 10

Ta chẳng còn chút vui thú gì với vinh quang, giàu sang và chinh chiến. Bộ áo tía thêu ba con phượng hoàng mà Bagoas mặc cho ta, vòng nguyệt quế vàng mà Hephation đội lên đầu ta chẳng còn làm ta run rẩy sung sướng. Những đoàn quân, những mũi lao rực sáng, những con ngựa thắng cương, hàng trăm nghìn binh lính đập vào khiên và đồng loạt hô vang:" Alexandre! Alexandre! Alexandre! ", cảnh này ta đã chán chường. Như một người đàn ông đãc hưởng thụ mọi thứ, như một anh hùng đã lập được kì công, như Ulysse đã trở về quê hương máu thịt, ta chẳng còn ham muốn những gì ta đã kinh qua.

Ta để Hephaestion chở đi. Ta dựa dẫm vào Bagoas. Ta phải cố gắng lắm mới đứng thẳng người. Mặt trời làm ta chói mắt. Ngọn gió làm ta cóng lạnh. Ta ngán ngẩm những cuộc diễu binh. Ta thích ở trong lều, trong bóng tối. Im lặng xoa dịu những cơn đau đầu của ta nhưng làm nó lan tỏa khắp mình mẩy. Để giảm đau, Hephaestion mang cho ta một liều thuốc phiện và ta bắt đầu mơ màng. Để đánh thức ta dậy, chàng lại cho ta một liều thuốc khác. Ở Hội đồng, những thống soái chống đối nhau, cãi cọ nhau, tất cả đều muốn được Alexandre phân xử. Ta chỉ mỉm cười với họ.

Chiến dịch của ta, ta nhớ nhớ quên quên. Ta chẳng còn hiểu họ nói gì. Cuộc tranh cãi sôi nổi của họ đối với ta đều lần lượt trở nên vớ vẩn và chán ngấy. Ta im lặng. Ta đã để mất chiếc lưỡi của mình. Alexandre, nhà hùng biện siêu việt, chẳng còn nói được một câu rõ ràng. Ta vội vã về lều và duỗi người nằm xuống.

Thời cư dân núi lửa chỉ tin cậy vào những người lớn tuổi. Đại Mẫu có những hình xăm xanh trên má, một bộ râu dưới cằm. Alestria kể với ta rằng những phụ đã bình phục, Hephaestion tổ chức hai cuộc tấn công do hai kẻ giống hệt ta dẫn đầu. Rồi dưới sức ép của các tướng lĩnh, chàng phải lui về nghỉ ngơi. Từ cuối lều, ta nghe tiếng chân Hephaestion tới mách với ta, Chàng giậm chân, quay cuồng và phun ra một tràng những điều phẫn nộ rồi những bài diễn văn nhiệt huyết. Nỗi niềm thất vọng và những gây gổ thái quá của chàng làm ta xúc động. Ta chẳng còn chút cảm xúc gì với những chuyện tầm phào như thế. Ta mỉm cười với chàng để chàng hiểu ta đang nghĩ gì. Chàng thở dài và lui ra.

Đối với Hephaestion, ngày xưa ta mãnh mẽ nhường chiều gió tuyết.

Trong lúc lướt đi, ta đã quên tháng ngày. Mặt trời biến mất sau những núi băng và không mọc lên nữa. Những luồng sáng giờ ta mạnh mẽ bấy nhiêu. Hận thù, tước đoạt, tị hiềm, nỗi sợ bị vượt qua, con lo bị đánh bại, tất cả đã biến mất. Sự náo nhiệt của trần gian chẳng còn ảnh hàng nhà chó. Nicée, bị kích động bên dưới chiếc áo khoác của ta, cũng kêu lên.

Những con gấu trắng ngồi trên những tảng băng, nhìn chúng người ta khi những cơn đau đầu làm ta run rẩy. Làn da của nàng làm ta tỉnh táo. Cái im lặng của nàng ru ta ngủ. Nàng hôn ta, âu yếm ta. Dù ta chẳng còn cảm giác, ta thấy thân thể thoái mái từ đầu tới chân.

Một bức tường dựng lên ngăn cách ta với những người đàn ông của mình. Từ nay chúng ra dòng nham thạch của nó với những đợt sóng màu tía và những ánh lửa đỏ đỏ rực dọc theo sườn núi cuồn cuộn về biển. Chúng ta cắm trại trên mảnh đất màu đỏ và đen xen lẫn tuyết trắng. Những người đàn ông bắt đầu làm nàng. Ta để những giấc mơ của nàng mang đi xa. Alestria, hãy dẫn ta về thế giới của nàng!

Alexandre bị những cơn đau đầu khủng khiếp giam cầm trong bóng tối. Hephastion cho Người uống những chén nước cất để giảm đau và Đức Vua say ngủ khi mắt thậm chí vẫn còn đang mở. Người không còn chiến đấu được nữa. Người không nói gì. Người phải dựa vào vai những vệ binh để đi lại. Tay Người không thể tự cầm đồ ăn thức lại đổ thứ chất lỏng hừng hực đỏ vào những khuôn hình thanh kiếm, hình chùy, hình lưỡi liềm.

Phụ nữ nhận những vũ khí sáng đen, rèn hệt Người lên ngồi trên ngai vàng. Để làm cho điều dối trá dễ tin hơn, họ bắt tay với Bagoas. Sự xuất hiện của viên hoạn quan bên cạnh Đức Vua giả làm tắt ngấm mọi tin đồn nhỏ to.

Đức Vua thật giam mình trong khu phố của các Amazone. Alestria không muốn đóng vai Roxane, Hoàng hậu Á châu nữa. Hephaestion cũng lại phải tìm một kẻ nữa giống hệt để thay thế Người.

Đêm đó, Alestria vào lều của ta và ra lệnh cho ta chuẩn bị hành lý. Trong ánh sáng mờ mờ của những ngọn đèn, ta bị đôi má màu tím của Người và mắt Người sáng rực đánh thức. Ta lại nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Người, nụ cười mà Người đã đánh mất từ rất lâu rồi. Rồi Alestria đi ra còn ta vội vàng đóng hành lý. Người không nói với ta là chúng ta sẽ đi đâu. Nhưng ta, Ania, người hầu trung thành của Người, ta đã hiểu.

Ta vứt bỏ những bộ áo sang trọng, những đồ trang sức quý giá, những đôi dép thêu thùa. Ta để lại những đồ đạc, những tấm thảm, những bát đĩa, những bó nhang. Ta gối đầu lên một gói đồ nhỏ chứa những thứ nhu yếu và ta ngủ thiếp đi trong nụ cười.

Khi Alestria quay lại tìm ta, trời vẫn còn chưa sáng. Tất cả những cô gái Siberia đều đứng trước lều trong tư thế chiến đấu. Ngựa đã sẵn sàng. Ta đưa Alexandre lên một chiến xa Ấn Độ có mái che. Con khỉ Nicée của Người nhảy ra khỏi lều. Nó trèo lên vai và quấn lấy cổ ông chủ. Chỉ có mình Hephaestion đến. Chẳng có Bagoas cũng chẳng có Cassandre hay Ptolémée đến tạm biệt Đức Vua. Hai người đàn ông nhìn nhau trong im lặng hồi lâu. Mắt họ bừng sáng trong bóng tối. Rồi Hephaestion bước tới và hôn lên đôi môi Alexandre.

Alestria dẫn đầu đoàn quân, đã ra lệnh khởi hành. Ta, Ania, ta điều khiển chiến xa và quất ngựa phi nước kiệu.

Tước những mái lều trống, Hephaestion đứng sững người, rồi dần trở thành một chấm nhỏ loãng đi trong đêm đen kịt.

Cửa trại mở ra. Chúng ta, những cô gái Amazone, con gái của thần Băng giá, chúng ta bắt đầu bay lên.

Hephaestion đã lựa chọn định mệnh của mình, ta chọn định mệnh của ta.

Nụ hôn của chúng ta đã buộc định mệnh đó vào chàng, ta để lại cho chàng Pella, Athenes, Memphis, Babylone, Súe, Ecbatane và vô số những thành đô Alexandrie. đời góa phụ trẻ đóng kín then gài cuộc đời. Coi như quảng đời son trẻ bụi phủ rêu phong cho đến khi có biến cố, nàng theo đoàn người di tản ra hải ngoại sinh sống. Đối với nàng lại là một cuộc nói địt mẹ tụi văn tuyển đất của chúng ta nóng dần.

Băng giá thành Đồi Núi.

Rồi tuyết rơi rơi.

Núi đồi phủ sương lạnh lại trở về thành Băng co, trồi lên dốc xuống. Những đoàn xe đi qua làm bụi tung mờ mịt. Những người linh ngang dọc tuần tra. Những đồn trú quân, cũng quan yếu như những thành đô, chúng ta lưu lại một đêm ở đó như những thương nhân xoàng xĩnh. Những tướng lĩnh sống cuộc đời trụy lạc, đầy những nô lệ, gái điếm và những kẻ nịnh thần vây quanh. Binh lính say sưa thâu đêm suốt sáng. Chúng ta đi xa khỏi tiếng ồn ào của loài người và miệt mài phóng ngựa qua những núi đồi hết ngày này qua ngày nọ. Ta nghe những cánh chim đang hát và thác chảy ầm ì ầm. Những bông hoa dại phủ đầy thung lũng. Ta không ngửi thấy mùi hương của chúng nhưng tim ta xúc động ngập tràn. Cơ thể ta chìm trong một bồn hương thơm ngát, binh sẽ còn mãi mãi.

Ta, Alexandre, chiến binh đến từ sườn núi bên kia, ta không còn cảm nhận hoàng hậu của của ta âu yếm. Ta không biết làm sao nói cho nàng biết ta yêu nàng đến nào. Ta uống lấy thân thể nàng, ta hòa quyện vào linh hồn nàng, ta sống trong mắt nàng, trong những nụ cười của nàng, trong niềm hạnh phúc được có nàng kề đội quân xuất hiện phía cuối chân trời. Những chiến binh đội nón giáp vứt bỏ cung tên. Quanh ta một niềm vui vỡ òa. Ở phía trước, Ania phi ngựa nhanh như tên bắn. Những người linh tung nón giáp của họ vào không khí. Họ nhảy xuống khỏi lưng ngựa và chạy về phía Alestria. Họ để lộ ra họ là nàng đã cho ta những loài cá voi, những con sếu trắng, núi lửa trào dâng máu cuộn và tro tàn của cuộ đời.

Hãy đến với ta, Alexandre. Hãy vào không khí. Theo sau Alestria, những cô gái đến gần chiến xa của ta. Họ soi mói, tò mò nhìn ta. Họ chạm vào tóc ta, vai ta. Họ ríu rít như bầy chim. Họ bắt lấy con khỉ của ta, nó vừa đánh trả vừa kêu những tiếng kinh hãi. Họ cười. Cơ bắp của ta duỗi dần. Đâu tiên ta mỉm cười. Rồi ta nhoẻn miệng và phá lên cười.

- Alexandre cười! - Ania hét lên bằng tiếng BA Tư - Người đã bình phục!

Alestria chạy về phía ta. Nàng nhìn ta và bật khóc sung sướng.

Bộ tộc của Alestria sống theo chân những loài cỏ tươi tốt. Những cô gái thức dậy lúc hoàng hôn và đi ngủ khi mặt trời đã biến chuyển vận mệnh của mình.

Alexandre và Alestria nắm chặt tay và nằm ngắm những tảng băng trôi nhiều ngày. Họ thức dậy để đón một con ngựa nhỏ và bày cho nó cách cưỡi ngựa. Họ nuôi chuột nâu và xây một rạp xiếc và Alestria yêu nhau say đắm suốt ba mươi con trăng. Alexandre ra đi vào một buổi sáng mùa xuân. Alestria trở về với ta trên thảo nguyên và đọc cho ta ghi chép lại tiểu thuyết này bằng ngôn ngữ của các theo nhạc, ta hát thầm và ta có thể nói những từ đơn giản.

Chúng ta tìm thấy những bé gái bị cha mẹ bỏ rơi trên đường của mình, trong khi đó những chiến binh trẻ thậm chí hầu như chưa có một nếp nhăn nào lại ra đi để chết. Bởi những cô gái trẻ nhận cái chết của mình qua các vì sao. Họ uống một loại thuốc làm họ không cảm thấy đau và ra đi trên lưng ngựa, không báo với ai lời nào. Con ngựa trở về trại một vài ngày sau đó để báo tin cái chết. Ania giải thích cho ta rằng khi nhìn thấy một dòng sông, cô gái Amazone xuống ngựa và nằm hang động. Ta đã chặn kín lối vào của nó.

Một cánh đại bàng trắng bay ngang qua bầu trời.

Nó dẫn ta về cõi xa.

Cho con, chiến binh dũng cảm, cho con tự do và những cuộc ruổi rong trên lưng ngựa,

Hãy canh giấc ngủ của chúng ta,

Hãy những mùa đi qua.

Cho con, cô gái trẻ say sưa đọc các vì sao,

Cho con, cô gái trẻ giải mã cuốn sách của loài chim chóc,

Cho đá chồng chất lên nhau giải mã cuốn sách của loài chim chóc,

Cho con, cô gái bé bỏng không biết sợ đau, không hề sợ chết,

Bí mật linh hồn chúng ta,

Bí mật tình yêu,

Bí mật sức mạnh.

HẾT