← Quay lại trang sách

Chương 3

Ta biết có sự tồn tại của thích khách, bèn sai người tìm ra tên thích khách đó, đánh thuốc mê hắn rồi đưa vào hành cung của Tô Liễu Uyển.

Còn Tô Liễu Uyển, ta chỉ mua chuộc một nha hoàn ở trường săn, bảo nàng ta bỏ thêm chút thuốc mê vào trà của Tô Liễu Uyển.

Âu Dương Túc không bị ám sát, tất nhiên cũng sẽ không thể vu oan cho cha ta.

Âu Dương Túc vốn đã có lửa giận trong lòng, khi nhìn thấy người mình yêu nằm cùng giường với người đàn ông khác, lửa giận càng bùng lên dữ dội hơn.

Một buổi đi săn không mấy vui vẻ cứ thế kết thúc.

Sau khi trở về hoàng cung, Âu Dương Túc cho chém đầu tên thích khách đó trước mặt mọi người, còn Tô Liễu Uyển bị hắn nhốt vào lãnh cung.

Thế nhưng không lâu sau, lại có tin tức từ lãnh cung truyền ra, Tô phi có thai rồi!

Âu Dương Túc vui mừng đón Tô Liễu Uyển từ lãnh cung về, tấn phong làm Quý phi, ban cho cung Hoan Nghi.

Nghe nói từ khi Tô Quý phi mang thai, Âu Dương Túc vốn ngày thường ‘’mưa móc đều khắp’’, nay đêm nào cũng ngủ lại ở cung Hoan Nghi, không còn bước chân vào các cung điện khác.

Còn tất cả đồ ăn thức uống của Tô Quý phi đều phải thử độc từng chút một mới được dùng.

Xem ra, Âu Dương Túc rất để tâm đến cái thai này của Tô Liễu Uyển.

Hôm nay đến thỉnh an, mặt trời đã lên cao ba sào, Tô Liễu Uyển mới chậm rãi tới.

“Tỷ tỷ thứ lỗi, đêm qua Bệ hạ ở cung của thần thiếp quấy rầy cả đêm, lại thêm bây giờ người có chút nặng nề, khó tránh khỏi ham ngủ một chút.” Miệng nói thứ lỗi, nhưng Tô Liễu Uyển lại không hề hành lễ với ta, đã tự mình ngồi xuống ghế.

“Hôm qua Bệ hạ còn nói với thần thiếp, nói thần thiếp gần đây thích ăn chua, cái thai này, nhất định là hoàng tử.”

Tô Liễu Uyển e thẹn vuốt ve bụng mình, rồi lại ngước mắt khiêu khích nhìn ta.

Ta nháy mắt với Xuân Đào bên cạnh, Xuân Đào hiểu ý, bước đến trước mặt Tô Liễu Uyển.

Chỉ nghe một tiếng “bốp”, cái tát của Xuân Đào dứt khoát giáng xuống mặt Tô Liễu Uyển.

“Hỗn xược, thấy Hoàng hậu nương nương mà lại không hành lễ. Quý phi nương nương lại có thể vô phép tắc đến vậy sao?”

Mà chưa đợi Tô Liễu Uyển hoàn hồn, Xuân Đào đã sớm quay về bên cạnh ta.

“Ngươi…” Tô Liễu Uyển che lấy khuôn mặt bị đánh đến hơi sưng đỏ, tức giận run rẩy giơ ngón tay chỉ vào ta.

Thế nhưng nàng ta nhìn quanh đám phi tần đang ngồi đầy, lại không có ai dám đứng ra bênh vực nàng ta.

Đúng vậy, một người là con gái cưng của Hộ quốc tướng quân, lại là Hoàng hậu, một người là sủng phi được Hoàng thượng yêu nhất, lại là Quý phi, bọn họ đều không dám đắc tội một bên nào.

Tô Liễu Uyển che mặt, mắt đỏ hoe, chạy ra khỏi Phượng Nghi cung của ta.

Ta biết, nàng ta nhất định sẽ đến chỗ Âu Dương Túc mách tội ta.

Quả nhiên, sau buổi trưa, Âu Dương Túc đến, mang theo cả Tô Liễu Uyển.

“Hoàng hậu, nghe nói ngươi ra lệnh cho người đánh Tô Quý phi?”

“Phải thì sao?”

“Thẩm Tâm Nhiên, ngươi đừng quên, ngươi là Hoàng hậu của trẫm. Trẫm muốn ngươi sống thì ngươi sống, trẫm muốn ngươi chết thì ngươi chết. Nếu ngươi ở hậu cung này an phận thủ thường, ngôi vị Hoàng hậu này vẫn là của ngươi, nếu không…”

“Bệ hạ.” Lời của Âu Dương Túc chưa nói hết, ta đã ngắt lời hắn: “Bệ hạ có lẽ cũng quên rồi, ngôi vị chí cao vô thượng này, là ai đã cho ngài. Làm người, vẫn là đừng nên quên gốc.”

Ta thản nhiên nhìn Âu Dương Túc, nhìn bàn tay hắn tức giận đến run rẩy, ta cười.