Chương 4
Ta biết rõ, hắn tuy là Thái tử, nhưng trong triều có không ít người bất mãn với hắn. Chính cha ta đã gạt bỏ mọi ý kiến trái chiều, đưa hắn lên ngôi Hoàng đế.
Âu Dương Túc không thể phản bác lại lời ta, chỉ có thể tức giận dẫn Tô Liễu Uyển rời đi.
Mấy ngày sau, ta lấy cớ nhớ cha mẹ, bèn xuất cung, trở về Tướng quân phủ.
Vẫn là dáng vẻ trong ký ức, vẫn là Tướng quân phủ quen thuộc.
Kiếp trước, cho đến lúc chết ta cũng không thể trở về ngôi nhà mà mình hằng mong nhớ. Đời này, cuối cùng ta cũng đã trở về.
Không phải vật còn người mất, mà là hải đường vẫn như xưa.
Cha mẹ thấy ta trở về, lập tức vội vàng bước ra đón.
Ta chạy đến ôm chầm lấy họ, nước mắt lưng tròng.
Thật tốt, họ vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt ta.
Chúng ta cùng nhau đến phòng ăn, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau tận hưởng niềm vui chỉ thuộc về chúng ta.
Đêm khuya, một mình ta đến thư phòng của cha.
Cha xoay người, nhìn ta đang treo chiếc áo choàng sẫm màu lên giá, mặt đầy vẻ nghi hoặc: “Nhiên Nhiên, nửa đêm nửa hôm thế này, con gọi cha đến thư phòng làm gì?”
Đúng vậy, là lúc ăn cơm ban ngày, ta đã dùng mật ngữ chỉ có ta và cha mới hiểu, gọi ông giờ Tý đến thư phòng đợi ta.
“Cha, cha có từng nghĩ, Âu Dương Túc thực ra không thích hợp để làm một vị vua tốt không?”
Ta đem suy nghĩ của mình nói cho cha biết, dĩ nhiên, trừ chuyện ta trùng sinh.
Cha nghe suy nghĩ của ta, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại thở dài lắc đầu, xoay người, từ một ngăn bí mật trong thư phòng lấy ra một chiếc hộp.
Cha mở hộp ra, lần này, đến lượt ta kinh ngạc.
Bên trong hộp lặng lẽ nằm một tờ chiếu thư.
Cha nói với ta, đây mới là di chiếu thật sự của Tiên đế.
Âu Dương Túc được lập làm Thái tử, chẳng qua là vì mẹ hắn là Tiên Hoàng hậu, mà hắn lại là con trưởng dòng chính. Lập con trưởng dòng chính, xuất thân của hắn đã định sẵn hắn là Thái tử.
Hắn tuy vô tài vô đức, nhưng dù không có công cũng không có tội để có thể phế truất.
Thế nhưng, người mà Tiên đế thực sự muốn chọn lại là Nhị hoàng tử.
Âu Dương Túc không biết từ đâu biết được suy nghĩ của Tiên đế, bèn bắt đầu hạ độc vào thức ăn của Tiên đế.
Tiên đế biết mình không còn sống được bao lâu, bèn giao di chiếu cho cha.
Nhưng cha vì ta, lại quyết định giấu kín bức di chiếu này.
Cha nói, ông biết Âu Dương Túc cưới ta là để có thể thuận lợi đăng cơ, nhưng ta, lại thật lòng yêu Âu Dương Túc.
Đúng vậy, ta yêu hắn, đã từng thật lòng yêu hắn, nhưng tấm chân tình của ta, đổi lại là hắn hết lần này đến lần khác chà đạp ta.
Ta cầm lấy chiếu thư, đốt nó dưới ánh nến.
Thứ này, không thể giữ lại. Bây giờ Nhị hoàng tử đã chết, nếu giữ lại, chính là cha ta năm đó đã giả truyền thánh chỉ.
“Cha, cha có từng nghĩ đến việc phò tá một Nữ đế không?”
Nghe câu nói này của ta, cha càng thêm kinh ngạc nhìn ta, ta kiên định gật đầu với ông.
Một đêm trò chuyện tâm tình, ta và cha đã đạt được sự đồng thuận.
Cha đưa cho ta số thuốc độc còn lại trong hộp, ông nói, đây chính là thứ độc đã hại chết Tiên đế, ông bảo ta tìm thời cơ thích hợp rồi hãy dùng, ta đồng ý.
Từ Tướng quân phủ ra ngoài, ta đi thẳng về cung.
Mấy ngày nay, có lẽ vì thai đã lớn hơn một chút, Tô Liễu Uyển cũng không đến tìm ta. Mà cha ta, Hộ quốc Đại tướng quân, cũng gây ra một số chuyện ở trên triều đình cho Âu
Dương Túc bận rộn, khiến hắn cũng không thể để ý đến ta.
Ta lại có một khoảng thời gian khá nhàn rỗi.
Ta đang đợi, đợi một ngày vừa có thể khiến Tô Liễu Uyển tuyệt đường sinh tồn, lại vừa có thể khiến Âu Dương Túc đau đớn đến tột cùng.
Ta biết, rất nhanh thôi, ngày đó sẽ đến.