CHƯƠNG 1 Ngày thứ năm, tại Kiev
Trong lúc rời sân bay, Ekaterina ngắm nhìn bầu trời trắng đục lạ thường. Cô thấy sân bay quốc tế này dường như nhỏ hơn sân bay quốc tế ở Oslo, cô tò mò muốn biết thành phố Kiev diện mạo ra sao. Từ sau cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ trên con đê nhìn ra đảo Malmö, cô và Mateo không rời nhau nữa. Người phụ nữ đơn độc không còn nhận ra mình, bối rối vì làm quen quá nhanh với một cuộc đời vốn dĩ xa lạ với cô. Tới nỗi mà đêm hôm trước, cô còn có cảm giác đã tách rời khỏi chính mình.
Sau khi làm tình, Ekaterina luôn mặc đồ lại ngay, sẵn sàng rời đi. Cô mỉm cười khi việc đó tốt, tùy tình hình mà ngồi xuống mép giường chuyện trò đôi câu khi lờ mờ thấy có khả năng tiếp nối thêm một đêm với cùng đối tác ấy, nhưng cô sẽ không bao giờ nằm thu mình trong vòng tay anh ta, vuốt ve khuôn mặt anh ta lại càng không. Chẳng bao giờ cô để mình bị ru ngủ trong hơi thở anh ta, hay thử nghiệm khoái lạc với ý nghĩ mở mắt thức dậy bên anh ta vào sáng hôm sau.
Người đàn bà mới mẻ này hẳn khiến cô sởn da gà; đó là con người trái ngược hoàn toàn, cô gần như đâm ra thích được chui vào lốt con người ấy.
Mateo mở cửa taxi cho cô, mắt chằm chằm nhìn điện thoại di động. Anh nhập các mật mã nhận được lúc xuống máy bay vào một ứng dụng. Tọa độ GPS và một bảng giờ, vị trí hiện lên tương ứng là sân trước Nhà hát lớn.
Anh chất đồ lề vào cốp trong lúc cô ổn định chỗ ngồi trên xe. Ga lăng là một phẩm chất mà mới đây thôi cô còn chưa hề biết đến sự tồn tại của nó.
Chiếc taxi ra tới xa lộ. Ekaterina ngắm nhìn từng ngôi làng trôi qua bên ngoài cửa kính, Hora, Chubynske, Prolisky, rồi cả vùng nông thôn với ánh nắng hè rọi chiếu trên khu rừng trải dài mút tầm mắt. Mateo nắm tay cô. Cả hai không biết điều gì đang đợi họ phía trước và, cho dù lý do đưa họ xa khỏi Rome có là gì thì họ cũng sẽ không rời bỏ mục tiêu. Baron tạm thời chỉ đang được cho nghỉ giải lao. Họ sẽ truy cùng đuổi tận y, dù cái giá phải trả có là gì, và sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc thập tự chinh chết chóc của y hòng liên minh các phong trào theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan.
Vùng ven đô hiện lên trong tầm mắt. Ekaterina ghé sát lại cửa kính để nhìn rõ hơn và mỉm cười.
- Có gì ở đó vậy? Mateo hỏi.
- Không có gì, có chăng chỉ là em vui vì đã rời xa Oslo; cứ nghĩ sẽ được gặp mọi người là em thấy phấn khích quá.
- Không phải ý em là em đang hạnh phúc đấy chứ?
✽
Sau khi thoát màn kiểm tra của cảnh sát biên giới, trong lòng không phải không có chút e dè, Diego muốn thuê một chiếc xe con ở sân bay. Vì không biết họ sẽ đi đâu, cũng không biết họ sẽ ở lại Kiev trong bao lâu, nên anh muốn được thoải mái trong việc di chuyển. Anh nhập mật mã nhận được qua tin nhắn vào điện thoại di động. Cuộc hẹn được ấn định cho họ vào 20 giờ tại bãi đỗ xe của một khách sạn ở trung tâm thành phố.
Trong lúc em trai lái xe, Cordelia dùng máy tính xách tay nghiên cứu các tài liệu thu thập được nhờ virus họ đã cài lén.
- Chị đăm chiêu vậy, Diego hỏi.
- Chúng ta mới chỉ tiếp cận được khoảng một nửa số tài khoản mà tình hình đã đáng sợ thế này rồi. Tài sản của những kẻ chóp bu đó đã ở mức không thể tin nổi, lại còn thêm quyền chọn cổ phiếu mà chúng được nhận như tiền lót tay. Những kẻ đó giàu lên khi bằng mọi cách làm gia tăng lợi nhuận cho các chủ doanh nghiệp. Oải quá, cô thở dài. Kể cả chúng ta có thành công vụ này thì cũng còn lâu mới khiến chúng lụn bại được.
- Nếu chúng ta làm thành công vụ rút khống của mỗi tên năm triệu đô, bọn chúng sẽ xanh mặt ngay, tin em đi. Giờ chỉ còn phải tìm hiểu xem mất bao lâu thì các ngân hàng kết nối được với nhau và nhận ra chúng ta đã làm gì họ.
- Cứ làm thế nào để họ phát hiện ra càng muộn càng tốt.
- Làm gì có chuyện không ai nhận ra khi 250 triệu đô la bốc hơi trong một ngày và em nóng lòng muốn biết phần hai trong kế hoạch quỷ quyệt của chị đấy, Diego tâng bốc.
- Đến sáng mai là có danh sách hoàn chỉnh. Nếu mọi việc diễn ra như dự kiến, chúng ta sẽ kiểm soát được toàn bộ điện thoại di động của chúng và có thể thực hiện các lệnh chuyển khoản.
- Trước khi chuyển những khoản tiền lớn như vậy, nhân viên ngân hàng sẽ gọi cho khách để xác thực các lệnh chuyển tiền đã gửi. Và trong vô số chi tiết khác cần xử lý, em thấy có một điểm không phải chuyện nhỏ đâu: làm thế nào cất giữ được số tiền đó trước khi lại phân tán nó?
Cordelia gập máy tính lại và cất vào túi xách.
- Bằng cách chuyển sang tiền điện tử nhằm xóa dấu vết, đấy chính là điểm hay nhất trong ý tưởng của chị; dù chị vẫn chưa biết làm thế nào để triển khai.
Diego đỗ xe lại và ngắt máy.
Chúng ta tới nơi rồi. À mà, nói vậy chứ, em nghi ngờ chuyện bãi đỗ xe này là điểm hạ cánh của chúng ta lắm.
✽
Janice là người cuối cùng tới Kiev. Cô băng ngang sân bay, túi đeo trên vai, bước chậm lại để giải mã tin nhắn nhận được trong điện thoại thông minh, thấy thắc mắc về điểm đến.
Ra đến cửa sân bay, cô di chuyển về bãi đỗ của một hàng xe ca kết nối tới ga trung tâm. Cô mua vé rồi yên vị trên băng ghế cuối cùng trong khi chiếc Sky Bus nổ máy.
Cô duỗi dài hai chân rồi nhắm mắt. Từ sau cái chết của Noa, chưa có hôm nào cô ngủ được hai tiếng liền mạch, cứ chợp mắt là lại thấy ác mộng. Cô ước một chầu tắm bồn, một cái giường, một đêm không tỉnh giấc giữa chừng, nhưng cũng không tự ảo tưởng về cái đêm đang chờ mình.
Năm mươi phút sau, điện thoại di động của cô rung lên. Janice mở choàng mắt và nhận ra phía sau cửa kính xe là tòa nhà của Bộ Quốc phòng, nhà ga không còn xa nữa. Thêm một tin nhắn nữa khuyên cô nên đi theo cây cầu vượt đường sắt. Tới phố Symona Petlyury, cô chỉ cần đứng trước cửa bến tàu điện ngầm Vokzalna và chờ đợi.
✽
Tại Kiev, những chiếc minivan màu cam chạy ngang dọc khắp phố phường, Những chiếc marshrutk 1 , không phải xe buýt cũng không phải taxi, rong ruổi theo các hành trình thay đổi mỗi ngày. Các điểm dừng được viết trên một tờ giấy dán ở cửa xe. Hành khách trả tiền lúc lên xe và nếu có ai không với tới được chỗ lái xe, vì những chuyến marshrutka này thường chật như nêm, tiền sẽ được lần chuyển qua tay hành khách tới tận chỗ tài xế và tiền thối sẽ trở lại với bạn cũng theo cách ấy.
Một kiểu xe buýt nhỏ thịnh hành ở các nước thuộc Liên Xô cũ. (Mọi chú thích nếu không có lưu ý gì thêm đều là của người dịch.)
Lúc 20 giờ, Diego nhận ra cặp đèn pha vừa nháy ba lần ở bãi đậu xe của khách sạn Intercontinental. Anh trao đổi ánh mắt với Cordelia rồi bước ra khỏi xe. Tài xế chiếc marshrutka mở cửa kéo của xe rồi hỏi danh tính họ, bằng thứ tiếng Anh hơi pha âm sắc Slav. Tiếp đó, tài xế bảo họ nên đi lấy đồ đạc và khóa xe lại. Cordelia và Diego lên xe rồi chiếc minivan lại khởi hành tiến vào đêm đen để rồi mười lăm phút sau đó đỗ xịch trước Nhà hát Quốc gia Ukraina. Có hai người đang đợi sẵn dưới thềm nhà hát bước lên xe.
Chiếc minivan vừa đi tiếp, Cordelia liền quay người lại phía hai kẻ mới tới, họ ngồi tận cuối xe. Ban đầu còn ngần ngại, cô đã phá vỡ im lặng bằng màn tự giới thiệu. Ekaterina đứng dậy, sửng sốt, và chìa tay ra với cô. Diego và Mateo ôm choàng lấy nhau. Bốn kẻ đồng đảng ngỡ ngàng khi gặp được nhau.
- Hai người biết nhau rồi à, từ trước cả khi đến Kiev ư? Ekaterina hỏi Diego và Cordelia.
- Đây là chị gái tôi, Diego đáp.
- Còn đây là em trai tôi, Cordelia tiếp lời. Hai cậu thì sao?
- Chúng tôi mới gặp nhau cách đây vài hôm, tại Oslo, Ekaterina giải thích.
- Những người khác đâu cả rồi? Mateo thắc mắc.
Chiếc marshrutka phanh lại trước bến tàu điện ngầm. Janice leo lên xe, lúc màn tự giới thiệu vừa xong, với cảm giác xa lạ của kẻ đến dự khi tiệc đã khai màn.
- Vẫn còn thiếu bốn người chưa điểm danh, theo anh thì còn mấy điểm dừng nữa? Ekaterina hỏi.
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu.
- Không còn điểm nào, anh ta nói. Và chúng ta chỉ còn thiếu ba người nữa là đủ Hội, chào buổi tối mọi người.
- Vitalik? Janice thốt lên.
- Malik... một nửa cái tên đó; mọi người sẽ hiểu ra khi tới nơi. Chào mừng đến Ukraina!
Chiếc marshrutka tiến sâu vào vùng ngoại ô phía Tây Kiev.
✽
Thành phố mờ dần phía sau họ. Tới vùng bình địa, chiếc minivan rời khỏi đường cái, tiến vào con đường đất ăn sâu trong rừng. Bùn bắn tóe lên cả kính chắn gió; bị xóc nẩy lúc xe đi vào những vết xe cũ, đám hành khách bấu chặt lấy ghế ngôi. Lúc xe băng qua một cây câu nhỏ, Ekaterina níu chặt lấy tay Mateo để không bị đập vào cửa kính. Cordelia bĩu môi một cái như muốn nói toạc ra điều cô đang nghĩ. Diego gườm gườm ánh mắt nhắc chị gái tốt hơn hết nên chú tâm vào việc của mình.
- Chúng ta gần như đã tới nơi, Malik thông báo, trước cái thở phào nhẹ nhõm của Janice, người chỉ chực muốn nôn.
Tiếp sau khu rừng là một khoảng rừng thưa, tiếp theo đường đất là đường rải sỏi, tiếp theo bóng tối của màn đêm là những ngọn đèn của một trang viên sáng rỡ tít cuối một vườn cây ăn quả, hé lộ quy mô đồ sộ của nó dưới ánh trăng bàng bạc.
Tòa nhà bằng đá vươn lên cao ba tầng, chụp lên trên nó là tấm mái lợp bằng đá đen ở đó lấm chấm sáu cột ống khói. Tất cả các ô cửa sổ lớn của hai tầng nhà chính đều được bật đèn.
Chiếc marshrutka dừng lại trước thềm nhà. Malik ngắt máy xe.
Phía trên bậc thềm, hai bồn phun nước bằng đá lấm chấm những mảng địa y lá vàng án ngữ hai bên một cánh cửa nặng nề thuôn dài.
✽
Vừa bước vào Ekaterina vừa ngắm nghía sàn nhà lát hình ô bàn cờ, phản chiếu ánh sáng của chùm đèn treo chính giữa cầu thang đại sảnh. Janice để ý thấy có đường ray răng cưa bám dọc tường lên trên các tầng.
- Theo tôi nào, Malik nói.
- Cậu là ai? Janice hỏi trước khi mạo hiểm thêm.
- Là người bạn mà tối qua cậu mới nhờ giúp.
- Vitalik không nói tiếng Anh cừ được như vậy, Janice phản đối.
Có tiếng ván sàn kêu cọt kẹt ở phòng kế bên, một cánh cửa mở toang ra đại sảnh và vị chủ nhà thứ hai, giống y như đúc với người đầu tiên, xuất hiện cực kỳ ấn tượng với chiếc xe lăn được anh vận hành bằng hai cánh tay điện.
- Rốt ruộc, cậu đây rồi, Metelyk yêu quý! Vital vừa tiến lại chỗ Janice vừa reo lên phấn khích.
- Làm sao cậu đoán ra được? cô hỏi, gương mặt rạng rỡ.
- Trông cậu giống hệt những đoạn chuyện trò giữa chúng ta. Còn cậu, anh nói tiếp khi chỉ vào Ekaterina, cái phong thái Bắc Âu mách lẻo cho tôi biết cậu là ai; còn cậu ta, anh quay sang phía Diego, chàng trai có ánh mắt tự đắc và dữ dội của đàn ông Tây Ban Nha, cô gái xinh đẹp ngồi kế bên hẳn chính là Cordelia?
- Cảm ơn vì lời khen nhưng tôi cũng có thể là Maya, cô lập luận.
- Không, việc đó thì tôi biết chứ, hơn nữa, nói bằng cái giọng đó thì chính là cậu đang lạy ông tôi ở bụi này rồi. Vậy nên, chỉ còn Mateo. Suy luận theo số học đấy, vì tôi hoàn toàn không hình dung trông cậu như thế này.
- Phải biết là tôi cũng không! Mateo đáp trả.
Tiếp theo là im lặng. Vital bật cười rời đi.
- Hãy thú thật đi, không ai trong số các cậu đoán được cậu ấy là nhân tạo. Vitalik, con người kép. Một đi bằng chân, một đi bằng bánh xe... Cuộc đời muốn cậu ấy phải như vậy mà.
Lần lượt từng người quan sát hai anh em. Nếu không nhờ cách nói chuyện, họ không tài nào phân biệt nổi.
Janice nghiêng người về phía Vital để siết chặt cánh tay anh.
- Thôi ngay, Metelyk, cậu sẽ làm trào dâng một cơn cuồng ghen đấy. Vitalik là cả hai chúng tôi, anh vừa nhắc vừa chỉ vào em trai. Tôi bị cầm tù ở nơi này, sau màn hình máy tính, vì một tai nạn, còn em ấy thì đi nhong nhong cả ngày.
Ở phía bên kia sảnh, một phụ nữ đứng thẳng trong chiếc tạp dề màu xanh da trời như của một thời đại khác khinh bỉ nhìn họ bằng ánh mắt khắc nghiệt mà hẳn là không ai dám đối chọi.
- Bữa tối đã sẵn sàng, Vital vui vẻ thông báo.
Bộ đồ ăn đã được bày biện trong phòng ăn, trên một bàn dài bằng gỗ gụ, được chiếu sáng bằng sáu giá nến. Mateo đếm thấy có tám cái ghế và một chỗ trống dành cho chiếc xe lăn của vị chủ nhà.
- Maya vẫn chưa tới, anh thì thào vào tai Ekaterina.
- Người thứ chín là ai? cô thẽ thọt hỏi.
Malik mời các thực khách cứ tự nhiên chọn chỗ nào mà họ thấy thoải mái. Bà quản gia lại xuất hiện để phục vụ món nhập bữa. Kholodets, golubtsi, pirojki, 2 những món khai vị cho bữa đại tiệc.
Ba món ăn truyền thống của Ukraina và Nga, lần lượt là món nấu đông, món bắp cải nhồi, món bánh nướng hoặc chiên với nhiều loại nhân.
Buổi chuyện trò diễn ra rôm rả. Ekaterina có cảm tình ngay với Diego, cô nói chuyện với anh về Oslo và kể cho cả nhóm cử tọa chăm chú lắng nghe những tình huống khiến cuộc khủng bố thất bại, tiện thể ca ngợi lòng can đảm mà Mateo đã chứng tỏ. Anh ngay lập tức cải chính để khẳng định rằng chính Ekaterina mới là minh chứng cho sự vững vàng rất ấn tượng. Những lời khen ngợi trao đi đổi lại như thế không thoát khỏi sự chú ý của Cordelia.
Janice lo lắng trước sự vắng mặt của Maya. Vital trấn an cô, ngày mai cô ấy sẽ đến, hoặc ngày kia, Maya vẫn luôn trả lời chậm trễ như vậy.
Bà quản gia dọn dẹp bát đĩa và trở lại sau đó một lát, phục vụ đồ uống bằng rượu anh đào để chiêu cùng bánh ga tô.
Vital đề nghị mọi người nâng cốc chúc sức khỏe Ilga để khen ngợi bà đã chuẩn bị bữa tiệc tuyệt vời này, Cordelia rót đầy cốc rượu, nhưng bà quản gia từ chối rồi rút lui.
Bữa ăn đã đến hồi kết, Diego đứng dậy, ngỏ lời chị gái cũng nên đứng dậy như mình. Thái độ trang trọng đột ngột của anh khiến chị gái bất ngờ. Anh bắt đầu bằng việc cảm ơn các bạn đã đáp lại rất nhanh chóng lời kêu gọi mà hai vị chủ nhà đây giúp họ lan tỏa. Malik những muốn ngắt ngang nhưng Vital, bằng một cử chỉ kín đáo, bảo anh hãy im lặng.
Rồi Diego đề nghị được trình bày chi tiết kế hoạch mà anh và Cordelia đã vạch ra sau một đêm ngủ cho lại sức. Nhưng anh hứa hẹn rằng đây có lẽ sẽ là vụ tấn công lớn nhất mà Hội 9 từng thực hiện, cũng là một trong những vụ tấn công đòi hỏi nhiều sáng tạo nhất.