← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2 Ngày thứ sáu, tại trang viên

Mùa hè, tòa lâu đài mang dáng dấp khung cảnh điền viên. Các bức tường ánh lên trong ánh sáng ấm áp của buổi sớm mai ngay khi những tia nắng đầu tiên rọi tới chiếu lên mặt tiền tòa nhà. Phía sau dinh thự trải dài những mảnh ruộng ở đó chen chúc mọc lên những đại mạch dại, bồ công anh, cây hoa phổi, và nữa, phía xa xa là mặt nước tĩnh mịch của sông Dnieper trải dài tới tận đường chân trời. Nhưng mùa thu đến, khi tiếng hót của những con chiền chiện tắt dần, bầu trời và đá sỏi chuyển sang màu xám. Gió thổi ào ào qua những khung cửa mục nát và rít lên trong những căn phòng nơi những đốm lửa bập bùng trong các lò sưởi đang cố sức duy trì mức nhiệt độ dễ chịu. Khi đông sang, những cành táo trơ trụi oằn mình dưới sức nặng của tuyết và cả trang viên mất hút vào nơi tận cùng thế giới.

Từ cửa sổ phòng mình, Ekaterina ngắm nhìn khu vườn và những cây du im lìm. Thời gian như ngưng đọng. Cô đi vào phòng tắm. Ngay cả cái bồn tắm có chân ở đây cũng như thuộc về một thời đại khác. Trong bộ trang phục ban ngày của mình, trang viên đối với cô dường như kém phần xa hoa hơn, nó trông tựa một vị quý tộc già nua không xu dính túi mà thời gian đã xóa mờ những ngày tháng huy hoàng. Tấm gương đặt bên trên bồn rửa đã ố tới mức cô hầu như chẳng còn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên đó. Cô nghe thấy có tiếng răng rắc ở buồng cầu thang; rồi một cánh cửa kẽo kẹt và cô nhận ra những âm thanh đã bị bóp nghẹt của một cuộc trò chuyện. Hẳn là Cordelia và Diego. Cô trở lại phòng ngủ để đánh thức Mateo, anh vẫn đang ngủ say. Cô ngồi xuống bên cạnh anh rồi vỗ vỗ vào vai anh.

Anh mở mắt ra nhìn cô.

- Anh trông như còn nghiền ngủ lắm ấy nhỉ, cô bảo. Chúng ta đang ở Kiev, trong một lâu đài cổ. Em thừa nhận là chuyện này thật khó, nhưng câu chuyện cổ tích nên dừng lại ở đây thôi. Những người khác đã xuống cả rồi và vì họ vẫn chưa biết chúng ta ngủ chung phòng, nên hãy thật kín đáo nhé.

Mateo trở dậy, đặt tay lên eo kéo cô lại và hỏi xem cô ngủ có ngon không.

Những lời vô thưởng vô phạt không phải không có ý nghĩa gì đối với một phụ nữ đã luôn sống một mình.

- Anh nên dậy đi thôi, cô dè dặt đáp.

Anh kéo cô lại với mình, nhưng Ekaterina chống cự, nhìn chăm chú anh thật lâu, và Mateo nghĩ anh chưa từng biết ai lại cương quyết không đầu hàng đến như vậy.

- Anh ngủ với bao nhiêu cô rồi vậy? cô hỏi.

Anh không đáp.

- Mười? Hai mươi?

Mateo nhìn xoáy vào cô, chăm chú và im lặng.

- Ba mươi?

Anh ngước mắt lên trời ngao ngán.

- Thôi được, anh biết mà, cứ dừng ở đó thôi, dẫu sao như thế cũng đã quá nhiều, cô buông rơi tay anh và nói.

Cô đứng dậy đi ra phía cửa phòng.

- Trả lời câu hỏi đó của em chẳng có gì quan trọng, vì đây là lần đầu tiên, Mateo nói.

Ekaterina quay người lại, cắn môi.

- Lần đầu tiên á?

- Với cô gái mà anh yêu.

Ekaterina nhìn anh bằng đôi mắt của người đàn bà đang quan sát khoảng không bên miệng vực.

- Anh mặc đồ vào đi, cô lầm bầm trước khi rời đi.

Dưới chân cầu thang lớn, Malik kéo cô ra khỏi mớ bòng bong suy nghĩ bằng lời mời cô sang phòng kế bên. Nhiệt độ bên ngoài đã dịu bớt, nhưng các cửa sổ của phòng khách nhỏ vẫn còn khóa kín, một ám ảnh của Vital. Ilga đã lướt qua đó, để lại phía sau bà là mấy món đồ uống nóng và một giỏ đầy bánh mì nướng kiểu Viên trên chiếc bàn thấp. Janice, vẻ còn ngái ngủ, đang đứng nhìn xa xăm, một tách cà phê trên tay; ánh mắt cô sinh động trở lại ngay khi Vital bước vào. Anh điều khiển xe lăn vào chỗ trống giữa trường kỷ và các ghế bành thấp.

- Đêm qua tốt lành cả chứ? anh hỏi đổng.

- Tôi có một câu hỏi, Mateo vừa tới nhập nhóm đã tiếp lời. Chúng ta có phương tiện kỹ thuật nào để thực hiện “vụ tấn công thế kỷ” từ ngôi nhà cổ kính này không?

Vital quay về phía anh.

- Các cậu sẽ thấy khi nào chúng ta lên phòng tác chiến.

- Phòng tác chiến cơ á, trong một tòa lâu đài từ thế kỷ 19? Ekaterina ngạc nhiên.

- Đấy là tên chúng tôi đặt cho phòng máy tính đặt trên tầng áp mái, Malik giải thích. Không có cửa sổ và tường được cách âm. Không có bất cứ nguy cơ xâm nhập nào từ bên ngoài.

- Nhưng kém thân thiện hơn nhiều, Vital nói tiếp; thế nên, tốt hơn hết là có gì thì hỏi hết tại đây. Trước tiên, chúng ta hãy thống nhất các bước cần tiến hành rồi sau đấy chúng tôi sẽ đưa các cậu tới với các bàn phím.

Cordelia trước tiên cảm ơn các bạn đã phá bỏ quy tắc và tụ họp tại đây để giúp đỡ chị em họ. Kế hoạch của họ không chỉ nhằm trả thù cho vị hôn thê của em trai cô, mà còn để làm gương. Alba đã mất mạng vì những kẻ làm giàu bằng thủ đoạn tăng giá vật tư y tế. Những bằng chứng mà Cordelia nắm giữ đáng giá tới mức có kẻ đã định ám hại cô để đoạt lấy. Penny Rose, cô bạn bị chúng nhầm với Cordelia, đã không thoát được một tên vô lại làm tay sai cho một lãnh đạo của hãng dược Talovi.

Diego tiếp lời chị gái và trình bày chi tiết kế hoạch, kể lại những gì anh và chị gái đã nắm được khi đột nhập một hội nghị ngành dược khai mạc cách đó hai hôm.

Janice chúc mừng hai chị em họ với vụ tấn công thành công nhanh gọn đó, Vital và Malik thì lắng nghe hết sức chăm chú.

- Chính thức thì hai cậu đã nhận dạng được bao nhiêu tên tội phạm cổ cồn trắng? Ekaterina đặt câu hỏi.

- Khoảng năm chục, Diego đáp.

- Và nguồn tiền của chúng được phân bổ cho bao nhiêu thể chế tài chính?

- Trước mắt thì chúng tôi đã thống kê được năm.

Malik đứng dậy và đi đi lại lại trong phòng khách nhỏ.

- Những kẻ đó quen biết nhau, cùng lui tới các câu lạc bộ giống nhau, trao đổi thư điện tử với nhau... Nếu các cậu muốn lột sạch chúng để bồi thường cho các nạn nhân, thì cần đánh đòn cao hơn và phải hack được cả đám nhân viên ngân hàng phục vụ chúng.

- Xâm nhập phòng giữ két là một chuyện, còn mang được chiến lợi phẩm ra mà không hề hấn gì lại là chuyện khác, Janice lưu ý.

Vital đẩy xe lăn lùi lại phía sau.

- Cha chúng tôi từng nói: “Thành công của một kế hoạch lớn được tóm tắt bằng ba chữ: ABC!” anh thốt lên. Cần phải táo bạo, xuất sắc và can đảm 3 thì mới làm được việc lớn.

Trong tiếng Pháp ba từ này là audacieux, brillant và courageux , lần lượt bắt đầu bằng ba chữ a, b, c.

- Cái giọng dạy đời này của cậu hay đấy, nhưng nó chẳng giải quyết được gì trong vấn đề của chúng ta, Mateo vặn lại.

- Tôi cần suy nghĩ một mình, Vital càu nhàu. Các cậu hãy cứ ra ngoài hoa viên đi dạo, khi nào chúng ta chuyển sang hành động thì các cậu sẽ chỉ còn được tận hưởng thứ ánh sáng tỏa ra từ các màn hình mà thôi.

Không cần để ai phải nhắc lại, Janice chộp luôn lấy cái túi lục tìm bao thuốc lá Noblesse. Malik mở toang cửa phòng khách nhỏ và mời mọi người ra ngoài.

Cả Hội tản mát vào trong vườn. Janice đi tới tận bức tường thấp bằng đá nhô cao bên bờ sông. Thở phào vì cuối cùng cũng được sờ tay vào bật lửa, cô châm thuốc rồi rít một hơi thật dài.

- Ổn chứ? Ekaterina vừa ra gặp cô vừa hỏi.

- Tôi chẳng có gì phản đối vụ hack lần này, nếu chúng ta thành công, tôi sẽ là người đầu tiên cảm thấy hãnh diện, nhưng tôi khó lòng tin nổi hai anh em sinh đôi kia triệu tập cả nhóm vì việc đó. Họ hẳn không đến nỗi bắt chúng ta phải đối mặt với rủi ro chỉ vì một kẻ vô lại đã tấn công Cordelia. Cậu cũng nhận được tin nhắn hệt như tôi, sự khẩn cấp đó dường như là của một vụ việc khác nghiêm trọng hơn nhiều. Hai ngày thôi, cô nói, rồi tôi sẽ chuồn khỏi đây. Tôi còn chưa xong việc với Baron và đám tay sai của y.

- Chúng tôi cũng chưa, Ekaterina lạnh lùng đáp.

- Tôi cũng đã mất một người bạn, trong lúc giúp các cậu. Nếu tôi không lôi Noa vào chuyện này, có lẽ cô ấy sẽ không gặp chuyện gì.

Bị bất ngờ, Ekaterina quay về phía cô.

- Vì sao nãy giờ cậu không nói gì?

- Có lẽ là vì tôi chưa từng nghĩ mình có trách nhiệm trong cái chết của cô ấy. Kế hoạch khủng bố tại Oslo không phải một hành động đơn độc. Đảng của Vickersen được hậu thuẫn bởi những thế lực tài chính nước ngoài. Và chưa hết đâu. Trước cô ấy, một nữ đồng nghiệp của Noa cũng đã bị thủ tiêu trong im lặng. Cô ấy điều tra về những giao dịch bất hợp pháp được tiến hành bởi một tên Schwarson nào đó, và tôi sẽ không bất ngờ nếu hắn thuộc cùng mạng lưới kia. Noa đã kể với tôi về hắn để bảo vệ tôi. Tôi đã không nghe lời cô ấy và đã đẩy cô ấy vào tay những kẻ sát nhân.

Ekaterina bị tác động rõ rệt, cô lấy điếu thuốc từ tay Janice rồi rít một hơi.

- Đừng nói gì với Mateo nhé, không phải lúc này, cô thì thào. Tôi không dám tưởng tượng phản ứng của Mateo khi biết cậu đã lôi kéo người ngoài vào những phi vụ của chúng ta trong Hội... Tôi hứa với cậu là chúng ta rốt cuộc sẽ chọc thủng bí mật của chúng và khiến chúng bị kết tội, dù có phải trả giá như thế nào. Bạn cậu đã... trong hoàn cảnh như thế nào?

Janice nhìn chằm chằm Mateo, anh đang đọc tin nhắn ở cách họ vài mét.

- Các cậu ở với nhau à?

- Tôi cũng không biết nữa, vẫn còn quá sớm, Ekaterina đáp.

- Quá sớm cho việc gì? Janice thở dài rồi rời đi.

Ekaterina để mặc cô rời đi rồi sang chỗ Mateo.

- Lẽ ra chúng ta nên ở lại Rome và tiếp tục truy đuổi Baron, cô nói với anh.

- Có thể, nhưng giờ khi đang ở đây rồi, hãy dành ra vài ngày để giúp Cordelia và Diego.

- Có phải tất cả chúng ta đều đang ở đây đâu. Còn thiếu hai người. Maya đang làm gì?

- Anh không biết và điều đó khiến anh thấy lo lắng cũng hệt như em, anh trấn an.

- Cordelia và Diego, Janice, hai anh em sinh đôi, hai chúng ta... ai là người thứ chín? Ekaterina hỏi tiếp.

- Anh cũng không biết, nhưng anh rất thích cách nói “hai chúng ta” đấy... dù em nghĩ là vẫn còn quá sớm.

Diego đứng tách ra để gọi điện cho Flores, nhưng cô người yêu vẫn không nhấc máy. Tiếp đó anh gọi điện cho quản lý nhà hàng của anh ở Madrid.

Cordelia cho là cả cô cũng cần phải gọi một số cuộc điện thoại. Lúc đi xuống phía bờ sông, cô phát hiện thấy Malik, đang tựa lưng vào một thân cây liễu.

- Tôi có quấy rầy cậu không? cô hỏi anh.

- Không, cậu cần gì à?

- Một chút giao tiếp với ai đó ngoài em trai tôi.

- Tôi có thể hiểu điều đó.

- Các cậu vẫn sống ở đây từ lâu à?

- Cùng với Ilga, người coi sóc anh em tôi từ lâu lắm rồi.

- Cậu kể tôi nghe chứ?

- Cậu muốn tôi kể gì cho cậu đây?

- Chuyện xảy ra với Vital; vì sao anh em cậu sống ở trang viên này, ẩn dật cùng một người hầu già cả; các cậu làm gì những khi không hack... Hoặc ý nghĩ gì đang xẹt qua đầu cậu lúc này.

Cordelia chăm chú nhìn anh không rời, nhưng ánh mắt Malik lẩn trốn về phía trang viên.

- Từ hôm qua tới giờ, cậu luôn quan sát anh em tôi. Bản tính cậu tò mò đến thế cơ à? Tôi không coi việc đó là một tính xấu, mà ngược lại. Nhưng trước tiên hãy cho tôi biết cậu đã thấy gì, tôi thích nghe điều đó.

- Một sự tâm linh tương thông giữa hai người, có lẽ do là anh em song sinh. Tôi với Diego cũng như vậy, dù rằng chị em tôi giờ đây sống cách xa nhau. Tôi có thể đoán trước những gì em tôi định nói.

- Còn cậu ấy?

- Diego thường lạc trong suy nghĩ của mình... với lại, cậu ấy là đàn ông mà.

Malik lắc đầu. Cordelia thấy ở anh dáng vẻ một tài tử những năm 1950, anh có má lúm đồng tiền với cái cằm của Cary Grant và đôi mắt buồn của James Stewart. Malik rủ cô đi dạo dọc bờ sông để tiếp tục cuộc chuyện trò.

- Trang viên này là của cha mẹ chúng tôi. Ilga đã làm ở đây khi họ mua trang viên này. Cha tôi buôn bán và có tham gia chút chính trị. Cậu biết câu “sinh nghề tử nghiệp” chứ? Có lẽ chính những cam kết chính trị của cha tôi đã khiến cha mẹ tôi mất mạng, hoặc cũng có thể do cái nghề nhà báo của mẹ tôi. Ở đất nước chúng tôi, rất khó biết được vì sao người ta lại ám sát bạn. Chạy theo đồng tiền, tham nhũng, tranh giành quyền lực, đôi khi chỉ vì một mảnh đất, vài héc ta rừng... Tóm lại, kết quả chỉ có một và miễn truy cứu. Ở trường hợp của cha mẹ tôi thì là ba phát súng tự động, bị bắn bởi hai gã núp trong bụi rậm giữa lúc xe hơi của cha mẹ tôi chết máy tại một ngã tư. Họ vừa đi chợ về. Tôi có thể kể với cậu điều gì nữa đây? Rằng ngày hôm đó, tôi ở nhà cùng Ilga, rằng Vital ngồi ở hàng ghế sau trong xe? Anh tôi bị tổn thương dạ dày, phổi và cột sống. Được ơn trên thương xót đấy, các bác sĩ bảo vậy. Nhưng cậu đừng bao giờ nói với Vital nhé, không gì làm anh ấy căm phẫn hơn điều đó. Cuộc điều tra sau đó chẳng đi đến đâu. Chúng tôi được thừa kế gia sản này, Ilga đã mua chuộc những người liên quan để được trông nom chúng tôi và để cả ba chúng tôi có thể ở lại đây. Đến tuổi thiếu niên, Vital trở nên cuồng tin học. Ban đầu là mê trò chơi điện tử: anh ấy dành cả ngày trời mê mải trong những thế giới nơi anh có thể chạy nhảy, trèo leo, ngụp lặn... Nhân vật game của Vital làm được mọi thứ mà giờ đây anh không thể. Tôi cũng bắt đầu tham gia những trò đó để anh ấy không thấy cô đơn. Và rồi một ngày nọ, chúng tôi hiểu ra rằng những năng lực mà chúng tôi phát triển trong không gian ảo đó có thể được thi triển trong thế giới thực. Chính là cái lý thuyết liên hợp các ma trận trứ danh đó. Ở độ tuổi chúng tôi hồi ấy, không học lập trình hẳn cũng ngớ ngẩn chẳng khác nào từ chối học đọc hay học viết. Và chúng tôi đã học rất nhanh, không phải kỳ tích gì đâu, chẳng qua là ở đây cũng không có gì giải trí, nhất là vào mùa đông. Cái được lớn nhất là cho Vital. Bị tách khỏi thế giới trên chiếc xe lăn, giờ thì chính thế giới đã tới bên anh ấy. Chúng tôi là phép cộng của cha mẹ mình, hai hacker làm kinh doanh, một chút chính trị và, theo một cách nào đó, tiến hành các cuộc điều tra, như các nhà báo.

Cordelia nhíu mày.

- Gì vậy? Tôi đã nói gì không đúng à? Malik lo lắng hỏi.

- Cái giọng lãnh đạm mà cậu dùng để kể tấn bi kịch này khiến tôi không thể biết được cậu đang nói thật hay chỉ là cậu đang cố phỉnh phờ tôi.

Giao thiệp xã hội không phải thế mạnh của cô, nhưng Cordelia rốt cuộc cũng đã thu hút được sự chú ý của Malik.

Hai bàn tay mạnh mẽ của anh đặt lên hai má Cordelia với sự dịu dàng khiến cô sửng sốt; hai khuôn mặt tiến sát lại nhau, đôi môi họ sượt qua nhau, rồi hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau. Malik có làn da ẩm ướt, mát và thơm. Sau khi hôn nhau, họ cùng ngắm nhìn nhau, người này ngạc nhiên về người kia.

- Chúng ta nên tới chỗ anh trai tôi thôi, Malik gợi ý.

Cách đó một trăm mét, Diego, không bỏ lỡ phân cảnh nào, bước trở vào trang viên.

Cordelia tới thềm nhà trước, cô dừng lại rồi quay người về phía Malik trước khi bước vào.

- Vừa nãy cậu nói thật phải không?

Malik đẩy cửa bước vào mà không đáp lời cô.

Tiếng chân họ vang vọng trong sảnh. Họ là hai người cuối cùng vào phòng khách để họp Hội.

Vital phe phẩy một tờ giấy như hiệu lệnh tập hợp trước khi đưa lại cho em trai. Anh vẫn muốn em trai là người trình bày kế hoạch hơn, như vậy Janice sẽ không có cơ hội chỉnh lại từ vựng của anh.