← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3 Ngày hôm trước, tại Istanbul

Đúng thời điểm cụm từ “con chíp” xuất hiện trên màn hình điện thoại, chuông báo thang máy tới cũng reo lên. Maya nhảy dựng lên núp sau một cột nhà trong bãi đậu xe.

Cô trông chờ sẽ thấy người của MIT, Bộ Nội vụ Thổ Nhĩ Kỳ, xuất hiện, nhưng lại là Eylem bước ra khỏi buồng thang máy, túi xách đeo vai, trông như đang bối rối vì Maya không còn trong xe hơi.

Cô nàng đã gọi cô nhiều cuộc và đang tiến vào dãy giữa trước khi trở ra phía ô tô. Từ chỗ nấp, Maya thấy cô nàng vẫn đang bấm soạn tin nhắn; điện thoại của cô vẫn im lặng, cô rút ra kết luận rằng mình không phải người nhận tin nhắn, quan sát đó càng củng cố linh cảm trong cô. Maya chờ cho Eylem ngồi vào ghế lái rồi nổ máy. Cô luồn ra phía sau chiếc Audi rồi đột ngột mở cửa xe. Eylem nhảy dựng lên hét to.

Em điên hay sao mà làm chị sợ thế! Em làm cái trò quái gì vậy, chị lo quá!

- Không phải là khi đang chờ tôi, có vẻ như vậy, Maya vừa đáp vừa ngồi vào ghế cạnh lái.

Cô tóm lấy túi xách của Eylem để ở hàng ghế sau rồi lấy điện thoại của cô nàng.

- Đọc mật khẩu cho tôi!

- Em bị làm sao vậy?

Maya thô bạo tóm lấy tay cô nàng, ép cô nàng phải đặt ngón cái lên nút nhận dạng vân tay phía dưới màn hình.

- Chị đang nhắn tin cho ai?

- Trả chị điện thoại đây!

Maya vội vàng đọc tin nhắn cuối cùng vừa gửi đi.

- Tin nhắn này được gửi cho ai?

Hai má Eylem tím tái dần.

- Không phải như em nghĩ đâu...

Trước khi cô nàng kịp tự bào chữa, Maya đã chộp lấy cổ họng cô nàng.

- Trả lời ngay, hoặc không, tôi sẽ siết mạnh hơn.

Eylem thở khó nhọc, cô nàng cố vật lộn, nhưng cuộc chiến này không cân sức, Maya đang chế ngự cô.

- Em làm chị nghẹt thở đấy!

- Mục đích của tôi gần như thế. Chị làm việc cho ai?

- Họ ép chị, cô nàng rên rỉ.

Maya nới lỏng vòng tay rồi cho cô nàng một cái tát trời giáng. Bị choáng váng, Eylem hít vào đầy hai lá phổi rồi xoa xoa bên má giữa hai cơn ho.

Maya nhìn điện thoại di động, nghĩ ngợi.

- Giờ chúng có đang nghe trộm chúng ta không?

- Không, Eylem đáp, cụp mắt nhìn xuống chiếc túi xách dưới chân Maya.

Cô nàng hỏi xin được lấy nó, rút từ trong đó ra một túi đựng kính và chỉ chiếc khóa kéo. Cơ chế hoạt động nằm trong nút bấm này. Chỉ cần mở túi đựng kính ra là bật được micro hoặc đóng túi lại là đặt micro ở chế độ chờ. Đơn giản và tài tình. Đấy chính là thứ trả lời cho sự ngạc nhiên của Vital về chuyện con chíp hoạt động gián đoạn. Không phải nó bị hỏng như anh tưởng, mà được làm theo đúng đơn đặt hàng. Maya ấn ngón tay trỏ lên môi Eylem, làm cô nàng hiểu rằng cô nên câm miệng lại. Cô bật micro, mở lại cửa xe bên ghế lái rồi đóng lại ngay, làm như thể cô vừa bước vào xe.

- Xin lỗi, em cần duỗi tay duỗi chân một chút. Chị lấy được đồ cho em rồi chứ? cô hỏi với giọng thoải mái để đánh lừa những kẻ đang nghe lén.

- Rồi, Eylem đáp, giọng nghèn nghẹt.

- Vậy thì chúng ta đi thôi, Maya vừa nói tiếp vừa hạ cửa kính xe.

Chiếc xe ngay lập tức lao lên khỏi con dốc của bãi đậu xe để ra phố Mesrutiyet. Eylem đi vào làn ngoài cùng bên tay phải và rẽ sang đại lộ Refik Saydam. Maya chờ đến khi gặp đèn đỏ đầu tiên rồi ném túi đựng kính vào thùng một chiếc bán tải đỗ ngang tầm họ.

- Chị không còn gì trên người nữa đấy chứ?

- Không, chị thề với em.

- Lời thề của một kẻ dối trá thì có giá trị gì? Ranh ma gớm, cái trò micro bật lên mỗi khi chị đeo kính. Ở tiệm Chez Nicole là để đọc thực đơn; ở Café Pierre Loti là lúc chị muốn gọi món; chị bỏ kính vào túi ngay trước lúc tắt nó ở khách sạn để người ta không nghe thấy màn hú hí của chúng ta, và đeo kính vào để lái xe. Định vị luôn bật, còn nghe trộm thì tùy lúc. Tôi hy vọng cái xe bán tải sẽ chạy sang tít đầu kia Istanbul, như vậy chúng ta sẽ có chút thời gian. Vì sao họ không đặt bẫy thẳng lên tôi?

- Vì họ biết em rất thông minh và họ cho rằng thao tác đó quá nguy hiểm.

- “Họ” là ai vậy?

- Em thừa biết điều đó mà.

- Vì sao tình báo Thổ Nhĩ Kỳ lại để mắt tới tôi?

- Chị không nằm trong mạng lưới của họ. Chị chỉ được giao nhiệm vụ giúp họ nghe được mọi điều em nói ra, kể cả trong lúc chị không ở cùng em.

- Tôi thấy rồi. Lúc chị vào phòng tắm, cái bao đựng kính vẫn để trên bàn đầu giường, phòng hờ tôi gọi điện thoại.

- Nhưng em lại ra khỏi phòng... Chị không có quyền lựa chọn, Maya ạ, chị thề với em là như vậy.

- Người ta luôn luôn được lựa chọn.

- Không phải ở đây, không phải là khi em là đàn bà mà lại yêu đàn bà. Và chăng, dù đồng tính luyến ái hay không, khi đám đàn ông mặc đồ đen ập vào nhà em và dọa cho em ngồi tù mọt gồng nếu không hợp tác với họ, thì lựa chọn được đưa ra rất nhanh. Từ sau âm mưu đảo chính, chỉ những người ủng hộ chế độ mới được thả, những kẻ chống đối vẫn chết gí trong xà lim. Họ chỉ cần kết tội chị vi phạm thuần phong mỹ tục, họ có ảnh, em hiểu không? Eylem van xin, hai mắt đẫm lệ.

- Điều tôi hiểu được, đó là các người đã từ chối nền dân chủ, nhưng việc đó là vấn đề của các người, không phải của tôi. Họ lôi lý do gì ra với chị?

- Chẳng gì cả, họ không có thói quén biện bạch gì hết. Họ ra lệnh, em tuân lệnh. Chị phải ở gần em, báo cho họ từng việc làm, từng hành động của em, nói cho họ biết em gặp những ai.

- Nhưng rốt cuộc, là vì cái gì? Maya hét to.

- Chị nhắc lại là chị không biết.

- Tôi không tin!

- Điều duy nhất mà chị biết, đó là bức ảnh trong túi xách của em đã khiến họ rất mệt mỏi.

- Làm sao họ tiếp cận được túi xách của tôi?

Eylem lặng thinh.

- Tôi hiểu rồi...

- Chị được lệnh phải chụp lại mọi thứ có trong túi.

- Vậy thì, khi chị ngây ngô hỏi tôi về danh tính của con bé, đấy lại thêm một lời nói dối nữa. Chị không thể hành động trong lúc tôi ngủ, vì tôi ngủ rất tỉnh, tôi hẳn sẽ nghe thấy nếu chị dậy.

- Khi ra ngoài làm việc gì đó trong lúc chị tắm, em đã để túi xách lại trong phòng. Chị đã làm việc mà họ yêu cầu, rồi họ nhắn tin bảo chị không được để em thoát khỏi tầm mắt dù chỉ một giây và hãy cố gắng lôi kéo em nói về chủ đề bé gái kia. Lúc nãy, chị đang trên đường tới tiệc cocktail ở Viện Pháp. Họ đã gửi chị một tấm thiệp mời, chị phải bày trò ghen tuông ở đó để hợp lý hóa sự có mặt của mình, và cho họ biết em hẹn gặp ai. Chị chưa kịp làm gì thì em đã bắt chị tới gặp em ngay lập tức.

Maya vẫn nghĩ ngợi, lần ngược lại thời gian từ khi cô đến Istanbul.

- Người của MIT đến gặp chị lúc nào?

- Ít lâu sau cuộc gọi đầu tiên của em từ phòng khách sạn. Em sẽ không chấp nhận nhìn cục diện dưới góc độ đó, nhưng trên thực tế, chính em đã quẳng chị ra trước miệng sói.

- Chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi rời tiệc cocktail?

- Chị đã báo lại với họ rằng em đi gặp chị tại quán cà phê gần cầu... Phải, họ nấp ở đó.

Maya ngoái nhìn kính sau xe.

- Đừng lo, Eylem nói tiếp, nếu theo đuôi chúng ta thì họ sẽ giữ khoảng cách an toàn. Với lại họ hẳn đang bám theo chiếc bán tải mà em đã ném hộp kính của chị vào. Hãy cho chị được chuộc lỗi, cho chị biết em muốn đi đâu và chị sẽ thả em xuống đó. Chị sẽ tìm một cái cớ biện bạch cho việc chị chưa kịp báo cho họ chuyện chúng ta đã chia tay nhau. Chị sẽ vờ như mình bị giật mất túi xách...

- Dừng xe ở đèn đỏ tiếp theo, Maya ra lệnh.

Eylem quan sát ngã tư vắng tanh.

- Rồi sao?

- Chị xuống xe và tự tìm lấy cách mà về nhà.

Eylem đỗ xe sát dọc vỉa hè rồi ngồi im lìm, hai tay vẫn đặt trên vô lăng.

- Maya, chị cam đoan với em là...

- Câm mồm ngay, tôi không biết điều gì ngăn mình tẩn cho chị một trận nhừ tử, chị đáng ăn tẩn lắm.

- Thế em muốn chị phải làm thế nào? Rũ xương trong tù để thể hiện lòng trung thành với em ư?

- Con người ta chứng tỏ sự can trường không phải cho người khác, mà cho chính họ. Chỉ có điều, lòng can trường đòi hỏi phải có niềm tin.

- Khu phố này không an toàn cho phụ nữ đi một mình, chị cầu xin em, ít nhất thì cũng thả chị xuống một bãi đỗ taxi nào đó.

- Đi cùng chị mới là nguy hiểm. Lấy đồ của mình đi, chúng ta đường ai nấy đi từ đây.