← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5 Istanbul

Ghé sát mặt vào cửa kính xe, Eylem xin tha thứ lần chót, nhưng Maya lẳng lặng nổ máy. Cô đã chạy xe suốt nửa tiếng, điện thoại di động để trên ghế cạnh lái. Vitalik đã cho cô địa chỉ của một cơ sở, một đầu mối liên hệ sẽ đợi cô ở đó, giúp cô qua biên giới. Cuộc hẹn được ấn định vào 11 giờ trưa hôm sau, cô không định qua đêm bằng cách lượn quanh đại lộ vành đai Istanbul. Cô có đủ tiền mặt để đổ đầy bình xăng, nhưng không đủ để thuê một phòng qua đêm trong khách sạn và sử dụng thẻ tín dụng lúc này là việc quá mạo hiểm. Người của MIT chẳng còn lâu nữa sẽ hiểu ra cô đang chơi họ một vố, trừ phi Eylem đã lãnh trách nhiệm báo cho họ biết. Cơ quan tình báo Thổ Nhĩ Kỳ sẽ không bằng lòng với việc chỉ theo dõi cô, họ sẽ truy lùng cô. Yên tâm vì điện thoại thông minh của mình không bị cài thiết bị theo dõi, cô mở ứng dụng định vị GPS và xem bản đồ khu vực. Sang được Bulgaria, cô sẽ tới thẳng thủ đô và bắt chuyến bay sớm nhất về Paris. Maya thích lái xe trong đêm, Sofia chỉ cách đây sáu tiếng chạy xe. Chỉ còn việc phải đưa ra lựa chọn mấu chốt, tiếp tục chạy trên đường cao tốc hay đi đường tắt. Các cửa khẩu chính hẳn đã được thông báo về việc truy bắt cô; ở góc độ khác, chạy trên đường nhỏ, đèn pha xe hơi sẽ nổi bật trong đêm, điều đó cũng là một mối rủi ro. Cô bật đài, chọn một kênh sóng phát nhạc xen kẽ rồi nhấn ga tăng tốc. Động cơ xe của Eylem rất khỏe và cô đang định sẽ cho nó trải nghiệm thử thách thật sự.

Không có mấy xe chạy trên đường xuyên Âu E80, Maya nhìn kim đồng hồ đo tốc độ và quyết định nhả ga, tốt hơn hết là không nên để bị bắt dừng xe. Cô cố định ở tốc độ hơn 10 km/h so với tốc độ được phép và tiếp tục suy nghĩ xem sẽ đi tiếp đường nào khi đã tới gần Edirne. Được nửa đường, cô sực nhớ ra một thông tin đã đọc cách đây vài năm và việc đó khiến kế hoạch của cô bị đảo lộn. Năm 2015, chính phủ Bulgaria đã điều quân đội dựng một hàng rào thép cao ba mét suốt toàn bộ tuyến biên giới giáp Thổ Nhĩ Kỳ. Vụ việc đã gây xôn xao trên báo chí và Liên minh châu Âu, vì bức tường này được xây dựng khi chưa được châu Âu cho phép và đi ngược lại kiến nghị của Liên minh châu Âu. Những than vãn ngoại giao chẳng dọa được ai và cũng chỉ dừng ở sự phẫn nộ trong hành lang nghị trường. Tuy vậy, dây thép gai, camera hồng ngoại, đường đi tuần và sự canh gác thường trực rõ ràng là nhằm thiết lập một bức tường chống người nhập cư bất chấp các quy định. Maya vẫn còn nhớ những lời chỉ trích của Eylem ở quán Café Pierre Loti, khi mà, sau lúc thấy bức ảnh cô bé kia, cô nàng đã tố cáo sự lãnh đạm của châu Âu trước thảm kịch của một dân tộc bị đọa đày dưới tay kẻ bạo ngược Al-Assad. Maya bỏ chạy khỏi Thổ Nhĩ Kỳ mà lòng cay đắng. Istanbul hẳn là nhiệm vụ cuối cùng của cô cho Cục Tình báo và kết thúc bằng một thất bại chẳng vẻ vang gì. Nhưng không phải vì tự ái, chính số phận của bé gái kia cùng việc chẳng biết gì hoặc gần như chẳng biết gì về cô bé ấy mới khiến cô thấy bận lòng. Đã có giây phút thoáng qua cô dự tính quay xe lại, rồi từ bỏ; có một điều cô đã học được từ Hội 9, đó là phải biết từ bỏ đúng lúc.

Cô dừng xe ở một trạm dịch vụ. Nhưng trước khi đổ đầy bình xăng, cô sẽ tự thưởng cho mình một cốc cà phê mà cô đang rất thèm và sẽ tranh thủ chặng dừng chân này để tính toán một hướng đi mới.

Không một bóng người trong quán cà phê. Âm thanh duy nhất là tiếng ro ro mỏi mệt của một dãy máy bán đồ uống, bánh mì kẹp và đồ ăn vặt. Cô tìm thấy tiền lẻ dưới đáy túi xách và đứng chờ thứ chất lỏng đen nhạt bốc khói nghi ngút tuôn ra đầy cốc. Ngồi trước một cái bàn cao, cô lại xem bản đồ trên điện thoại thông minh. Cô có thể chạy xuống phía Nam và thử đi qua Hy Lạp. Nguy cơ phải dừng xe dường như ít hơn. Trừ phi, cô nghĩ bụng, trừ phi cô đến hòa lẫn vào cả đoàn người tị nạn đang dồn đống ở biên giới. Cô nghĩ tới sự vô liêm sỉ khủng khiếp, nếu xét đến nhiệm vụ đã đưa cô tới Thỗ Nhĩ Kỳ. Nhưng những hình ảnh về nạn bạo lực mà lực lượng cảnh sát Hy Lạp áp dụng với thường dân chạy trốn chiến tranh ở Syria cứ diễu qua trước mắt cô và cô gạt luôn ý tưởng đó.

Cô đang nuốt nốt ngụm cà phê cuối thì nghe thấy phía sau lưng mình có tiếng cửa kéo của tiệm cà phê mở ra.

- Khách du lịch à? gã đàn ông vừa bước tới cất tiếng hỏi.

Maya vờ như không biết hắn đang nói với mình.

- Khách du lịch à? hắn chống nạnh hỏi lại.

Một gã khờ, cô đang rất cần một người như thế. Người này béo lùn, mặt vuông vức, mũi vẹo và đôi mắt gần như vô hồn. Cô nhận ra đồng bọn của hắn đằng sau cửa kính, tên này vừa đi lòng vòng đầy hiếu kỳ quanh chiếc Audi vừa liếc nhìn vòng bánh.

- Ông nói tiếng Anh chứ? cô hỏi bằng giọng không toát ra chút sợ sệt nào.

Gã đàn ông lắc đầu.

- Vậy thì bỏ qua đi, Maya vừa chộp lấy túi xách vừa đáp.

Cô vẫy tay chào hắn rất lịch sự rồi đi ra phía cửa, không vội vã.

- Cà phê chứ? hắn tiến lại gần cô mời mọc.

Maya nở nụ cười tươi, và chỉ chiếc đồng hồ quả lắc treo tường, ý nói cô muốn tiếp tục hành trình. Những điểm bán cà phê tự động dọc các xa lộ có thể trở thành những nơi nguy hiểm chết người. Vì sao cô cứ nấn ná ở đây? Câu trả lời dường như rất rõ ràng: cô không biết đi tới đâu mới thoát được nguy hiểm. Gã đàn ông đặt tay lên vai cô, vẻ trêu chọc, nài nỉ mời cô cốc cà phê mà cô không hề muốn uống ấy.

- Không, cảm ơn ông, cô nói với giọng đã kiên quyết hơn.

- Người Pháp à? hắn hỏi.

- Bỉ, Maya nói dối.

- Ồ... Bỉ, người đẹp.

- Ông nói được tiếng Pháp chứ? cô hỏi.

- Một chút, hắn đáp với âm sắc dở tệ. Ô tô bé... Bỉ... quá xa! Máy bay nhanh hơn, hắn cười ồ lên, dường như rất sung sướng với câu đùa của mình.

- Tôi thấy chóng mặt! Maya đáp với nụ cười giả tạo, đồng thời vẫn bước tiếp ra cửa.

Cô vừa đặt chân ra khỏi cửa, gã đi cùng liền ngẩng đầu lên và vứt điếu thuốc đi. Cô cần hành động nhanh nếu muốn thoát thân khỏi cảnh nguy nan này. Cô cảm thấy sự hiện diện của tên đầu tiên phía sau lưng mình và đột ngột quay lại, sẵn sàng tự vệ.

- Mày muốn gì? cô buột miệng. Tao không có tiền.

Hắn khinh khỉnh nhìn cô và hét lên với đồng bọn: “ Kieini kaldir! ”

Câu này nghĩa đen là: “Nhấc cái mông mày lên!” Tên đó tuân lệnh, tiến lại.

- Không cà phê... thì giấy tờ vậy! gã đàn ông tuyên bố với giọng của một tay cớm tin chắc vào quyền hành của mình.

Nếu hắn đúng là cảnh sát thật, thì cô đang dính líu với thứ cảnh sát nào đây? Maya lo lắng. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn và lại tỏ ra đáng mến hơn.

- OK, cà phê, nhưng các ông trả tiền nhé.

- Giấy tờ! gã đàn ông đanh thép nhắc lại, hắn đã mất hứng chơi trò mèo vờn chuột.

Maya rút quyển hộ chiếu ra khỏi túi xách rồi đưa cho gã đàn ông. Hắn nhìn ảnh, không vặn lại lời nói dối vừa rồi của Maya về quốc tịch. Tên thuộc cấp quan sát cô với vẻ như con thú săn mồi đang chực chờ ăn thịt bạn.

Một chiếc Mercedes màu đen đột ngột xuất hiện và đỗ trước các trụ bơm xăng. Hai cặp đôi ở trên xe. Lái xe xuống xe và phát hiện ra vòng vây đáng lo ngại bao quanh Maya. Anh ta hỏi bằng tiếng Thổ Nhĩ Kỳ xem mọi chuyện có ổn không và vì cô không nói gì, anh ta mạnh dạn tới chỗ cô. Những người ngồi cùng chiếc Mercedes cũng lần lượt xuống xe, im lặng và chăm chú. Trước bốn nhân chứng đó, Maya được hoàn trả hộ chiếu; tên cảnh sát, nét mặt hằm hằm, vung một cử chỉ cao ngạo bảo rằng cô có thể đi.

- Cảm ơn, cô nói lúc đi ngang chàng trai trẻ đã ra tay trợ giúp.

Cô bước lên chiếc Audi rồi nổ máy ngay tắp lự.

Tim đập thình thịch, bực bội vì không sớm nhớ ra sự tồn tại của bức tường biên giới đó, giờ thì Maya phải ra quyết định và kiên định với nó. Trở lại Istanbul để tìm gặp đầu mối liên lạc của Vitalik, dẫu có phải ngồi chờ tới tận sáng hôm sau trong chiếc xe này, có lẽ là phương án khôn ngoan hơn... Trừ phi, thử đi qua đường Hy Lạp, nhưng muốn vậy, cần phải vượt sông Maritsa. Một cây cầu lớn bắc ngang qua đó ở phía thượng lưu sông tại Edirne, một cây cầu khác, nhỏ hơn, xuất hiện trên bản đồ phía Nam thành phố. Một con đường dẫn thẳng tới cửa khẩu Pazarkule. Chính tại đó cô sẽ thử vận may, và, nếu phát hiện thấy ở đó canh gác quá cẩn mật, cô sẽ quay đầu xe. Giờ thì, khi đã có kế hoạch nhất định, cô cảm thấy hơi bình tĩnh trở lại.

Một giờ nữa thôi, có lẽ cô sẽ thoát nạn. Cô rời xa lộ và tiến vào Edirne. Những ngôi nhà màu hồng và trắng nhô lên trên những phố nhỏ chật hẹp. Ban ngày, những khu phố này hẳn rung lên trong sự lộn xộn của một cuộc sống ồn ã nơi hòa lẫn tiếng trẻ con í ới, tiếng dân buôn gọi mời, tiếng xe cộ đi lại nhộn nhịp cùng tiếng gọi của thầy tu báo giờ cầu kinh. Đêm xuống, mọi thứ vắng tanh. Cô đi qua những quầy hàng trống huơ trống hoác bao quanh khu chợ lớn. Xa xa, bốn ngọn tháp cao chót vót của nhà thờ Hồi giáo Selimiye nổi bật trên nền trời đen thẫm. Maya chạy xe về phía Nam và những ngọn đèn thành phố Edirne nhanh chóng tan biến phía xa xôi.

Vượt qua cầu, cô tiến vào thị trấn nhỏ Karaağaç rồi lại thấy mình giữa vùng nông thôn trống trải. Cô vặn to âm lượng radio và ngâm nga hát theo để tự tiếp thêm can đảm.

Hai ngọn đèn pha xuất hiện trong gương chiếu hậu làm cô lóa mắt.

- Maya đang cố trở lại Paris... Cô ấy không nhận được lời kêu gọi mà Vital và Malik đã gửi cho tất cả thành viên của Hội ư?

- Không, vì họ nghĩ rằng cô ấy sẽ kết nối với đầu mối liên lạc của họ ở Istanbul và họ đã giao phó cho người này nhiệm vụ đưa cô ấy tới tận Kiev. Với lại, vì sợ cô ấy bị nghe trộm, Malik không muốn phải đối mặt với rủi ro là tin nhắn rơi vào tay kẻ khác.