← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 Ngày thứ sáu, trên phòng tác chiến

Một người quan sát xa lạ hẳn sẽ thấy dàn nhạc này không mấy quen thuộc. Các thành viên Hội 9, ngồi quây quanh một chiếc bàn tròn và trước máy tính của mình, gõ bàn phím thoăn thoắt đầy vui vẻ, chuyên chú với nhiệm vụ họ đã được giao phó. Các dòng mã lệnh nối tiếp chạy trên màn hình, các pha tấn công xâu chuỗi với nhau.

Ilga xuất hiện vào quãng 13 giờ, bà phân phát bánh mì kẹp, nước đóng chai, đặt hai bình thủy đựng cà phê trên bàn, rồi lặng lẽ rút lui.

Lúc 15 giờ, Vital đảo một vòng quanh phòng tác chiến, dừng lại trước mỗi màn hình máy tính để chắc chắn rằng bước một đã hoàn tất.

- Ngay sau khi gửi các video đi, Malik nói, mỗi người trong chúng ta đều sẽ phải giám sát các mục tiêu và báo cáo lại hoạt động của chúng trên màn hình trung tâm. Bước ba sẽ chỉ bắt đầu chừng nào chúng ta ghim được tất cả chúng lại.

Hơn 16 giờ. Năm mươi clip dính virus đã được đăng tải đồng thời như dự kiến. Kẻ đầu tiên sập bẫy là giám đốc điều hành một chi nhánh của hãng dược Talovi tại London, kẻ thứ hai cắn câu lúc đang ngồi trên taxi đưa hắn tới văn phòng làm việc ở Luxembourg, người thứ tư trong phòng họp của một chi nhánh ở Ý... Cứ nửa giờ trôi qua, danh sách lại nối dài thêm trên màn hình trung tâm. Ekaterina tò mò muốn biết làm sao những kẻ quyền lực được trả bộn tiền như thế lại có thời gian giải trí giữa lịch trình công việc dày đặc như vậy.

- Phần lớn bọn chúng hẳn đều thấy chán oặt trong các cuộc họp, Cordelia gợi ý.

- Cậu mà thấy thứ gã giám đốc tài chính người Genève đang xem, cậu sẽ phân vân không biết gã có đang phiền muộn hay không... Tôi hy vọng là ít nhất gã không phải đang đi họp, Janice giễu cợt.

Lúc 21 giờ, mục tiêu của giai đoạn hai đã hoàn thành. Tất cả điện thoại thông minh đã nằm trong tầm kiểm soát của Hội. Cả nhóm nhất trí nên có một khoảng tạm nghỉ xứng đáng để ăn tối. Còn hơn cả đồ ăn, Ekaterina cảm thấy một nhu cầu khẩn cấp là được hít thở khí trời. Cô hỏi xin Janice một điếu thuốc rồi đi ra vườn cây ăn quả nhả khói. Cordelia mơ ước được tắm một chầu, Diego về phòng gọi cho nhà hàng. Trong khi ai nấy rời khỏi phòng tác chiến, Janice đẩy xe lăn của Vital về phía ray trượt trên đầu cầu thang.

- Cậu đưa tôi đi đâu đấy, Metelyk?

- Xuống phòng khách, để thảo luận trực tiếp trước khi chuyển qua bàn ăn.

- Cậu có bí mật gì cần thổ lộ với tôi à? anh hỏi lúc xuống tới tầng trệt.

- Ngược lại thì đúng hơn, tôi rất muốn bóc tem điều cậu đang giấu chúng tôi.

Vital xoay hẳn người lại để nhìn trực diện cô và trưng ra vẻ mặt bối rối.

- Cậu khuyên tôi chọn cái nào? cô vừa nhìn hai cái chai trên kệ bát đĩa vừa hỏi anh.

- Còn xem cậu định tìm kiếm điều gì đã. Để say thì rượu vodka chính tay Ilga chưng cất uống mạnh đấy. Còn nếu cậu muốn chiêu đãi vị giác mình thì chai bourbon phía bên trái được chuộng hơn, chính Malik là người mua nó, tất nhiên là hàng lậu, vang thứ thiệt đấy, tuổi rượu còn hơn số tuổi hai chúng ta cộng lại.

Janice rót ra hai cốc và chìa một cốc cho bạn mình.

- Tôi không uống, uống rượu gây phản tác dụng của thuốc.

- Thuốc gì?

- Giảm đau. Hai chân tôi không hoạt động nữa, nhưng các mạch máu thì vẫn nguyên. Đôi khi, tôi cứ mong không phải thế thì tốt hơn. Thế cậu cho tôi biết cậu muốn gì chứ?

- Tôi đã quan sát cậu lúc ở phòng tác chiến. Cậu làm việc không ngừng nghỉ ở vị trí của mình, tôi tò mò muốn biết khi ấy cậu làm gì và chúng ta đang phải đối mặt với những mối nguy nào.

- Tôi chỉ cố gắng hạn chế những mối nguy thôi. Cordelia và Diego là những người rất tử tế, nhưng không ai cuỗm nổi 250 triệu đô la mà không gây chú ý cả, lại càng không có chuyện không tạo thêm kẻ thù nào.

- Tôi ngờ rằng những người mà chúng ta định chuyển số tiền này cho họ sẽ công khai lên tiếng.

- Nhưng, Metelyk này, kẻ gây huyên náo không phải là những người trúng số may mắn ấy, mà là chúng ta! Một vụ tấn công mạng tầm cỡ như vậy sẽ không khiến người ta lờ đi như không có chuyện gì! Luân lý trong toàn bộ câu chuyện này là ở đâu?

- À thì, Vital ạ, là gì chẳng được! Chính cậu đã nói thế mà. Chúng ta tấn công những kẻ nắm quyền trong các tổ chức có thế lực. Chúng ta hết sức mong muốn làm chuyện đó thật kín đáo.

- Cậu hiểu sai ý tôi rồi, đây không phải chuyện khua chiêng gõ trống khoe khoang chiến công của chúng ta trong cộng đồng hacker, họ biết tỏng chúng ta đỉnh của chóp rồi. Chúng ta dành ngần ấy năng lượng và phương tiện cho vụ tấn công này cũng không phải chỉ để phục thù. Cuối cùng, dù không hề thiếu sự tôn trọng dành cho Cordelia hay vị hôn thê tội nghiệp của Diego, thì cũng phải nói rằng việc này không hoàn toàn là để trả thù cho họ. 250 triệu đô la... Dưới con mắt của nhà chức trách, chiến dịch này sẽ biến chúng ta thành những kẻ phạm trọng tội, có thể sẽ không còn cơ hội hoàn lương. Nhưng, cũng quan trọng không kém việc bồi thường tổn thất cho các nạn nhân, những kẻ đứng đầu các tập đoàn đa quốc gia hẳn sẽ e dè chúng ta hơn là chúng ta thấy sợ chúng, và cùng với những kẻ đó là tất cả những kẻ tưởng rằng mình bất khả xâm phạm.

Janice đặt cốc xuống, nhìn Vital chăm chẳm, vẻ ngạc nhiên.

- Chuyện gì đã xảy đến với cậu vậy? Tôi chưa bao giờ thấy cậu diễn đạt tốt đến thế.

- Thôi được rồi, thú thật nhé. Tôi đã học thuộc lòng bài diễn thuyết của Malik đấy. Tôi muốn thuyết phục mọi người ra một bản thông cáo. Nhưng cho tới khi ấy, mọi người nên tập trung vào nhiệm vụ trước. Vậy nên, cứ im như thóc đổ bồ đã vậy!

- Vì sao Maya không tới cùng chúng ta?

- Cậu nghĩ là tôi biết sao?

- Tôi đã đếm có hai ghế trống quanh bàn, vào tối hôm qua, cũng như trên phòng tác chiến, còn ai khác bỏ lỡ lời kêu gọi ư?

- Metelyk, tò mò làm cậu mất khôn đấy. Tôi đố là nghề của cậu đòi hỏi cậu phải như vậy.

- Đồ!

- Nếu cậu muốn thế.

- Ai triệu tập chúng ta tới đây? Janice nằn nì.

- Hai anh em tôi, cậu biết tỏng rồi còn gì.

- Chỉ vì vụ tấn công mạng này?

- Cậu thường xuyên cuỗm bay 250 triệu đô trong một đêm à? Tôi thì đây là lần đầu tiên. Lý do như thế đã đủ khủng để gặp nhau chưa?

- Cậu hãy thề là không giấu tôi điều gì đi?

- Metelyk, tôi đi bằng hai bánh cao su đấy, cậu còn muốn tôi giấu cậu điều gì nữa?

- Xin lỗi, nhưng tôi thấy chẳng có gì liên quan.

- Bình thường thôi, chẳng có mối liên quan nào đâu. Uống nốt cốc rượu của cậu rồi còn đi ăn tối, tôi đói lắm rồi.

- Cậu cứ cố làm cái gì trong lúc chúng ta còn đang ở trên kia?

- Cậu sẽ biết lúc vào bàn cùng mọi người, tôi không thích lạm nhạm.

- Lảm nhảm!

- Cậu làm được cái quái gì khi cứ nhảy vào mồm tôi chỉnh sửa như thế chứ, Metelyk! Vital kêu than.

- Chỉ có thể là vì yêu, cô khẳng định với nụ cười vẫn dùng mỗi khi đùa cợt gì đó. Với lại, nhờ có tôi rồi cậu cũng sẽ nói năng đâu ra đấy như em trai cậu mà chẳng cần học thuộc văn vở của cậu ấy nữa.

- Ai bảo cậu là tôi muốn như vậy?

Janice nhún vai rồi đi về phía cửa.

- Chờ đã! Vital yêu cầu. Tôi có thể hỏi cậu một câu hơi... phụ nữ không?

Janice quay hẳn người lại, cầm cốc rượu lên rồi ngồi xổm xuống phía trước anh.

- Tôi nghe cậu nói đây.

- Chuyện tế nhị.

- Hẳn nhiên rồi, chuyện phụ nữ kia mà.

- Cậu có nghĩ Cordelia đang đơn độc không?

- Ý cậu là độc thân ấy hả?

Vital cụp mắt nhìn xuống thanh gác chân của xe lăn, và cái dáng vẻ đó trông không giống anh. Janice khi ấy nhận ra một chàng trai trẻ không hề già nua như cái lốt mà anh đang cố sống sót trong đó. Cô hiểu rằng thế giới của anh rộng lớn hơn thế giới của cô, đầy ước mơ và hy vọng, cô đơn và can đảm.

- Tôi sẽ tìm hiểu xem, cô đặt một nụ hôn lên má anh và đáp.

- Cái ý tưởng bố cáo công khai vụ tấn công là của Malik hay Vital?

- Tôi đã soạn bài viết cho Malik. Nhưng cả hai anh em họ đều hoàn toàn nhất trí. Chiến dịch được thực hiện trên phòng tác chiến sẽ ghi dấu một giai đoạn trong lịch sử Hội. Để chúng tôi được biết đến bên ngoài cộng đồng hacker là một việc rất quan trọng. Đám mãnh thú phải tự hỏi về ý nghĩa thực sự đằng sau những hành động của chúng tôi, chúng cần phải nghe thấy...

- Nghe thấy cái gì?

- Tiếng đại bác nổ, nói khiêm tốn hơn thì là tiếng súng khai cuộc trận chiến mà chúng tôi đang tiến hành chống lại chúng.

- Vì sao lại cảnh báo chúng thay vì âm thầm hành động như mọi vụ tấn công mà các bạn đã làm trước đó?

- Bầy mãnh thú đó dùng sự hỗn loạn làm vũ khí. Có lần Baron tuyên bố rằng cách duy nhất để cứu cái thế giới cũ kỹ này là phá bỏ thế giới mới dưới chính tay y. Không lúc nào phù hợp hơn lúc này, chúng tôi cũng cần gieo rắc hỗn loạn trong tổ chức của chúng.

- Để làm gì?

- Buộc chúng phải liên lạc với nhau, rồi nhóm họp.

- Các bạn định đạt được kết quả đó bằng cách nào?

- Bằng nỗi sợ hãi. Còn gì đáng sợ hơn một kẻ thù không thấy mặt?

Tối ngày thứ sáu, tại trang viên

Cùng ngồi trên một băng ghế, phía sau trang viên, Mateo trò chuyện với Diego, hỏi anh con đường đưa anh trở thành hacker.

- Niềm đam mê dành cho điện ảnh Mỹ, Diego giải thích. Vụ lớn đầu tiên của tôi là đột nhập máy chủ của một phòng chiếu phim ở California. Hồi ấy tôi tự tặng cho mình suất xem trước những bộ phim còn chưa ra rạp ở Tây Ban Nha. Nhưng tôi cảm thấy bực khi không thể chia sẻ đặc quyền này và cũng không được kể lại những gì mình đã xem. Và rồi tôi gặp cô gái đã thay đổi cuộc đời tôi và biến tôi thành con người hiện nay...

Và Diego kể cho Mateo nghe về cuộc gặp của anh với Alba. Lúc kể chuyện của mình xong, Diego đến lượt mình cũng hỏi chuyện của Mateo, nhưng từ trên hiên nhà, Ilga đã lắc chuông báo giờ ăn tối.

Cordelia, sau khi gặp Ekaterina trong vườn cây, tranh thủ quãng nghỉ ngắn ngủi này để hồi âm, không phải không có chút chậm trẽ, một bức thư của sếp. Ông ta yêu cầu cô nộp báo cáo về các phân tích an ninh trong tuần và không hề nhắc đến một cú điện thoại hay một lần viếng thăm nào của cảnh sát tại trụ sở làm việc. Sheldon chắc chắn đã từ bỏ con đường hợp pháp để đòi lại những tài liệu nguy hiểm mà cô đã giật từ tay hắn. Điều đó thì Cordelia chưa bao giờ nghi ngờ - hiếm có kẻ buôn lậu ma túy nào báo cảnh sát khi chúng bị trộm mất hàng. Cô đã vượt mặt được tên khốn đó, Alba và Penny Rose sẽ sớm được báo thù. Về nguyên tắc, cô sẽ đích thân trông chừng để tài khoản của Sheldon bị khoắng sạch sành sanh. Malik tiến lại chỗ cô.

- Ilga không phải đầu bếp kiên nhẫn đâu, nhưng nếu cậu muốn đi dạo vài bước, tôi có thể tìm lý do biện minh cho chúng ta.

Cô nhìn anh, với cái vẻ tự tin mà cô đã nhã nhặn tỏ ra khi bản thân hầu như không có gì liên quan tới điều người ta vừa nói với cô.

- Cậu đúng là một chàng trai đẹp, điều đó không có gì để bàn cãi, cô nói. Nhưng lúc này, tôi không có hứng ngủ với ai, dù người ta có thế nào.

Nói xong những lời khiến Malik thích thú ấy, cô quay về phía trang viên.

- Tâm trạng của các bạn như thế nào trước lúc thực hiện “vụ tấn công thế kỷ” đó?

- Sự căng thẳng có thể sờ nắn được trên bàn ăn lúc ấy, và màn chuyện trò chỉ dừng ở mức tối thiểu. Tất cả đều đang nghĩ tới cái thời điểm trong đêm khi vụ tấn công có lẽ sẽ đạt đến điểm không còn đường quay đầu; ai nấy đều cảm thấy một sự pha trộn giữa phấn khích, hãnh diện và sợ hãi trước khi chuyển sang hành động. Vì không ai có thể đánh giá được hết các mối nguy mà chúng tôi sẽ phải đương đầu, cũng không lường hết được các hậu quả từ chiến dịch lần này của chúng tôi. Nhưng sợ hãi tiêu tan ngay khi Hội trở lên phòng tác chiến. Số tiền khả dụng trong tài khoản của các mục tiêu đã hiện rõ trên cột bên cạnh tên chủ tài khoản. Vital nhường em trai trình bày giai đoạn ba của kế hoạch. Bề ngoài có vẻ đơn giản, nhưng giai đoạn này cần được cắt đặt lên lịch một cách hoàn hảo. Nếu mỗi thành viên hành động bình tĩnh, nếu không ai mắc sai sót nào, nếu mọi chuyện diễn ra như dự kiến, thì 250 triệu đô la sẽ sớm bốc hơi khỏi năm ngân hàng lớn để yên vị trong một tài khoản bí mật ở ngân hàng JSBC.

- Nhiều “nếu” quá, Janice thở dài. Chúng ta đúng là số hên... “nếu” thành công.

Ekaterina giơ tay để bày tỏ ý kiến.

- Chờ đã! Không ai trong số các cậu nghi ngờ gì về tính đúng đắn của vụ tấn công này ư?

Trong số những gương mặt quay lại nhìn cô, khuôn mặt của Cordelia không mấy thân thiện.

- Chúng ta sẽ khiến những người này lụn bại, chúng ta có chắc chắn được rằng tất cả bọn họ đều là thủ phạm gây nên những gì mà Cordelia đã cáo buộc họ?

- Chúng ta chưa bao giờ tự mở một phiên tòa, Janice đáp.

- Chính xác, Ekaterina nhấn mạnh. Cho tới ngày hôm nay, mỗi người trong chúng ta đều hành động xuất phát từ sáng kiến riêng, đôi khi có người này người kia trợ giúp, nhưng luôn luôn được niềm tin dẫn đường, cô nói thêm.

- Năm năm điều tra, cái chết của Alba và Penny Rose chưa đủ để thuyết phục cậu ư? Cordelia vùng lên. Rồi có kẻ còn cố sát hại tôi, điều đó vẫn chưa đủ để biện minh cho hành động của chúng ta ư? Vậy thì ý nghĩa của Hội chúng ta là gì đây? cô nổi khùng.

Im lặng đè nặng lên khắp cử tọa.

- Ekaterina có lý khi đặt ra câu hỏi này. Tôi không có gan làm điều đó, và tôi thấy tiếc, Mateo xen vào. Đây là lần đầu tiên tất cả chúng ta hành động cùng nhau...

- Gần như tất cả, Diego nhắc lại. Dù là chuyện gì thì tranh cãi cũng là việc thường tình. Đối với tôi, những bằng chứng thu thập được đã đủ. Nhưng nếu có ai đó không nhất trí, chúng ta nên ghi nhận ý kiến của người đó.

Janice húng hắng ho để đến lượt mình cũng lên tiếng, với một nụ cười vô cùng buồn bã.

- Hẳn là tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ khẳng định điều này, nhưng đối với riêng cá nhân tôi, thời gian dành cho những câu hỏi đã qua rồi. Tôi vừa mất một người bạn gái thân thiết, bị sát hại vì cô ấy cũng điều tra về các vụ tham nhũng. Những vụ bê bối xảy ra liên tiếp, đến nỗi chẳng còn ai thấy phẫn nộ vì chúng... hoặc rất ít, nếu so với những vụ việc xảy ra mà không bị truy cứu. Tôi không muốn lần chần nữa, tôi muốn hành động.

Ekaterina né tránh ánh mắt của Mateo.

- Cậu đã lôi kéo người ngoài tham gia những vụ việc trong Hội chúng ta sao? anh hỏi.

- Cái cách cậu gửi lời chia buồn tới tôi như thế này thật tinh tế quá. Tôi phải nhắc lại với cậu đấy là để giúp cậu ư? Tôi là phóng viên, và tôi không cần báo cáo với cậu về phương pháp điều tra của mình, về các nguồn thông tin của mình lại càng không!

Vital đập mạnh hai tay xuống mặt bàn.

- Đủ rồi! Đến khi nào các cậu mới cãi nhau xong, chúng ta bắt đầu được chưa?

Vụ tấn công bắt đầu lúc 23 giờ. Các lệnh chuyển khoản đã được gửi đi từ điện thoại thông minh của các mục tiêu. Ai cũng chờ đợi thời khắc nhận mã xác nhận được gửi tự động từ máy chủ của các ngân hàng.

23 giờ 10, danh sách hoàn thành.

23 giờ 15, cả nhóm giành quyền kiểm soát thiết bị di động của các nhân viên ngân hàng. Họ lần lượt xác nhận các lệnh chuyển tiền, hạ gục lớp bảo vệ thứ ba và cũng là cuối cùng. Janice đếm các lượt “nếu”. Giờ chỉ còn việc khởi động quá trình chuyển tiền.

23 giờ 30, Malik là người mở màn.

Mọi ánh mắt hướng về màn hình trên tường. Ai nấy nín thở.

Tài khoản ghi có của các mục tiêu bốc hơi với tốc độ chóng mặt trong lúc máy đếm hiển thị tổng lượng tiền của toàn bộ vụ tấn công không ngừng tăng lên.

10... 20... 50... 100... 150... 200... những con số nhảy hết tốc lực, 220... 230... 240... 250 triệu.

Những tiếng thở phào nhẹ nhõm và một tràng pháo tay nổ vang trên phòng tác chiến khi khoản tiền cuối cùng hiển thị là 298 triệu đô la, nẫng được trong vài phút. Cao hơn nhiều so với dự kiến.

- Chúng ta mới chỉ đi được một nửa chặng đường! Malik nhắc nhở. Khi các ngân hàng ý thức được chuyện vừa xảy ra với mình, họ sẽ làm mọi cách để thu hồi số tiền này. Phải cất nó đi ngay. Bỏ hết tiền vào một tài khoản duy nhất, kể cả ở Jersey, sẽ khiến chúng ta có nguy cơ bại lộ. JSBC thu nhận tài sản của những kẻ bất lương giàu có nhất hiện nay và những ông chủ của ngân hàng này có thể dễ dàng dàn xếp với nhau tiết lộ bí mật ngân hàng để móc ngoặc trên đầu chúng ta.

- Cậu đề xuất phương án gì? Mateo hỏi.

- Xóa sạch mọi dấu vết của mấy trăm triệu đô kia bằng cách chuyển hết ngay sang tiền ảo, như Cordelia đã gợi ý.

- Thế cậu nghĩ những người mà chúng ta muốn giúp sẽ trả nợ bằng tiền ảo ư? Phần lớn họ thậm chí còn chẳng biết tiền ảo là cái quái gì, Ekaterina hãi hùng.

- Chúng ta sẽ gửi cho họ hướng dẫn cách đổi từ tiền ảo sang tiền mặt. Việc đó cũng không phức tạp hơn mấy so với việc dùng thẻ tín dụng.

- Cậu đang nghĩ nghiêm túc là chúng ta có thể mua gần 300 triệu đô la tiền ảo từ một tài khoản mới tinh mà không khiến ai nghi ngờ ư? Cordelia mỉa mai. Chi bằng bắt chuyến bay sớm nhất đi Jersey rồi đến khuân thẳng bao tiền đó đi!

Câu nói cáu kỉnh của Cordelia khiến Ekaterina phì cười. Malik hằm hằm liếc xéo cô rồi nói tiếp.

Hôm qua, Janice đã hỏi chúng tôi xem có thể mở một cánh cửa khác ở các máy chủ của JSBC không. Chúng ta đã cài được một rootkit 4 vào hệ thống cài đặt của ngân hàng đó, nói như vậy tức là việc này tạo cho chúng ta một phạm vi thao tác rất lớn, với điều kiện không để bị lộ. Virus này mà bị phát hiện thì sẽ gây hậu quả rất nặng nề, vì chuyện đó...

Phần mềm gây hại xâm nhập hoạt động trên một máy tính trước khi khởi động hệ điều hành, cho phép chiếm quyền kiểm soát máy tính này mà không bị phát hiện. (Chú thích của tác giả)

- Cậu và anh trai đã cài xong một rootkit vào các máy chủ của JSBC... trong vòng có gần một ngày, thật như thế ư? Cordelia lại mỉa mai.

- Giờ không phải lúc thích hợp để khoe khoang, Malik đáp, nhưng đúng là vậy, nó giúp chúng ta tiếp cận mức độ ủy nhiệm cao hơn và được cài đặt lớp bảo vệ riêng. Trong trường hợp một người dùng nào đó tiếp cận quá gần, nó sẽ tự phá hủy. Đương nhiên, nếu chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ mất mọi đặc quyền, điều này thì thẳng thắn mà nói là thật sự đáng tiếc. Do vậy, điều cốt lõi là ngay từ đầu phải hành động bài bản.

- Ngay từ đầu ư? Janice hỏi.

- Tôi và Vital đã tranh thủ buổi chiều để chỉnh sửa các chương trình của JSBC. Để bắt đầu, chúng tôi đã nâng mức trần của các lệnh chuyển tiền yêu cầu xác thực. Các vụ mua tiền ảo không phải đi qua bất cứ ngân hàng trung ương nào, không ai có thể lần ra được nguồn tiền, lấy lại số tiền mà chúng ta sẽ chia chác lại càng không. Các cậu sẽ hiểu cụ thể như thế nào trong giây lát nữa, tất nhiên là với điều kiện Cordelia không hỏi thêm câu nào khác...

Cô giơ ngón tay thối đáp trả trước khi đầu hàng.

- Đêm nay, Malik nói tiếp, chúng ta sẽ tiến hành mua Bitcoin, Ethereum, Ripple, Litecoin, hay bất cứ loại tiền nào các cậu muốn, theo từng gói 30.000 đô la, tức là ngay dưới mức trần an toàn mà chúng tôi đã cài đặt lại. Và mỗi lần như thế chúng ta sẽ chuyển ngay sang các ví tiền ảo.

- Tôi không phải thiên tài toán học đâu, nhưng như thế thì sẽ phải tạo rất nhiều ví tiền ảo, Janice nhận xét.

- Khoảng 10.000 ví, bằng số nạn nhân cần bồi thường, Malik giải thích.

- Chờ nhé, Metelyk, Vital xen ngang, cậu sẽ thấy, tuyệt diệu lắm.

Lòng phấn chấn vô cùng, anh bắt đầu gõ phím. Trang chủ của một công ty chuyên lĩnh vực bảo mật cho các tài khoản tiền điện tử hiện lên trên màn hình lớn treo tường.

- Ledger! Đó là những người giỏi nhất... và những người bạn, Vital hãnh diện thông báo. Một khi đã được công nghệ của những người này bảo vệ, tiền của chúng ta sẽ an toàn còn hơn cả vàng ở Fort Knok 5 !

Fort Knox: căn cứ quân sự của Hoa Kỳ ở Kentucky, nơi tiếp giáp với Kho vàng dự trữ của Hoa Kỳ và một phần căn cứ này được dùng làm nơi lưu trữ vàng dự trữ chính thức của Hoa Kỳ.

- Knox... không phải Knok, Janice chỉnh lại.

Vital không ngẩng lên, và trình bày chi tiết bước đi tiếp theo. Chiến dịch nên kết thúc trước khi các ngân hàng mở cửa trở lại. Đêm đã muộn và ai nấy lại bắt tay vào việc.

23 giờ 30, một chương trình của IRS 6 phát hiện một loạt chuyển dịch tài chính hướng về Jersey. Một danh sách thống kê được tự động chuyển tới bộ phận thanh tra thuế liên bang của Hoa Kỳ.

Internal Revenue Service, Sở Thuế vụ Hoa Kỳ.

1 giờ 57, Sheldon khẽ khàng thức dậy, canh chừng để không đánh thức cô vợ đang ngủ bên cạnh. Sau khi rẽ ngang nhà tắm, và thấy hơi đói, hắn vòng ra bếp. Đang đi, hắn ngó qua điện thoại di động và nhíu mày ngạc nhiên vì không nhận được tin nhắn nào suốt từ 22 giờ. Thông thường, thư điện tử của đối tác nước ngoài nhảy liên tục vào hòm thư của hắn suốt đêm. Hắn nghĩ là có lỗi mạng. Mệt mỏi và đã no nê, hắn quay vào ngủ mà không thắc mắc gì thêm.

6 giờ sáng, một nhân viên quản lý quỹ tới văn phòng trong một tòa tháp ở khu City. London sắp thức giấc trong ánh phớt hồng của ngày mới.

Tách trà trên tay, anh ta ngồi xuống trước màn hình và đến lượt mình cũng ngạc nhiên. Hai trong số các khách hàng của anh ta đã cạn sạch tài khoản và tiền đều được chuyển tới một địa chỉ không xác định. Chính anh ta là người sẽ gửi tín hiệu cảnh báo, tạo ra một cơn hỗn loạn mà, suốt trong ngày hôm ấy, sẽ lan ra khắp năm tổ chức tài chính và làm ngã ngửa năm mươi tên tội phạm cổ cồn trắng.

- Vì sao Vital và Malik lại chọn cách sử dụng ví điện tử trong vụ tấn công này?

- Đổi tiền thật sang tiền ảo là cách duy nhất để xóa dấu vết điểm đến trong chiến dịch của họ. Một hacker Mũ Trắng trình độ cao - và các nhà băng sẽ thuê không chỉ một hacker như vậy để tìm lại số tiền đã bị lấy đi - hắn cuối cùng sẽ lần tới được tài khoản ở ngân hàng JSBC. Nhưng không một hacker nào trên đời có thể lần ra số tiền mà chúng tôi sẽ rót cho các gia đình là nạn nhân của bê bối insulin.

- Nhờ điều thần kỳ nào vậy?

- Các phương tiện thanh toán của chúng ta đã chuyển sang phi vật chất từ lâu. Ngoại trừ tiền mặt anh rút ở cây rút tiền nào đó, tiền của anh thường nằm trong một tài khoản ngân hàng chứ không phải trong một két sắt hoặc trong ruột tượng nhét dưới gối. Anh tiêu xài thông qua thẻ ghi nợ, thẻ tín dụng, hoặc qua các chuyển khoản. Các phương tiện giao dịch ấy được bảo mật tương đối kém như anh có thể nhận thấy. Nhưng hiện nay, chúng ta còn thanh toán các khoản mua sắm hằng ngày bằng điện thoại di động. Theo một cách thức nhất định, đó chính là những ví tiền kỹ thuật số. Chỉ cần quét điện thoại lên một máy quẹt thẻ là việc thanh toán sẽ được thực hiện thông qua trao đổi dữ liệu điện tử mà không cần dùng thẻ hay nhập mã pin. Chủ cửa hàng được thanh toán và tài khoản của anh được ghi nợ. Nhưng vì lý do an toàn, mỗi giao dịch đều được thống kê bởi hai ngân hàng, ngân hàng của anh và ngân hàng của người ghi nợ. Các giao dịch đều được tập trung hóa và do đó có thể xác định được. Với tiền ảo, tiền không được chuyển qua bất cứ ngân hàng nào, vì nó không có ở đâu cả, hay đúng hơn là nó ở khắp nơi, dưới dạng những dòng mã tin học, được phân mảnh và phát tán trong hàng triệu máy tính trên khắp thế giới, và chính vì vậy việc lần ra nó phức tạp hơn nhiều.

- Bằng cách nào ta có thể sử dụng được một loại tiền vừa không có ở đâu vừa có ở khắp nơi?

- Dựa vào một chìa khóa đánh số được mã hóa, nó có thể khôi phục và xác thực mọi phân mảnh. Chiếc chìa khóa mà chỉ mình chủ khoản tiền ảo đó sở hữu. Vấn đề lúc này không còn là bảo vệ an toàn cho đồng tiền của anh, vì không ai có thể cầm nắm được chúng, mà là bảo vệ chìa khóa mã hóa, thứ có thể giúp anh tiếp cận số tiền ấy. Ở khâu này sẽ cần sự can thiệp của những công ty như công ty của Mateo, hay công ty mà Vital và Malik đã đề cập. Chìa khóa mã hóa được lưu trữ bên trong một thiết bị nhỏ như chiếc USB, nhưng là một mô hình cực kỳ tinh vi. Mỗi khi anh mua hoặc bán lại tiền ảo, hoặc khi anh mua sắm bằng cách sử dụng phương thức thanh toán này, anh dùng chiếc ví điện tử đó, hệt như cách anh làm với điện thoại di động của mình. Với độ an toàn miễn bàn. Tiền được chuyển thẳng từ ví người này sang ví người kia, không bao giờ phải qua trung gian nào. Do vậy, giao dịch gần như là ẩn danh.

- Cũng như giao dịch tiền mặt...

- Không, đúng hơn là giống như giao dịch bằng vàng khai thác từ mỏ. Tiền giấy được các ngân hàng nhà nước phát hành và các tờ tiền được đánh số, tiền điện tử được phát hành trên mạng ngang hàng, nó có giá trị nhờ kết quả của một thao tác nào đó và không thể làm giả, số lượng của nó có giới hạn. Các giao dịch không thể là giả được.

- Thế nếu có người đánh cắp ví tiền kỹ thuật số của anh, hoặc giả anh đánh mất nó?

- À cái này thì, trái ngược với ví tiền truyền thống, chiếc ví này chỉ chứa một mã số, và nó là vô nghĩa với những ai không có chìa khóa để mở.

- Hội định gửi mười nghìn chiếc chìa khóa mã hóa qua đường bưu điện ư?

- Qua thư điện tử. Tiền sẽ được lưu trữ trong một két điện tử ảo, tiếng lóng gọi là Vault. Còn hơn cả mức độ bảo mật đã đạt được, sự tài tình trong vụ tấn công của chúng tôi nằm ở việc sử dụng tiền ảo để bồi thường cho các nạn nhân liên quan của vụ bê bối insulin. Mỗi nạn nhân sẽ nhận được 30.000 đô la dưới hình thức vô danh đó, lẽ dĩ nhiên là kèm theo chìa khóa mã hóa giúp họ có thể đổi số tiền ảo đó sang tiền thật khi nào họ muốn. Và khoản tiền đó không được trung chuyển qua bất cứ ngân hàng nào, không ai có thể truy ngược nguồn gốc của chúng. Nếu muốn dùng hình ảnh bưu điện như anh nói lúc trước, hãy cứ nghĩ là viên bưu tá đã bỏ vào hòm thư nhà họ một phong bì chứa 30.000 đô la bị cắt vụn... cùng một lời nhắn chúc mừng nho nhỏ, không ký tên.