← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10 Gần biên giới Hy Lạp - Thổ Nhĩ Kỳ

Maya bị nhấc lên khỏi mặt đất. Một người đàn ông xốc nách cô, một người nữa cầm chân. Con đường mà họ khiêng cô đi hẳn là hiểm trở, Maya có cảm giác như đang ở trên mặt biển động, bị cuốn ra khơi xa theo cách khó chịu nhất. Cô hé mở mắt mà chỉ phân biệt được những cái bóng lờ mờ và muốn vùng vẫy nhưng gọng kìm siết chặt trên ngực cô, từng cử động nhỏ nhất của cô ngay lập tức đều bị chế ngự bởi hai cánh tay đang siết lấy cô. Vì cố sức cử động, cô lại cảm thấy cơn đau dữ dội nơi chân mình. Cô rên rỉ; một bàn tay rắn đanh bịt chặt lấy miệng cô để ngăn tiếng kêu. Rồi bầu trời sao sáng mờ dần đi sau những ngọn cây và cô lại ngất lịm lần nữa trong lúc đang tiến sâu vào một cánh rừng.

Khi tỉnh táo trở lại, cánh đồng nơi cô bị kẹt lại dường như đã rất xa xôi, cô không còn ý niệm gì về thời gian. Cô chỉ cảm thấy ngực mình vẫn nhấp nhô, bằng chứng cho thấy cô còn sống.

Bước chân trở nên nhịp nhàng hơn, những người khiêng cô đi không còn bước vội nữa, họ biết họ đang đi đâu. Maya phó thác cho số mệnh, đối với cô điều này đòi hỏi một nỗ lực siêu phàm trong đời. Cô sợ bị mất tích mãi mãi không kém gì sợ chết. Bao nhiêu ngày sẽ trôi qua cho tới khi có ai đó ở Paris ngỡ ngàng nhận ra sự vắng mặt của cô? Verdier, ở lãnh sự quán Pháp tại Istanbul, có thấy lo lắng vì cô không viết thiệp gửi cho anh? Anh bạn cũ ở Kiev mà cô đã không gọi điện tới? Như thế cũng chỉ vô ích, sẽ không ai tìm được cô ở đây. Cái ý nghĩ rằng thân xác mình bị lũ kền kền mổ rỉa nơi thâm sơn cùng cốc khiến cô hãi hùng; hay tệ hơn, bọn chúng sẽ chôn sống cô ở đó. Hơi thở cô dồn dập, đùi cô bỏng rát, những điều ấy cũng không làm cô hoảng loạn hơn chuyện bàn chân bên phải cô lạnh băng.

Chuyến đi diễn ra với tốc độ chậm chạp kỳ lạ, cô dấn sâu thêm nữa vào bóng tối. Đến lưng chừng một đoạn đường dốc, những người khiêng cô bị mất thăng bằng. Những động tác giật cục của họ để theo kịp nhau khiến Maya choàng tỉnh khỏi cơn mê man. Đêm vẫn chưa nhường bước cho ngày mới. Cô tự hỏi người ta đang đưa cô đi đâu và vì sao cô lại thấy đau đớn như vậy.

Đột nhiên, cô nhận ra những túp lều tạm bợ, những túp lều rải rác gác tạm bằng thùng các tông và cành cây, và giữa những cái ổ lụp xụp ấy là một căn lều dựng bằng những tấm tôn lượn sóng với một tấm chăn xám vá víu dùng làm cửa ra vào.

Đám người di chuyển đến đó để đặt cô xuống một tấm bạt nhựa trải thẳng xuống nền đất và lấm chấm vết máu khô. Một tấm vải liệm thảm thê, cô thầm nghĩ trước khi hai mi mắt khép lại.

Ngày thứ bảy, tại trang viên

Vital đấm hai nắm tay xuống bàn, trong cơn cuồng nộ mà em trai anh dường như chưa từng chứng kiến ở anh.

- Cậu thì biết cái gì! anh hét lên với Diego. Maya không phải Jabert, so sánh như thế là một sự xúc phạm thô bỉ.

Mọi người, kể cả Malik, thấy sững sờ, ngoại trừ Cordelia với đôi mắt long lanh.

- Lớn tiếng nhưng đàn ông đấy, cô nói. Dẫu vậy, chẳng ích lợi gì khi chúng ta tố cáo người này chống lại người kia, cô vừa nói thêm vừa liếc ánh mắt hờ hững sang phía em trai rồi ngoảnh sang phía Vital. Giờ mà cậu tiết lộ cái lý do bí ẩn khiến chúng ta quy tụ ở đây, thì có khi không khí sẽ dễ thở hơn đấy.

Nhưng Vital, vẫn chưa bình tĩnh lại, cho xe lăn lùi lại rồi rời khỏi phòng.

Trước cảnh hỗn loạn chung, Malik nhún vai.

- Anh ấy sẽ trở lại khi nào bình tĩnh lại. Thôi được, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ nói thay.

- Không, Cordelia phản đối, tôi sẽ đi tìm cậu ấy.

Cô vội vã đi sang phòng khách mà không thấy ai và đi ra sát cửa sổ để quan sát kỹ ngoài vườn nhưng vẫn không thấy gì. Cô băng ngang thư viện, ấn tượng trước lượng sách khổng lồ xếp đầy trên các ngăn giá, đi qua tiền sảnh rồi ra ngoài đại sảnh. Vital đã dừng xe lăn lại sát thanh ray trượt, chuẩn bị lên phòng tác chiến. Cô giật điều khiển khỏi tay anh, rồi đẩy xe lăn của anh ra thềm nhà.

Vital nhíu mày và đáp trả cô bằng thái độ im lặng ương bướng. Cordelia ngồi xuống bậc thềm, hít một hơi thật dài, như thể chẳng có việc gì cả.

- Cậu phải lòng Maya à? cô hỏi.

- Cái câu cậu vừa nói đúng là ngớ ngẩn.

- Tôi biết, ngớ ngẩn là nét duyên của tôi mà. Nhưng cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Cậu yêu em trai tôi à?

- Đồ ngốc.

- Chúng ta thanh toán sòng phẳng nhé. Maya là bạn tôi, cậu không hiểu được chuyện đó đâu. Vì sao cậu làm như vậy? Vital hỏi.

- Tôi lại làm gì sai à? cô thở dài.

- Sống đời chui lủi trong khi cậu có thể nhởn nhơ. Cậu xinh đẹp, thông minh và tự do như khí trời.

- Ông nội tôi là người cộng hòa dưới thời Franco, ông cũng là một vị thánh sống trong lòng tôi. Máu của ông chảy trong huyết mạch tôi, căn nguyên là thế đấy. Đó là điều tôi vẫn tự nói với mình bao lâu nay. Tôi thường tự như: “Những người đang sống là những người đang đấu tranh,” và tôi có bản năng sống rất mạnh mẽ, cô nói.

- Cậu đúng là mẫu phụ nữ kỳ quặc, Vital càu nhàu.

- Thế còn cậu, điều gì thúc đẩy cậu?

Vital nhìn xuống chiếc xe lăn.

- Cậu không tưởng tượng nổi người ta luôn xem thường những phẩm chất của nỗi chán chường đến thế nào đâu, anh đáp lại.

Cordelia nghĩ ngợi một lát.

- Trông cái mặt cậu chẳng có vẻ gì là một người đàn ông chán chường cả, Vital ạ. Trông lại càng chẳng giống một cậu trai hay dỗi bị người ta kéo tay đi. Tôi đói rồi, tôi sẽ đi hỏi Ilga xem bà ấy còn gì để ăn không, và lúc nào tôi quay lại phòng họp, thì tôi mới là người bị phàn nàn đã khiến người khác phải chờ đợi vì lúc đó cậu đã trở vào với họ rồi.

- Nếu là cậu, tôi sẽ suy nghĩ hai lần cái việc đó.

- Việc đó là việc gì?

- Cái việc không mời mà đã xông vào bếp của Ilga, nhưng tôi đã cảnh báo cậu rồi đấy. Đi qua lối phòng ăn, cánh cửa ở cuối phòng hướng ra một dãy hành lang, đến cuối hành lang đó cậu sẽ thấy thứ mình tìm.

- Vậy là tôi sắp phải đương đầu với một con rồng ư! Cordelia vừa đáp vừa lẩn mất.

Gần biên giới Hy Lạp - Thổ Nhĩ Kỳ

Một khuôn mặt mà cô không đoán ra tuổi ghé sát xuống mặt cô. Người đàn ông có bộ râu muối tiêu vuốt nhọn ở chỏm cằm. Đôi mắt ông được viền quanh bởi cặp kính tròn nhỏ, một vết sẹo trên trán, và đôi má hõm sâu. Không nói không rằng, ông cầm cổ tay cô lên, bắt mạch rồi lại đặt xuống. Rồi ông đưa tay ra phía ngực cô, lần ra sau lưng cô, ấn lên bụng cô rồi kiểm tra hai đùi cô. Những cử chỉ của ông, rất chính xác, hoàn toàn không có gì là thô lỗ. Ông rút từ trong túi ra một con dao rồi rạch ống quần của Maya dọc theo đường chỉ may. Vẻ mặt sầm sì, ông quay lại và cất tiếng gọi. Maya gượng nhỏm dậy nhưng người đàn ông bắt cô phải nằm yên.

Một thanh niên xuất hiện sau đó ít lâu; ánh mắt cậu ta sắc sảo, toát ra nét tinh anh, chứa dựng toàn bộ vẻ đẹp của những nét nam tính không lộ ra ngoài. Người đàn ông sai cậu ta điều gì đó mà cô không hiểu và anh chàng kia trở đi ngay lập tức.

- Cô hiểu lời tôi chứ? người đàn ông hỏi cô bằng thứ tiếng Anh tương hợp hoàn hảo với cái áo khoác gió cũ kỹ thủng lỗ chỗ màu be mà ông đang mặc, tàn tích cuối cùng cho thấy phẩm cách của ông.

- Có, Maya đáp.

- Cô là người Pháp à? ông ngạc nhiên hỏi.

Maya gật đầu.

- Thế còn ông, ông nói được tiếng nước tôi chứ? cô nhăn nhó hỏi.

- Tiếng Pháp, tiếng Anh, một chút tiếng Đức nữa. Nhưng năng lực ngoại ngữ của tôi không phải thứ sẽ mang cho cô chút ấm lòng mà cô đang cần.

- Ông là ai? Tôi đang ở đâu thế này?

- Tôi tên là Joram.

Maya chưa từng nghe tên ông.

- Lát nữa tôi sẽ trả lời các câu hỏi của cô và cô trả lời tôi, người đàn ông nói. Trước mắt, hãy tiết kiệm sức lực của mình. Chúng ta không có gì nhiều nhặn ở đây đâu, tôi sẽ làm mọi việc nhanh nhất có thể, nhưng trước tiên, tôi phải rửa vết thương cho cô đã. Sẽ rất đau đấy, ông báo trước trong lúc anh chàng kia chìa cho ông một cái lọ. Nghiến chặt răng vào.

Ông rưới một chút cồn lên vết thương rồi gắng rút mảnh gỗ đang cắm sâu vào gót chân Maya. Bàn chân cô lạnh toát, tới nỗi Joram e rằng mảnh gỗ nhọn kia đã đâm thủng động mạch mu chân. Ông rút nó ra, dần dần từng li một, từng giây từng phút đều sợ phải thấy tia máu mà hẳn là ông không thể cầm nổi bắn phụt ra, thế nên ông không vội.

Cái nóng nực, những con ruồi vo ve bay quanh, những lời chửi rủa của Maya không làm ông mất kiên nhẫn.

- Cô số hên đấy, ông thở dài trong lúc băng bó vết thương.

- Ông gọi như thế này là số hên á? Maya vừa nấc vừa nhìn miếng giẻ lem luốc được dùng làm băng gạc. Nhưng dù sao cũng cảm ơn ông.

- Tốt rồi, tôi đã thấy mạch đập ở gót chân, chân cô hồng hào lại rồi đấy, đó là dấu hiệu tốt. Cái mẩu gỗ này, ông vừa nói vừa chỉ cô xem mảnh gỗ nhỏ bê bết máu, suýt thì gây thương tích vô phương cứu chữa đấy. Giờ thì tôi sẽ để cô nghỉ ngơi.

Nói đến đó, Joram vén tấm chăn che cửa lều giữa hai miếng tôn lên. Maya thấy ngày vẫn còn chưa ló dạng. Tấm chăn từ từ rơi xuống lại.

Anh chàng kia vẫn ở rất gần cô, cậu ta ngồi khoanh chân, dựa lưng vào bức vách gần cửa lều. Maya gắng gượng mỉm cười với cậu.

- Chúng ta đang ở đâu vậy? cô hỏi.

Cậu ta đặt ngón tay lên môi rồi nhắm mắt lại. Một giây lát sau, Maya đã nghe tiếng thở của người đang ngủ.

Ngày thứ bảy, tại trang viên

Vào đến phòng, Cordelia liền đi thẳng tới ghế của mình.

- Xin thứ lỗi, cô xin lỗi bằng cái giọng của người chẳng thấy mình có lỗi gì. Tôi đói muốn chết. (Cô liếm nốt chút mứt trên ngón tay, nhâng nhâng nhìn Vital để chứng tỏ cho anh thấy là cô thừa biết cách thuyết phục Ilga.) Chúng ta bàn tới đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, chúng ta rốt cuộc cũng sắp biết được bản chất của cái tin nhắn đó thì em trai tôi lại chứng tỏ là một người vô cùng tinh tế. Nếu mọi cái đầu đã được xoa dịu rồi thì chúng ta tiếp tục thôi.

Malik bước ra phía trước sân khấu như một vị giáo sư già cả.

- Nạn tham nhũng ở bộ máy cấp cao của các chính phủ, những nền kinh tế ngầm, sự vươn lên của chủ nghĩa cực đoan, tư tưởng bài ngoại đối với các dự án chính trị, tất cả những điều đó liên đới nhau, anh nói. Có những ông những bà dành cả sự nghiệp để bòn rút của công. Luật chơi thì thay đổi theo hướng có lợi cho họ, tội phạm lộng hành ngang nhiên, bắt tay với những thế lực mà chúng ủng hộ. Một bè lũ ra sức hút máu mà không phải chịu bất cứ hình phạt gì. Những kẻ đầu sỏ tạo thành một liên minh hòng chế ngự cả thế giới. Chúng không có chút tôn trọng nào đối với đời sống con người, không một chút coi trọng đối với tương lai, thứ mà trong mắt chúng chỉ là một loại hàng hóa. Năm này qua năm khác, thế hệ chúng ta đứng nhìn tương lai của mình bị xà xẻo. Thật đáng sợ khi biết chắc rằng có một mối nguy trầm trọng đang hình thành. Đấu tranh như chúng ta đã làm để ngăn chặn mối đe dọa đó, bảo vệ các quyền tự do mà chúng ta khó khăn lắm mới giành được, và dẫu vậy vẫn không được thấu hiểu suýt thì khiến hai anh em tôi phát điên vì tuyệt vọng, tới mức chúng tôi cảm thấy mình thật vô dụng trong khi đang bất lực dự phần vào những gì đang xảy ra trên đất nước mình. Hơi thở của lòng thù hận, sự chia rẽ, chiến tranh nơi biên cương, và trước tất cả những việc đó, chúng tôi chỉ biết phản ứng bằng cách phẫn nộ. Những người đè đầu cưỡi cổ chúng tôi thì xoa tay hả hê. Chúng tôi sinh ra ở Ukraina, một đất nước chìm trong bóng tối. Tiền bẩn, các vụ ám sát, những vụ mất tích, các cuộc bầu cử gian lận hoặc được tuyên bố là gian lận khi họ cáo giác chính quyền đương nhiệm. Giá như các cậu biết số lượng những vụ bê bối mà chúng tôi đã công bố, những bê bối gây phẫn nộ mà không ai tin cả. Chúng tôi đã nhầm, sự thật là không ai muốn thay đổi gì cả. Ở đây, vấn đề là cần phải hiểu, thứ nữa là phải bận tâm và thứ ba là hành động đúng lúc. Thời gian được tính kể từ bây giờ. “Hoàng hôn của bầy mãnh thú đã điểm”: đó chính là tin nhắn mà tôi và Vital đã nhận được, và mỗi người trong số các cậu đều biết điều đó có nghĩa là gì. Chúng ta phải hiểu kế hoạch của chúng và ngăn chúng đạt được mục đích. Cuộc chiến của chúng ta chống lại những kẻ đứng đầu các hãng dược phẩm sẽ vượt khỏi phạm vi cuộc trả đũa mà Diego và Cordelia mong đợi. Kẻ thù không biết chúng ta là ai nhưng kể từ lúc này, chúng đã biết chúng ta tồn tại và biết chúng ta có thể đánh vỗ mặt chúng.

- Vì sao chỉ có anh em cậu nhận được tin nhắn đó? Mateo chen ngang hỏi Vital. Ai đã gửi tin nhắn đó?

- Maya ư? Janice đề xuất.

- Không, Vital đáp. Maya đang gặp nguy hiểm, cậu ấy đã đề nghị tôi giúp đỡ và tôi sẽ phải tìm ra cậu ấy.

- Thế nếu những điều Diego lo lắng là có cơ sở và rằng có ai đó đã xâm nhập vào Hội? Đó rất có thể là một cái bẫy hòng dụ chúng ta ra khỏi hang.

- Chính là để đề phòng mối e ngại đó mà nó được nhắc đến ở đây. Chỉ những người mà chúng tôi từng cấp quyền cho phép lên phòng tác chiến mới có thể liên lạc với chúng tôi.

- Không có pháo đài nào là bất khả xâm phạm, những việc chúng ta đang làm giúp chúng ta biết rõ điều ấy mà, Diego phản bác.

- Phòng tác chiến này không thể định vị được. Năm mươi máy chủ rải rác khắp từng ấy thành phố ngăn cách chúng tôi khỏi phần còn lại của thế giới. Nếu muốn lần tới tận lõi hệ thống cài đặt của chúng tôi, sẽ phải bước vào một mê cung mà đường đi lối lại sẽ được tái lập trình mỗi ngày, Malik khẳng định.

- Chúng ta mặc xác mấy chi tiết đó đi, Vital gắt lên, thông điệp được cấu trúc theo cách thức mà chỉ chúng tôi mới diễn giải được, anh kết luận.

- Không phải Maya, cũng không phải người nào trong chúng tôi, vậy thì ai đã gửi tin nhắn đó cho các cậu? Janice hỏi.

- Là người đã chọn ra tất cả chúng ta, người đã quy tụ chúng ta và là người đầu tiên hiểu ra quy mô của những gì đang âm thầm diễn ra.

Ekaterina chăm chú quan sát Mateo, người mà trái ngược với những người còn lại, không bộc lộ một phản ứng nào khi Vital tiết lộ điều này. Cô nhớ lại những lời của anh trên bờ đê chắn sóng Ljan, khi anh thổ lộ với cô rằng đã có một thời gian anh chính là người liên kết Hội, còn nói rõ rằng dẫu vậy anh không phải người sáng lập Hội. Nhưng cái người sáng lập đó rất có thể là thành viên của Hội. Trong trường hợp này, và với điều kiện Mateo không nói dối cô, chỉ còn lại sáu khả năng.

Ánh mắt họ giao nhau, cô ngạc nhiên khi không thấy trong mắt anh bất cứ dấu hiệu đồng lõa nào, cứ như thể Mateo vừa đột nhiên đội lốt một gã đàn ông khác.

- Bởi phòng tác chiến vốn dĩ đã quá an toàn, vậy thì chúng ta nên di chuyển lên đó ngay rồi hẵng tiếp tục cuộc trò chuyện này. Chúng ta còn nhiều điều cần chia sẻ với nhau nếu muốn làm việc thật sự như một đội và lập kế hoạch hành động tức thời chống lại bọn mãnh thú kia.

Đến đây thì Mateo bước ra khỏi phòng mà không thèm ngoảnh lại.