← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11 Gần biên giới Hy Lạp - Thổ Nhĩ Kỳ

Joram bước vào trong lều, chỉ vào cậu thanh niên ý rằng cậu ta có thể rời đi, rồi tiến lại gần Maya và đặt tay lên vai cô để đánh thức cô.

- Cô cảm thấy sao rồi?

- Trống rỗng, cô mở mắt đáp lời.

- Cô đã không ăn gì từ khá lâu rồi, cô cần ăn và uống nhiều nước vào. Tôi mang mấy cái bánh quy cho cô đây.

- Tôi đang ở đâu?

- Ở giữa nơi không đâu cả. Khí trời thoáng đãng sẽ tốt cho cô, nhưng tôi vẫn muốn cô không nên thử thách bàn chân mình thì hơn, trong vòng ít nhất một ngày. Hãy vịn vào vai tôi, tôi sẽ giúp cô đứng dậy.

Ông đỡ cánh tay nâng cô dậy rồi trao cho cô sức mạnh mà cô đang cần để đứng dậy. Mặt ngoái lại phía cô, Joram nhẫn nại chờ đến khi cô lấy được thăng bằng. Rồi ông vén cái chăn xám và đưa cô ra ngoài.

Trong cái nhợt nhạt của ánh sáng ban ngày đã được lọc qua tàng lá mới nảy, Maya nhìn thấy một cái lán khiêm tốn, những chỗ trú bằng bìa các tông, những nóc lều lụp xụp dựng bằng cành cây, những cái chòi căng lên bằng những miếng vải vá chằng vá đụp. Ở giữa một nơi trông như một khoảnh rừng thưa, một đám trẻ con đủ mọi lứa tuổi đang chơi đá bóng bằng một vỏ lon đồ hộp.

- Một khu trại tạm bợ bơ vơ giữa một khu rừng ven biên giới Hy Lạp, Joram thở dài. Phần lớn những người ở đây đang nghỉ lấy sức sau một hành trình dài dặc, trong lúc chờ đợi để tiếp tục chuyến di cư của mình. Dù họ đến từ khắp nẻo phương trời, câu chuyện của họ lại hệt như nhau, nhưng tôi đoán chuyện của cô thì rất khác... và tôi những muốn biết vì sao cô lại được tìm thấy ở giữa cánh đồng này.

- Một pha đánh lái ngớ ngẩn thôi mà, cô giải thích.

Joram dìu cô về phía một gốc cây rồi giúp cô ngồi xuống đó.

- Vì sao không nói cho tôi biết sự thật? Những gã đuổi theo cô là ai? Cô thoát được họ đúng là một phép mầu đấy.

- Tôi có biết gì đâu, bọn họ đuổi theo tôi sau khi tôi đi qua một ngôi làng. Tôi sợ quá, tôi đã tăng tốc và...

- Tôi hiểu, Joram ngắt ngang. Tôi không muốn dây dưa vào chuyện không liên quan đến mình, nhưng tôi cần biết xem sự có mặt của cô ở đây có khiến chúng tôi gặp nguy hiểm không. Nhà chức trách Thổ Nhĩ Kỳ không phải không biết chúng tôi đang ở đây, họ nhắm mắt làm ngơ và khoan hồng với chúng tôi vì chúng tôi đã biết cách làm mọi việc kín đáo. Chúng tôi chỉ ra khỏi rừng để lấy đồ tiếp tế. Tối nào cũng có một toán người vượt cánh đồng ở nơi chúng tôi tìm thấy cô, họ đi bộ vào làng và trở lại đây với thức ăn, quần áo, những thứ mà những con người thiện lương ở đó cho chúng tôi. Những gói đồ đó đôi khi có cả đồ giúp chúng tôi tắm giặt, vài món thuốc, tã lót cho trẻ con, mấy món đồ chơi cũ cho bọn nhóc và mấy thứ mà phụ nữ vẫn cần. Chúng tôi vô cùng may mắn khi những tấm lòng nhân từ ấy vẫn nghĩ đến chúng tôi, những người vô hình. Làm sao có thể tìm được tên gọi nào khác cho những cư dân ma mà không ai muốn thấy?

- Ông từ đâu đến vậy? Maya hỏi.

Joram chỉ tay về hướng Đông Nam.

- Như nhiều người nữa, từ Syria. Tôi là bác sĩ nhi; à thì hồi trước là như vậy. Cô sẽ làm gì nếu người ta cày xới thành phố của các cô, đánh bom trường học của các cô, thiêu rụi nhà cửa của các cô? Lẽ nào cô chấp nhận nhìn các con mình chết cháy hay chết ngạt? Không, cô cũng sẽ bỏ chạy và tìm chỗ trú ngụ ở nơi khác. Chúng tôi là nạn nhân của một kẻ độc tài và của những kẻ ủng hộ chế độ độc tài đó, thế mà chúng tôi lại được nhìn nhận như những kẻ xâm chiếm. Hãy nhìn gương mặt những người đàn ông, đàn bà chỉ còn chút sức tàn kia, hãy nhìn thân hình những đứa trẻ đang phải chịu muôn vàn thiếu thốn kia, hãy quan sát những gì còn lại từ gia đình chúng tôi. Có nhà nào không mất cha, mất mẹ, mất một hay vài đứa con, chết dưới đống đổ nát, chết ngạt trong những hang động mà họ trú ngụ, bị sóng biển cuốn chìm trên những chiếc thuyền tàn tạ, chết rét hay chết đói trên đường đi. Hãy nhìn họ đi, họ là những kẻ xâm chiếm đã dọa chết khiếp những kẻ dựng nên những bức tường, giăng dài hàng nghìn cây số những hàng rào dây thép gai và chĩa súng vào những thường dân đang sợ hãi. Nhưng một phụ nữ Pháp thì không có lý do nào để có mặt ở đây, giữa chúng tôi. Những kẻ truy lùng cô có cần tới đây tìm cô không? Phải cho tôi biết sự thật.

Maya quan sát đám trẻ nhỏ đang chơi đùa, sự lanh lợi đáng ngưỡng mộ của chúng tương phản với vẻ mặt thiểu não. Ngồi dưới một gốc cây, cậu trai trông chừng cô lúc trước không rời mắt khỏi cô.

- Sự thật là, cô thở dài, tốt hơn hết tôi nên rời đi, nhưng tôi chẳng biết đi đâu, cũng không biết đi bằng cách nào.

- À vậy thì ít nhất cũng có một điều giống nhau giữa chúng ta. Nếu không phải quá tò mò thì vì sao đám người kia lại truy lùng cô?

- Đó là một câu chuyện dài, câu chuyện mà tôi cũng chưa hiểu tường tận quy mô. Dẫu vậy tôi không nghĩ mình là kẻ thù số một của nhà chức trách Thổ Nhĩ Kỳ đâu, nếu điều này có thể trấn an ông.

- Với vết thương của cô thì tối nay hẵng còn sớm quá nhưng ngay tối mai, một số người có thể đưa cô tới đầu làng. Chắc phải có người mà cô có thể gọi điện cho chứ?

- Tôi nghĩ là có, với điều kiện trong làng đó có bốt điện thoại.

Maya lục lọi hết các túi quần, cô không còn một xu dính túi.

Joram thò ngón tay vào trong bít tất, lấy ra một tờ tiền giấy nhàu nát.

- Đây là tất cả những gì tôi có đấy, ông vừa đưa tiền cho Maya vừa nói. Ở tiệm tạp hóa có bán thẻ điện thoại.

Cô đẩy tay ông lại.

- Cảm ơn ông, nhưng thôi. Ông đã làm quá nhiều rồi.

Ông không cố nài.

- Tôi sẽ tìm một cái lều để cô có thể nghỉ ngơi, lều của tôi dùng làm nơi khám chữa bệnh và phòng khám của tôi lúc nào cũng chật cứng khách, ông hóm hỉnh bảo. Vậy thì mai cô sẽ khởi hành lúc chập tối nhé. Mùa này các cửa tiệm và quán cà phê mở rất khuya. Con trai tôi sẽ mang cho cô một ít đồ vệ sinh và cũng sẽ phải nghĩ tới chuyện may lại ống quần cho cô. Nếu cứ để thế này, cô sẽ khiến người ta chú ý.

- Túi xách, điện thoại di động, toàn bộ đồ đạc của tôi vẫn còn trong xe, Maya giải thích.

- Kỳ cục thật đấy, Joram nói, lúc này rồi mà tôi vẫn còn nghĩ tới cái xe của mình, hồi ức về một cuộc đời khác, hồi tôi còn đi khám bệnh cho các bệnh nhi của mình. Mùi da thuộc bốc lên khi xe để quá lâu dưới nắng đôi khi lại phảng phất trước mũi tôi. Rồi nghĩ tới những khi tôi càu nhàu lúc không tìm được chỗ đậu xe. Tôi nhớ xiết bao những nỗi bực dọc khi ấy. Lạy Chúa, tôi những muốn được siết chặt vô lăng, vừa lái xe vừa nghe radio, cửa kính để mở và rên rỉ vì trời quá nóng... Nếu là cô, chắc tôi sẽ tránh đi qua lại cánh đồng kia. Nếu cô vẫn quá tha thiết với nó, thì ngày mai, trong lúc đi bộ vào làng, cô có thể tùy ý không làm theo lời khuyên của tôi. Tôi phải để cô lại rồi, tôi còn nhiều việc phải làm.

- Tôi có thể giúp gì ông không?

- Cô là y tá ư?

- Nhân viên lữ hành, Maya khiêm tốn đáp.

- Nếu thế thì hãy kiếm cho tôi một trăm vé máy bay tới Paris, Joram vừa đáp vừa rời đi.

Maya nhìn ông ta đi xa dần về phía lều của mình, chưa bao giờ cô cảm thấy lực bất tòng tâm đến vậy.

Ngày thứ bảy, tại trang viên

Ilga đã lướt qua đây, bàn được lau chùi sạch sẽ, ghế được xếp lại ngay ngắn trước các màn hình, không khí thoang thoảng mùi thơm và một khay đồ uống chẽm chệ trên chiếc bàn chân quỳ. Vital bật màn hình trung tâm. Ekaterina tóm tắt lại toàn bộ những gì cô và Mateo đã thu được khi cố phá hỏng kế hoạch khủng bố tại đại học Oslo, thôi thúc các bạn quan tâm tới vai trò mà chắc chắn Baron nắm giữ ở đó.

- Mục tiêu của y là gì, động cơ thật sự của y là gì? cô hỏi. Làm giàu cho bản thân, theo đuổi một lý tưởng hay đây chỉ đơn giản là một vụ làm thuê kiếm tiền?

Janice cũng trình bày toàn bộ những gì mình khám phá ra, hoặc gần như vậy. Sự can thiệp của PSYOPS hòng thao túng các cuộc bầu cử, những nghi ngờ của cô đối với sự can thiệp của họ trong vụ trưng cầu dân ý về Brexit khiến nước Anh bị chia cắt khỏi các đồng minh châu Âu.

- Vẫn còn phải tìm hiểu xem ai đã nhờ cậy đến họ và vì mục đích gì? cô kết luận.

Mateo kể rằng mình từng chứng kiến, trong một buổi tiếp đón chính thức tại London, cuộc gặp giữa Jarvis Borson, tân thủ tướng Anh, một cựu tướng lĩnh người Mỹ là thành viên của PSYOPS vừa được cử làm đại sứ Mỹ, hai trùm truyền thông dân túy ủng hộ các phong trào theo chủ nghĩa dân tộc và chủ nghĩa siêu việt, một tỷ phú bảo thủ cực đoan người Mỹ và Stefan Baron.

- Điều này dẫn chúng ta trở lại những vụ chuyển tiền mờ ám qua trung gian ở Jersey, những khoản cho vay kỳ lạ giữa các công ty của Mỹ và Nga cùng một loạt vụ chuyển tiền tới ngân hàng German Bank. Ở trung tâm của tinh vân tài chính này là Oxford Teknika, được cho là một công ty marketing, có trụ sở ảo ở trung tâm London.

- Robert Berdoch, Libidof và Kich là những kẻ đứng đầu các đế chế truyền thông. Schwarson điều hành quỹ đầu tư lớn nhất thế giới với tài sản lên tới gần 150 tỷ đô. Ayrton Cash, cũng là một tỷ phú, đã chi không tiếc tay hòng cô lập đất nước mình khỏi phần còn lại của châu Âu, chỉ có duy nhất một động cơ là những khoản lợi nhuận khổng lồ thu được từ Brexit. Jarvis Borson, Darnel Garbage, Malaparti, Thorek, Vickersen quá cố, rất rất nhiều chính trị gia và lãnh đạo theo chủ nghĩa dân túy có mối quan hệ mật thiết với Baron. Về phía các nhà băng, JSBC và German Bank, à mà thêm cả PSYOPS, được tạo nên từ các cựu quân nhân, những kẻ chuyên nghề thao túng, đã giải ngũ làm thường dân. Để hiểu rõ hơn mọi việc là như thế nào, tôi đã làm một bản phác thảo. Cậu muốn cho hiển thị nó lên màn hình trung tâm chứ? Ekaterina hỏi.

Vital quét tờ giấy mà Ekaterina đưa cho mình, và bản vẽ hiện trên màn hình.

- Tuy nhiên, sơ đồ tổ chức này, vừa chưa chắc chắn vừa đáng kinh ngạc, chưa phải hoàn chỉnh, Ekaterina nói tiếp. Chúng ta cần xác định những yếu tố còn thiếu, dù đó là các cá nhân, doanh nghiệp, tổ chức dưới tay bọn mãnh thú hoặc giao thương với chúng. Thiếu những cái đó, chúng ta sẽ không bao giờ biết được bản chất chính xác các kế hoạch của chúng và chúng dự tính thực hiện những kế hoạch ấy bằng phương thức nào. Mateo đã cài được virus vào điện thoại di động của Baron, tôi đang tính sẽ tới Rome càng sớm càng tốt để xem y đang giở trò gì ở Ý.

- Các cậu biết câu người ta thường nói rồi đấy, Janice tiếp lời. Nếu muốn biết chuyện gì đang thật sự diễn ra, hãy theo dõi đường đi của dòng tiền. Virus mà Vital tạo ra không giúp chúng ta biết được mọi hoạt động tài chính qua Jersey, ít nhất là không phải không bị phát hiện. Và cái đó thì lại không phải vấn đề ở đây. Để đảm bảo việc giám sát được liên tục, chúng ta cần phải có quyền truy cập chính, như là chúng ta đang làm việc trên một máy tính thuộc hệ thống mạng của ngân hàng, và tôi chỉ thấy có một giải pháp duy nhất: hành động từ bên trong.

- Xin lỗi, gì cơ? Mateo cắt ngang.

- Một vụ tấn công dạng Access P , Janice giải thích. Tôi đích thân cài thêm một virus nữa vào một trong các máy tính thuộc hệ thống mạng của họ, con virus này sẽ xâm nhập toàn bộ các máy tính thuộc mạng nội bộ. Khi đó, chúng ta có thể theo dõi toàn bộ hoạt động của ngân hàng, nắm được người chuyển khoản cũng như người nhận chuyển khoản như thể chúng ta đang làm việc tại JSBC.

- Câu hỏi của tôi là: cậu tính vào ngân hàng đó bằng cách nào?

- Đi qua cửa, rất đơn giản, như một vị khách đến mở tài khoản. Hôm qua, chúng ta đã nẫng được 300 triệu đô la của họ, điều đó hẳn là đủ khiến họ phải dành cho chúng ta ánh mắt đầy tôn kính, cô đáp với vẻ có chút ma lanh.

- Cậu đúng là lẩn thẩn rồi, móc nối từ xa, thậm chí từ rất xa, với vụ việc đêm qua sẽ thành ra ném cậu vào miệng sói và đẩy tất cả chúng ta vào vòng nguy hiểm.

- Cũng không lần thẩn lắm đâu. Có một cách khác để đến được đó, Vital vừa phản bác vừa quay lại nhìn em trai.

Malik ngay lập tức hiểu ra người anh song sinh đang nghĩ tới điều gì và, trong tiếng lẩm bẩm rụng rời, anh rốt cuộc cũng đứng về phía anh trai.

- Thực tế là, Vital nói tiếp, trong quá khứ tôi và em trai đã từng hack một số ngân hàng khác và có vài tài khoản ở chỗ này chỗ kia. Phải nói rằng việc duy tu trang viên này ngốn một khoản không nhỏ. Một triệu đô la có đủ biến cậu thành một vị khách đáng được tôn kính không?

- Các cậu đã xoáy một triệu đô la á? Janice hỏi với vẻ ngây thơ khiến người ta mủi lòng.

- Cứ nhìn các trang thiết bị trên phòng tác chiến thì lẽ ra câu hỏi của cậu phải là: “Các cậu đã xoáy bao nhiêu lần cái một triệu đô ấy?” Cordelia gợi ý.

- Nếu điều này có thể giúp cậu an tâm, thì tiền mà anh em tôi thuổng không phải là của ai cả, Malik bảo đảm.

- Chị ấy chẳng lo đâu, Diego đáp lại.

- Tôi có thể tiếp tục được chưa? Vital nổi cáu. Khi tới Jersey, cậu sẽ tự xưng là Tamara Karsavina. Cậu cứ nói là muốn đầu tư khoản tiền mà chúng ta đã nói tới. Đó không phải nơi lo lắng về xuất xứ số tiền mà người ta gửi gắm cho họ. Cậu cho họ biết số tài khoản mà chúng tôi sẽ cung cấp cho cậu và cậu sẽ thấy chỉ cần xòe một nhúm tiền ra là người ta sẽ lập tức coi trọng cậu ngay.

- Đối với cậu, một triệu đô la chỉ là một nhúm tiền thôi á? Janice ngạc nhiên.

- Không phải, Metelyk của tôi ơi, đối với tôi, như thế là nhiều, nhưng trong thế giới mà chúng ta đang sống đây, đó chỉ là một gáo nước giữa đại dương. Để kích thích họ hơn nữa, cậu hãy nói rõ thêm rằng đây chỉ là khoản đầu tư ban đầu. Một vụ thử nghiệm. Và nếu mọi chuyện diễn ra êm thấm kín đáo, sẽ còn có thêm những khoản khác.

- Thế Tamara Karsavina là ai?

- Một vũ công ngôi sao người Nga, vô cùng xinh đẹp, tài năng xuất chúng. Bà ấy đã kết thúc đời mình ở Anh. Con gái bà ấy giờ vẫn sống ở đó. Nikita, cũng rất xinh đẹp, thậm chí còn nhỉnh hơn cả mẹ. Bà ấy vừa tổ chức sinh nhật lần thứ một trăm linh tư hồi tháng Một. Nhưng tài khoản của Nikita quá lớn nếu chỉ để dùng cho vụ cài cắm virus của chúng ta... Tôi rất tôn trọng công việc chúng ta đang làm, nhưng dẫu vậy, anh nói thêm kèm một thoáng bĩu môi thản nhiên.

Ekaterina và Mateo ngây người nhìn nhau. Cordelia, thích mê đi, hẳn là rất muốn đứng phắt dậy ôm hôn Vital, nhưng cô lại chẳng làm gì.

Chúng tôi sẽ giao cho cậu một USB đã cài sẵn virus, nhiệm vụ của cậu là phải tìm được máy tính để cắm nó vào, Malik nói tiếp. Nó sẽ phải được giữ kết nối trong vòng hai phút. Giờ nói thì có vẻ nhanh thôi, nhưng ngoài thực tế, hai phút có thể trở nên rất dài đấy.

- Các cậu có nhiều bạn gái làm vũ công nữa không? Janice hỏi.

- Đủ để lập nhà hát Bolshoi, Metelyk của tôi ạ!

- Tôi thấy rồi, cô nói. Được rồi, một khi làm xong nhiệm vụ này, tôi sẽ rời Jersey tới London. Nhật báo Thiên thực , thuộc sở hữu của Berdoch, có văn phòng ở vùng Southwark và văn phòng tờ Morning Standard , thuộc sở hữu của Libidof, thì ở Kensington.

- Vì chúng ta đang chơi tất tay, Cordelia xen ngang, tôi đang làm việc cho một công ty an ninh mạng ở London. Và trong số khách hàng của chúng tôi có tờ Daily Time , một nhật báo khác cũng thuộc sở hữu của Berdoch, nhưng kết nối với trụ sở công ty mẹ qua cùng một hệ thống mạng. Ít nhất, sự can thiệp của tôi cũng sẽ không khiến các cậu phải mất gì, có chăng chỉ là một chiếc USB có cài virus thôi. Đối với tôi, xâm nhập trụ sở của họ chỉ là trò trẻ con và sẽ không khiến ai nghi ngờ gì cả, vì khi có tín hiệu báo động trong hệ thống của họ thì có thể biện minh rằng tôi và cả ê kíp đang kiểm tra tổng thể các cài đặt của họ.

- Không đời nào có chuyện chị trở lại London đâu! Không phải là sau những gì đã xảy ra, Diego phản bác, như thế họa có điên.

- Sau vụ việc đêm qua, em hãy giải thích cho chị thế nào là “điên” đi, cô bật lại với vẻ ngây thơ được dùng khi hy vọng lại xô đổ thêm lần nữa kỷ lục về sự thiếu thiện chí.

- Không quan tâm sát sườn tới đế chế của Berdoch chắc là còn điên hơn nữa, Mateo nói.

Ekaterina tò mò quan sát anh trong lúc anh nói tiếp:

- Cordelia có quyền tiếp cận các tài nguyên máy tính rất hữu ích cho chúng ta, các văn phòng của tôi ở Rome cũng không kém phần, phòng tác chiến nên được bảo vệ để làm hậu phương cho chúng ta và là nơi điều phối. Chúng ta không có đông người, nhưng hỏa lực rất đáng kể, với điều kiện là phải thực hiện các vụ tấn công một cách bài bản. Tôi sẽ đi cùng Ekaterina, Baron là một con mồi quan trọng. Diego, nếu cậu thấy lo thì hãy đi cùng chị gái cậu và tranh thủ cơ hội ở London để điều tra về Oxford Teknika.

- Mateo à, cảm ơn cậu vì sự quan tâm quý báu, Cordelia thản nhiên nói, nhưng tôi là một cô gái đã lớn rồi và cũng khá tháo vát đấy. Còn Diego thì đã học sáu năm tiếng Đức, chừng ấy thời gian rốt cuộc cũng có lúc dùng vào việc gì chứ...

- Bảy năm chứ, nhưng em chẳng thấy có gì liên quan cả, Diego vặn lại.

- Theo thông tin mới nhất thì đấy là ngôn ngữ được người Berlin sử dụng. Không phải mỗi lần muốn hack một ngân hàng, chúng ta lại bỏ ra một triệu đô la đâu, việc đó rốt cuộc sẽ phá hỏng cuộc chơi này và biến chúng ta thành những đứa trẻ hư hỏng. Em hãy tìm cách xâm nhập trụ sở của German Bank, cùng một trong số các USB cài sẵn virus của bạn bè chúng ta. Phần tiếp theo thì em tự đoán nhé... Với lại cứ như thế thì cả chị cũng sẽ thấy sợ cho em đấy, điều đó sẽ khiến Mateo thấy vui!

- Cordelia nói đúng đấy, Ekaterina tiếp lời. Chúng ta không đông quân số đến mức có thể phung phí người mà đánh theo cặp được. Tới Rome rồi, tôi sẽ phụ trách Baron, còn anh, Mateo, anh sẽ lo FriendsNet.

- Như thế nghĩa là sao? Janice hỏi.

- FriendsNet là sân chơi của các phong trào cực hữu và những kẻ theo chủ nghĩa siêu việt. Kích động hận thù ngày càng rõ rệt, tạo ra những thực tại song song được hỗ trợ quảng bá bằng những quảng cáo dối trá, sự giáo điều, những tuyên truyền phân biệt chủng tộc và bài ngoại, các thuyết âm mưu, tất cả những thứ rác rưởi đó đều làm giàu cho đám chóp bu và cổ đông của mạng xã hội này. Và thứ thuốc độc đó mỗi ngày lại lan rộng hơn một chút. Đội quân PSYOPS sử dụng triệt để mạng xã hội để thao túng các cuộc bầu cử. Nghĩ cho tới thì chính Darknet là thứ người ta xem như địa ngục của mạng internet. Cần phải biết xem có phải Sucker nhắm mắt làm ngơ vì hắn được hưởng lợi từ đó hay không...

-... hoặc vì hắn là thành viên của Liên minh, Janice nói tiếp trong tiếng thở dài thườn thượt nói lên nhiều điều về tầm vóc của nhiệm vụ đang chờ đợi họ.

- Và trong suốt thời gian đó, bản thân tôi được xem như đang dọn món cho các cậu? Malik nổi nóng.

Em điều phối các nhiệm vụ từ phòng tác chiến trong lúc anh sẽ nỗ lực hết sức tìm ra dấu vết của Maya, Vital đáp. Tôi thấy là ở đây dường như không ai thấy lo lắng mấy về chuyện có thể xảy ra với cậu ấy.

- Cậu nhầm rồi, tìm được cậu ấy chính là ưu tiên lớn nhất, Mateo khẳng định.

- Chào mừng đến với trận đấu giữa những kẻ đạo đức rởm, Cordelia huýt gió. Thôi được rồi, tôi xin hết lòng. Tất cả các cậu ngày mai cứ đi đi, tôi sẽ ở lại thêm một hoặc hai ngày để trợ giúp Vital.