NGƯỜI GÁC ĐÊM ◄ 1 ►
Đã trễ nửa giờ so với thời gian cất cánh dự kiến của chuyến bay hãng Delta, bay từ Tampa tới thành phố hoa lệ của những ánh đèn và cao ốc - New York, nhưng chiếc máy bay vẫn đang đứng im tại cổng ra tàu bay. Khi một người đại diện hãng Delta và một phụ nữ tóc vàng cổ đeo phù hiệu an ninh bước lên máy bay, những tiếng xì xào và cằn nhằn vang lên từ khoang hạng phổ thông chật ních hành khách.
“Xin mọi người chú ý!” Đại diện hãng Delta kêu gọi.
“Chúng tôi sẽ còn phải chờ bao lâu?” Ai đó lớn tiếng hỏi. “Đừng viện lý do gì thêm nữa!”
“Chuyến bay sẽ sớm cất cánh, và cơ trưởng đảm bảo rằng quý vị sẽ tới nơi đúng giờ. Tuy nhiên, chúng tôi có một sĩ quan liên bang phải lên chuyến bay này và cần ai đó nhường lại ghế của mình.”
Âm thanh phàn nàn rộ lên và Tim thấy có vài người đã cầm sẵn điện thoại trong tay, đề phòng rắc rối. Những tình huống tương tự cũng đã xảy ra trước đây.
“Hãng hàng không Delta sẽ tặng một vé máy bay miễn phí đi New York cho chuyến bay tiếp theo, vào sáu giờ bốn mươi lăm phút sáng ngày mai.”
Những tiếng kêu ca lại vang lên. Ai đó mỉa mai, “Tôi thà chết còn hơn.”
Người đại diện không nản lòng, tiếp tục nói. “Các vị cũng sẽ nhận được một phiếu nghỉ tại khách sạn cho đêm nay, cùng với bốn trăm đô la. Đây là một giao dịch có lợi, có ai đồng ý không?”
Không ai đoái hoài tới anh ta. Vị nữ nhân viên an ninh tóc vàng vẫn giữ im lặng, chỉ quan sát đám hành khách trong khoang phổ thông với ánh mắt vô cảm nhưng dường như nhìn thấu tất cả.
“Tám trăm đô la”, đại diện hãng Delta tiếp tục. “Cộng thêm phòng nghỉ tại khách sạn và vé máy bay miễn phí.”
“Gã này như một tên hề vậy”, người đàn ông ngồi hàng ghế phía trước Tim gắt gỏng.
Vẫn không ai đồng ý.
“Một ngàn bốn trăm đô la?”
Mọi người im lặng. Thế nhưng Tim không hề ngạc nhiên. Không chỉ bởi họ sẽ phải dậy từ rất sớm cho chuyến bay lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút sáng. Mà còn bởi phần lớn những hành khách trong khoang hạng phổ thông này là những gia đình trở về sau chuyến du lịch Florida, những cặp đôi với làn da rám nắng sau khi tận hưởng kỳ nghỉ hè; hay những anh chàng cao to, khuôn mặt đã đỏ bừng vì giận dữ chắc hẳn đang cần tới Trái Táo Lớn [1] để xử lý những công chuyện làm ăn còn giá trị hơn cả một ngàn bốn trăm đô la.
Ai đó ở tuốt phía sau lên tiếng, “Một chiếc Mustang mui trần và một chuyến đi tới Aruba cho hai người, anh sẽ có chỗ của cả hai chúng tôi!” Câu nói đùa này khiến mọi người cười vang, nhưng chẳng hề có thiện ý chút nào.
Người đại diện hướng mắt về cô nàng tóc vàng đeo phù hiệu, hy vọng được giúp đỡ, nhưng anh ta chẳng được để ý tới. Người phụ nữ chỉ tiếp tục quan sát, không hề cử động ngoại trừ đôi mắt. Anh ta đành thở dài và tiếp tục ra giá, “Một ngàn sáu trăm đô la.”
Lúc này, Tim Jamieson bỗng nhiên quyết định rằng anh muốn rời khỏi chiếc máy bay này và tiến về phía bắc. Mặc dù trước đây anh chưa từng nghĩ tới điều đó, nhưng hiện tại, Tim đang mường tượng ra viễn cảnh ấy thật rõ ràng. Anh đang đứng trên cao tốc 301, nằm ở đâu đó giữa địa hạt [2] Hernando và đưa tay ra dấu xin đi nhờ xe. Thời tiết oi bức, những con bọ hung tràn ngập khắp nơi; có một chiếc biển quảng cáo dịch vụ luật sư cho các vụ tai nạn và thương tích; bài hát “Take It on the Run” phát ra inh ỏi từ một chiếc loa đặt trên bậc thang của một chiếc xe đầu kéo gần đấy, nơi một người đàn ông cởi trần đang rửa xe. Và rồi, một người nông dân tên John nào đó sẽ tới và đồng ý cho Tim đi nhờ trên một chiếc xe bán tải. Phía sau xe chứa đầy dưa hấu xếp sau những thanh rào chắn, và có một bức tượng Chúa Jesus gắn trên táp-lô [3] . Điều tuyệt vời nhất có lẽ không phải là những đồng tiền rủng rỉnh trong túi của Tim, mà là anh được đứng ở đó chỉ một mình, tránh xa cái thùng cá mòi nồng nặc những mùi nước hoa, mồ hôi và keo xịt tóc này.
Tuy nhiên, điều tốt đẹp thứ hai sẽ là “vòi vĩnh” chính phủ thêm vài đô la nữa.
Tim đứng dậy với chiều cao tiêu chuẩn một-mét-tám của mình, đẩy gọng kính lên và giơ tay. “Hai ngàn đô la cộng với khoản tiền hoàn vé, và chỗ ngồi này sẽ là của ngài.”