← Quay lại trang sách

◄ 2 ►

Phiếu nghỉ tại khách sạn hóa ra chỉ là một nhà nghỉ tồi tàn nằm ngay tại cuối đường băng có tần suất hoạt động cao nhất của sân bay quốc tế Tampa. Tim chìm vào giấc ngủ giữa những âm thanh ồn ã của máy bay, và sáng hôm sau, những tiếng ồn đó càng kinh khủng hơn, khiến anh tỉnh giấc, xuống tầng để ăn bữa sáng miễn phí với một quả trứng luộc quá lửa và hai chiếc bánh bột mì dai nhách như cao su. Mặc dù đó chẳng phải một bữa ăn tử tế, nhưng Tim vẫn tận hưởng một cách ngon lành, sau đó anh trở lại phòng và chờ tới chín giờ, khi ngân hàng mở cửa.

Anh được nhận khoản tiền của mình mà không gặp khó khăn gì, bởi ngân hàng đã được thông báo từ trước về sự có mặt của anh và séc đã được ký sẵn. Tim cũng không có ý định quay trở lại nhà nghỉ. Anh gập lại khoản tiền hai ngàn đô la với những tờ bạc mệnh giá hai mươi và năm mươi đô, nhét vào túi áo ngực bên trái, nhận lại chiếc túi vải từ bảo vệ ngân hàng và gọi một chuyến Uber tới Ellenton. Tới nơi, anh trả tiền xe và đi bộ đến biển báo gần nhất trên đường cao tốc 301, hướng đi về phía bắc, đưa tay lên ra dấu hiệu xin đi nhờ và chờ một chiếc xe đi qua. Mười lăm phút sau, anh được một lão nông dân đội chiếc mũ lưỡi trai nhãn hiệu Case [4] đồng ý cho lên xe. Đằng sau chiếc xe này không có những thanh rào chắn để chở dưa hấu, nhưng cũng khá giống với những gì mà Tim đã hình dung ra ngày hôm trước.

“Anh bạn định đi đâu đây?”, ông ta nhiệt tình hỏi.

“Dạ”, Tim đáp, “Đích đến cuối cùng chắc sẽ là New York, có lẽ vậy.”

Người đàn ông lớn tuổi ấy phun một ngụm nước miếng đầy mùi thuốc lá ra ngoài cửa kính xe. “Sao ngày nay bất kỳ chàng trai nào có đầu óc bình thường cũng muốn tới đó vậy nhỉ?” Ông ta phát âm right mind thành raht mahnd. [5]

“Tôi cũng không rõ”, Tim trả lời, mặc dù anh biết; một người bạn cũ làm dịch vụ đã nói với anh rằng có rất nhiều vị trí bảo an ở Trái Táo Lớn, và cả những công ty có thể cho anh rất nhiều kinh nghiệm, thậm chí còn hơn cả những kinh nghiệm mà anh đã có được sau vụ lùm xùm theo kiểu Rube Goldberg - vụ việc đã làm tiêu tùng sự nghiệp của anh ở sở cảnh sát Florida. “Tôi chỉ hy vọng sẽ tới được Georgia trong tối nay. Chắc là tôi sẽ thích như vậy hơn.”

“Đúng đó”, ông già nói. “Georgia không tồi đâu, đặc biệt là nếu cậu thích đào. Nhưng thứ quả ấy khiến tôi đi ngoài. Cậu sẽ không phiền nếu như tôi bật chút nhạc chứ?”

“Không hề.”

“Báo trước với cậu, tôi bật nhạc rất to đấy. Tôi hơi bị nặng tai.”

“Không sao đâu, tôi rất mừng vì được đi nhờ xe.”

Thay vì là bài hát của nhóm REO Speedwagon, ông ta bật nhạc của Waylon Jennings, nhưng dù là gì thì Tim cũng không để tâm. Sau đó là bài của Shooter Jennings và Marty Stuart. Hai người đàn ông trong chiếc xe bán tải Dodge Ram lấm lem bùn đất, vừa nghe nhạc vừa nhìn con đường cao tốc trôi dần về sau. Đi được bảy mươi dặm đường, ông già dừng xe lại, khẽ nhấc mũ lên chào tạm biệt Tim và chúc anh một ngày tốt lành.

Tim không tới kịp Georgia vào tối hôm đó - anh nghỉ lại tại một nhà nghỉ bình dân nằm cạnh quầy bán nước cam ven đường - nhưng cuối cùng cũng đã tới nơi vào ngày tiếp theo. Tại thị trấn Brunswick (nơi đã sáng tạo ra vài món hầm khá ngon), anh bỏ ra hai tuần để làm việc tại một nhà máy tái chế. Tim nhận làm công việc đó mà chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, cũng giống như khi anh quyết định thoát khỏi chiếc máy bay Delta rời Tampa. Tim không cần tiền, nhưng có vẻ như anh cần thời gian. Anh đang ở trong một quá trình thay đổi, nhưng việc ấy sẽ không thể diễn ra chỉ trong một sớm một chiều. Ngoài ra, ở đó có một con hẻm để chơi bô-ling và một anh chàng hàng xóm tên Denny. Hiếm có điều gì tuyệt vời hơn vậy.