← Quay lại trang sách

◄ 6 ►

Cảnh sát trưởng Ashworth - mà Tim phát hiện ra người dân trong thị trấn và các phó cảnh sát thường gọi ông là cảnh sát trưởng John - là một người có cái bụng bự với dáng đi thủng thẳng. Quai hàm của ông ta chảy dài như loài chó săn chân ngắn, với mái đầu bạc. Một vệt xốt cà chua vẫn đang dính trên áo đồng phục. Ông ta đeo một khẩu súng lục bên hông và một chiếc nhẫn ruby trên ngón út. Giọng nói của ông ta sang sảng nhưng thái độ lại khá thân thiện, hốc mắt hõm sâu với một đôi mắt tinh tường, đầy trí tuệ và hiếu kỳ. Ông hẳn sẽ được thủ vai trong một số bộ phim miền nam sáo rỗng, như phim Walking Tall chẳng hạn, nếu như ông không phải là người da đen. Và còn điều này nữa: một tấm bằng tốt nghiệp Học viện Quốc gia FBI tại Quantico được đóng khung và treo trên tường, gần với bức chân dung của Tổng thống Trump. Đấy không phải những thứ mà bạn có thể tìm được từ thẻ cào trúng thưởng trong mấy cái hộp ngũ cốc.

“Được rồi”, cảnh sát trưởng John nói, ngả lưng trên chiếc ghế. “Tôi không ở lâu được. Marcella không thích tôi về ăn tối muộn. Trừ phi có những chuyện lớn, đại loại như khủng hoảng hay bạo loạn xảy ra chẳng hạn.”

“Vâng, tôi hiểu.”

“Vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Tại sao anh rời bỏ sở cảnh sát Sarasota và anh đang làm gì ở đây vậy? Nam Cah’lina không có quá nhiều nơi khỉ ho cò gáy ít người biết, mà thậm chí DuPray còn chẳng nằm trong số đó.”

Ashworth có lẽ sẽ không gọi điện tới Sarasota tối nay, nhưng sáng mai ông ấy sẽ gọi, vì thế có bịa thêm điều gì nữa thì cũng thật vô nghĩa. Tim cũng không muốn làm vậy. Nếu anh không có được công việc gác đêm này, thì chắc đêm nay anh nghỉ lại ở DuPray và sẽ rời đi vào buổi sáng, tiếp tục chuyến hành trình tới New York của mình; một chuyến đi mà tới giờ anh đã hiểu là một quãng thời gian nghỉ ngơi cần thiết, sau những chuyện đã xảy ra ở trung tâm thương mại Westfield tại Sarasota hồi cuối năm ngoái, và để sẵn sàng những chuyện sắp tới. Hơn nữa, trung thực là thượng sách, bởi vì những lời dối trá - đặc biệt ở một thời đại mà tất cả thông tin đều sẵn có cho bất kỳ ai sở hữu một máy tính kết nối Wi-Fi - thường khiến chính kẻ nói dối gặp rắc rối.

“Tôi được lựa chọn giữa việc từ chức hoặc bị sa thải. Tôi đã chọn từ chức. Điều đó chẳng vui vẻ gì, nhất là với tôi - tôi thích công việc của mình và tôi thích vùng Gulf Coast - nhưng đó là cách tốt nhất. Nhờ đó mà tôi có chút tiền, không phải một khoản trợ cấp khá khẩm, nhưng còn hơn là chẳng có gì. Tôi cũng đã ly hôn vợ cũ.”

“Chuyện là thế nào? Mà nói ngắn gọn thôi để tôi còn kịp về ăn tối khi trời vẫn sáng.”

“Vâng, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài đâu. Vào một ngày cuối tháng mười một, khi kết thúc ca trực của mình, tôi đến trung tâm thương mại Westfield để tìm mua một đôi giày. Tôi phải dự một đám cưới. Lúc này tôi vẫn mặc đồng phục, ngài hiểu chứ?”

“Tôi hiểu.”

“Khi tôi vừa rời khỏi cửa hàng giày, một người phụ nữ chạy đến và nói rằng có một thiếu niên đang vung vẩy khẩu súng ngay bên ngoài rạp chiếu phim. Vì vậy, tôi chạy nhanh đến đó.”

“Anh đã rút súng của mình?”

“Không thưa ngài, không phải lúc đó. Đứa trẻ cầm súng chỉ tầm mười bốn tuổi và tôi tin chắc rằng cậu ta đã uống say hoặc đang phê thuốc. Cậu ta bắt một đứa trẻ khác quỳ xuống và đá vào người nó. Chĩa súng vào cậu bé đó.”

“Nghe giống như câu chuyện của mấy tay ở Cleveland vậy. Một sĩ quan cảnh sát đã bắn đứa trẻ da màu đang vung vẩy một khẩu súng hơi.”

“Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ấy khi tôi đến gần, nhưng sĩ quan cảnh sát bắn Tamir Rice [11] đã thề rằng anh ta nghĩ cậu bé đang cầm một khẩu súng thật. Còn tôi thì khá chắc khẩu súng tôi nhìn thấy không phải súng thật, nhưng tôi không dám hoàn toàn khẳng định. Có lẽ ngài cũng biết tại sao.”

Cảnh sát trưởng John Ashworth dường như đã quên mất tiêu bữa tối. “Bởi vì đối tượng của anh đang chĩa súng vào đứa trẻ nằm trên đất. Chẳng có lý gì để chĩa súng giả vào một người. Trừ phi, tôi cho rằng, đứa trẻ nằm trên đất không biết đấy là súng giả.”

“Thủ phạm sau đó nói rằng cậu ta chỉ đang vung vẩy khẩu súng trước mặt đứa trẻ, chứ không chĩa vào. Và nói, ‘Nó là của tao, mẹ kiếp, mày không được lấy của tao.’ Tôi không nghĩ vậy. Đối với tôi, cậu ta trông như đang chĩa súng. Tôi đã hét lên yêu cầu cậu ta bỏ súng xuống và giơ tay lên. Cậu ta không nghe thấy tôi nói, hoặc có nghe cũng chẳng quan tâm. Cậu ta cứ tiếp tục đá và chĩa súng vào đứa trẻ. Hay vung vẩy súng, nếu đó là những gì cậu ta đang làm. Dù sao, tôi cũng đã rút súng ra.” Anh ngừng lại một chút, “Nếu có điều gì khiến câu chuyện này khác với câu chuyện của Tamir Rice, thì đứa trẻ này là người da trắng.”

“Với tôi thì chẳng khác gì nhau cả. Bọn trẻ đánh nhau, một đứa nằm dưới đất và đang bị thương. Một đứa khác có thể đang cầm một khẩu súng thật, hoặc không. Vậy là anh đã bắn đứa trẻ đó? Đừng nói vậy chứ.”

“Không ai bị bắn cả. Nhưng... ngài biết là người ta sẽ xúm quanh để ngó nghiêng một trận đánh, nhưng có xu hướng giải tán ngay khi có vũ khí xuất hiện chứ?”

“Chắc chắn rồi. Nếu họ vẫn còn tỉnh táo, họ sẽ chạy như ma đuổi ấy.”

“Đó là điều đã xảy ra, ngoại trừ vài người vẫn ở lại.”

“Những người quay phim bằng điện thoại chứ gì?”

Tim gật đầu. “Bốn, năm người gì đó muốn trở thành đạo diễn Spielberg [12] . Dẫu sao, tôi đã chĩa súng lên trên trần và bắn một phát cảnh cáo. Có lẽ đó là một quyết định tệ hại, nhưng vào lúc đó thì dường như đó lại là quyết định đúng đắn. Một phát duy nhất. Khu vực đó của trung tâm thương mại có những chiếc đèn chùm treo trên cao. Viên đạn đã bắn trúng vào một chiếc đèn và khiến nó rụng xuống đầu của một người đứng xem. Đứa trẻ buông rơi khẩu súng và ngay khi nó rơi xuống sàn, tôi biết chắc chắn rằng đó là súng giả, bởi nó đã nẩy lên. Hóa ra đó là một khẩu súng nhựa được làm giống y hệt khẩu súng lục tự động 45mm. Đứa trẻ nằm trên sàn bị đá bầm tím và có vài vết trầy xước, nhưng trông có vẻ như không cần phải khâu. Tuy nhiên, người đứng xem xui xẻo bị đèn rơi trúng kia đã bất tỉnh trong suốt ba tiếng. Bị chấn thương ở vùng đầu. Theo luật sư của anh ta, anh ta bị đau đầu khá tệ và mất trí nhớ ngắn hạn.”

“Sở cảnh sát bị kiện phải không?”

“Vâng. Vụ kiện chắc sẽ kéo dài một khoảng thời gian, nhưng cuối cùng thì anh ta cũng sẽ nhận được một khoản đền bù nào đó thôi.”

Cảnh sát trưởng John cân nhắc. “Nếu anh ta đã chủ động quanh quẩn ở đó để quay phim vụ lộn xộn đấy, thì hẳn anh ta không thể nhận được gì nhiều nhặn lắm đâu, bất kể cái đầu anh ta có tệ đến thế nào. Tôi đoán rằng sở cảnh sát chỉ kỷ luật anh về việc xả súng một cách liều lĩnh.”

Họ quả đã làm như vậy, và sẽ thật tốt, Tim thầm nghĩ, nếu như mọi chuyện có thể kết thúc ở đây. Nhưng không. Cảnh sát trưởng John có lẽ trông giống phiên bản người Mỹ gốc Phi của ông chủ Hogg trong phim The Dukes of Hazzard, nhưng ông không phải một kẻ ngốc. Ông ta rõ ràng thông cảm với hoàn cảnh của Tim - hầu như cảnh sát nào cũng sẽ vậy - nhưng ông ấy vẫn sẽ điều tra. Vậy thì tốt hơn hết, ông ấy nên được nghe phần kết của câu chuyện từ chính Tim.

“Trước khi đến cửa hàng giày, tôi đã vào quán rượu Beachcombers và uống vài ly. Những cảnh sát chịu trách nhiệm bắt giữ đứa trẻ về đồn đã ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của tôi và họ tiến hành kiểm tra nồng độ cồn. Độ cồn ở mức sáu, tuy dưới ngưỡng vi phạm theo quy định, nhưng không tốt chút nào nếu xét đến việc tôi vừa sử dụng súng và khiến một người nhập viện.”

“Anh là một tay bợm nhậu hả, anh Jamieson?”

“Tôi đã uống khá nhiều trong vòng sáu tháng hoặc nhiều hơn, sau khi tôi ly hôn, nhưng chuyện đó từ hai năm trước rồi. Còn bây giờ thì không.” Tất nhiên rồi, đó là những gì tôi nên nói, Tim nghĩ.

“Ừm hừm, ừm hừm, hãy xem tôi đã hiểu câu chuyện đúng chưa nhé.” Cảnh sát trưởng giơ một ngón trỏ mập mạp lên. “Thứ nhất, anh đang không làm nhiệm vụ, điều đó có nghĩa là nếu anh không mặc cảnh phục, người phụ nữ kia có lẽ sẽ không bao giờ chạy về phía anh.”

“Có lẽ không, nhưng tôi có thể sẽ nghe thấy tiếng hỗn loạn và dẫu sao tôi cũng sẽ tới đó. Một cảnh sát không bao giờ được hoàn toàn nghỉ ngơi. Tôi chắc chắn ngài hiểu điều này.”

“Ừm, hừm, ừm, hừm, nhưng anh đã nghĩ rằng nên mang theo súng?”

“Không, đáng lẽ ra nó phải được khóa trong xe của tôi.”

Ashworth giơ ngón tay thứ hai lên cho điều này, sau đó thêm ngón thứ ba. “Đứa trẻ đó có thể cầm súng giả, nhưng cũng có thể là đồ thật. Dù sao anh cũng không thể biết chắc được.”

“Vâng.”

Và ngón tay thứ tư giơ lên. “Phát súng bắn cảnh cáo của anh đã trúng vào chiếc đèn, không những làm nó rơi xuống, mà còn rơi trúng đầu một người vô tội đứng gần. Đấy là nếu như anh gọi một kẻ ngu xuẩn đứng quay phim bằng điện thoại là một người vô tội.”

Tim gật đầu.

Lần này, ngón cái của ngài cảnh sát trưởng được giơ lên. “Và trước khi cuộc ẩu đả này xảy ra, anh tình cờ đã uống hai chén rượu.”

“Vâng. Trong khi tôi vẫn mặc đồng phục.”

“Không phải là một quyết định đúng đắn, không phải một điều... họ gọi là gì nhỉ... sáng suốt, nhưng tôi vẫn phải nói rằng anh thực sự đã xui tận mạng.” Cảnh sát trưởng gõ nhịp những ngón tay xuống mép bàn. Chiếc nhẫn ruby tạo ra tiếng cạch cạch ngắt quãng với mỗi nhịp gõ. “Tôi nghĩ câu chuyện của anh quá kỳ quặc để có thể là chuyện bịa, nhưng tôi vẫn sẽ gọi tới nơi làm cũ của anh để tự mình xác minh lại. Hy vọng sẽ không còn gì khác ngoài việc nghe lại câu chuyện của anh và ngạc nhiên thêm lần nữa.”

Tim mỉm cười. “Tôi đã báo cáo với Bernadette DiPino. Bà ấy là cảnh sát trưởng Sarasota. Và có lẽ ngài nên về nhà ăn tối kẻo vợ lại giận đấy.”

“Ừm, hừm, ừm hừm, không cần bận tâm về Marcy của tôi.” Cảnh sát trưởng nhoài người về phía trước với cái bụng bự của mình. Đôi mắt sáng rực. “Nếu tôi kiểm tra hơi thở của anh ngay lúc này, anh Jamieson, kết quả sẽ như thế nào?”

“Ngài cứ việc kiểm tra.”

“Đừng cho rằng tôi sẽ làm vậy. Tôi cũng không cần phải làm như thế để có thể biết được.” Ông ta ngả người ra sau, chiếc ghế phát ra một tiếng kêu dài. “Tại sao anh lại muốn công việc gác đêm ở thị trấn cổ lỗ và bé như kiến này? Tiền lương chỉ là một trăm đô la mỗi tuần, và có thể từ chủ nhật đến thứ năm sẽ không có nhiều rắc rối, nhưng mọi chuyện sẽ phiền phức hơn vào các tối thứ sáu và thứ bảy. Câu lạc bộ thoát y ở Penley đã đóng cửa hồi năm ngoái, nhưng có vài quán rượu và quán hát ở lân cận.”

“Ông nội tôi từng là một người gác đêm ở Hibbing, Minnesota. Quê hương của Bob Dylan thì phải? Ông làm việc này sau khi nghỉ hưu ở sở cảnh sát bang. Ông là động lực khiến tôi muốn trở thành cảnh sát khi lớn lên. Tôi đã thấy tấm biển tuyển người và chỉ nghĩ rằng...” Tim nhún vai. Anh đã nghĩ gì? Khá giống như khi anh nhận công việc ở nhà máy tái chế. Hầu như chẳng nghĩ gì nhiều. Anh chợt nảy ra ý nghĩ, rằng có lẽ anh đang gặp khó khăn về mặt tinh thần.

“Tiếp bước ông, ừm hừm.” Cảnh sát trưởng John đan hai tay vào nhau trên bụng và nhìn Tim chăm chú - một đôi mắt sáng, tò mò, ẩn sâu sau hàng tá mỡ rung rinh trên khuôn mặt. “Anh xem như mình đã nghỉ hưu, đúng không? Chỉ là đang tìm điều gì đó để làm trong những lúc nhàn rỗi? Hơi trẻ một chút để làm chuyện này, không phải sao?”

“Tôi đã nghỉ hưu ngành cảnh sát, đúng vậy. Mọi chuyện kết thúc rồi. Một người bạn nói với tôi rằng anh ấy có thể kiếm cho tôi một công việc bảo an ở New York, và tôi muốn thay đổi môi trường. Nhưng có lẽ, tôi không cần phải đến New York để tìm việc nữa.” Anh nghĩ, điều anh thực sự muốn là một sự thay đổi nào đó từ sâu thẳm bên trong. Công việc gác đêm có thể không giúp ích được cho anh, nhưng biết đâu đấy.

“Anh nói rằng anh đã ly hôn?”

“Vâng.”

“Còn con cái?”

“Không có. Cô ấy muốn, nhưng tôi thì không. Tôi cảm thấy chưa sẵn sàng.”

Cảnh sát trưởng John nhìn xuống đơn xin việc của Tim. “Trong này anh viết anh bốn mươi hai tuổi. Hầu hết các trường hợp - có lẽ cũng không phải tất cả - nhưng nếu anh chưa sẵn sàng thì...”

Ông ấy bỏ lửng, chờ Tim hoàn thành nốt. Nhưng Tim không.

“Cuối cùng thì có lẽ anh sẽ tới New York, anh Jamieson, nhưng ngay lúc này, anh đang lang thang. Tôi nói không sai chứ?”

Tim nghĩ về điều này, hẳn nói vậy cũng không sai.

“Nếu tôi giao cho anh công việc này, làm sao tôi biết anh sẽ không có ý định rời khỏi đây trong hai tuần hay một tháng nữa? DuPray không phải là nơi thú vị nhất thế giới, thậm chí là chỉ xét ở Nam Cah’lina. Điều tôi đang muốn hỏi, chàng trai, đó là làm sao tôi biết liệu anh có đáng tin cậy?”

“Tôi sẽ ở lại đây. Cứ giả sử rằng ngài cho tôi công việc này. Nếu ngài thấy tôi không phù hợp thì cứ việc sa thải tôi. Nếu tôi quyết định rời đi, tôi sẽ cho ngài biết. Tôi hứa.”

“Công việc này chẳng đủ ăn.”

Tim lại nhún vai. “Tôi sẽ tìm thêm một việc khác nếu cần. Đừng nói rằng tôi sẽ là gã duy nhất ở đây làm hai công việc một lúc để kiếm tiền chứ? Tôi cũng có một chút ít tiền.”

Cảnh sát trưởng John ngồi suy nghĩ một lúc, sau đó đứng dậy. Đứng dậy nhanh nhẹn một cách đáng ngạc nhiên đối với một người to béo và nặng nề như ông. “Sáng mai anh hãy quay lại đây và chúng ta sẽ xem thế nào. Khoảng mười giờ là được.”

Làm thế sẽ cho ngài cảnh sát trưởng nhiều thời gian hơn để nói chuyện với sở cảnh sát Sarasota, Tim nghĩ, và để xem câu chuyện của anh sẽ được kiểm chứng thế nào. Ngoài ra còn là để tìm hiểu liệu hồ sơ của anh có còn vết nhơ nào khác hay không.

Anh đứng lên và đưa tay ra, cảnh sát trưởng John bắt tay thật chặt. “Đêm nay anh ở đâu, anh Jamieson?”

“Nhà nghỉ ở phía cuối đường, nếu như còn phòng trống.”

“Ồ, Norbert có rất nhiều phòng trống”, cảnh sát trưởng nói, “và tôi nghi ngờ liệu ông ta có cố bán cho anh chút cỏ nào hay không. Anh vẫn có một vẻ ngoài khá giống cảnh sát, ít ra là đối với tôi. Nếu anh không có vấn đề gì về tiêu hóa đồ chiên, nhà hàng Bev’s ở dưới phố mở cửa cho tới bảy giờ. Cá nhân tôi khá mê món gan và hành ở đó.”

“Cảm ơn ngài. Và cảm ơn đã nói chuyện với tôi.”

“Không có gì. Một cuộc trò chuyện thú vị. Và khi anh nhận phòng ở DuPray, hãy bảo Norbert rằng cảnh sát trưởng John nói hãy cho anh một trong những phòng tốt nhất.”

“Nhất định tôi sẽ nói.”

“Nhưng anh nên kiểm tra mấy con rệp trước khi nằm.”

Tim cười. “Vâng, tôi cũng đã nhận được lời khuyên như vậy.”