◄ 5 ►
Vị tóc đỏ này là phó cảnh sát trưởng Taggart Faraday. Anh ta đưa Tim vào bên trong, mùi thuốc tẩy và mùi ngai ngái của men bánh xộc ra từ khu vực tạm giam ở phía sau. Sau khi giới thiệu Tim với Veronica Gibson, một phó cảnh sát trung tuổi đang làm công văn buổi chiều, Faraday yêu cầu được xem bằng lái của Tim và ít nhất một loại giấy tờ tùy thân khác. Tim đưa cho anh ta bằng lái xe, và cả tấm phù hiệu của đồn cảnh sát Sarasota - nơi anh đã từng làm việc, cũng không hề giấu giếm sự thật là nó đã hết hạn từ chín tháng trước. Tuy nhiên, thái độ của hai phó cảnh sát đã có chút thay đổi khi nhìn thấy tấm phù hiệu.
“Anh không phải là dân ở Fairlee”, Ronnie Gibson [9] nói.
“Không, thưa cô.” Tim xác nhận. “Hoàn toàn không. Nhưng tôi có thể trở thành dân Fairlee, nếu tôi được nhận công việc gác đêm.”
“Lương thấp lắm đấy!” Faraday lên tiếng, “Tôi cũng không phải là người quyết định việc này. Cảnh sát trưởng Ashworth mới là người có quyền thuê cũng như sa thải bất kỳ ai.”
Ronnie Gibson thêm vào, “Người gác đêm cuối cùng của chúng tôi là Ed Whitlock, hiện đã nghỉ hưu và ông ấy cũng chuyển tới Georgia rồi. Ông mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên, căn bệnh của Lou Gehrig [10] . Một người đàn ông tử tế. Mà thiếu may mắn. Nhưng ở Georgia ông ấy cũng có người chăm sóc.”
“Những người tốt thường gặp bất hạnh mà!” Tag Faraday thể hiện sự tiếc nuối. Anh ta bước tới rồi nói, “Ronnie, cô đưa cho anh ấy một tờ đơn”, sau đó quay sang Tim, “Anh Jamieson, ở đây chúng tôi chỉ là một đội nhỏ với bảy người, trong đó hai người chỉ làm bán thời gian. Với số tiền nộp thuế ít ỏi của người dân thì chỉ có được như vậy. Cảnh sát trưởng John hiện đang đi tuần. Nếu lúc năm giờ, muộn nhất là năm giờ rưỡi mà ông ấy không quay lại, thì chắc là ông ấy sẽ về nhà ăn tối và trở lại vào ngày mai.”
“Dù sao đêm nay tôi cũng sẽ phải ở lại đây. Đấy là nếu như có nhà nghỉ nào đó vẫn còn mở cửa.”
“Ồ, tôi nghĩ Norbert vẫn còn một vài phòng trống đấy!” Ronnie Gibson nói. Bà ấy liếc nhìn vị phó cảnh sát tóc đỏ và cả hai cùng bật cười.
“Tôi đoán nơi ấy hẳn không phải là khách sạn bốn sao.”
“Tôi sẽ không bình luận gì đâu”, Gibson đáp, “Nhưng nếu tôi là anh, tôi sẽ kiểm tra ga trải giường xem có rệp không trước khi nằm xuống. Tại sao anh lại rời bỏ sở cảnh sát Sarasota, anh Jamieson? Ý tôi là anh còn quá trẻ để nghỉ hưu.”
“Tôi sẽ trình bày chuyện này với cấp trên của hai vị, nếu ông ấy cho tôi một cuộc hẹn phỏng vấn.”
Hai vị phó cảnh sát trao đổi ánh mắt một lúc lâu, sau đó Tag Faraday nói: “Thôi nào, hãy đưa cho anh chàng này một tờ đơn xin việc đi, Ronnie. Rất vui được gặp anh. Chào mừng anh tới DuPray. Hãy cư xử đúng đắn và chúng ta sẽ hòa hợp cả thôi.” Nói xong, anh ta rời đi. Qua khung cửa sổ, Tim nhìn thấy chiếc xe 4Runner lùi khỏi chỗ đỗ và lăn bánh xuống một đoạn đường ngắn của Phố Chính DuPray.
Mẫu đơn xin việc được ghim sẵn trên bảng thông báo. Tim ngồi xuống một trong ba chiếc ghế được kê dựa vào tường phía bên trái, đặt chiếc túi vải xuống giữa hai chân và bắt đầu điền thông tin.
Người gác đêm, chết tiệt thật. Anh thầm nghĩ.