◄ 8 ►
Khi điện thoại trong phòng anh reo lên vào sáng hôm sau, Tim đã tắm xong và lại ngồi trên chiếc ghế gấp, nhìn những cái bóng bao phủ mặt đường vào lúc bình minh. Cuộc gọi là từ cảnh sát trưởng. Ông ấy không hề lãng phí chút thời gian nào.
“Tôi không nghĩ sếp cũ của anh sẽ dậy sớm, vì vậy tôi đã tìm hiểu về anh trên mạng, anh Jamieson ạ. Dường như anh đã không kể ra vài điều trong đơn xin việc. Cũng không nhắc gì đến chúng trong cuộc trò chuyện của chúng ta. Anh từng được nhận bằng khen vì cứu sống ai đó năm 2017, và là sĩ quan đã tuyên thệ của sở cảnh sát Sarasota năm 2018. Anh quên hay sao?”
“Không”, Tim nói. “Tôi nộp đơn xin việc một cách đột ngột. Nếu tôi có nhiều thời gian suy nghĩ hơn, tôi đã viết vào.”
“Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện về con cá sấu đi. Tôi lớn lên ở ven đầm lầy nhỏ Pee Dee, và tôi rất thích một câu chuyện hay về cá sấu.”
“Không phải chuyện thú vị đâu, bởi con cá sấu không to lắm. Và tôi không cứu sống đứa trẻ đó, nhưng câu chuyện ấy cũng có vài điểm hài hước.”
“Tôi đang nghe đây.”
“Tiếng kêu cứu đến từ Highlands, một sân golf tư nhân. Tôi là cảnh sát ở gần nhất. Đứa trẻ đang vắt vẻo trên một cái cây gần đầm nước. Cậu bé chỉ mười một, mười hai tuổi và đang la hét khản cổ. Con cá sấu nằm ở phía dưới.”
“Nghe giống như câu chuyện về cậu bé Sambo da đen bé nhỏ”, cảnh sát trưởng John nói. “Theo tôi nhớ, trong câu chuyện đó là những con hổ chứ không phải một con cá sấu, và nếu chuyện xảy ra ở một sân golf tư nhân, tôi cá là đứa trẻ trên cái cây hẳn không phải dân da đen.”
“Vâng, và con cá sấu đang ngủ chứ không thức.” Tim nói. “Nó chỉ dài một mét rưỡi. Nhiều nhất là hai mét. Tôi đã lấy một cây gậy golf sắt số 5 từ cha đứa trẻ - ông ấy cũng chính là người đã đề nghị khen thưởng tôi - và đập nó vài phát.”
“Tôi nghĩ, đập con cá sấu, chứ không phải đập người cha kia.”
Tim bật cười. “Tất nhiên rồi. Con cá sấu lùi lại về đầm nước, đứa trẻ trèo xuống và chỉ vậy thôi.” Anh dừng lại. “Ngoại trừ việc tôi được đưa lên bản tin buổi tối. Đang vung vẩy gậy đánh golf. Phóng viên hỏi đùa rằng tôi đã ‘lái’ nó ra khỏi đó như thế nào. Một câu đùa của dân đánh golf, ngài biết đấy.”
“Ừm hừm, ừm hừm và trở thành Cảnh sát của Năm?”
“Vâng”, Tim nói, “Tôi luôn đi làm đúng giờ, chưa bao giờ xin nghỉ ốm, mà đằng nào họ cũng phải tìm một ai đó để trao danh hiệu đấy.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Sau đó cảnh sát trưởng nói, “Tôi không biết anh gọi thế này là khiêm tốn hay lòng tự tôn thấp, mà tôi cũng không quan tâm nhiều đến việc gọi như thế nào. Tôi biết trao đổi nhiều thông tin như vậy là hơi quá cho một cuộc gặp ngắn ngủi, nhưng tôi vốn là người thẳng thắn. Tôi nói mà không nghĩ, nhiều người đã nói vậy. Vợ tôi chẳng hạn.”
Tim nhìn con đường, quan sát những đường ray và những cái bóng đang thu hẹp dần. Liếc mắt nhìn về phía tháp cung cấp nước của thị trấn, trông thấp thoáng như một robot xâm lăng trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng. Sẽ lại là một ngày nắng nóng, anh đánh giá. Tim cũng đánh giá những thứ khác nữa. Anh có thể có được công việc, hoặc là đánh mất nó ngay lúc này. Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào những gì anh sắp nói. Vấn đề là anh có thực sự muốn nhận việc này không, hay đây chỉ là ý nghĩ xuất phát từ những câu chuyện gia đình về ông nội Tim?
“Anh Jamieson? Anh vẫn đang nghe chứ?”
“Tôi đã được nhận phần thưởng đó. Vài cảnh sát khác có lẽ cũng xứng đáng, tôi đã làm việc cùng với những sĩ quan giỏi, nhưng đúng vậy, tôi đã nhận được danh hiệu. Tôi không mang nhiều đồ đạc khi rời Sarasota - định rằng sẽ chuyển những thứ còn lại tới sau nếu tôi bắt đầu cuộc sống ở New York - nhưng tôi có mang theo mề đay đó. Nó ở trong túi xách của tôi. Tôi có thể cho ngài xem nếu muốn.”
“Tôi sẽ xem”, cảnh sát trưởng John nói, “nhưng không phải vì tôi không tin anh. Chỉ là tôi muốn thấy nó thôi. Anh có thừa tiêu chuẩn để làm công việc gác đêm này, nhưng nếu anh thực sự muốn làm, hãy bắt đầu vào mười một giờ tối nay. Mười một giờ tối đến sáu giờ sáng, thỏa thuận như vậy.”
“Tôi muốn làm”, Tim nói.
“Vậy là xong rồi.”
“Chỉ vậy là được ư?”
“Tôi cũng là một người tin vào bản năng, và tôi đang thuê một người gác đêm, chứ không phải một vệ sĩ của Brink’s [14] , nên chỉ vậy thôi là được. Anh không cần phải đến lúc mười giờ nữa. Anh hãy chợp mắt một chút và đến văn phòng vào buổi trưa. Sĩ quan Gullickson sẽ cho anh biết chi tiết. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Nó không khó như khoa học tên lửa, như cách mà người ta hay nói, nhưng dù vậy, anh có thể gặp vài tên lửa đường phố ở Phố Chính vào các tối thứ bảy, sau khi những quán bar đóng cửa.”
“Vâng. Cảm ơn ngài.”
“Chúng ta hãy chờ xem lời cảm ơn của anh sẽ ra sao sau ngày cuối tuần đầu tiên. Một điều nữa. Anh không phải là phó cảnh sát, và anh không được phép mang theo súng. Anh có thể bỏ chạy trong những tình huống không thể giải quyết, hoặc nếu thấy nguy hiểm. Anh hãy gọi bộ đàm về trụ sở. Chúng ta làm rõ vấn đề rồi chứ?”
“Vâng.”
“Nên vậy, anh Jamieson. Nếu tôi phát hiện ra anh thủ một khẩu súng, anh sẽ phải gói ghém đồ đạc của anh luôn đấy.”
“Tôi hiểu.”
“Vậy hãy nghỉ ngơi đi. Anh sắp sửa trở thành một sinh vật bóng đêm đó.”
Giống như Bá tước Dracula, Tim nghĩ. Anh cúp máy, treo tấm biển KHÔNG LÀM PHIỀN trên cửa, kéo tấm rèm mỏng phất phơ che kín cửa sổ, hẹn giờ điện thoại và ngủ tiếp.