← Quay lại trang sách

◄ 9 ►

Phó cảnh sát Wendy Gullickson, một trong hai cảnh sát làm bán thời gian, trẻ hơn Ronnie Gibson mười tuổi và trông trẻ hơn hẳn, dù cho mái tóc vàng của cô ấy được búi cao thật chặt. Tim không có ý định mắt đi mày lại với cô, mà rõ ràng là cô ấy hoàn toàn miễn nhiễm với điều này. Anh thoáng phân vân rằng liệu cô ấy có đang liên tưởng đến người nào đó làm công việc gác đêm không, có thể là anh trai hay một người bạn trai.

Cô đưa cho anh bản đồ khu phố buôn bán chẳng-đáng-kể của DuPray, một bộ đàm cầm tay được đeo bên hông, và một chiếc đồng hồ hẹn giờ cũng được cài vào thắt lưng của anh. Đồng hồ không có pin, phó cảnh sát Gullickson giải thích; anh chỉ cần vặn dây cót vào lúc bắt đầu mỗi ca trực.

“Tôi cá rằng thứ này hiện đại bậc nhất hồi năm 1946”, Tim tỏ vẻ thú vị. “Nó thực sự khá ngầu. Rất hoài cổ.”

Cô ấy không cười. “Anh bắt đầu lên dây cót từ Cửa hàng Dịch vụ và Bán hàng Động cơ nhỏ của Fromie, và vặn cót thêm một lần nữa ở khu ga tập kết tàu ở phía tây, đằng cuối Phố Chính. Mỗi quãng đường khoảng một dặm sáu. Ed Whitlock thường vặn cót bốn lần cho mỗi ca đi tuần.”

Tính ra gần mười ba dặm. “Tôi chắc chắn sẽ không cần phải có chế độ ăn giảm cân nữa.”

Cô nàng vẫn không cười. “Ronnie Gibson và tôi sẽ lên lịch trình công việc. Anh sẽ được nghỉ hai đêm trong tuần, có lẽ là thứ hai và thứ ba. Thị trấn này khá yên tĩnh sau ngày cuối tuần, nhưng đôi khi chúng tôi có thể phải chuyển ca cho anh. Nếu anh vẫn còn ở đây, vậy thôi.”

Tim khoanh tay và nhìn cô ấy với nụ cười nửa miệng. “Cô ý kiến gì với tôi phải không, phó cảnh sát Gullickson? Nếu có, hãy nói ra bây giờ hoặc cô cứ giữ trong lòng đi.”

Cô ấy có làn da rất đẹp của người Bắc Âu, không giấu được hai má đang ửng hồng. Điều này khiến cô trông càng đẹp hơn, tuy nhiên anh cho rằng cô ấy ghét điều đó, cũng giống như thái độ ghét bỏ anh.

“Tôi không biết có hay không. Thời gian sẽ trả lời. Chúng tôi là một đội tốt. Nhỏ nhưng tốt. Chúng tôi rất đoàn kết. Anh chỉ là một anh chàng nào đó bỗng dưng xuất hiện và nhận công việc này. Mọi người ở thị trấn thường giễu cợt người gác đêm, và Ed là một người thực sự độ lượng với tất cả những lời trêu chọc đó, và điều này rất quan trọng, đặc biệt là ở một thị trấn với lực lượng cảnh sát ít ỏi như chúng ta.”

“Phòng xa vẫn hơn”, Tim nói. “Ông tôi thường nói thế. Ông ấy cũng từng là người gác đêm, thưa sĩ quan Gullickson. Đó là lý do tại sao tôi nộp đơn xin công việc này.”

Có lẽ cô ấy cởi mở hơn khi biết điều đó. “Còn về chiếc đồng hồ, tôi đồng ý là nó rất cổ xưa. Tất cả những gì tôi có thể nói đó là hãy làm quen với nó. Gác đêm cũng là một công việc cổ xưa trong thời hiện đại này. Ít nhất là ở DuPray.”