◄ 17 ►
Tối hôm đó, cậu lại truy cập vào trang của Ngài Griffin, gõ địa chỉ trang web của tờ Star Trib nhưng lại chỉ dán mắt vào màn hình trong gần ba phút rồi thoát ra mà không vào trang báo. Thằng hèn, cậu nghĩ. Mình là một thằng hèn. Kể cả là nếu họ đã chết thì mình cũng nên tìm hiểu chứ. Nhưng cậu không biết làm sao để đối mặt với tin dữ mà không bị suy sụp hoàn toàn. Hơn nữa, làm thế có ích gì?
Thay cho việc đó, cậu gõ từ khóa luật sư về nợ Vermont. Cậu đã tìm hiểu xong xuôi chuyện này, nhưng tự nhủ rằng kiểm tra lại thêm một lần nữa luôn là một ý tốt. Và nó cũng giết thời gian nữa.
Hai mươi phút sau, khi cậu tắt máy và đang cân nhắc việc đi dạo cùng ai đó (Kalisha sẽ là lựa chọn đầu tiên của cậu nếu cô ấy chưa ngủ) thì những chấm màu lại hiện lên. Chúng cuộn xoáy trước mắt cậu và cả thế giới bắt đầu trở nên xa dần. Bị kéo ra xa, giống như cậu đứng ở một sân ga nhìn đoàn tàu rời bánh.
Cậu gục đầu xuống chiếc laptop đang đóng và thở những hơi thật sâu một cách chậm rãi, tự nhủ mình phải gắng gượng, gắng gượng, hãy gắng gượng. Tự nhủ với bản thân rằng nó sẽ qua, không cho phép mình tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu không vượt qua. Ít nhất thì cậu vẫn có thể nuốt. Cảm giác nuốt được thật là tốt và cuối cùng cái cảm giác trôi ra khỏi chính bản thân mình - trôi dạt vào một vũ trụ của những ánh sáng xoáy tròn - cũng đã qua rồi. Cậu không nhận thức được nó diễn ra trong bao lâu, có thể chỉ là một hai phút, nhưng cậu cảm giác thời gian ấy như đằng đẵng hơn nhiều.
Cậu bước vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương. Họ có thể biết về các chấm màu, chắc là đã biết về những chấm màu, nhưng những thứ khác thì không. Cậu không hề có ý niệm gì về thông tin trên tấm thẻ đầu tiên hay là tấm thẻ thứ ba, nhưng trên tấm thẻ thứ hai là một cậu bé đang đạp xe và thẻ thứ tư là một con chó nhỏ ngậm một quả bóng trong miệng. Một con chó màu đen với quả bóng màu đỏ. Rốt cục thì cậu có vẻ là một TP.
Hoặc bây giờ mới là TP.
Cậu súc miệng, tắt đèn, cởi quần áo trong bóng tối và ngả lưng xuống giường. Những ánh sáng đó đã biến đổi cậu. Bọn họ biết rằng điều đó có thể xảy ra, nhưng không chắc chắn. Cậu không biết làm sao mà cậu có thể nghĩ tích cực về điều đó, nhưng...
Cậu là một đối tượng thí nghiệm, có lẽ mọi đứa trẻ đều như vậy, nhưng những TP và những TK cấp thấp - nhãn hồng - đều bị kiểm tra bổ sung. Tại sao? Bởi vì chúng có ít giá trị hơn? Sẽ tốn kém hơn nếu mọi thứ sai hướng chăng? Không có lý do nào để chắc chắn, nhưng Luke cho rằng có khả năng là vậy. Mấy tay bác sĩ tin rằng bài thử nghiệm với các tấm thẻ đã thất bại. Điều đó thật tốt. Bọn họ là những kẻ xấu và giữ bí mật trước những kẻ xấu là tốt, chẳng phải vậy sao? Nhưng cậu cũng có suy nghĩ rằng thí nghiệm chiếu đèn có lẽ còn mục đích nào đó khác ngoài việc phát triển năng lực của những trẻ nhãn hồng, bởi vì các TP và TK mạnh hơn, như Kalisha và George, cũng đã trải qua thí nghiệm đó. Mục đích khác ấy có thể là gì?
Cậu không biết. Cậu chỉ biết rằng các chấm đã biến mất, và Iris cũng biến mất, các chấm có thể quay trở lại nhưng Iris thì không. Iris đã được đưa đến Khu nửa sau và đám trẻ sẽ không còn thấy cô bé nữa.