← Quay lại trang sách

◄ 16 ►

Tối đó, khi Luke bước vào phòng chờ, cậu thấy Kalisha đang ngồi trên sàn, dựa lưng vào một trong những ô cửa kính lớn nhìn ra phía sân chơi. Cô bé đang nhấp từng hớp rượu từ một chai rượu nhỏ bán sẵn trong máy bán đồ ăn vặt tự động.

“Cậu uống cái thứ đó sao?”, cậu cất tiếng hỏi và ngồi xuống cạnh bên cô bé. Ngoài sân chơi, Avery và Helen đang đùa nghịch trên tấm bạt lò xo. Helen đang dạy cậu bé cách lộn nhào về phía trước. Trời sẽ sớm tối và họ sẽ phải vào trong. Mặc dù không bao giờ đóng cửa, nhưng sân chơi lại không có đèn, và điều đó làm nản lòng hầu hết những ai muốn có chuyến viếng thăm sân chơi vào ban đêm.

“Đây là lần đầu tớ sử dụng hết tất cả các mã của mình. Khá khủng khiếp. Cậu muốn uống chút không?” Cô bé giơ cái chai lên, chứa một loại đồ uống gọi là Twisted Tea.

“Tớ không. Sha, sao cậu không nói với tớ là bài kiểm tra ánh sáng đó khủng khiếp như thế?”

“Gọi tớ là Kalisha. Cậu là người duy nhất gọi như vậy, và tớ thích điều đó.” Giọng của cô bé hơi líu ríu đi một chút. Cô bé không thể uống quá nhiều loại trà có cồn này, nhưng cậu cho rằng cô bé cũng chưa quen với đồ uống chứa cồn như vậy.

“Được rồi. Kalisha. Tại sao cậu không nói với tớ?”

Cô bé nhún vai. “Họ làm cho cậu nhìn vào những ánh đèn màu nhảy múa cho đến khi cậu thấy chóng mặt. Chuyện đóa có gì tệ đâu nhỉ?” Từ đó thốt ra thành đóa.

“Thật sao? Đó là tất cả những gì đã xảy ra với cậu à?”

“Ừ. Nhưng sao? Chuyện gì đã xảy ra với cậu?”

“Trước tiên họ tiêm cho tớ một mũi và tớ đã có phản ứng. Cổ họng tớ thắt chặt lại. Trong suốt một phút, tớ đã nghĩ rằng mình sắp chết.”

“Hừ. Họ cũng tiêm cho tớ một mũi trước cuộc thử nghiệm, nhưng không có gì xảy ra. Chuyện đó nghe tệ quá. Tớ rất tiếc, Luke.”

“Đó chỉ là phần kinh khủng đầu tiên thôi. Tớ đã bất tỉnh khi nhìn vào những ánh sáng. Lên cơn co giật, tớ nghĩ vậy.” Cậu cũng đã són ra quần một chút, nhưng đó là chi tiết mà cậu giữ kín. “Khi tớ tỉnh dậy...” Cậu ngưng lại, kiềm chế bản thân. Cậu không muốn khóc trước mặt cô bé xinh xắn này, với đôi mắt nâu đáng yêu và mái tóc đen xoăn. “Khi tớ tỉnh dậy, họ liên tục tát tớ.”

Cô bé ngồi thẳng dậy. “Cậu nói sao?”

Cậu gật đầu. “Sau đó, một trong những tay bác sĩ... Evans, cậu có biết ông ta không?”

“Gã có bộ ria mép nhỏ.” Cô bé nhăn mũi và nhấp thêm ngụm nữa.

“Đúng, là ông ta. Ông ta đưa ra một số tấm thẻ và cố gắng bắt tớ nói xem ở trên đó có gì. Chúng là những thẻ ESP [77] . Khá chắc là thế. Cậu đã từng nói về mấy thẻ này, nhớ chứ?”

“Chắc chắn. Họ đã thử nghiệm những thứ đó với tớ hàng chục lần. Hơn hai chục lần. Nhưng không phải sau khi chiếu đèn. Họ chỉ đơn giản là đưa tớ về phòng.” Cô bé uống một ngụm nhỏ. “Chắc hẳn họ đã nhầm lẫn giấy tờ, cho rằng cậu là TP thay vì TK.”

“Đó chính là điều đầu tiên tớ nghĩ đến, và tớ đã nói với họ nhưng họ vẫn tiếp tục tát. Như thể họ nghĩ tớ đang giả vờ vậy.”

“Chuyện điên rồ nhất tớ từng ngoe”, cô bé nói. Ngoe thay vì nghe.

“Tớ nghĩ chuyện này là vì tớ không phải tuyệt đối như các cậu vẫn gọi. Tớ chỉ là đứa trẻ bình thường. Họ gọi bọn tớ là những đứa trẻ nhãn hồng bình thường.”

“Ừ. Nhãn hồng. Đúng rồi.”

“Còn những đứa trẻ khác thì sao? Có chuyện gì xảy ra với chúng không?”

“Tớ chưa bao giờ hỏi. Cậu chắc chắn là không muốn uống một chút chứ?”

Luke cầm lấy chai và uống một ngụm, chủ yếu là để cô ấy sẽ không uống hết cả chai. Theo cậu đoán, cô ấy đã uống đủ nhiều rồi. Vị thật kinh khủng giống như cậu đã nghĩ. Cậu trả lại chai nước cho cô ấy.

“Cậu không muốn biết tớ đang uống mừng điều gì sao?”

“Điều gì?”

“Về Iris. Những kỷ niệm về cô ấy. Cô ấy cũng như cậu, chẳng có gì đặc biệt, chỉ một chút TK. Bọn họ đã đến và đưa cô ấy đi cách đây một tiếng. Và như George chắc sẽ nói, chúng ta sẽ không còn nhìn thấy cô ấy nữa.”

Cô bé bắt đầu khóc. Luke vòng cánh tay qua vai cô. Cậu không biết phải làm gì khác. Cô ngả đầu vào vai cậu.