← Quay lại trang sách

◄ 19 ►

Khi Luke trở lại sân chơi, cậu ngạc nhiên khi thấy Nicky đang chơi HORSE cùng Harry Cross. Họ cười vui vẻ và va đụng nhau và ganh đua nhau như thể là những người bạn chơi thân từ lớp một. Helen đang ngồi ở bàn ăn ngoài trời, chơi bài cùng Avery. Luke ngồi xuống bên cạnh cô và hỏi thăm tình hình thắng thua.

“Khó nói lắm”, Helen trả lời. “Ván trước Avery thắng, nhưng ván này thì khó mà đoán trước được.”

“Chị ấy nghĩ trò này chán phèo nhưng chị ấy cố tỏ ra tử tế.” Avery lên tiếng. “Không đúng sao, chị Helen?”

“Thực đúng vậy đấy, Kreskin bé nhỏ ạ, thực đúng vậy. Và sau ván này, ta sẽ chuyển sang chơi Slap Jack nhé. Em sẽ không thích đâu bởi vì chị đập cứng tay đấy.”

Luke nhìn quanh và đột nhiên cảm thấy bất an. Những chấm ma quái xuất hiện đột ngột rất nhiều trước mắt cậu, rồi biến mất. “Kalisha đâu? Không phải là họ...”

“Không, không, họ không đưa cô ấy đi đâu cả. Cô ấy chỉ đang tắm thôi.”

“Luke thích chị ấy”, Avery nói chen vào. “Anh ấy rất thích chị ấy.”

“Avery?”

“Sao ạ, chị Helen?”

“Có những điều không bàn luận thì tốt hơn.”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì chữ Y [78] thì cong và em không thể làm cho nó thẳng.” Đột nhiên cô bé quay đi chỗ khác. Cô luồn tay qua mái tóc hai màu của mình, có lẽ là để che cái miệng đang run lên của cô ấy. Nếu là vậy, thì cách đó không hề hiệu quả.

“Chuyện gì thế?” Luke hỏi.

“Sao cậu không hỏi Kreskin bé nhỏ? Thằng nhóc nhìn thấy hết, thằng nhóc biết hết.”

“Chị ấy bị nhét nhiệt kế vào mông”, Avery nhanh nhảu nói ra.

“Ồ”, Luke không phản ứng.

“Đúng.” Helen nói. “Thật là mất phẩm giá chứ!”

“Hạ nhục.” Luke nói.

“Nhưng cũng vui sướng và ngon lành đấy chứ”, Helen nói, và rồi cả hai cùng phá lên cười. Cô bé cười với những giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt, nhưng cười vẫn là cười, và có thể cười được ở đây là một điều quý giá.

“Em không hiểu”, Avery nói. “Làm sao mà bị cắm nhiệt kế vào mông lại vui sướng và ngon lành được cơ chứ?”

“Nó ngon lành nếu như em liếm nó khi lấy ra đấy”, Luke nói và rồi cả ba cười toáng lên.

Helen đập mạnh xuống bàn khiến những lá bài bay lên. “Ôi, Chúa ơi, tôi són ra quần rồi, xấu hổ quá đi mất, đừng có nhìn!” Và cô ấy chạy vụt đi, suýt va phải George khi cậu ấy bước ra ngoài, đang ngấu nghiến một chiếc bánh bơ đậu phộng.

“Cô ấy sao thế?” George hỏi.

“Dấm đài”, Avery thật thà đáp. “Đêm qua em cũng đái dầm, thế nên em có thể hiểu.”

“Cảm ơn em đã chia sẻ điều đó.” Luke nói và mỉm cười. “Qua kia và chơi HORSE với Nicky và Đứa Trẻ Mới Đến đi.”

“Anh điên à? Họ to tướng như thế, và Harry đã đẩy em ngã một lần rồi đấy.”

“Vậy thì nhảy nhót chỗ tấm bạt lò xo.”

“Em chán ngấy nó rồi.”

“Dù gì thì em cũng đến đó chơi đi. Anh muốn nói chuyện với anh George.”

“Về những đốm sáng ư? Đốm sáng gì thế?”

Đứa bé này quái quỷ thật, Luke thầm nghĩ. “Đi chơi đi, Avester. Cho anh xem vài vòng nhào lộn nào.”

“Và cố gắng đừng để gãy cổ đấy.” George nói, “Nhưng nếu gãy thì anh sẽ hát bài ‘You Are So Beautiful’ trong đám tang của em.”

Avery nhìn George chằm chằm trong giây lát rồi đáp lại, “Nhưng anh ghét bài hát đó.”

“Ừ.” George trả lời. “Ừ, anh ghét. Cái anh nói được gọi là trào phúng. Hay có lẽ là châm biếm. Anh luôn lẫn lộn hai thứ. Giờ thì đi chơi đi. Biến đi nào.”

Hai người nhìn cậu nhóc lê bước đến chỗ bạt lò xo.

“Cậu nhóc đó mười tuổi nhưng ngoại trừ những hành động ngoại cảm (ESP) nhảm nhí thì lại giống một đứa trẻ sáu tuổi”, George nói. “Quái quỷ thật!”

“Cũng khá kỳ quái. Cậu bao nhiêu tuổi, George?”

“Mười ba”, George trả lời với giọng rầu rĩ. “Nhưng thời gian này tớ cảm thấy như một trăm vậy. Nghe này, Luke, bọn họ nói bố mẹ chúng ta vẫn ổn. Cậu có tin không?”

Đó là một câu hỏi tế nhị. Cuối cùng Luke đáp, “Không... hẳn đâu.”

“Nếu cậu có thể tìm hiểu để chắc chắn, cậu sẽ làm vậy chứ?”

“Tớ không biết.”

“Tớ thì không”, George nói. “Tớ có đủ chuyện để lo rồi. Tìm hiểu ra rằng bố mẹ đã... cậu biết đấy... sẽ làm tớ suy sụp mất. Nhưng tớ vẫn không thể ngừng thắc mắc. Mọi khoảnh khắc.”

Tớ có thể tìm hiểu cho cậu, Luke thầm nghĩ. Tớ có thể tìm hiểu cho tất cả chúng ta. Cậu gần như cúi người về phía trước và thì thầm vào tai George. Rồi cậu nhớ George nói rằng cậu ấy đã có đủ chuyện để lo. “Nghe này, cuộc kiểm tra mắt đó - cậu có phải làm không?”

“Có chứ. Mọi người đều phải trải qua. Giống như ai cũng bị cắm nhiệt kế vào mông, đo điện não đồ, rồi đo điện tâm đồ, chụp cộng hưởng từ và kiểm tra đủ thứ rồi những xét nghiệm máu, những thí nghiệm phản xạ và tất cả những thử nghiệm tuyệt vời khác, Lukey.”

Luke định hỏi George rằng cậu ta có tiếp tục nhìn thấy các chấm màu sau khi máy chiếu tắt hay không, nhưng quyết định không hỏi. “Cậu có bị co giật không? Bởi vì tớ đã bị.”

“Không. Họ chỉ bắt tớ ngồi vào bàn, và tay bác sĩ khốn nạn với hàng ria mép bày vài trò với mấy tấm thẻ.”

“Ý cậu là gã đã hỏi cậu trên những tấm thẻ có gì.”

“Đúng, ý tớ là vậy. Tớ nghĩ rằng đó là thẻ Rhine, khá chắc là như thế. Tớ đã bị thí nghiệm với chúng từ một vài năm trước khi phải sầu lo trong cái hố địa ngục quyến rũ này. Lúc đó là sau khi bố mẹ tớ phát hiện ra rằng, đôi khi tớ thực sự có thể di chuyển mọi thứ xung quanh nếu nhìn vào chúng. Khi họ biết tớ không giả vờ làm vậy để khiến họ hoảng sợ, hay đấy không chỉ là một trò đùa của tớ, thì họ muốn tìm hiểu còn điều gì khác đang xảy ra với đứa con mình, vì vậy họ đưa tớ đến Princeton, nơi có thứ gọi là Trung tâm Nghiên cứu Dị thường. Hoặc đã từng. Tớ nghĩ giờ họ đã đóng cửa.”

“Dị thường... cậu nghiêm túc chứ?”

“Tất nhiên rồi. Nghe có vẻ khoa học hơn là Nghiên cứu Tâm linh, đoán vậy. Nó thực ra là một phần của Khoa kỹ thuật Princeton, nếu như cậu có thể tin vào chuyện đó. Một vài sinh viên sau tốt nghiệp đã thử nghiệm các tấm thẻ với tớ, nhưng tớ gần như bó tay. Tớ thậm chí còn không thể di chuyển đồ vật gì nhiều vào ngày hôm đó. Thỉnh thoảng lại như vậy.” Cậu ta nhún vai. “Chắc là họ nghĩ tớ giả mạo, mà với tớ thì cũng chẳng sao. Ý tớ là, vào một ngày đẹp trời nào đó tớ sẽ hất đổ được cả một chồng đá, chỉ bằng ý nghĩ, nhưng chuyện đó sẽ có ích gì trong việc giúp tớ kiếm được bạn gái chứ? Cậu đồng ý không?”

Cũng giống như ai đó với trò làm cho cái khay bánh pizza rơi khỏi bàn ăn mà không cần chạm tay vào nó, như Luke. “Vậy họ có tát cậu không?”

“Tớ đã bị tát một cái, và cú đó thực sự đau”, George nói. “Đó là vì tớ thử làm trò đùa giỡn. Mụ khốn tên là Priscilla đó đã tát tớ.”

“Tớ cũng đã gặp cô ta. Cô ta đúng là một con khốn.”

Một từ mà mẹ cậu thậm chí còn ghét hơn cả từ chết tiệt, và thốt ra từ đó khiến Luke lại càng nhớ mẹ hơn.

“Và cậu không biết trên những tấm thẻ có gì sao?”

George nhìn cậu một cách kỳ quặc. “Tớ là TK, không phải TP. Cũng giống như cậu thôi. Làm sao tớ biết được chứ?”

“Tớ cũng cho là cậu không thể.”

“Bởi vì tớ đã được thử nghiệm với những thẻ Rhine đó ở Princeton, cho nên tớ đoán là chữ thập, rồi ngôi sao, rồi những đường lượn sóng. Priscilla bảo tớ rằng đừng có nói dối, cho nên khi Evans nhìn vào tấm thẻ tiếp theo, tớ nói với ông ta rằng đó là ảnh ngực của Priscilla. Lúc đó cô ta tát tớ. Rồi sau đó họ cho tớ về phòng. Thú thực với cậu, bọn họ không có vẻ quá hứng thú với việc bắt tớ làm bài thí nghiệm đó. Có vẻ như bọn họ chỉ đang tỉ mỉ quá mức cần thiết thôi.”

“Có lẽ họ không thực sự mong bất cứ kết quả gì”, Luke nói. “Có lẽ cậu chỉ là một đối tượng để đối chứng thôi.”

George bật cười. “Trời, tớ đâu thể làm đối chứng cho bất cứ cái gì ở đây. Cậu đang nói gì vậy chứ?”

“Không có gì. Đừng bận tâm. Chúng có xuất hiện lại không? Ý tớ là những đốm sáng? Những chấm màu ấy?”

“Không.” George bây giờ có vẻ tò mò. “Chúng xuất hiện lại với cậu à?”

“Không.” Luke cảm thấy mừng vì Avery không ở đây, và chỉ có thể hy vọng rằng sóng não của cậu nhóc đó chỉ ở tầm ngắn. “Chỉ là... tớ đã có một cơn co giật... hoặc là tớ nghĩ vậy... và tớ sợ chúng có thể sẽ quay trở lại.”

“Tớ chẳng hiểu gì về nơi này”, George nói, nghe chừng rầu rĩ hơn bao giờ hết. “Đây hẳn phải là một cơ sở thuộc chính phủ, nhưng mẹ tớ đã mua một cuốn sách. Không lâu trước khi bố mẹ đưa tớ đến Princeton. Tựa đề là Lịch sử tâm linh và những trò lừa bịp. Tớ đã đọc nó sau khi bà đọc xong. Có một chương nói tới các cuộc thử nghiệm của chính phủ về những thứ con người có thể làm. CIA đã thực hiện một số thí nghiệm từ những năm 1950. Đối với khả năng ngoại cảm, di chuyển đồ vật, tiên tri, thậm chí là bay và phép dịch chuyển tức thời. Sử dụng cả thuốc gây ảo giác LSD. Họ cũng đã gặt hái được một số kết quả, nhưng không nhiều.” George nhoài người về phía trước, hướng đôi mắt xanh lam của mình vào đôi mắt xanh lục của Luke. “Và đó chính là chúng ta, chàng trai ạ - những kết quả không nhiều của họ. Có phải họ cho rằng chúng ta có thể giúp nước Mỹ thống trị thế giới bằng cách di chuyển mấy cái hộp bánh quy mặn trống rỗng hay là lật giở mấy trang sách không?”

“Họ có thể đưa Avery tới Nga”, Luke nói. “Cậu nhóc có thể nói cho họ biết ngài Putin đã ăn món gì vào bữa sáng, và ngài ấy mặc quần lót loại nào.”

Điều này khiến George mỉm cười.

“Còn về bố mẹ của chúng ta...” Luke bắt đầu nói thì Kalisha chạy tới, hỏi xem có ai muốn chơi bóng né.

Tất cả lũ trẻ đều muốn chơi.