← Quay lại trang sách

◄ 20 ►

Luke không phải trải qua cuộc thí nghiệm nào vào ngày hôm đó, ngoại trừ thử thách sự can đảm của chính mình, và cậu lại thất bại. Thêm hai lần cậu truy cập vào trang Star Tribune, và cậu đều thoát ra, mặc dù ở lần thứ hai cậu có liếc qua tiêu đề, chuyện gì đó về một anh chàng lái xe tải cán qua một đám người để chứng minh sự sùng đạo của mình. Đấy là một điều khủng khiếp, nhưng ít nhất đó là chuyện đang diễn ra bên ngoài Học Viện. Thế giới bên ngoài vẫn ở đó, và ít nhất ở đây cũng có một thứ đã thay đổi: màn hình chào mừng của laptop hiện tên cậu thay vì Donna của dĩ vãng.

Sớm muộn gì cậu cũng sẽ phải tìm kiếm thông tin về bố mẹ mình. Cậu biết thế, và bây giờ cậu đã thấm thía trọn vẹn câu nói rằng không có tin tức gì mới là tin tốt.

Ngày hôm sau, cậu được đưa trở lại tầng C. Một tay kỹ thuật viên tên là Carlos lấy ba ống máu, tiêm cho cậu một mũi (không có phản ứng gì), rồi đưa cậu vào một buồng vệ sinh để lấy nước tiểu vào một cái cốc. Sau đó, Carlos và một người mặt sưng mày xỉa tên là Winona dẫn cậu xuống tầng D. Winona được biết đến là một trong số những kẻ xấu xa, và Luke không có ý định thử trò chuyện với cô ta. Họ đưa cậu đến một căn phòng lớn có đặt một lồng chụp cộng hưởng từ MRI mà chắc phải đáng giá cả một gia tài.

Nó hẳn phải là một cơ sở thuộc chính phủ, George đã nói. Nếu vậy, những công dân Mỹ sẽ nghĩ gì về cách tiền thuế của họ được sử dụng? Luke cho rằng ở một đất nước mà người ta kêu ca về chính phủ ngay khi mới đối mặt với một số yêu cầu nhỏ nhặt như phải đội mũ bảo hiểm xe máy hoặc phải đăng ký giấy phép cho vũ khí phòng thân, thì câu trả lời sẽ là “không nhiều”.

Một tay kỹ thuật viên mới đang chờ họ, nhưng trước khi gã ta và Carlos đưa Luke vào lồng chụp, tay bác sĩ Evans lao tới, kiểm tra cánh tay của Luke quanh vị trí vết tiêm mới nhất của cậu và rồi tuyên bố cậu “đẹp như tranh vẽ”. Dù điều đó có nghĩa là gì thì cũng chẳng quan trọng. Ông ta hỏi Luke xem cậu có trải qua cơn co giật hay ngất xỉu nào nữa không.

“Không.”

“Thế còn các đốm sáng màu? Chúng có dấu hiệu xuất hiện lại không? Có thể trong lúc tập thể dục, có thể trong lúc cậu nhìn vào laptop, cũng có thể trong khi đang duỗi người trên ghế? Điều đó nghĩa là...”

“Cháu biết điều đó nghĩa là gì. Không có.”

“Đừng nói dối, Luke.”

“Cháu không nói dối.” Cậu vừa đáp vừa băn khoăn liệu việc chụp cộng hưởng từ có phát hiện ra thay đổi nào đó trong hoạt động não bộ của cậu và chứng minh cậu là kẻ nói dối hay không.

“Được rồi, tốt.” Không hề tốt, Luke thầm nghĩ. Ông đang thất vọng. Điều đó khiến tôi hả dạ.

Evans nguệch ngoạc gì đó trên tập hồ sơ của mình. “Tiếp tục, quý vị, tiếp tục đi nào!” Và ông ta lại phóng ra ngoài vội vàng như thỏ trắng trễ hẹn. Tay kỹ thuật viên MRI - tên là DAVE, như trên thẻ tên có ghi - hỏi Luke rằng liệu cậu có mắc hội chứng sợ không gian hẹp hay không. “Chắc cậu cũng biết điều đó có nghĩa là gì.”

“Cháu không biết”, Luke nói. “Điều duy nhất cháu sợ là bị giam.”

Dave có vẻ ngoài đứng đắn, trạc tuổi trung niên, có đeo kính, gần như hói. Dáng dấp như một kế toán viên. Tất nhiên, Adolf Eichmann cũng vậy. “Chỉ là nếu cậu... sợ không gian hẹp, ý ta là... ta có thể cho cậu một viên Valium. Điều này được phép.”

“Không sao đâu.”

“Dù sao thì cậu cũng nên uống một viên”, Carlos nói. “Cậu sẽ phải ở trong đó khá lâu, liên tục, và thuốc sẽ giúp mọi sự dễ chịu hơn. Cậu thậm chí có thể ngủ, cho dù khá ồn. Những tiếng bùm bụp, cậu biết đấy.”

Luke biết. Cậu chưa bao giờ thực sự nằm trong lồng chụp MRI, nhưng cậu đã xem rất nhiều chương trình của các bác sĩ. “Cháu sẽ không dùng.”

Nhưng sau bữa trưa (do Gladys mang tới), cậu uống Valium, một phần vì tò mò nhưng chủ yếu là vì chán. Cậu đã có ba lượt trong lồng chụp MRI và theo như Dave thì còn ba lượt nữa. Luke không thèm hỏi họ đang thử nghiệm, tìm kiếm hoặc hy vọng tìm thấy điều gì. Câu trả lời đại khái sẽ là không phải việc của cậu. Cậu không chắc rằng chính họ có biết hay không.

Thuốc Valium mang lại cho cậu cảm giác lâng lâng, mơ màng và trong lượt cuối cùng trong lồng, cậu rơi vào trạng thái gà gật bất chấp tiếng ồn của máy khi nó chụp hình. Khi Winona xuất hiện để đưa cậu về tầng phòng ở của ký túc xá, Valium đã hết tác dụng và cậu chỉ cảm thấy chuếnh choáng.

Cô ta thò tay vào túi và lấy ra một nắm đầy các mã. Khi cô ta đưa mã cho cậu, một mã rơi xuống sàn và lăn đi.

“Nhặt nó lên đi, đồ hậu đậu.”

Cậu nhặt nó lên.

“Cậu đã có một ngày dài rồi”, cô ta nói và thực sự mỉm cười. “Sao cậu không đi uống gì đó? Ngả lưng và thư giãn. Ta khuyên cậu nên dùng chút rượu vang Harvey Bristol Cream.”

Cô ta tầm tuổi trung niên, đủ để có một đứa con bằng tuổi Luke. Có lẽ là hai đứa. Liệu cô ta có đưa ra một lời khuyên như vừa xong với chúng không? Trời ạ, con đã có một ngày vất vả ở trường, tại sao không thư giãn và uống chút rượu lạnh trước khi làm bài tập về nhà nhỉ? Cậu nghĩ rằng nếu cậu nói ra câu đó, tệ lắm là cô ta tát cậu một cái, nhưng...

“Điều đó thì ích gì?”

“Hử?” Cô ta chau mày hỏi cậu. “Cái gì thì ích gì?”

“Không có gì”, cậu nói. “Không có gì cả đâu, Winnie.” Cậu không muốn rượu Harvey Bristol Cream, hay Twisted Tea hay thậm chí Stump Jump Grenache, cậu nghĩ tới cái tên John Keats khi cậu nói gì đó kiểu “được gọi là lãng mạn như một mảnh trăng phía tây trong dải đêm tàn xa xăm”.

“Cậu nên coi chừng cái miệng lanh lợi của cậu đấy, Luke.”

“Cháu sẽ cố gắng.”

Cậu bỏ mã vào túi. Ước tính rằng có khoảng chín mã. Cậu sẽ cho Avery ba mã và cặp song sinh Wilcox mỗi đứa ba mã. Chỉ đủ mua đồ ăn vặt, chứ không mua được thứ gì khác. Tất cả những gì cậu muốn cho bản thân lúc này là một lượng lớn chất đạm và tinh bột. Cậu chẳng quan tâm thực đơn bữa tối nay có gì, miễn là có nhiều những thứ đó.