◄ 3 ►
Hai hay ba lần trong những chuyến thám hiểm của mình, Luke dừng lại bên ngoài phòng chờ tầng B, nơi diễn ra những cuộc trò chuyện rất thú vị và giúp làm sáng tỏ nhiều thứ. Các nhân viên sử dụng phòng chờ này, nhưng cũng có vài nhóm người bên ngoài tới đây mà vẫn đang đeo những chiếc ba lô du lịch không có tem ký gửi hành lý của hãng hàng không. Khi họ nhìn thấy Luke - lúc thì đang uống nước từ vòi nước gần đó, lúc thì đang giả vờ đọc một tấm áp phích về vấn đề vệ sinh - hầu hết bọn họ đều nhìn lướt qua cậu, như thể cậu chẳng hơn gì một món đồ nội thất được trưng ở đây. Bọn họ có vẻ ngoài gai góc, và Luke càng chắc chắn rằng chúng là đám-săn-người của Học Viện. Đây cũng là điều dễ hiểu, vì giờ đây ngày càng có nhiều trẻ em ở Chái nhà Phía tây. Một lần, Luke tình cờ nghe Joe nói với Hadad - hai người họ là bạn thân - rằng Học Viện giống như một thị trấn bên bờ biển ở Long Island nơi hắn lớn lên. “Đôi khi thủy triều lên”, gã nói, “đôi khi thủy triều xuống.”
“Giờ thì thủy triều xuống thường xuyên hơn”, Hadad trả lời, và có lẽ điều đó đúng, nhưng trong cái tháng bảy chậm rãi trôi đi này, chắc chắn là triều dâng.
Những nhóm tới từ bên ngoài đi theo từng đội ba người, một số nhóm bốn người. Luke liên tưởng họ giống như quân đội, có lẽ chỉ vì những người đàn ông đều để đầu đinh và những người phụ nữ túm chặt tóc và búi lên ở phía sau gáy. Cậu nghe thấy có người dọn dẹp gọi tên một nhóm là Ngọc Lục Bảo. Một nhân viên kỹ thuật gọi nhóm khác là Ruby Đỏ. Nhóm này gồm ba người, hai phụ nữ và một đàn ông. Cậu biết Ruby Đỏ chính là nhóm đã đến Minneapolis để giết bố mẹ cậu và bắt cậu đi. Cậu cố gắng tìm ra tên chúng, lắng nghe bằng cả trí óc và đôi tai của mình, nhưng chỉ có được duy nhất một cái tên: Michelle, người phụ nữ đã xịt thứ gì đó lên mặt cậu vào cái đêm cuối cùng cậu ở Falcon Heights. Khi cô ta nhìn thấy cậu trong hành lang, đang nhướn người bên vòi phun nước, đôi mắt cô ta liếc qua cậu... rồi thôi trong một hoặc hai giây.
Michelle.
Một cái tên khác cần nhớ kỹ.
Không mất nhiều thời gian để Luke xác nhận giả thuyết của mình rằng đây là những người nhận nhiệm vụ mang về những TP và TK mới. Đội Ngọc Lục Bảo đang ở phòng nghỉ, và vì Luke đứng bên ngoài, đọc tấm áp phích về vấn đề vệ sinh lần thứ mười, cậu nghe một gã đàn ông của đội Ngọc Lục Bảo nói về việc chúng phải ra ngoài để thực hiện một cuộc đón tiếp nhanh chóng ở Missouri. Hôm sau, Frieda Brown - một cô gái mười bốn tuổi ngơ ngác - xuất hiện ở Chái nhà Phía tây.
“Tớ không liên quan tới nơi này”, cô ấy nói với Luke. “Đây là một sự nhầm lẫn.”
“Nếu vậy thì thật tuyệt phải không”, Luke trả lời, sau đó nói cho cô ấy biết cách để nhận được các mã. Cậu không chắc cô có tiếp thu hay không, nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng sẽ bắt nhịp được thôi. Mọi người đều như vậy.