← Quay lại trang sách

◄ 4 ►

Dường như không ai bận tâm tới việc Avery ngủ tại phòng Luke gần như mỗi đêm. Cậu nhóc là người đưa thư, và mang những lá thư của Kalisha từ Khu nửa sau chuyển đến cho Luke, những lá thư thông qua thần giao cách cảm chứ không phải dịch vụ chuyển phát nhanh USPS [83] . Sự thật về vụ sát hại bố mẹ cậu vẫn còn quá mới mẻ và đau đớn để những bức thư này có thể đánh thức Luke khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng những tin tức bên trong thư rất đáng lo ngại, tất cả. Nó cũng là một sự khai sáng, mặc dù là một sự giác ngộ mà Luke cũng chẳng cần đến. Ở Khu nửa trước, những đứa trẻ bị thí nghiệm và bị trừng phạt cho những cư xử thiếu lễ độ; còn ở Khu nửa sau, chúng sẽ bị đưa vào làm việc. Sử dụng. Và, dường như, bị phá hủy, từng chút một.

Các bộ phim gây ra những cơn đau đầu, những cơn đau đầu ngày càng kéo dài và tồi tệ hơn sau mỗi lần xem phim. George vẫn ổn khi mới đến, chỉ là sợ hãi, theo như Kalisha kể, nhưng sau bốn hay năm ngày tiếp xúc với các chấm, với những bộ phim, và với những mũi tiêm đau đớn, cậu ấy bắt đầu có những cơn đau đầu.

Các bộ phim được chiếu trong một căn phòng nhỏ có những chiếc ghế ngồi bọc nhung mềm mại. Họ bắt đầu với một bộ phim hoạt hình thời xưa - đôi khi là Gà Lôi, đôi khi là Chú thỏ Bugs Bunny, đôi khi lại là Chó Goofy và Chuột Mickey. Tiếp theo, sau màn khởi động, mới đến tiết mục chính. Kalisha nghĩ rằng đó là các bộ phim ngắn, nhiều nhất là nửa giờ, nhưng khó có thể nói chính xác được bởi vì cô ấy cảm thấy chóng mặt trong suốt thời gian xem phim và theo sau là những cơn đau đầu. Tất cả bọn trẻ đều cảm thấy như thế.

Hai lần đầu tiên của cô ấy trong phòng chiếu, những đứa trẻ ở Khu nửa sau phải xem hai bộ phim. Diễn viên của bộ phim đầu tiên là một người đàn ông có mái tóc mỏng màu đỏ. Anh ta mặc một bộ vest màu đen và lái một chiếc xe đen bóng loáng. Avery cố gắng gửi hình ảnh chiếc xe này cho Luke, nhưng Luke chỉ nhận được một hình ảnh mơ hồ, có lẽ vì đó là tất cả những gì Kalisha có thể gửi. Tuy nhiên, cậu nghĩ đó ắt hẳn là một chiếc Limousine hay một chiếc Lincoln Town Car, bởi Avery nói rằng hành khách của người đàn ông tóc đỏ đó luôn ngồi phía sau. Ngoài ra, anh ta còn mở cửa cho khách khi lên và xuống xe. Hầu hết mỗi ngày anh ta đều chở những người khách cũ quen thuộc, phần lớn là những người đàn ông da trắng lớn tuổi, nhưng có một nam hành khách khá trẻ với vết sẹo ở trên má.

“Kalisha nói rằng anh ta có những khách hàng quen”, Avery thì thầm khi nằm cùng Luke trên giường. “Chị ấy nói rằng đó là ở Washington, D.C, bởi vì người đàn ông lái xe qua Tòa nhà Quốc hội và Nhà Trắng, đôi khi chị ấy nhìn thấy cây kim bằng đá lớn.”

“Là tượng đài Washington.”

“Đúng vậy, chính là nó.”

Cuối bộ phim, người đàn ông tóc đỏ thay bộ đồ màu đen sang quần áo thông thường. Họ thấy anh ta cưỡi ngựa, sau đó đung đưa một bé gái trên xích đu, sau đó lại ngồi ăn kem với bé gái đó trên một băng ghế ở công viên. Rồi bác sĩ Hendricks xuất hiện trên màn hình, giơ một cây pháo bông không thắp sáng của ngày mùng bốn tháng bảy [84] .

Bộ phim thứ hai là về một người đàn ông đội cái mà Kalisha gọi là khăn trùm đầu của người Ả Rập, có lẽ là khăn keffiyeh [85] . Anh ta đang đứng trên một con phố, sau đó ngồi ở một quán cà phê ngoài trời để uống một cốc trà hoặc là cà phê, tiếp theo anh ta đứng dậy phát biểu, rồi anh ta dùng hai tay vung vẩy một thằng nhỏ. Anh ta đã từng xuất hiện trên ti vi. Bộ phim kết thúc với hình ảnh bác sĩ Hendricks giơ cây pháo bông không thắp sáng.

Buổi sáng hôm sau, Sha và những đứa trẻ khác xem phim hoạt hình Chú mèo Sylvester và chú chim Tweety, tiếp theo là khoảng mười lăm đến hai mươi phút xem bộ phim về gã đàn ông lái xe tóc đỏ. Sau đó, chúng ăn trưa trong nhà ăn của Khu nửa sau, nơi có những điếu thuốc lá miễn phí. Chiều hôm đó là bộ phim Chú lợn Porky, tiếp sau là phim về gã Ả Rập. Mỗi một bộ phim đều kết thúc với bác sĩ Hendricks và cây pháo bông không thắp sáng. Đêm ấy, chúng phải nhận những mũi tiêm đau đớn và một mớ những đốm sáng nhấp nháy. Sau đó, chúng bị đưa trở lại phòng chiếu và xem những bộ phim về tai nạn ô tô kéo dài hai mươi phút. Sau mỗi vụ tai nạn, bác sĩ Hendricks xuất hiện trên màn hình và giơ lên cây pháo bông không thắp sáng.

Luke, đau-khổ-cùng-cực nhưng không hề ngốc, bắt đầu hiểu. Điều này thật là điên rồ, nhưng cũng chẳng điên rồ hơn cái việc thỉnh thoảng có thể biết được những gì đang diễn ra trong đầu người khác. Những chuyện như thế cũng giải thích được nhiều thứ.

“Kalisha nói rằng chị ấy đã bị ngất đi trong chốc lát và có một giấc mơ trong khi những vụ tai nạn đang diễn ra”, Avery nói nhỏ vào tai Luke. “Chỉ là chị ấy không chắc đó có phải là một giấc mơ hay không. Chị ấy nói những đứa trẻ - chị ấy, Nicky, Iris, Len, một vài đứa khác nữa - đang đứng trong những chấm màu, ôm lấy nhau và chụm đầu lại. Chị ấy nói bác sĩ Hendricks cũng ở đó, và lần này ông ấy châm pháo bông, rất đáng sợ. Nhưng miễn là họ vẫn ở bên nhau, giữ chặt lấy nhau, và không còn đau đầu nữa. Nhưng chị ấy nói có lẽ đó là một giấc mơ, bởi vì chị thức dậy trong phòng mình. Những căn phòng ở Khu nửa sau không giống như của chúng ta ở đây. Họ bị nhốt lại vào ban đêm.” Avery dừng lại. “Tối nay em không muốn nói về chuyện này thêm nữa, Lukey.”

“Không sao cả. Vậy đi ngủ thôi.”

Avery đi ngủ, nhưng Luke trằn trọc rất lâu.

Ngày hôm sau, cậu cuối cùng cũng sử dụng laptop của mình để làm một điều gì đó ngoài việc chỉ kiểm tra ngày tháng, nhắn tin với Helen, hay xem Bojack Horseman. Cậu truy cập Ngài Griffin, rồi từ đó truy cập đến trang New York Times, cậu nhận được thông báo rằng mình chỉ có thể đọc miễn phí mười bài báo trước khi chạm ngưỡng trả phí. Luke không biết chính xác cậu đang tìm kiếm điều gì, nhưng cậu chắc chắn mình sẽ nhận ra khi nhìn thấy nó. Và đúng thế thật. Tiêu đề trên trang nhất của số báo ra ngày mười lăm tháng bảy ghi DÂN BIỂU BERKOWITZ QUA ĐỜI VÌ BỊ THƯƠNG NẶNG.

Thay vì đọc bài báo đó, Luke trở lại số báo ngày hôm trước. Tiêu đề CHÍNH PHỦ XÁC NHẬN BERKOWITZ BỊ THƯƠNG NẶNG TRONG MỘT VỤ TAI NẠN Ô TÔ. Có một bức ảnh. Berkowitz, một dân biểu Hoa Kỳ đến từ Ohio, có một mái tóc đen và vết sẹo trên má do vết thương hồi còn ở Afghanistan. Luke đọc lướt qua bài báo. Nó nói rằng chiếc xe Lincoln Town Car mà Berkowitz đang ngồi trên đó đã mất kiểm soát và đâm vào một trụ cầu bằng bê tông khi ông đang trên đường đến dự một cuộc họp với các quan chức nước ngoài đến từ Ba Lan và Nam Tư. Người lái xe tử vong ngay tại chỗ, các nguồn tin giấu tên của bệnh viện Medstar đã thông báo rằng vết thương của Berkowitz “cực kỳ nghiêm trọng”. Bài báo không nói đến việc người lái xe có mái tóc đỏ hay không, nhưng Luke biết đúng là vậy, và cậu cũng khá chắc rằng một gã nào đó đến từ các nước thuộc Tiểu vương quốc Ả Rập sẽ sớm tử vong, kể cả khi gã ta chưa sẵn sàng cho điều đó. Hoặc có thể gã ta sắp sửa giết một nhân vật quan trọng.

Luke ngày càng chắc chắn rằng cậu và những đứa trẻ khác đang được chuẩn bị để trở thành những chiếc máy bay không người lái điều khiển bằng ngoại cảm - đúng vậy, thậm chí là một đứa nhút nhát như Avery Dixon. Nhận thức ngày càng gia tăng ấy bắt đầu khiến Luke thức tỉnh, nhưng phải tới khi tiết mục kinh dị của Harry Cross xảy ra, cậu mới hoàn toàn thoát khỏi cơn mê man của nỗi đau thương.