← Quay lại trang sách

ĐỊA NGỤC ĐANG CHỜ ◄ 1 ►

Trong khi tàu 4297 rời Portsmouth, New Hampshire, đi khỏi bãi dồn, hướng đến Sturbridge, bà Sigsby đang nghiên cứu hồ sơ và cấp độ BDNF của hai đứa trẻ sẽ sớm gia nhập Học Viện. Một trai, một gái. Đội Ruby Đỏ sẽ đưa chúng đến vào tối muộn hôm đó. Cậu bé, mười tuổi đến từ Sault Ste. Marie, chỉ đạt 80 trên thang điểm BDNF. Cô bé, mười bốn tuổi đến từ Chicago, được 86. Theo hồ sơ, cô bé bị tự kỷ. Điều đó cũng gây nên những khó khăn nhất định cho cô bé, cũng như các nhân viên và các cư dân khác. Nếu cô bé dưới 80, họ có thể đã bỏ qua cô. Nhưng 86 thực sự là một điểm số xuất sắc.

BDNF là viết tắt của cụm brain-derived neurotrophic factor [97] . Bà Sigsby hiểu rất ít về nền tảng hóa học của nó, đó là lĩnh vực của bác sĩ Hendricks, nhưng bà hiểu những điều cơ bản. Giống như BMR - tỷ lệ trao đổi chất cơ bản, BDNF là một thang đo. Nó đo sự tăng trưởng và tỷ lệ sống của các tế bào thần kinh trên khắp cơ thể, và đặc biệt là ở não.

Những người có chỉ số BDNF cao, thậm chí chiếm chưa đến 0,5% dân số, là những người may mắn nhất trên thế giới; Hendricks nói rằng họ chính là những gì Chúa đã dự định khi Ngài tạo ra con người. Họ hiếm khi bị ảnh hưởng bởi chứng mất trí nhớ, trầm cảm hoặc đau thần kinh. Họ hiếm khi bị béo phì hoặc suy dinh dưỡng cực độ - những kết quả của chứng chán ăn và cuồng ăn. Họ hòa nhập tốt với những người khác (cô bé sắp đến là một ngoại lệ hiếm hoi), có khả năng xử lý những chuyện rắc rối thay vì tạo ra rắc rối (Nick Wilholm là một ngoại lệ hiếm gặp khác). Họ ít khi mẫn cảm với các rối loạn thần kinh như rối loạn ám ảnh cưỡng chế, và họ có khả năng ngôn ngữ cao. Họ hiếm khi bị đau đầu và hầu như không bao giờ bị rối loạn tiền đình. Cholesterol của họ luôn ở mức thấp bất kể họ ăn những gì. Chu kỳ ngủ của họ có xu hướng ít hơn người thường, nhưng bù lại, họ có được những giấc ngủ ngắn thay vì phải dùng thuốc ngủ.

Mặc dù không dễ mất đi, nhưng BDNF cũng có thể bị phá hủy, đôi lúc rất thảm khốc. Nguyên nhân phổ biến nhất chính là cái mà Hendricks gọi là chấn thương não mãn tính, viết tắt là CTE [98] . Theo như những gì bà Sigsby hiểu, thì đó cũng đại khái chỉ như những kiểu chấn động thông thường. BDNF trung bình là sáu mươi đơn vị trên mỗi mi-li-lít, những cầu thủ bóng bầu dục chơi bóng từ mười năm trở lên thường có chỉ số khoảng hơn ba mươi, đôi khi chỉ ở mức hai mươi đơn vị. BDNF giảm dần một cách chậm rãi theo sự lão hóa tự nhiên, nhưng nhanh hơn nhiều ở những người mắc bệnh Alzheimer [99] . Những điều đó chẳng quan trọng đối với bà Sigsby - người chỉ cần nhận được kết quả, và trong những năm bà điều hành Học Viện, kết quả khá tốt.

Điều quan trọng với bà, với Học Viện, với những người đã tài trợ cho Học Viện và cả với những người đã giữ kín bí mật về nơi này từ năm 1955, đó là những đứa trẻ có mức BDNF cao thường có khả năng ngoại cảm đi kèm: TK, TP, hoặc (trong trường hợp hiếm) kết hợp của cả hai. Bản thân những đứa trẻ đôi khi không biết về những khả năng này, bởi tài năng thường tiềm ẩn. Những đứa trẻ tự biết được - thường là các TP tầm cao như Avery Dixon - đôi khi có thể sử dụng tài năng của mình khi chúng cảm thấy điều đó hữu dụng, nhưng sẽ bỏ quên nó trong suốt quãng thời gian còn lại.

Hầu như tất cả trẻ sơ sinh đều được kiểm tra BDNF. Những đứa trẻ tương tự như hai đứa mà bà Sigsby đang đọc hồ sơ đều đã được đánh dấu từ trước, theo dõi và cuối cùng bị đưa đi. Khả năng ngoại cảm cấp thấp của chúng được tinh lọc và gia tăng. Theo bác sĩ Hendricks, những tài năng đó cũng có thể được mở rộng, TK được thêm vào TP và ngược lại, dù việc mở rộng như vậy không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của Học Viện - lý do tồn tại của nó - dù ở mức độ thấp nhất. Thành công hiếm hoi mà ông ta có được ở những đứa trẻ nhãn hồng được xem như những con chuột bạch sẽ không bao giờ được viết ra thành một bản nghiên cứu. Bà đảm bảo Donkey Kong rất nuối tiếc điều ấy, mặc dù ông ta biết rõ việc công bố thành tựu trong bất kỳ tạp chí y khoa nào chắc chắn sẽ đưa ông ta vào một nhà tù có an ninh tối đa, thay vì giúp ông được trao tặng một giải thưởng Nobel.

Có tiếng gõ cửa cho có lệ, rồi Rosalind thò đầu vào, trông có vẻ hối lỗi. “Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng thưa bà, Fred Clark yêu cầu được gặp bà. Ông ta dường như...”

“Nhắc tôi nhớ lại một chút. Fred Clark là ai?” Bà Sigsby tháo kính ra và xoa xoa hai bên sống mũi.”

“Một người tạp vụ.”

“Hãy tìm hiểu xem ông ta muốn gì và báo cáo lại với tôi sau. Nếu lại là việc lũ chuột cắn mớ dây dợ thì hãy để sau đi. Tôi đang bận.”

“Ông ta nói việc này rất quan trọng, và ông ta trông có vẻ cực kỳ lo lắng.”

Bà Sigsby thở dài, đóng hồ sơ và cất vào ngăn kéo. “Được rồi, cho ông ta vào. Tuy nhiên, việc này nên là chuyện tốt.”

Nhưng không. Nó xấu. Rất xấu.