← Quay lại trang sách

◄ 23 ►

Khi băng qua thị trấn, đoàn tàu tiến vào rừng sâu, và sự kiệt sức đã hạ gục Luke. Nó giống như cảm giác cậu bị chôn vùi dưới một trận tuyết lở. Cậu lại bò ra sau thùng giấy, đầu tiên nằm ngửa, tư thế ngủ ưa thích của cậu, sau đó nằm úp xuống khi những vết thương trên vai và mông phản đối tư thế nằm như vậy. Cậu ngủ ngay lập tức. Cậu vẫn ngủ khi tàu qua trạm dừng ở Portland và Portsmouth, mặc dù tàu bị giật mỗi khi một vài toa được cắt khỏi đầu máy kéo của tàu 4297 và những toa khác được nối thêm vào. Cậu vẫn ngủ say khi tàu dừng ở Sturbridge và chỉ cố gắng tỉnh táo trở lại khi cửa toa xe của cậu mở toang, được lấp đầy bằng thứ ánh sáng nóng nực của một buổi chiều muộn tháng bảy.

Hai người đàn ông bước vào trong và bắt đầu chuyển đồ nội thất vào một chiếc xe tải đã lùi vào sát cửa xe mở - đầu tiên là ghế xô pha, tiếp theo là bộ ba đèn cây và sau đó là ghế. Chẳng mấy chốc sẽ đến các thùng giấy và Luke sẽ bị phát hiện. Có cả đống máy móc và máy cắt cỏ, và rất nhiều chỗ để ẩn nấp ở góc xa, nhưng nếu cậu di chuyển, cậu cũng sẽ bị phát hiện.

Một trong hai nhân viên bốc hàng đến gần. Anh ta đủ gần để Luke ngửi thấy mùi kem cạo râu. Rồi có ai đó gọi từ bên ngoài, “Này, các anh, có chút chậm trễ khi chuyển đổi đầu máy. Chắc sẽ không lâu lắm, nhưng sẽ đủ thời gian uống chút cà phê, nếu các anh muốn.”

“Bia thì sao?” Người đàn ông lẽ ra đã phát hiện ra Luke trên đống đồ đạc chỉ trong ba giây nữa, lên tiếng hỏi.

Tiếng cười hưởng ứng vang lên, và những người đàn ông rời đi. Luke lùi ra khỏi khoảng trống của mình và tập tễnh đi ra cửa với đôi chân cứng nhắc và đau đớn. Bên rìa thùng của chiếc xe đang bốc hàng, cậu thấy ba người đàn ông đang đi về phía phòng trực ban. Nó được sơn màu đỏ thay vì màu xanh lá, và có kích thước lớn gấp bốn lần so với căn phòng ở Khúc Sông Dennison. Tấm biển ở mặt trước của tòa nhà đề STURBRIDGE MASSACHUSETTS.

Luke nghĩ đến việc trượt qua khoảng trống giữa toa xe và xe tải, nhưng bãi dồn này đang hoạt động sôi nổi, với rất nhiều công nhân (và một vài nữ công nhân) đang đi lại - đi bộ hoặc đi xe. Cậu sẽ bị phát hiện, cậu sẽ bị thẩm vấn, và cậu biết cậu không thể kể câu chuyện của mình một cách mạch lạc với tình trạng hiện tại. Cậu mơ hồ nhận ra mình đang đói, và nhận thức rõ hơn một chút về việc một bên tai của mình đang vô cùng đau nhức, nhưng những điều đó không quan trọng bằng việc cậu cần ngủ nhiều hơn. Có lẽ toa xe này sẽ được chuyển sang một đường ray phụ khi đã dỡ hết hàng xuống, và khi trời tối, cậu có thể tìm thấy đồn cảnh sát gần nhất. Đến lúc đó, cậu có thể nói chuyện mà không giống như một kẻ mất trí. Hoặc không hoàn toàn giống một kẻ mất trí. Họ có thể không tin cậu, nhưng cậu chắc chắn họ sẽ cho cậu ăn gì đó, và có thể là một chút thuốc giảm đau Tylenol cho bên tai đau nhói của mình. Kể với họ về bố mẹ là con át chủ bài của cậu. Đó là điều họ có thể xác minh. Cậu sẽ được trở lại Minneapolis. Như vậy cũng tốt, ngay cả khi điều đó nghĩa là cậu sẽ bị đưa tới một trại mồ côi. Những cánh cửa phòng ngủ sẽ bị khóa, nhưng không có bể ngâm.

Massachusetts là một khởi đầu tuyệt vời, cậu đã may mắn đi xa được đến thế này, nhưng nó vẫn quá gần với Học Viện. Ngược lại, thành phố Minneapolis là nhà. Cậu biết nhiều người. Ông Destin có thể tin cậu. Hoặc thầy Greer, tại trường Broderick. Hoặc...

Nhưng cậu không thể nghĩ ra bất cứ ai khác. Cậu quá mệt. Việc cố gắng nghĩ giống như đang cố gắng nhìn qua một cửa sổ dính đầy dầu mỡ. Cậu khuỵu xuống và bò đến góc xa bên phải của toa xe Vận chuyển Phía nam, rồi ngó ra từ giữa hai cái máy xới đất đang chờ những người đàn ông trên chiếc xe tải trở lại và hoàn thành việc bốc hàng đến tiệm nội thất Bender và Bowen Fine. Họ có thể vẫn tìm thấy cậu, cậu biết. Họ là nam giới, và nam giới thích xem xét bất cứ thứ gì có gắn động cơ. Họ có thể muốn quan sát cái máy xén cỏ, hoặc máy cắt cỏ dại. Họ có thể muốn kiểm tra mã lực trên động cơ gắn ngoài còn mới của hãng Evinrudes - sản phẩm đã được đóng hộp, nhưng tất cả thông tin đều có trên hóa đơn. Cậu sẽ chờ đợi, cậu sẽ làm cho mình trở nên nhỏ bé, cậu hy vọng sự may mắn của mình - đã kéo dài một cách mong manh - sẽ ở lại với cậu thêm chút nữa. Và nếu họ không tìm thấy cậu, cậu sẽ lại chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là Luke không thể chờ đợi hay theo dõi. Cậu gối lên một cánh tay và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau vài phút. Cậu ngủ say khi hai người đàn ông trở lại và hoàn thành công việc bốc hàng của họ. Cậu ngủ khi một trong số họ cúi xuống kiểm tra một chiếc máy kéo làm vườn John Deere, cách nơi Luke nằm cuộn tròn và say giấc nồng chỉ khoảng bốn năm mét. Cậu ngủ khi họ rời đi và một công nhân đến đóng cửa toa Phía nam, lần này là đóng chặt hoàn toàn. Cậu ngủ trong tiếng ồn ào của những toa xe mới được thêm vào, và cựa quậy một chút khi tàu 4297 thay một đầu máy mới. Sau đó, cậu lại ngủ, một kẻ chạy trốn mười hai tuổi đã kiệt sức, bị thương và hoảng sợ.

Tàu 4297 chỉ kéo được bốn mươi toa. Vic Destin hẳn sẽ nhận ra giờ đây kéo tàu là đầu máy mới GE AC6000CW với 6000 mã lực. Một trong những đầu máy diesel mạnh nhất đang hoạt động ở Mỹ, có thể kéo một chuyến tàu dài hơn một dặm. Chạy từ Sturbridge, đầu tiên về phía đông nam và sau đó dừng ở phía nam, chuyến tàu tốc hành này, 9956, hiện giờ đang kéo được bảy mươi toa.

Hiện tại toa xe của Luke gần như rỗng, và sẽ vẫn như vậy cho đến khi tàu 9956 dừng lại ở Richmond, Virginia, nơi hai chục máy phát điện gia đình hãng Kohler sẽ tăng thêm tải trọng cho nó. Hầu hết những chiếc máy được gắn thẻ vận chuyển đến Wilmington, nhưng hai chiếc - và toàn bộ các thiết bị động cơ nhỏ và đồ đạc khác ở phía sau, nơi mà Luke hiện đang ngủ - sẽ đến cửa hàng Dịch vụ và Bán hàng Động cơ nhỏ Fromie, ở thị trấn DuPray, Nam Carolina. Tàu 9956 dừng lại ở đó ba lần một tuần.

Những biến cố lớn được tạo nên từ những bước ngoặt nhỏ.