◄ 3 ►
Stackhouse đang ở trong ngôi làng của Học Viện, và khi gã nhận cuộc gọi của bà Sigsby, gã trở nên lảo đảo. Bà ta cho rằng gã đang vui vẻ tiêu tiền ở Outlaw Country đêm hôm trước, có lẽ là vẫn trong bộ đồ màu nâu của gã, nhưng không thèm hỏi. Bà ta chỉ yêu cầu gã đến Chái nhà Phía đông ngay lập tức. Gã sẽ tự biết phòng nào, tay tạp vụ sẽ đứng ở ngoài cửa.
Hendricks và Evans đang ở tầng C, thực hiện các bài thử nghiệm. Bà Sigsby bảo họ dừng hết công việc lại và đưa các đối tượng của họ trở lại ký túc xá. Cần đến cả hai vị bác sĩ ở Chái Đông. Hendricks, người mà bất kể lúc nào cũng tỏ ra vô cùng khó chịu, thắc mắc lý do. Bà Sigsby bảo ông ta hãy câm miệng và đến ngay lập tức.
Stackhouse có mặt đầu tiên. Các bác sĩ đi theo ngay sau gã.
“Jim”, sau khi xem xét tình hình, Stackhouse quay sang nói với bác sĩ Evans “Hãy nâng bà ta lên. Cho sợi dây chùng xuống một chút.”
Evans vòng tay ôm lấy eo người phụ nữ đã chết - trong giây lát, trông như thể họ đang khiêu vũ - và nâng bà ấy lên. Stackhouse bắt đầu tháo nút thắt dưới cằm bà ấy.
“Nhanh lên”, Evans nói. “Bà ta mùi quá.”
“Tôi cá là anh còn bốc mùi tệ hơn nhiều”, Stackhouse nói. “Gần được rồi... chờ chút... được rồi.”
Gã ta nhấc cái thòng lọng qua đầu người phụ nữ đã chết (miệng lầm bầm chửi thề khi một cánh tay của bà ấy thõng xuống sau gáy gã) và đặt bà ấy lên đệm. Chiếc thòng lọng đã để lại một vệt tím bầm đen trên cổ người phụ nữ. Bốn người họ nhìn vào bà ấy và im lặng. Với chiều cao một mét chín, Trevor Stackhouse thật cao lớn, nhưng Hendricks còn cao hơn gã ít nhất mười phân. Khi đứng giữa họ, bà Sigsby trông như một con quỷ lùn.
Stackhouse nhìn bà Sigsby, lông mày nhướn lên. Bà ta nhìn lại mà không nói gì.
Trên chiếc bàn kê cạnh giường có một lọ thuốc màu nâu. Bác sĩ Hendricks nhặt nó lên và lắc lắc. “Oxy. Bốn mươi mi-li-gam. Không phải liều lượng cao nhất, nhưng rất cao. Theo thông tin trên nhãn, lọ này có chín mươi viên, nhưng giờ chỉ còn lại ba. Tôi cho rằng chúng ta sẽ không cần khám nghiệm tử thi...”
Ông nói đúng. Stackhouse nghĩ.
“... nhưng nếu có thực hiện khám nghiệm, tôi tin rằng chúng ta sẽ thấy bà ta đã uống hết cả đống thuốc này trước khi thòng dây vào cổ mình.”
“Mà lượng đó đủ để giết bà ta trong bất kỳ trường hợp nào.” Evans nói. “Người phụ nữ này không thể nặng hơn năm mươi cân. Rõ ràng chứng đau thần kinh tọa không phải là vấn đề chính của bà ta, cho dù bà ta có nói gì đi chăng nữa. Dù thế nào thì hẳn là bà ta không thể tiếp tục công việc của mình lâu hơn, vậy nên...”
“Vậy nên quyết định kết thúc mọi chuyện”, Hendricks hoàn thành nốt lời nói của Evans.
Stackhouse nhìn dòng thông điệp trên tường. “Địa ngục đang chờ”, gã trầm ngâm. “Cân nhắc về những gì chúng ta đang làm ở đây, có thể coi đó là một giả định hợp lý.”
Không dễ để buông ra những lời thô tục thiếu quy củ, nhưng giờ đây bà Sigsby buông lời chửi, “Cứt chó.”
Stackhouse nhún vai. Cái đầu hói của gã lấp lánh bên dưới ánh đèn như thể được đánh sáp bóng hiệu Con Rùa. “Ý tôi là với những người ngoài cuộc, những người không biết tường tận căn nguyên. Chẳng quan trọng. Những gì chúng ta đang thấy ở đây rất đơn giản. Một người phụ nữ mắc bệnh nan y đã quyết định kết thúc cuộc đời mình.” Gã chỉ vào bức tường. “Sau khi thú nhận tội lỗi của mình. Và của cả chúng ta.”
Giả định đó là hợp lý, nhưng bà Sigsby không thích điều ấy. Thông điệp cuối cùng của Alvorson với thế giới có thể là bày tỏ cảm giác tội lỗi, nhưng cũng có điều gì đó tạo cảm giác như sự chiến thắng.
“Bà ấy đã có một tuần nghỉ phép cách đây không lâu”, Fred, người tạp vụ xen vào. Bà Sigsby không nhận ra ông ta vẫn ở lại trong căn phòng. Ai đó nên sa thải ông ta. Bà nên sa thải ông ta. “Bà ấy đã trở về nhà ở Vermont. Đó có lẽ là nơi bà ấy có được lọ thuốc.”
“Cảm ơn”, Stackhouse nói. “Rất Sherlock Holmes. Không phải giờ này ông nên đánh bóng sàn nhà sao?”
“Và lau sạch những chụp camera nữa”, bà Sigsby búng tay. “Tôi đã yêu cầu việc đó phải hoàn thành từ tuần trước. Tôi sẽ không nhắc lại thêm lần nào nữa đâu.”
“Vâng, thưa bà Sigsby.”
“Hãy giữ mồm giữ miệng, ông Clark.”
“Vâng, thưa bà Sigsby. Tất nhiên rồi.”
“Chúng ta sẽ hỏa táng chứ?” Stackhouse hỏi khi tay tạp vụ đã rời đi.
“Được. Chúng ta cần hai hộ tá đưa bà ta đến thang máy trong khi bọn trẻ đang ăn trưa. Mà sẽ chỉ còn...” - bà Sigsby liếc nhìn đồng hồ đeo tay - “... chưa đầy một giờ đồng hồ nữa.”
“Có vấn đề gì sao?” Stackhouse hỏi. “Ý tôi không phải về việc giữ kín với lũ trẻ. Tôi hỏi vậy vì tôi thấy bà giống như đang có rắc rối gì đó.”
Bà Sigsby đưa mắt nhìn từ những dòng chữ nguệch ngoạc trên bức tường trong phòng tắm, sang đến người phụ nữ đã chết với khuôn mặt đen bầm, lưỡi thè ra. Rồi bà chuyển ánh nhìn khỏi những lời khinh bỉ cuối cùng viết trên tường đó và quay sang phía hai vị bác sĩ. “Ta muốn cả hai anh ra ngoài. Ta cần nói chuyện riêng với Stackhouse.”
Hendricks và Evans nhìn nhau, sau đó rời đi.